Ngoại truyện : QUÀ SINH NHẬT-CẦU HÔN.Sáng.Ánh ban mai trong suốt len lỏi qua từng kẻ lá xanh mơn mởn. Tạo nên một sắc xanh hài hòa.Mây trôi nhè nhẹ như chẳng muốn lao tới trước theo nhịp đẩy dập dìu của gió sớm. Chen nhau luồn qua khung cửa sổ gần đó, tia sáng nhạt mày nhẹ đậu bên gương mặt mang nét đẹp của những cậu học sinh trung học điển trai. Tia sáng ấy dịu dàng vương bên mái tóc ai đó như chẳng muốn đánh thức một giấc ngủ ngon.Rầm!Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang và tạo ra thứ âm thanh chói tai. Làn gió mang hơi lạnh từ dáng người đứng đó, men theo tia sáng nhạt truyền thẳng đến người đang ngon giấc.Dáng người tựa lưng vào tường hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng của nắng mai.Dù không muốn nhưng cũng phải hé mắt ra và ngồi bật dậy. Chính An đưa tay dụi dụi mắt đầy đáng thương rồi ngáy ngủ thều thào :_ Chuyện gì thế? Hôm nay là chủ nhật… - Nói đến đây, Chính An bừng tỉnh hẳn, sắc mặt thay đổi ngay – Ngày nghỉ của tôi mà cũng phá là sao?Người trước cửa vẫn vô tư hệt việc mình vừa làm là hoàn toàn đúng, thản nhiên nhún vai :_ Nghe đây, hôm nay có nguy cơ sóc con sẽ đến nhà cậu và có lẽ hơi phiền đến cậu. Tuy vậy, cố chịu đựng nhé. Mọi thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm._ Khoan đã. Cậu… đang nói gì thế?Chính An ngơ ngác gieo tia nhìn khó hiểu lên người Vĩnh Khoa, nghi ngờ đặt câu nghi vấn.Tia cười thoáng ngự trị trên khóe môi giá lạnh, Vĩnh Khoa gắt gỏng đáp :_ An, cậu không biết hôm nay là sinh nhật tôi?Sinh nhật?Sinh nhật á?Chính An nhíu mày nghi hoặc. Chuyện gì chứ sinh nhật thì đây là lần đầu tiên nghe Vĩnh Khoa nhắc đến. Hơn nữa, lại còn nhớ ngày sinh của mình cơ chứ. Trước giờ có khi nào anh chàng này đá động đến sinh nhật mình đâu?À, chắc là vì sóc con đã xuất hiện nên ai kia mới yêu đời thế!Cười thầm với lối suy nghĩ đáng yêu của mình, Chính An đứng dậy, rời khỏi giường và vươn vai đầy sảng khoái. Chợt, Chính An chớp chớp mắt quay sang kẻ đang ung dung đứng trước cửa, phập phòng lo sợ thốt lên :_ Sóc con… biết sinh nhật cậu?_ Uh_ Cô ấy… đến nhà tôi?_ Uh_ Để làm gì?_ Chắc muốn tạo bất ngờ cho tôi.Nghi ngờ những gì mình đang nghĩ đến, Chính An hít thở sâu rồi hỏi :_ Nấu ăn sao?_ Có lẽ._ Cô ấy… biết nấu không?_ Có lẽ. Mà chẳng phải cậu rất rành chuyện nấu nướng sao? cứ đứng một bên giúp là được.Cười ma mãnh, Vĩnh Khoa đáp gọn. Với trí thông minh của mình, anh chàng này thừa đoán trước được cô vợ bé nhỏ của mình sẽ làm những gì để tặng cậu. Không xuống bếp thì làm gì chứ? Sóc con rất khoái “phá” nhà bếp mà. Nên chắc chắn, sau những gì Vĩnh Khoa mách bảo, Thiên Di sẽ tức tốc chạy đến nhà Chính An đáng yêu để học nấu ăn.“Chính An nấu ăn rất giỏi. Em không cần phiền đến Vĩnh Kỳ đâu.”Dư vị của câu nói tối qua vẫn còn đâu đó và vọng lại từ xa khiến Vĩnh Khoa phì cười ma mãnh.Chính An… sẽ thảm đây!Tội nghiệp._ Giờ tôi phải đi mua quà cho vợ mình. Cậy cố giúp tôi, nhé! Good luck.Vĩnh Khoa toan bước đi, cậu dửng dưng thảy lại câu nói khẽ rồi quay lưng.Vội chạy lại chắn trước ai kia, Chính An mở to mắt rồi thốt lên :_ Sinh nhật cậu sao lại mua quà cho sóc con? Ở lại đây luôn đi. Cho vui._ Cậu nghĩ… tôi sẽ ở lại và chứng kiến thảm… à không. Tôi phải mua quà tặng vợ mình. Sóc con thông minh lắm. Cậu chỉ sơ qua là cô ấy hiểu ngay thôi. Vì hôm nay tôi muốn tặng quà cho sóc con, xem ra… Mà thôi, tôi cũng chẳng biết chọn gì. Cậu. Thay đồ mau rồi đi cùng tôi.Gì chứ? Hôm nay phải cung phụng cả hai vợ chồng luôn sao?Chính An nghệch mặt ra nhìn tên đáng ghét vô duyên nào đó. Tâm can khổ sở gào thét. Ở công ty cũng không được yên. Giờ đến ngày nghỉ duy nhất trong tuần cũng tan tành.Ôi…… !! ~~------_ Cái này…. Thiên Di sẽ thích sao?Vĩnh Khoa chau mày, cố gắng lắm mới hé môi cho những thanh từ ngỡ ngàng thoát ra. Cậu nghi ngờ nhìn cái vật thể lạ trong tay mà Chính An đáng yêu cho rằng sóc con sẽ rất thích. Có đáng tin không?Tại sao không chọn sóc bông mà là khỉ bông?Nhìn mặt con khỉ ngơ ngơ ngáo ngáo Vĩnh Khoa cũng ngáo ngáo ngơ ngơ theo. Thật là…chẳng hiểu ý của Chính An là gì! Thiên Di… thích chơi khỉ bông ư?_ Tôi đảm bảo sóc con sẽ rất thích món quà này. Tin tôi đi.Chính An chắc nịch đáp. Cậu nói rồi tự gật gù đồng tình với lời mình để khẳng định.Không mấy hiểu lý do sóc con sẽ thích thứ này, Vĩnh Khoa càng chau mày :_ Thích thật sao?_ Thật. Vì con khỉ này… rất giống cậu!Chính An cố nén cười nói cho hết câu. Cậu giương mắt thăm dò phản ứng của Vĩnh Khoa mà hả hê vô cùng.Con khỉ bông kia ngố ngố hệt Vĩnh Khoa.Dường như đã lĩnh hội được ý nghĩa của cả câu nói ấy, Vĩnh Khoa bỏ đi nét mặt ngớ ngẩn đang ngự trị trên gương mặt anh tuấn. Thay vào đó là luồng sắt khí sặc mùi nguy hiểm._ Giống tôi? Thứ này… giống tôi, huh?Cảm nhận được “khí độc” đang vây mình, Chính An vội phân bua :_ Ừm, vì nó giống cậu nên khi ngắm hay ôm nó vào lòng, sóc con sẽ nhớ đến cậu.Cứ tưởng lời lí giải ngốc nghếch kia không thuyết phục được Vĩnh Khoa, Chính An lo lắng “thủ” sẵn tâm lí. Nhưng đâu ngờ… Vĩnh Khoa lại tin như thật.Mặc địnhCười nhẹ, Vĩnh Khoa bắt đầu ngắm nghía con khỉ bông ngố thật kỉ. Ánh nhìn vui chưa từng thấy.Bị nói giống khỉ mà không nổi nóng ư?Chính An như hóa đá trước thái độ của ai đó. Thật không ngờ… Trương Vĩnh Khoa cũng có lúc ngốc dã man._ Mua nó.Đưa ra quyết định chắc nịch, Vĩnh Khoa thản nhiên cầm chặt con khỉ bông trong tay rồi bước đi. Chính An được chứng kiến một loạt các sự kiện lạ mắt nên ngớ người lúc lâu.Sau khi bình tâm lại để chạy theo Vĩnh Khoa thì Chính An đã thấy chàng hoàng tử lạnh lùng ấy đang đứng trước quầy trang phục cao cấp.Đứng bất động nhìn gương mặt tràn hạnh phúc của người nào đó, Chính An còn ngỡ mình chưa tỉnh ngủ hẳn. Bước thật nhẹ đến cạnh Vĩnh Khoa, Chính An tiếp tục quan sát “hiện tượng lạ mắt”._ Bộ này, bộ này, bộ này và cả cái này nữa…Trơ mắt nhìn Vĩnh Khoa “lượn” một vòng quanh những bộ trang phục đáng yêu và “khuân” ra cả một “tá” quần áo thời thượng giao cho nhân viên bán hàng, Chính An muốn ngất ngay lập tức.Hôm nay là sinh nhật ai thế này?_ Về thôi.Tính tiền xong, Vĩnh Khoa đã thảy cả đóng đồ sang cho Chính An rồi thản nhiên ra lệnh. Thật giống với cung cách chủ-tớ._ Khoa, hôm nay là sinh nhật sóc con sao?_ Điên à. Ngay cả sinh nhật tôi mà cậu cũng quên? – Vĩnh Khoa cau có gắt._ Thế sao cậu mua nhiều quà thế?_ Tặng.Dừng bước, Chính An lườm ai đó vì câu trả lời dư thừa kia rồi nói :_ Tôi biết. Tôi hỏi lý do._ Thì tặng.Thật là… ai chẳng biết mua để tặng cơ chứ!Giữ bình tĩnh, Chính An hạ thấp giọng hỏi lại lần nữa :_ Không phải sinh nhật sóc con sao lại tặng quà cho cô ấy?_ Thích.Thích? Thích ư?Thế mỗi khi thích thì mua vô số thứ vậy sao? Một năm 365 ngày sao không tặng hết luôn đi._ Tôi đang nghĩ… mình sẽ cầu hôn thế nào.Vĩnh Khoa đột nhiên cũng dừng chân lại. Câu nói vừa phát ra như đang bộc bạch hết tâm trạng của cậu ra ngoài.Khựng lại, Chính An ngơ ngác quay sang anh chàng ngốc rồi cười nhẹ. Vỗ vào vai tên bạn thân, Chính An nhẹ nhàng cất giọng :_ Thật là… để tôi giúp cậu. Cậu có chuẩn bị nhẫn chứ?_ Huh? Tại sao lại là nhẫn mà không phải thứ gì khác?…_ Vì sóc con thích nhẫn, được chưa!_ Cậu nói cô ấy thích khỉ bông mà? – Vĩnh Khoa vẫn thản nhiên đặt hỏi khiến Chính An muốn té xỉu ngay tại chỗ._ Cô ấy thích cả hai. Ok? Giờ nghe nè, cậu chỉ cần chuẩn bị một không gian thật lãng mạn. Có nến lung linh, hoa và nhạc. Đặc biệt, không gian ấy không xuất hiện thêm ai ngoài cậu và sóc con. Hiểu chưa?_ Nhà hàng được không?_ Cũng được._ Không dùng nến mà dùng đèn được chứ?_ Dùng nến mới lãng mạn. Hơn nữa, nến có nhiều loại, hãy chọn loại có hương thơm dễ chịu ấy._ Tôi không thích nhạc trong khung cảnh như thế._ Không có nhạc cũng được._ Uh. Rồi thế nào nữa?_ Sau đó, cậu hãy quỳ trước sóc con. Với nét mặt chân thành, cậu hãy chìa nhẫn ra trước mặt cô ấy và nói “Lấy anh nhé?”_ Không quỳ được không?_ Không được._ Thế… không chìa nhẫn mà chìa khỉ bông?_ Tôi nói là cả hai mà. Nhất định phải nói câu “Lấy anh nhé?” và dùng nét mặt chân thành nhìn sóc con. Thế thì cô ấy mới nhận lời cậu._ Biết rồi. Giờ cậu thông cảm… tự về nhà nhé! Tôi sẽ đi “chuẩn bị”. Khi nào sóc con nấu ăn xong, hãy nhắn tôi.Sau đó, Vĩnh Khoa đã nhanh chóng lấy lại quà tặng rồi lao vào BMW ngay đó và phóng mất hút. Bỏ lại Chính An ngơ ngác sau làn bụi mờ trước mắt.Gì chứ? Tự về nhà… khi nãy, vì gấp quá nên Chính An có mang theo ví đâu? Giờ về nhà bằng cách nào ngoài đi bộ?Đã thế… tí nữa còn phải “hầu cận” cô vợ bé nhỏ của ai đó.Trương Vĩnh Khoa chết tiệt.------_ Em đến đây khi nào thế?Vừa lếch đến nhà Chính An đã nhìn thấy sóc nhỏ đang đứng trước cửa. Bước đến trước cô nhóc tinh nghịch, Chính An nhoẻn miệng cười rồi nói._ Dạ, mới đến thôi. Anh Chính An này, giúp em nhé.Thừa biết sóc con đang đề nghị đến vấn đề gì, Chính An cười thầm trong bụng. Cậu lục tìm chìa khóa cửa trong túi rồi thản nhiên hỏi như mình chẳng biết lời đề nghị kia là gì :_ Giúp em? Có chuyện gì xảy ra sao?_ Dạ. Anh không biết ạ? Hôm nay là sinh nhật anh Vĩnh Khoa í. Em muốn tự tay làm bánh kem cho anh ấy. Anh Chính An giỏi nấu nướng lắm thì phải!Đẩy cửa bước vào nhà, Chính An liền quay sang Thiên Di, khẽ nói :_ Được. Anh sẽ giúp em. Chắc em cũng nấu giỏi nhỉ?_ À… thật ra thì…------Cạch!Vĩnh Khoa ung dung sải chân trên nền thảm đỏ sang trọng. Khi cậu bước đến đâu, các cô gái nghiêng nhìn đến đó. Cứ như hoàng tử vậy.Đến trước khung kính lấp lánh, Vĩnh Khoa chậm rãi quan sát kỹ từng chiếc nhẫn sáng loáng được đặt cẩn thận trong lòng kính một cách tỉ mỉ.Ánh sáng bạc chớp nháy như một hiệu ứng nào đó, làm cho ánh nhìn của Vĩnh Khoa sáng bừng.Dừng lại ở hàng nhẫn thứ 2, nhãn thần rơi tõm trên chiếc nhẫn bạc lấp lánh cùng hình tim được khắc kim cương. Mỗi viên kim cương nhỏ cứ nhấp nháy, nhấp nháy._ Anh thật tinh ý, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi.Cô nhân viên trẻ đẹp nhanh miệng nói khi thấy vị khách anh tuấn mãi dán mắt vào chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia._ Uh.Rời cửa hàng cùng chiếc nhẫn trên tay, Vĩnh Khoa ung dung vào BMW đen loáng rồi khởi động máy. Cạnh cậu, chú khỉ bông với gương mặt ngố ngố hệt đang cười. Trên chiếc cổ bông ấy là một vật thể lấp lánh cùng sợi dây chuyền nhỏ.BMW phóng nhanh trên sa lộ, hòa vào dòng xe chật nức bên đường.Thảm cỏ xanh rì dần hiện ra trước mặt, mọi nhân viên đã đứng trước cánh cổng hình tim gắn đầy hoa hồng trước câu mệnh lệnh ngắn cũn cợ của ai trong 30 phút trước.Phía xa, chiếc bàn tròn nhỏ nhắn được đặt ngay ngắn giữa thảm cỏ xanh mướt. Giữa bàn là những ly nến tròn trịa trong suốt như thủy tinh.Khá hài lòng với những gì nhìn thấy, Vĩnh Khoa lệnh cho đám nhân viên lui đi.Không gian yên ắng giờ chỉ còn mình ai đó.Sải chân lại gần chiếc bàn trắng muốt, Vĩnh Khoa nhẹ đặt khỉ bông tựa vào khung nến rồi cười mãn nguyện.------_ Sóc con, em….Chính An giận dữ gắt lên. Cố lắm cậu mới chế ngự cơn thịnh nộ trong mình không tuôn trào. Nhưng… không được, thế này thì không giận cũng không được.Khoanh tay nhìn cái cảnh tượng lạ trước mắt, Chính An gieo tia nhìn không vui sang cho Thiên Di.Nghe Vĩnh Khoa nói, chỉ cần chỉ sơ qua thì sóc con sẽ hiểu. Nên, Chính An mới làm theo. Chỉ sơ rồi đứng sang một bên quan sát.Hơn một giờ, căn bếp trở thành bãi rác. Lò hấp bánh thì nồng nặc mùi khét. Chẳng biết đó là chiếc bánh thứ mấy nữa._ Thật ra, em biết nấu không?Nuốt giận, Chính An nhẹ giọng nói._ Dạ… em… anh chưa nghe anh Vĩnh Khoa nói gì ạ?_ Nói gì? Vĩnh Khoa nói em rất thông minh. Chỉ cần nói sơ qua là biết._ Hi hi… em xin lỗi nhé. Thường thì ở nhà, Vĩnh Khoa cấm tuyệt đối em không được vào bếp. Anh hiểu rồi chứ?Bất động, Chính An chỉ biết tròn mắt nhìn sang Thiên Di đầy “kính nể”. Tại sao lại không nói sớm! Nếu biết thế thì cậu còn dám cho cô ngốc này mượn bếp mà “phá” hay sao.Tít.. tít.. tít.Lướt qua dòng tin nhắn được gửi đến từ người nào đó, Chính An dù rất bực nhưng cũng phải dặn lòng kìm nén lại mà nói điểm cần đến cho sóc nhỏ và không quên nhắc nhở :_ Không kịp rồi. Hay là… mua bánh kem nhé?_ Còn bếp…_ Để đó đi.Kéo vội “kẻ phá hoại” ra khỏi nhà mình, Chính An tức tốc đưa cô nhóc mua bánh kem rồi tức tốc “giao hàng” đến nơi yêu cầu mà không hề do dự hay rề rà. Đơn giản vì cậu muốn mau thoát khỏi “địa ngục” này. Hai người kia chỉ biết hành hạ thân xác một chàng thanh niên đáng yêu như cậu thôi.