“Mẹ, nàng ta nói như vậy nghĩa là gì? Con là hoa sao? Còn có vận mệnh gì đó, có liên quan đến con sao?” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, sau đó đưa ra vấn đề mà mình vẫn nghĩ không ra.
“Ha ha, bây giờ Đóa Đóa không cần hiểu rõ làm gì, sau này lớn lên con sẽ hiểu” Thế nhưng trong lòng Vân Liệt Diễm lại hoàn toàn kích động. Truyền thuyết hoa Mạn Châu Sa nàng vẫn luôn là biết rõ, nhưng lại không hề nghĩ đến sự thật lại là thế này.
Nói như vậy, vận mệnh của Đóa Đóa càng có khả năng thay đổi nhiều hơn. Tóm lại, tuy bây giờ tạm thời không có biện pháp nhưng Vân Liệt Diễm tuyệt đối sẽ không để cho Đóa Đóa lại giẫm lên vết xe đổ, chịu đựng nỗi thống khổ vô vọng kia nữa.
“Mẹ, chúng ta có thể đi được chưa? Ở đây một chút cũng không thú vị, con muốn đi tìm ca ca” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, tuy vẫn không hiểu cái gì gọi là ‘lớn lên con sẽ hiểu’ nhưng bây giờ đối với nó thì quan trọng nhất chính là tìm được chuyện thú vị để làm.
“Ừ, chờ một lát! Tiểu Thất đã thu hồi công kích năng lượng tinh thần, mọi người có lẽ sẽ tỉnh lại rất nhanh, đến lúc đó chúng ta cùng đi” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, chỉ cần Đóa Đóa không sao thì nàng liền cảm thấy đây là chuyện vui vẻ nhất.
“Con đi gọi các thúc thúc dậy!” Đóa Đóa dường như đã đợi không kịp, từ nhỏ nó vốn hiếu động, chuyện lần này lại khiến cho nó có cảm giác đã rất lâu mình không hoạt động, vô cùng không thoải mái.
“Đóa Đóa, con có đói bụng không?” Ngay lúc Đóa Đóa chuẩn bị trèo xuống từ trong ngực Hàn Chỉ, Hàn Chỉ lại đột nhiên mở miệng hỏi.
Đóa Đóa sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Chỉ: “Phụ thân, Đóa Đóa đói bụng”
Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ nhìn thấy gương mặt chuyển hóa đáng yêu của Đóa Đóa liền cười ra tiếng. Vân Liệt Diễm chưa từng phát hiện lúc còn nhỏ thằng nhóc Thiểm Thiểm kia có lúc nào dở hơi như thế này.
“Lương thực của chúng ta đều đã một năm trước rồi, cũng không biết còn dùng được hay không” Vân Liệt Diễm nhớ tới chuyện này thì lại lắc đầu.
“Có lẽ không sao đâu” Hàn Chỉ lấy thức ăn từ trong nhẫn trữ vật ra, vẫn được lưu giữ như cũ, dường như không một chút hư hỏng so với một năm trước.
Thế nhưng Vân Liệt Diễm vẫn cảm thấy không an tâm: “Thôi đi, đã một năm trôi qua rồi, ta kiên quyết không ăn!”
Nói đùa gì vậy? Được đặt trong nhẫn trữ vật nhưng qua một năm vẫn không thể ăn, cho dù tham ăn thì Vân Liệt Diễm nàng cũng biết cảm giác buồn nôn.
Đóa Đóa cũng lắc lắc đầu như trống bỏi, nói: “Phụ thân, Đóa Đóa cũng không ăn cái này đâu!”
Hàn Chỉ nhìn đôi mẹ con một lớn một nhỏ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ còn cái này thôi”
Lúc ấy lên đường, thức ăn đều được Hàn Chỉ ném vào nhẫn trữ vật. Lúc đầu vào Mạt Nhật Sâm Lâm thì vẫn được ăn những món dân dã như thịt rừng, nhưng đến Biển Băng cũng chỉ còn gặm lương khô cùng hoa quả mà thôi.
Cho dù thoát ly thân thể phàm thai đột phá Thần cấp, không ăn cơm cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đối với thói quen đã ăn thức ăn trước kia vẫn không ổn chút nào.
“Phụ thân, Đóa Đóa thật đói, nhưng mà đừng ăn cái này được không?” Đóa Đóa nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt đáng thương, ý tứ rất rõ chính là nó muốn ăn nhưng không thể là thức ăn từ một năm trước.
Vân Liệt Diễm cũng nhìn Hàn Chỉ, dù không nói nhưng đã biểu lộ ý tứ nàng không ăn thứ kia.
Hàn Chỉ nhức đầu một hồi, có chút hối hận khi hỏi Đóa Đóa có đói bụng không.
“Khắp nơi đều là hoa, làm sao có thức ăn?” Hàn Chỉ nhìn xung quanh, đừng nói đến thú hoang, ngay cả một gốc cỏ dại cũng không có.
“Vậy chúng ta đi nơi khác tìm đi!” Đóa Đóa kéo cánh tay Hàn Chỉ, lắc lắc.
“Tiểu công chúa sao vậy?” Đúng lúc này, đám người Diệp Khuyết cũng tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Đóa Đóa liền hỏi thăm.
“A! Đại Bạch, Tước Tước thúc thúc, ông chú, ông cậu, mọi người tỉnh rồi. Thật tốt quá! Chúng ta mau đi thôi, con đói muốn chết rồi!” Đóa Đóa trương ra vẻ mặt vô lực khiến cho mọi người cười vang.
“Nếu đã tỉnh thì chúng ta nên đi thôi!” Hàn Chỉ ôm con gái bảo bối lên, nói.
Ảo ảnh nơi hòn đảo nhỏ này là do Tiểu Thất bố trí, bây giờ Tiểu Thất đã xóa bỏ trận pháp thì nơi đây lại biến thành một hòn đảo đầy băng tuyết như mọi nơi khác.
Không thể không nói, trải qua lần tu luyện này, thực lực của bọn họ đều đã có một sự tăng lên không nhỏ. Cho nên con đường đi kế tiếp đối với bọn họ dường như cũng suôn sẻ hơn nhiều.
Từ Biển Băng để đến đại lục Thần Chi còn một quãng khá dài, mọi người đi gần ba tháng mới tiến gần vào ranh giới của đại lục Thần Chi trong truyền thuyết. Thế nhưng đại lục Thần Chi là cái dạng gì, bọn họ cũng vẫn không biết rõ. Tuy đã cảm thấy gần đến nơi rồi nhưng khi nhìn ra xa lại chỉ thấy một mảng biển cả trắng xóa, không giống như Biển Băng khắp nơi đều là băng tuyết cùng đảo nhỏ, nơi đây mênh mông hải dương.
“Rốt cuộc cũng sắp đến nơi rồi! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ đến một ngày ta thật sự đặt chân đến nơi đây” Diệp Khuyết nhìn biển lớn mênh mông trước mặt, vô cùng kích động. Lúc đầu, không ai trong bọn họ nghĩ rằng mình có thể đặt chân đến đây chứ đừng nói đến chuyện đủ năng lực đi vào đại lục Thần Chi.
Trong lòng Vân Liệt Diễm cũng ân ẩn kích động, mỹ nữ áo đỏ từng nói nơi đó chính là một thế giới khác, sẽ trao cho nàng một cuộc sống hoàn toàn khác biệt, mà sứ mạng thuộc về nàng cũng chỉ mới bắt đầu.
Không thể không nói, giờ khắc này nàng quả thật là có chút mong đợi.
Hàn Chỉ lại không tốt lắm, càng đến gần đại lục Thần Chi thì cổ năng lượng trong cơ thể hắn lại càng xao động mạnh mẽ, thậm chí còn muốn bộc phát. Cho dù hắn áp chế như thế nào, thậm chí hoàn toàn thả lỏng cơ thể cũng không thể đè nén được nó.
“Ngươi không sao chứ?” Vân Liệt Diễm nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt lo lắng. Mấy ngày nay sắc mặt của hắn luôn không tốt, trắng bệch như người bị bệnh nặng. Khế ước trong cơ thể thông báo cho nàng biết cảm xúc của hắn lúc này, chính là luôn ẩn nhẫn khắc chế một thứ gì đó.
“Không sao!” Hàn Chỉ lắc đầu, mặc dù biết không thể gạt được Vân Liệt Diễm nhưng vẫn không muốn khiến cho nàng lo lắng.
Vân Liệt Diễm cũng không nói thêm điều gì, chỉ nắm lấy tay của Hàn Chỉ. Gân xanh nổi đầy trên tay hắn, thậm chí Vân Liệt Diễm còn có thể cảm nhận được máu hắn đang chảy bên trong mạch máu, khi thì lạnh như băng, khi thì nóng như lửa.
Hàn Chỉ siết chặt bàn tay Vân Liệt Diễm ngược trở lại, mỉm cười trấn an nàng.
Vân Liệt Diễm tựa đầu lên vai hắn, nàng cảm thận được cõi lòng đang run rẩy của hắn. Nàng dự cảm có điều gì đó không tốt, giống như sau khi đến đại lục Thần Chi sẽ có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không thể dự đoán trước được.
“Mẹ, phụ thân, sau khi chúng ta băng qua nơi này sẽ gặp được ca ca sao? Ca ca thật sự rất giống phụ thân sao?” Đóa Đóa vô cùng hưng phấn, mấy ngày nay nó đều quấn quít mọi người hỏi thăm những chuyện liên quan đến Vân Thiểm Thiểm, dường như hận không thể khiến cho Vân Thiểm Thiểm ngay lập tức đứng trước mặt mình để nghiên cứu một phen.
“Nào có nhanh như vậy! Ca ca con bây giờ còn không biết đang ở đâu, nhưng chỉ cần đến đại lục Thần Chi thì chúng ta nhất định sẽ gặp được nhau” Vân Liệt Diễm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy ngày nay Đóa Đóa vô cùng phiền phức. Thế nhưng nhắc đến Thiểm Thiểm thì Vân Liệt Diễm cũng có chút lo lắng, không biết nó ra sao rồi. Năm năm trôi qua, suốt quãng thời gian này nàng cũng chưa từng gặp được nó.
Tuy Thiểm Thiểm dũng cảm cùng thành thục nhiều hơn so với Đóa Đóa, nhưng hai đứa lại hoàn toàn khác biệt. Thiểm Thiểm chưa từng rời khỏi nàng quá lâu, bây giờ nói đi lại đi đến năm năm, lần này đến đại lục Thần Chi cũng không biết có thể gặp nhau sớm hay không. Thiểm Thiểm bây giờ cũng đã mười hai tuổi, có lẽ cũng đã cao lớn hơn không ít.
“Mẹ, chúng ta mau đi đi, Đóa Đóa rất muốn gặp ca ca” Vẻ mặt Đóa Đóa tràn đầy chờ mong nhìn bờ biển rộng lớn, hoàn toàn không để mắt đến những hòn đảo nhỏ phía trước, giống như mình đã đứng ở đại lục Thần Chi.
“Ha ha ha! Muốn đi vào đại lục Thần Chi thì cũng phải nhìn xem lão phu có cho phép hay không!” Lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một thanh âm đầy chế nhạo khiến cho bọn họ phải nhíu mày. Dọc theo đường đi, không có ai dám trắng trợn khiêu chiến như vậy, đại đa số vừa nhìn thấy thực lực của bọn họ đều tự động nhường đường, ở đâu còn dám liều cả mạng sống.
Một ông lão với mái tóc trắng, bộ râu cũng trắng, một đôi mắt híp lại nhìn họ chằm chằm, vẻ mặt hung ác.
Thiên Tử cấp! Trong nháy mắt xuất hiện, Vân Liệt Diễm đã đoán ra thực lực của lão ta. Diệp Khuyết đã đột phá Thiên Tử cấp, lão già này có lẽ vẫn không phải là đối thủ của Diệp Khuyết vậy mà còn có thể dám bước ra khiêu khích, thật sự khiến cho Vân Liệt Diễm có chút không rõ.
“Để cho ta!” Diệp Khuyết đứng ra khỏi hàng, nhìn lão ta nói: “Với trình độ này của ngươi mà cũng dám bước ra đây bêu xấu, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn trốn đi nơi khác, có lẽ ông nội đây còn có lòng tốt thả cho ngươi một con đường sống, đỡ phải phá hủy công lực tu luyện cả đời”
Rõ ràng không có thực lực mà còn dám càn rỡ, Diệp Khuyết không đặt lão già này vào mắt một chút nào. Đối với cả vùng Biển Băng này thì thực lực của ông ta quả thật là không tệ, nhưng có thể dám đến khiêu khích bọn họ thì vẫn không biết lượng sức mình. Tính tính toán toán dựa vào nhân số, lão già này đáng lý ra nên biết mình hoàn toàn không có phần thắng vậy mà còn dám bước ra đây thể hiện, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên đối phó với một nhân vật nhỏ như vậy, Diệp Khuyết cũng chẳng muốn so đo nhiều, nên dùng một cước đạp bay là cách tốt nhất.
“Nhóc con, đừng có đắc ý quá sớm!” Lão ta không có ý tứ lùi bước, trái lại còn nhìn Diệp Khuyết với ánh mắt quỷ dị.
Trường kiếm phá tan không khí bay về phía Diệp Khuyết, Diệp Khuyết nhếch môi khinh thường. Hắn né tránh công kích một cách dễ dàng, sau đó phi thân bay về phía lão ta.
Lão già không những không tiếp chiêu mà còn liên tục lùi về phía sau, hai người đấu tay đôi trên không trung vài hiệp rồi mới lui đến một hòn đảo nhỏ.
“Theo sau!” Hàn Chỉ cố nén nỗi thống khổ sắp nổ tung trong cơ thể, trên trán đã nhớp nháp mồ hôi lạnh.
Bọn họ nhanh chóng đuổi tới hai người kia. Giữa không trung, Diệp Khuyết cùng lão già vẫn còn đang quấn lấy nhau, nhưng người ngoài có thể dễ dàng nhận ra lão ta đã gần cạn sức.
Khiến cho người khác bất ngờ chính là ông ta chẳng những không có ý tứ muốn thu tay mà ngược lại còn vô cùng đắc ý cười to, nói: “Đại lục Thần Chi không phải ai cũng có thể đặt chân vào, các ngươi đã muốn vào đó như vậy thì hãy để lão phu ta tiễn các ngươi một đoạn đường!”
“Hừ, hoang tưởng!” Diệp Khuyết ngưng tụ năng lượng đánh về phía lão ta, vậy mà lão ta vẫn có thể tránh thoát một phen hiểm nguy.
Lão ta đột nhiên phi thân về phía Diệp Khuyết, Diệp Khuyết dễ dàng lóe lên, cả người cũng cách xa mấy mét. Thế nhưng sau đó một tiếng hét thảm vang lên, trên không trung đã không còn bóng dáng của Diệp Khuyết.
“Chết tiệt! Diệp Khuyết!” Vân Liệt Diễm nhìn thấy một màn đột nhiên xuất hiện này, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ cùng nhau lên đường, từ trước đến nay Vân Liệt Diễm dường như chưa từng ra tay, nhưng lúc này nàng lại giận dữ thật sự.
“Diễm nhi, cẩn thận!” Hàn Chỉ buông tay Vân Liệt Diễm, tình huống này lại vô cùng quỷ dị, nếu như hắn đoán không lầm thì phía trước hẳn là một trận pháp khổng lồ, mà bọn họ lúc này lại đứng ngay ranh giới của nó. Tuy tình trạng của hắn hiện tại rất không tốt nhưng vẫn để tâm đến trận đánh vừa rồi của Diệp Khuyết cùng lão già kia. Lão ta thoạt nhìn là đang trốn tránh nhưng thứ khiến cho lão trốn tránh thật sự là một thứ gì đó chứ không phải Diệp Khuyết. Hàn Chỉ cảm thấy phía trước nhất định là có vấn đề.
Chỉ là hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định, tình trạng của hắn càng ngày càng không ổn, thậm chí hắn còn cảm thấy xương cốt của mình đang rụng rời ra từng chút một.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, nàng hoàn toàn có thể đập chết lão già này, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là tình hình của Diệp Khuyết. Lấy thực lực của lão ta thì chỉ cần vài hiệp là thua không chút nghi ngờ, cho nên nhất định lão ta đã dùng biện pháp gì đó mới có thể khiến cho Diệp Khuyết đột nhiên biến mất.
“Ngươi chính là Vân Liệt Diễm? Ha ha, không thể tưởng được, không ngờ ngươi lại trẻ tuổi như vậy, thật sự là đáng tiếc!” Ngoài dự đoán mọi người, lão ta lại không có ra tay ngay lập tức mà là trương ra bộ dạng không sợ chết.
“Ngươi biết ta?” Vân Liệt Diễm lại càng thêm to mò, dường như nàng không có kẻ thù ở nơi này, nàng cũng không nhớ mình từng đắc tội với một người già như vậy.
“Ha ha, ngươi còn nhớ ở Hương thành có một người bị ngươi giết chết tên gọi Tả Dực hay không?” Lão ta nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt phẫn hận, nói tiếp: “Đó là sư huynh của ta! Ta cùng sư huynh từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, cùng nhau tu luyện. Tuy thiên phú võ học của sư huynh không cao bằng ta, lại không thích bị ràng buộc, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn vô cùng tốt. Thế nhưng ngươi lại dám giết huynh ấy! Ta cũng từng tìm kiếm ngươi không biết bao nhiêu lâu, nhưng lúc đó ngươi lại đang ở Yến thành, thực lực vậy mà đã đến Thiên Tử cấp. Ta tự biết bản thân không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn muốn báo thù cho sư huynh. Các ngươi không ngừng tu luyện, đương nhiên nguyên nhân chính là để đến đại lục Thần Chi, vì vậy ta đã đến trước một bước, ở nơi này chờ ngươi!”
“Đạo sĩ Tả Dực?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Có người này sao? Tuy nhiên chết thì cũng đã chết rồi, chết ở trên tay của ta chứng minh hắn ta đáng chết. Ngược lại là ngươi, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể giết được ta sao? Ngươi muốn báo thù, ngươi cảm thấy báo được thù rồi sao? Ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết ngươi, ngươi xác định ngươi muốn liều mạng để báo một mối thù vốn dĩ không thể báo sao?” Vân Liệt Diễm cười lạnh, hai huynh đệ lão ta đều là một lũ não úng nước, muốn báo thù thì cũng nên nhìn rõ năng lực của mình trước.
“Ta đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải vùi thây ở nơi này!” Lão ta cười cuồng tiếu, dường như rất tự tin rằng Vân Liệt Diễm không thoát khỏi ngày hôm nay.