Nhớ Em, Yêu Em, Cưng Chiều Em

Chương 27

Người đàn ông hơi sững sờ, không ngờ Trì Vi sẽ nói lên yêu cầu như vậy:
"Ở nơi hoang vu như thế này, kiếm đâu ra bao cao su cho cô?"
Trì Vi càng chắc chắn người này là ai, cô cũng bớt sợ hơn, ổn định lại tâm tình:
"Anh cũng không thích dùng bạo lực mà, đúng chứ?"


Người đàn ông vẫn đè trên người cô, không lên tiếng, có vẻ đang do dự.
Cả người Trì Vi đau nhức nhưng cô mặc kệ, cố gắng khuyên nhủ:
"Nếu là anh tình tôi nguyện thì tốt đấy, chỉ cần tìm được bao, anh muốn dày vò tôi ra sao cũng được."
"Cô đúng là rách việc!"


Tấm chụp đầu Trì Vi bỗng nhiên bị lột ra, ánh đèn chiếu rọi nhức mắt, đợi cô thích ứng với ánh sáng, Trì Vi nhanh chóng nhìn ra được người đang đè cô là ai.
Quả nhiên là anh ta!
Lý Đông Dương.
"Trì Vi, không nghĩ tới đúng không, cô mà cũng có ngày này."


Lý Đông Dương nâng cằm Trì Vi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh:


"Tôi đã nói mà, ban đầu cô cứ phải tỏ vẻ kiêu ngạo làm gì, chẳng qua là leo lên được cái cây cổ thụ Lục Chi Châu thôi. Đáng tiếc, hiện giờ cô chỉ là một con cá giãy chét trên mặt thớt đợi tôi mổ xẻ. Trì Vi, cô có biết Lục Chi Châu đã hại tôi thảm đến cỡ nào không? Tôi thân bại danh liệt, có nhà mà không dám về!"


Lý Đông Dương càng nói càng tức:
"Thằng đó đã thích cô như vậy, nếu tôi làm chuyện này với cô, hẳn là nó sẽ phát điên lên rồi."
Lý Đông Dương lướt tay qua mặt Trì Vi, lời nói thốt ra vô cùng dọa người:


"Nếu bây giờ cô nghe lời tôi, may ra tôi còn có thể nhẹ nhàng với cô một chút. Nếu cô không ngoan, đôi bàn tay này có thể sẽ làm ra chuyện gì, tôi cũng không dám đảm bảo cô còn nguyên vẹn đâu."


Trì Vi hận không thể đem hắn ta ném xuống biển làm mồi cho cá, có điều bây giờ cô cũng không thể không nghe theo lời hắn, người thiệt sẽ là cô.
Dù sao cũng là một diễn viên, cô nở một nụ cười: "Không cần bao thì thôi, anh tức gì chứ?"


Thực chất ngay từ đầu Lý Đông Dương chỉ muốn ngủ với Trì Vi, lúc này thấy cô cũng không kháng cự mình như lúc trước nên khẽ thả lỏng, đưa tay kéo khóa váy Trì Vi.


Trì Vi sợ hết hồn, sống lưng toát mồ hôi nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô vẫn nở nụ cười như cũ, thẹn thùng trừng mắt nhìn Lý Đông Dương:
"Anh gấp cái gì, cởi dây trói tay cho tôi trước đã, trói tôi như vậy thì làm ăn được gì chứ?"


Lý Đông Dương mụ mị đầu óc, đứng dậy định tháo dây thì thấy cổ tay Trì Vi bị dây siết đỏ, chợt tỉnh lại:
"Trì Vi, cô coi tôi là đồ ngu à? Cởi dây cho cô xong thì chắc chắn cô sẽ chạy."
"Chân tôi bị thương mà, có thể chạy xa cỡ nào chứ?"
Trì Vi suy nghĩ một chút, lại nói:


"Hơn nữa, anh đường đường là một thằng đàn ông, chẳng lẽ còn sợ không khống chế được một người phụ nữ gầy yếu như tôi?"


Lý Đông Dương không kiềm được nhìn về phía chân Trì Vi, cô đi một đôi giày bệt, trên bàn chân và mắt cá chân toàn là vệt máu. Hắn do dự vài giây, vẫn quay lại kéo khóa váy Trì Vi xuống:
"Bớt nói nhảm, vừa trói vừa làm."


Trì Vi chợt thả người ngã xuống đất, ngăn cản Lý Đông Dương kéo khóa váy mình, không ngờ động tác này lại khiến hắn ta nổi khùng. Lý Đông Dương kéo tóc Trì Vi, bực tức nói:


"Đến nước này rồi mà cô vẫn còn định kháng cự cơ à? Trì Vi, ngủ với tôi một lần, Lục Chi Châu sẽ không biết đâu, cô việc gì phải giả bộ làm trinh nữ chứ?"
Trì Vi bị ép buộc phải ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt cô thấp thoáng ánh lửa tức giận, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng:


"Anh nói không sai, ngủ một lần cũng không mất gì, anh đẹp trai như vậy, tôi còn lời nữa mà."
"Đúng là loại đàn bà hư hỏng, không hiểu Lục Chi Châu thích cô ở điểm nào."


Lý Đông Dương buông tóc cô ra, tay mò tới bắp đùi Trì Vi định sờ lên phía trên. Trong lòng Trì Vi cả kinh, nhắm ngay hạ bộ của hắn ta, dùng hết sức lực đá một cái.
Lý Đông Dương không phòng bị gì, che hạ bộ đau đớn gào thét.


Trì Vi nhanh chóng đứng dậy chạy ra phía cửa, nhưng còn chưa chạy tới nơi đã bị ném trở lại trên đất.
"Chạy đi đâu?"
Lý Đông Dương vẫn chưa hồi phục khỏi cơn đau vừa nãy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm Trì Vi, lần nữa đến gần.


Cả người Trì Vi ngã xuống đất, đau đến mức run rẩy, cô cố lùi về phía sau, muốn đứng lên nhưng chân không còn chút sức lực nào.
"Con điếm này, suýt nữa thì bị mày lừa!"
Lý Đông Dương chửi, hắn ta đứng trước mặt Trì Vi, giơ tay tát cô một cái:
"Muốn chạy trốn à, chạy đi đâu?"


Mặt bị tát đến tê dạt, Trì Vi nếm được mùi máu tanh, trước mắt dần biến thành một màu đen, suýt nữa ngất đi.
Nhưng ngay lúc này, "Ầm!" một tiếng, cửa gỗ bị đá văng, Trì Vi ngước mắt nhìn người vừa tới, trong lòng nhất thời nhẹ đi.


Thấy cảnh tượng trước mặt, mắt Lục Chi Châu lập tức đỏ vằn lên, Lý Đông Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị xách lên. Một quả đấm như sắt cứ thế nện vào mặt hắn ta, hai cái răng cửa lập tức văng ra, còn chưa kịp cầu xin thì đã bị ném xuống đất, ăn thêm mấy cú đạp.


Cảnh sát rất nhanh tiến vào bắt Lý Đông Dương, Lục Chi Châu nhìn vết thương trên mặt Trì Vi, một câu cũng không nói, nhẹ nhàng ôm cô lên từ trên mặt đất.
Lục Chi Châu vẫn không nói tiếng nào, mãi đến khi đi từ bệnh viện ra, ngồi lên xe, Trì Vi ngả đầu lên vai anh, anh mới lên tiếng hỏi một câu:


"Em mệt à?"
Trì Vi: "Ừ"
Lục Chi Châu bế cô tựa lên đùi mình, giống như cái đêm anh vừa về nước, ôm cô vào lòng. Chỉ là lần này anh không dám dùng sức, trên người Trì Vi có vết thương, anh sợ sẽ làm đau cô.


Trì Vi nhắm mắt nằm tựa lên ngực anh nhưng lại chẳng ngủ được, cô cảm giác Lục Chi Châu có gì đó không đúng, giơ tay lên chạm vào mặt anh, hơi... ướt. Trì Vi sững sờ, muốn xoay lại nhìn anh, người đàn ông ôm cô lại không cho cô quay người.
"Em không đau mà."


Trì Vi ôm lấy cánh tay anh, nhấn mạnh lại lần nữa: "Thật đấy, đã bôi thuốc rồi, không đau chút nào"
Anh khẽ hôn lên gò má cô, thì thào:
"Anh xin lỗi."
Là anh không bảo vệ cô chu toàn, để cô phải chịu tổn thương như vậy.


Cảm nhận được sự cẩn thận từng li từng tí của anh, Trì Vi quay mặt sang chủ động hôn anh.
Mãi đến hôm sau, Trì Vi mới biết chuyện mình bị cha mẹ tố ruồng bỏ gia đình khi Trần Chi nhắn tin tới hỏi thăm cô.
"Vi Vi, cậu không sao chứ?"


Trì Vi còn tưởng rằng cô bạn biết chuyện mình bị bắt cóc, sợ cô nàng quá lo lắng liền trả lời:
"Tớ không sao, đừng lo lắng."
Trần Chi lại nhắn tới hai tin nữa:
"Không sao là tốt rồi, tớ còn sợ cậu nghĩ không thông."


"Vi Vi, xuất thân không phải là thứ mà chúng ta có thể chọn lựa, nhưng tương lai thì nằm ở trong tay chúng ta, đừng quá đau buồn."
Trì Vi nghi ngờ, hỏi lại: "Cậu đang nói đến chuyện gì thế?"
Trần Chi:


"Chuyện cha mẹ cậu chứ sao, tối hôm qua trên mạng ầm ĩ lớn như vậy, cậu bị chửi cũng thảm quá rồi. Nhưng sau đó công ty cậu bỏ tiền thuê luật sư khởi kiện, thế cục đảo ngược, các bloggers kia lập tức bị report, vội vàng đăng weibo xin lỗi cậu, một màn kịch cứ thế hạ màn."


Trì Vi lên weibo xem thì đã không còn thấy những lời nhục mạ mình đêm qua. Cô search tên mình, thấy rất nhiều bloggers nổi tiếng đăng bài xin lỗi cô, công ty Giải Trí Phong Thụy cũng đăng weibo thanh minh, đưa ra cả bằng chứng Trì Vi mua nhà cho cha mẹ. Đối với các bloggers tung tin vịt đã gây tổn thương đến tinh thần và thanh danh của nghệ sĩ công ty cũng sẽ bị truy cứu pháp luật, kể cả những bình luận mắng chửi phiến diện cũng đều sẽ nhận được đơn kiện của luật sư.


Tính ra Trì Vi hiện tại vẫn là nghệ sĩ dưới trướng Phong Thụy, dù chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn hợp đồng, nhưng Phong Thụy lại quan tâm đến cô như vậy, chuyện này đúng là có điểm khả nghi.


Trì Vi nhìn sang phía bên cạnh, Lục Chi Châu vẫn đang ngủ, thân trên để trần, gió từ điều hòa phả lên mép chăn hờ hững trên bụng anh, dễ khiến người ta mơ mộng đến vài điều.
Trì Vi kéo chăn lên một chút che lại cơ bắp trên ngực anh, một lát sau anh lại gạt ra.
"Nóng."


Lục Chi Châu trở mình, giơ tay kéo Trì Vi vào trong ngực, ôm cô ngủ tiếp.
Trì Vi hỏi anh:
"Anh không đi làm à?"
Lục Chi Châu: "Không đi"
Trì Vi: "Sẽ phá sản đấy"
Lục Chi Châu cố ý trêu cô: "Vi Vi, nếu anh phá sản thật, anh sẽ đi vác gạch, em xem cơ bắp này đảm bảo ra tiền."


Trì Vi thuận tay nhéo hai cái, quá cứng rồi, cô vỗ lên tay anh, nói:
"Buông, em muốn đứng lên."
"Không buông."
Lục Chi Châu giống như đứa con nít, đùa giỡn lưu manh quấn lấy cô.
Anh không buông ra, Trì Vi cũng không đứng lên được, dứt khoát nằm xuống, hỏi anh:
"Chi Châu, bên Phong Thụy là do anh tác động phải không?"


"Bà xã có hài lòng không?"
Lục Chi Châu phả hơi nóng lên tai cô, Trì Vi bị nhột, cười: "Đừng nghịch"
Lục Chi Châu quả thật nghe lời, yên tĩnh vài giây, nói:
"Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, bên phía đạo diễn sẽ có người báo tin, không để lộ quan hệ của chúng ta đâu."


Trì Vi lên tiếng đáp lại: "Được"
Sau lần bắt cóc này, Trì Vi đột nhiên thông suốt rất nhiều điều, coi như quan hệ của cô và Lục Chi Châu có lộ ra ngoài, cô cũng không có vấn đề gì.


Lục Chi Châu thích cô, cô thích Lục Chi Châu, hai người ở chung một chỗ cũng không phải chuyện xấu, suy tính nhiều như vậy làm gì, chuyện tương lai đâu ai có thể lường trước.
Trong lúc rảnh rỗi, sau khi ăn trưa, Trì Vi quyết định mở livestream.


Cô rất ít khi livestream nên không có kinh nghiệm, nhưng cộng đồng fans lại rất nhiệt tình, dù cô chỉ mở livestream rồi để đó thì mọi người cũng không có ý kiến.


Lục Chi Châu vẫn đang ngủ trưa, Trì Vi vốn muốn đi sang phòng khác livestream nhưng anh lại không cho cô đi, Trì Vi không còn cách nào khác chỉ còn cách nói nhỏ lại.


Sau khi cùng fans hàn huyên một hồi, Trì Vi tiết lộ việc "Anh là thế giới của em" sẽ được chuyển thể thành bản điện ảnh và truyền hình khiến fans vô cùng kích động, tạo thành một trận cuồng phong trong khung bình luận, Trì Vi chỉ kịp nhìn thấy những chuỗi a a a a a.


Lúc livestream trừ vẽ ra thì Trì Vi cũng không biết nên làm gì, cô đứng dậy đi lấy giấy bút, không ngờ fans lại nhìn ra được một góc quang cảnh trong phòng, đến khi Trì Vi quay lại, khung bình luận đã thành 1 chiến trường.


"AAAAAAAAAAAAAA! Điên mất điên mất điên mất! Một đôi chân! Người sống sờ sờ nha! Là chân đàn ông!"
- "AAAAAAAAAAAAA! Đại Đại cuối cùng cũng yêu đương rồi! Tôi muốn bắn 10 quả pháo chúc mừng!"


"Chúc mừng Đại Đại, thoát kiếp cẩu độc thân rồi! Ôi người ế như tôi thật đáng thương, chỉ có thể nhìn Đại Đại ngày ngày xinh đẹp yêu đương, thuận tiện nhắc nhở, Đại Đại, yêu đương cũng đừng quên cập nhật chương mới!"


"Tôi đã nói rồi, nhiều năm như vậy làm sao đột nhiên lại có linh cảm chứ, cuốn truyện sắp tới thì ra là do tình yêu truyền cảm hứng!"
"AAAAAAAA, người đàn ông kia đúng là kiếp trước đã cứu vớt hệ ngân hà, vậy mà lại có thể yêu đương với Đại Đại! Ghen tị quá đi mất"


"Người đàn ông kia có đối xử tốt với cô không, nếu không thì lập tức vứt bỏ hắn, còn có rất nhiều người xếp hàng chờ yêu Đại Đại!"
"Đúng vậy, hậu cung của Đại Đại giai lệ ba ngàn người, không sợ không có người yêu, tiểu thịt tươi lão thịt muối đều có, tùy cô chọn!"


"Có lẽ người đàn ông kia cũng không dám đối xử không tốt với Đại Đại đâu, dù sao nhà cô ấy nhiều sầu riêng như thế, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị bắt quỳ, không dám chọc đến cô ấy đâu."


Trì Vi bị những bình luận này dọa sợ, liếc nhìn người vẫn đang ngủ say trên giường, vội vàng điều chỉnh lại camera.
Chỉ là lộ ra một đôi chân mà thôi, Trì Vi sợ lộ, đeo tai nghe lên hạ giọng giải thích:
"Mọi người đừng đoán bừa, đó là bạn tốt của tôi, không phải bạn trai."
Fans quả nhiên không tin.


"Lông chân dài như vậy, sao có thể là phụ nữ chứ, Đại Đại đừng hòng lừa tôi, hừ!"
"Có người phụ nữ nào chân dài như vậy không, cơ ở bắp chân cong thế kia rõ ràng là đàn ông, Đại Đại thừa nhận đi!"
"Có thể do Đại Đại xấu hổ, nên mới nói là bạn tốt thôi."


"Hoặc người này vốn là bạn thân, bây giờ phát triển thành bạn trai?"
Khung bình luận vẫn còn rất điên cuồng, Trì Vi lại nói:
"Hoocmon của cô ấy tương đối nhiều, dẫn đến việc lông phát triển khá tốt."


Mọi người cơ bản là không tin lời giải thích này, còn thông qua lông chân mà liên tưởng đến một vấn đề sâu xa hơn.
"Nghe nói đàn ông có lông chân dài rậm thường ham muốn rất mạnh, Đại Đại có phúc rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, hâm mộ Đại Đại quá nha."


"Hâm mộ Đại Đại! Hâm mộ Đại Đại!"
Khung chat lại một lần nữa bùng nổ.
Trì Vi: "....."
Cô ho nhẹ một tiếng, nói:
"Vậy tôi bắt đầu vẽ đây."
Fans vừa nghe thấy câu này lại bắt đầu nghịch ngợm ăn vạ cô.
"Đại Đại, vẽ bạn trai của cô đi, chúng tôi muốn nhìn."


"Không vẽ mặt cũng được, vẽ chân thôi! Đại Đại, yêu cầu của mọi người rất thấp, chỉ là một đôi chân mà thôi, cô sẽ thỏa mãn ý muốn của mọi người đúng không!"
"Đúng đúng đúng, chỉ cần vẽ đôi chân kia thôi! Chắc chắn ham muốn rất mạnh!"


Trì Vi bị bọn họ đùa muốn tức hộc máu, cô lười nhìn bình luận, bắt đầu vẽ. Trì Vi nhớ đến chú mèo Garfield trong bộ hoạt hình kia, nét bút nhanh chóng hạ xuống, một lát sau đã hiện lên một chú mèo đáng yêu vô cùng sinh động.


Mọi người cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi chuyện kia, quay sang nịnh cô, khen cô vẽ đẹp.
Trì Vi cùng người hâm mộ trò chuyện thêm một lát, cô nhìn thời gian, quyết định tắt live stream.


Trì Vi xoay người lại, phát hiện ra Lục Chi Châu đã tỉnh, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại xem gì đó, còn đeo cả tai nghe.
Trì Vi có chút tò mò, không biết anh tỉnh từ lúc nào, còn lặng lẽ coi gì đó trên điện thoại nữa.


Cô đi tới, muốn thử xem anh đang xem cái gì, vừa mới tới gần, anh ngẩng đầu lên nói một câu không đầu không đuôi:
"Là thật."
Trì Vi: "Cái gì?"
Lục Chi Châu cười khẽ: "Đàn ông lông chân rậm thì ham muốn rất mạnh"
Trì Vi: "....."
Cô biết anh đang xem gì rồi.
Hết chương 27.