Áng mây thứ 67 : Cổng địa ngục (2)Số phận chính là kỳ diệu như vậy, em muốn giữ lại, nhưng đến cuối cùng mới hiểu được chúng chỉ là một loại pháo hoa.…Em không muốn tranh giành, lại như không khí lơ đãng bị hít vào trong phổi, chờ khi muốn thoát ra lại phát hiện, em rốt cuộc không thể rời khỏi anh.Nói rồi khẽ cười, bà Trương lại nhìn Vĩnh Khoa với cặp mắt chứa đầy niềm hy vọng. Bỗng, luồng khí trắng túa đến bao quanh Vĩnh Khoa, chất giọng dịu dàng của bà lại vang lên sau đó._ Và còn người này nữa.Là… Trương Tề.Gương mặt lãnh đạm ngồi nhìn vào một điểm trong giang phòng đơn độc. Từng ngón tay đan xen vào nhau, nét mặt vô cảm. Dường như trong ánh nhìn, Trương Tề rất lo lắng.Ông đang lo lắng cho Vĩnh Khoa?Khẽ nhíu mày nhìn sang bà, Vĩnh Khoa chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy chất giọng dịu dàng của bà cất lên trong khoảng đen :_ Ông ấy đang rất lo lắng. Con còn nhớ lần con phát sốt chứ? Lúc ông ra tay bắn Vĩnh Kỳ, ông đã nhìn nó với cặp mắt như thế. Sau đó, cũng đã ở lỳ trong phòng mà không để ai biết._ Sao? – Vĩnh Khoa ngơ ngác nhìn sang bà, dường như không muốn tin những gì vừa nghe._ Là thật. Ta đã nói, ta là một linh hồn, ta âm thầm quan sát những người thân của mình trong bóng đêm. Giống như sứ giả của địa ngục. Thật ra, ông con trở nên thế.. chắc cũng do lỗi tại ta. Do ta đã bỏ ông ấy lại một mình trên trần thế. do ông ấy tự trách mình vì không bảo vệ được ta khỏi móng vuốt tử thần. Khoa, cả con và Vĩnh Kỳ, nhất định phải thay ta… thương yêu ông các con nhé. Ông ấy rất đơn độc.Những câu từ tiếp theo dường như chẳng lọt vào tai Vĩnh Khoa. Khóe mắt trở nên nặng trĩu khiến Vĩnh Khoa chỉ muốn khụy xuống và chìm vào giấc ngủ._ Khoa, con không được bỏ cuộc. Mở mắt ra nào!Từng thanh âm trầm nhẹ vang vọng bên tai, nhưng… Vĩnh Khoa dường như chẳng còn nghe thấy nữa. Thần trí như bị bao quanh bởi mảng trắng vô hồn._ Con… mệt lắm.Cố hé môi cho những thanh từ khẽ vang, Vĩnh Khoa từ từ cho mắt khóe mắt nhắm nghiền, cơ thể rã rời vì đuối sức.------Tít.. tít… tít….Điện tâm đồ kêu inh ỏi trong phòng, cảm giác lo sợ lấn át mọi tâm trí của những người trong giang phòng tanh mùi máu tươi. Nhịp thở ngày một yếu ớt trong khi ống truyền máu thì vẫn đều đặn nhỏ giọt._ Khụ… khụ… khụ…Một lần nữa, màu đỏ tươi lại tràn ra khóe môi. Không biết đây là cái máy thở thứ mấy nữa.Máu tanh lẫn vào thuốc sát trùng và những mùi khác làm cho giang phòng như choáng ngợp. Chỉ duy có màu đỏ thẳm làm bá chủ của mọi gam màu._ Wen….Một vị bác sĩ dè dặt lên tiếng khi nhìn thấy tình thế không mấy khả quan. Dường như chẳng còn chút hy vọng nào nữa._ Đã là bác sĩ thì phải cố gắng tới cùng. Tôi biết, Vĩnh Khoa sẽ tin tưởng tôi.Khẽ nói, Wen vẫn cố hết sức để đưa dao gấp vào, không chút do dự. Mồ hôi túa ra khắp chiếc khẩu trang xanh.Cả mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thời gian cứ như một chú rùa không chịu lếch đi. Chậm chạp nhấm nháp từng mối lo sợ trong lòng mỗi người có mặt trong giang phòng trắng.Cuối cùng, viên đạn cứng đầu cũng chịu rời khỏi cơ thể tráng kiện sau khi đã ngậm nhắm đủ máu. Thở phào nhẹ nhõm, Wen như khụy xuống ngay lúc đó.Nhịp tim tuy yếu nhưng đã ổn định, cũng không còn chịu chứng thổ huyết nữa khiến mọi bác sĩ điều vui mừng sau ca phẫu thuật đầy căng thẳng._ Do thổ huyết quá nhiều nên cậu ấy vẫn còn rất yếu. Wen, ông nói đúng, không chỉ là một bác sĩ giỏi, ông còn là một người rất đáng để người khác tin tưởng.Một vị bác sĩ trầm giọng nói, ông nhẹ nhàng thu gom những thứ bừa bãi trong phòng và cho vào sọt rác.Vĩnh Khoa được đưa đến phòng hồi sức sau những giây phút chiến đấu kịch liệt cùng tử thần. Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Wen hiền hòa nhìn sang Thiên Di, khẽ nói :_ Không sao. Vĩnh Khoa đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Con đừng quá lo lắng.Hệt như đám mây trắng ló dạng sau cầu vòng bảy sắc. Một nụ cười rạng rỡ hé nở trên khóe môi chúm chím. Sóc con vội quay sang Chính An, nói trong niềm vui :_ Đã bảo mà, anh ấy sẽ không sao!_ Ừm. – Gật nhẹ đầu, Chính An cười nhẹ nhõm nhìn Vĩnh Kỳ. Bầu không khí căng thẳng như dịu đi nhờ cơn mưa rào gieo tia hạnh phúc.Wen nở nụ cười nhẹ. Ông đã cố hết sức cùng Vĩnh Khoa rồi. Với vị bác sĩ ấy, có lẽ đó là niềm vui lớn nhất mà ông chưa từng có.Bỗng, khóe mắt lóe lên tia sáng mang tên ranh mãnh, ông Wen gieo tia nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Kỳ đầy khiêu khích. Làn sóng điện một lần nữa lại được kích hoạt hết công suất. Linh tính về “quá khứ” lại tiếp diễn khiến Vĩnh Kỳ phập phòng lo sợ.Trước khi kịp lên tiếng ngăn chặn thì chất giọng trầm thấp đã vọng lại từ xa :_ Vĩnh Kỳ, lâu quá không gặp!Từ đằng sau, gương mặt tươi tắn đến đáng ghét của Triết Minh cùng nụ cười khiêu chiến. Theo sau là Bách Nhật với ánh lườm đáng yêu cùng chất giọng nhè nhẹ :_ Vĩnh Khoa thế nào rồi?_ Đang được đưa vào phòng hồi sức. – Chính An đáp lời, miệng khẽ hình thành nụ cười nhẹ.Nhìn vào mắt ông Wen, Vĩnh Kỳ thầm đoán được ông đang suy nghĩ gì đó có liên quan đến cậu, linh tính mách bảo chàng trai trẻ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Thế nhưng, Vĩnh Kỳ vẫn luôn chậm hơn Wen một bước._ Triết Minh và Vĩnh Kỳ… đẹp đôi nhỡ!…Im lặng!!!Hành lang bệnh viện chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế!Mọi ánh nhìn điều đổ dồn về phía Triết Minh và Vĩnh Kỳ đầy… thích thú._ Hi hi hi…Bật cười khúc khích, sóc con hí hửng nhìn “cặp đôi hoàn cảnh” đầy gian manh. Wen cười hiền như người vô can, ông quan sát nét mặt tức tối của Vĩnh Kỳ và Triết Minh không bỏ sót một giây nào.Tiếng cười vọng khắp hành lang sặc mùi thuốc sát trùng, mang đến cảm giác thư thái cho mỗi một người đang đứng đó. Hệt như vừa trải qua một chuyện tồi tệ rồi lại nhờ một chuyện hài hước để tiếp thêm năng lượng cho cơ thể. Nét cười như luồng gió xuân đậu trên cánh môi.Wen thật biết cách tạo cảm giác thoải mái cho mọi người!Quay lưng bước đi, để lại sau lưng hậu của việc kích thích lửa giận cho những con người kia tự giải quyết. Wen bật cười khanh khách rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay quả là một ngày dài đối với ông._ Này, ai bảo cậu đến đây hả?Hằng học gieo tia nhìn không vui lên người Triết Minh, Vĩnh Kỳ khó chịu nói như thể cậu là chủ của cái bệnh viện này, ai muốn đến điều phải thông qua sự cho phép của cậu._ Ai bảo tôi đến vì cậu hả? Chẳng qua vì lo cho Vĩnh Khoa và sóc con nên tối mới lếch đến đây thôi.Không thua kém ai kia, Triết Minh hậm hực đáp lời, mắt hếch lên đầy uy quyền và khí chất cao ngạo không kém._ Hah, có chân không chịu đi đứng cho đàng hoàng mà phải lếch ah?_ Ừ, thích lếch đấy! Không lếch được thấy tức sao?_ Oh, đây mà tức với đó à? Mơ nhé._ Không tức sao nói nhiều thế?_ Thấy chướng tai gai mắt nên nói, ai cấm?_ Không cấm. Nhưng nói nhiều quá là không tốt. Rất dễ bị đánh đấy!_ Huh, ai dám?&%^*%$#[email protected]#[email protected]%$>^%?>>>....…&$&$%&$^$#@!...Rồi!Đại chiến thế giới lần thứ 100. Kỹ năng đấu võ mồm đã đạt trình độ Vip, cũng may là chưa phô bày “võ thuật” trong bệnh viện.Chính An, A Huân, Thiên Di, Bách Nhật chán nản nhìn nhau lắc đầu rồi lén chuồn đi. Nếu đứng lại đây thêm một giây phút nào nữa chắc phải nhập viện để kiểm tra tính giác mất!------_ Chờ đã…Dùng tay lăn bánh xe thật nhanh để theo kịp vị bác sĩ già, A Huân cất giọng gọi lớn làm Wen dừng bước, khẽ ngoái đầu lại.Chiếc xe lăn dừng hẳn trước mũi giày Wen, nhìn chàng thanh niên trước mặt, ông biết rõ mình không chọn lầm người. Chắc chắn người này là người tên “A Huân” mà Chính An có nhắc đến.Dõi mắt nhìn A Huân, Wen khẽ cười rồi thảy chất giọng trầm trầm vào không trung :_ Muốn “tầm sư học đạo” thì phải kiên trì. Nhưng nói trước, làm học trò của ta rất khổ đấy!Bất ngờ, A Huân chỉ biết im lặng và trân mắt nhìn vị bác sĩ tinh tế trước mặt. Ý ông là nhận cậu làm “đệ tử”?_ Chính An có nhắc về cháu với ta. Tuổi trẻ tài cao. Cháu giỏi lắm._ Dạ…_ Ta sẽ trị chân cho cháu trước khi máy bay cất cánh. – Wen nheo mắt, đưa tay ra tính toán gì đó rồi nhẹ giọng cất lời. Ánh nhìn tường tận thật quen thuộc._ Sao ạ?A Huân vừa ngưỡng mộ, vừa ngạc nhiên nhìn ông Wen, ông đã đưa cậu đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác chỉ trong một loáng chớp mắt. Liệu còn điều bất ngờ gì nữa không?_ Du học Úc. Ta phải trau dòi kiến thức cho học trò của mình, đúng không? À, còn nữa, cháu sẽ không phải đi một mình đâu. Hai người sẽ đi chung chuyến bay với cháu, chắc cháu cũng đã gặp rồi! Ta nghe nói hai nhóc đó cũng sang Úc du học trong thời gian tới. Thế nào, còn không mau gọi sư phụ.Du học Úc…A Huân tròn mắt nhìn vị bác sĩ già đáng kính. Cậu không nghe lầm đấy chứ? Chữa chân? Du học? Chẳng phải tốn rất nhiều tiền sao? Hơn nữa, Wen và cậu chỉ vừa tiếp xúc với nhau lần đầu. Sao có thể… Không lẽ ông đã tính toán từ trước? Khi nhận được điện thoại từ Chính An._ Nhưng…Thật ra, Wen đã dự tính sẽ tìm người để truyền nghề, có thế mới tmi2 ra nhân tài thật sự. Và cái tên A Huân là tên đầu tiên thu hút trí tò mò Wen khi nghe Chính An kể đôi nét về chàng trai trẻ ở làng chài xa xăm.Thầm đọc được ý nghĩ của A Huân, Wen ung dung chấp hai tay ra phía sau, bình thản nói trong từng bước chân :_ Ta không tốt với bất kỳ ai cả! Sau khi trở về từ Úc, cháu hãy giúp ta quản lí bệnh viện này, được chứ? Còn trơ mắt nhìn ta? Gọi sư phụ đi chứ.Khóe môi hình thành nụ cười hạnh phúc, A Huân nhìn theo cái dáng to lớn của vị bác sĩ thân thiện, tốt bụng và đáng được kính trọng._ Dạ, sư phụ.Cơ hội không bao giờ đến với một ai hai lần. Nếu buông, có thể ta sẽ mất tất cả. Nhưng nếu tiếp tục nắm chặt, thật chặt, có khi ta lại lên được đến đỉnh, làm nên những điều to lớn, vĩ đại.-----Gió lượn lờ quanh kẽ tóc tạo cảm giác nhột nhột đầy thú vị. Khuôn viên bệnh viện to lớn thưa thớt người khi ánh mặt trời đã lên đến đỉnh, cái nắng nóng khiến các bệnh nhân chẳng muốn bước ra ngoài.Nổi bật giữa khung cảnh nắng nóng ấy là một góc đại thụ to lớn, choáng một khoảnh sân rộng. Bóng cây đổ dài trên nền cỏ xanh mướt, mát rượi.Chấp tay ra sau, sóc con hít hà làn không khí tinh sạch vào chật phổi rồi khẽ cười thích thú.Bách Nhật trầm ngâm đứng cạnh, hai tay cho vào túi, mắt lơ đễnh ngắm nhìn tán lá xanh rì._ Bọn tôi sẽ sang Úc du học trong thời gian tới.Ngẫm nghĩ lúc lâu, Bách Nhật khẽ cất giọng, ánh nhìn ấm áp chạm ngay tia cười trên khóe môi xinh. Ngạc nhiên với lời nói về sự thông báo cho chuyến đi đầy bất ngờ kia, sóc con mơ hồ hỏi lại :_ Du học?_ Ừm, để nâng cao hiểu biết, sau này còn quản lí công ty. Chuyến đi này tôi và Triết Minh đã dự định từ trước. Khi nào Vĩnh Khoa tỉnh dậy, nhớ nhắn với anh ta là không được làm cô phải buồn, nếu không chết chắc với bọn tôi.Thái độ ngông nghênh kia khiến Thiên Di phì cười, đôi mắt to tròn lấp lánh niềm vui._ Chắc mình sẽ nhớ hai cậu lắm!_ Nếu để tên ngốc Vĩnh Khoa nghe thấy, chắc không hay đâu nhỉ? – Bách Nhật cười trộm, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt lạnh lùng đáng sợ._ Anh ấy không bao giờ nói gì đâu, ghen cũng chẳng thèm thừa nhận. Đáng ghét. – Chất giọng trong trẻo đượm buồn, đôi mắt to tròn như ngấn nước. Dường như đang thầm trách ai kia quá vô tâm! Hay không hiểu rằng ai kia đang quan tâm ngầm?Thoáng thấy gương mặt đáng yêu vương chút buồn, Bách Nhật cười nhẹ, đưa tay xoa mái đầu bé xinh, khẽ nói :_ Vĩnh Khoa tuy thế nhưng rất lo lắng cho cô đấy. Đừng buồn. Mà nè, làm ơn giảm những trò quậy phá lại đi, nghịch ngợm thế Vĩnh Khoa sẽ đau đầu lắm.Cố ý nhấn mạnh những ngôn từ sau chót, Bách Nhật như muốn “rèn luyện” cho sóc con cái tính người lớn một chút. Mãi trẻ nít thế ai mà chịu nổi. Huống chi những trò quậy phá của con sóc nhỏ luôn làm người khác chóng mặt, hoa mắt._ Mình biết rồi. – Hối lỗi được mấy giây ngắn ngủi, sóc con lại bĩu môi nói như thể “Việc mình làm điều hoàn toàn đúng đắn, lỗi lầm thuộc về người khác chứ không phải mình” – Nhưng cũng tại anh Vĩnh Khoa làm mình khóc thôi. Mình làm thế công bằng mà.Chẳng cách nào giáo huấn được sóc con nghịch ngợm. Bản tính là sóc thì mãi mãi là sóc, không thể nào tiến hóa thành… nhím được!