Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 88: Tiểu công chúa yếu ớt

“Mẹ, tại sao tóc của con lại màu đỏ? Tại sao tóc của phụ thân

màu trắng, tóc của mẹ cùng ông cậu, ông chú, còn có các dì nữa đều là

màu đen?” Một quả cầu đỏ nho nhỏ trèo lên ghế nằm, chớp chớp đôi mắt to

tròn nhìn Vân Liệt Diễm đang híp mắt phơi nắng.

“Đoá

Đoá à, con đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi. Cái này là do trời sinh, con vừa ra đời đã như vậy, hiểu chưa?” Vân Liệt Diễm trợn mắt liếc qua, nàng thật sự không muốn nói chuyện với tiểu quái vật Hàn Vân Đoá này

một chút nào. Bây giờ, ai nhìn thấy Hàn Vân Đoá đều phải chạy trốn, hại

người làm mẹ như nàng gặp xui xẻo, luôn phải chịu trách nhiệm trông coi

tiểu quỷ này.

Vân Liệt Diễm cảm thấy kiếp trước của

mình nhất định nghiệp chướng nặng nề, nếu không thì tại sao lại bị Hàn

Chỉ lừa gạt nhiều lần, không ngừng chiếm đoạt rồi sinh ra tiểu quái vật

Hàn Vân Đoá này?

Được rồi, đôi mắt tím của Vân Thiểm

Thiểm là di truyền từ Hàn Chỉ, thế người nào nói cho nàng biết một đầu

tóc xoăn đỏ chót này ở đâu ra?

Còn nữa, tiểu quỷ này

từ lúc sinh ra đã có sở thích giống hệt nàng, đều thích mặc đồ đỏ. Tóc

đỏ cùng với quần áo đỏ, càng nhìn thì càng giống một quả cầu lửa.

Vân Liệt Diễm đồng thời cũng không phát hiện ra tiểu quái vật này có chỗ

nào hơn người, điểm đặc biệt duy nhất chính là ngày nàng hạ sinh con bé, trên trời một mảnh đỏ rực, những đám mây đều biến thành màu đỏ như hoa

Mạn Châu Sa (1).

(1) Hoa Mạn Châu

Sa: Hay còn có tên khác là hoa Bỉ Ngạn, hoa Tử Nhân, hoa Vong Xuyên,…

Loài hoa này có ba màu trắng, đỏ và vàng, hoa trắng có tên là Mạn Đà La, hoa đỏ có tên là Mạn Châu Sa. Tương truyền loài hoa này nở ở nơi Hoàng

Tuyền, hoa nở đỏ rực như máu trải dài hết con đường dẫn đến địa ngục.

Hoa Bỉ Ngạn lúc nở thì không thấy lá, lúc thấy lá lại không thấy hoa,

nhưng lá và hoa của chúng nối kết với nhau đời đời.

Cảnh tượng kia giống y như đường xuống âm phủ trong truyền thuyết.

Vì nguyên nhân này nên Hàn Chỉ đã cố gắng che dấu tin tức Hàn Vân Đoá ra

đời, cho nên đến nay cả Yến Thành đều không một ai biết vương phủ có

thêm một vị tiểu công chúa.

Dù sao thì hoa Mạn Châu

Sa nở đầy trời cũng không phải là điềm lành, mà ngay cả Vân Liệt Diễm

vốn không tin mấy thứ này cũng không khỏi lo lắng cho con gái. Cho nên

từ khi được sinh ra, tiểu công chúa đã nhận được yêu thương từ mọi

người, nhưng sự yêu thương này kéo dài đến ngày con bé mở miệng ngay lập tức biến thành ác mộng.

Vân Liệt Diễm cũng không

biết tại sao con bé lại có thể nói nhiều như vậy, líu ra líu ríu cả ngày không ngừng khiến cho người khác nhức cả đầu. Vậy nên khi mọi người

nhìn thấy con bé, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng bỏ trốn, mà Vân

Liệt Diễm cũng là người duy nhất đủ kiên nhẫn đáp lời Đoá Đoá. Còn có vị phụ thân nhị thập tứ hiếu của con bé, vĩnh viễn cũng không ghét bỏ sự

ồn ào quá đáng của nó.

Còn một điều nữa, bộ dạng của

Hàn Vân Đoá hoàn toàn khác biệt với anh trai mình. Con bé dường như

không thích luyện công, bất kể dạy kiểu gì cũng đều vào tai trái lại

trôi ra tai phải, cho dù nhớ nhưng cũng là không hiểu được gì.

Vân Liệt Diễm từng hỏi mỹ nữ áo đỏ có biết chuyện gì đã xảy ra hay không,

nhưng nàng ta cũng chỉ nói Hàn Chỉ không phải là người đơn giản, nữ nhi

của bọn họ cũng là không phải người thường, cho nên nàng cứ thuận theo

tự nhiên là được. Cuối cùng, Vân Liệt Diễm đành phải từ bỏ việc tìm hiểu nguyên nhân.

“Tại sao con thì là thế này mà mẹ lại

thế kia? Ca ca đâu rồi? Tất cả mọi người đều nói ca ca rất giống phụ

thân, vậy tóc ca ca cũng màu trắng sao? Tại sao con lại không giống với

phụ thân?” Đoá Đoá không chút để ý đến bộ dạng không muốn nói chuyện của Vân Liệt Diễm, tiếp tục hỏi.

“Bởi vì con giống ta” Đây mới là điều Vân Liệt Diễm đắc ý nhất.

Quả thật là như thế, Đoá Đoá lại giống y hệt nàng. Chỉ có điều, Đoá Đoá

nhiều thịt hơn so với nàng một chút, vô cùng đáng yêu, giống như một

viên thịt nhỏ tròn núc ních.

“Tại sao con giống mẹ

còn ca ca thì lại giống phụ thân?” Đoá Đoá bối rối, bé đã hỏi rất nhiều

lần nhưng tới bây giờ vẫn chưa nhận được đáp án nào chính xác.

“Tiểu thư, tiểu công chúa, mau đến ăn bánh đi” Mộc Miên bưng điểm tâm lên, nhẹ giọng gọi.

“Dì Mộc Miên không thích Đoá Đoá!” Đoá Đoá vừa nhìn thấy Mộc Miên, miệng nhỏ liền nhếch lên thành bộ dạng muốn khóc.

Mộc Miên đen mặt, bàn tay run lên, thiếu chút nữa là ném luôn chiếc đĩa.

Phản ứng đầu tiên của nàng đương nhiên là gượng cười: “Sao có chuyện đó chứ? Dì Mộc Miên thích nhất là tiểu công chúa, cho nên mới mang bánh đến cho tiểu công chúa lót dạ nè. Tiểu công chúa mau tới nếm thử đi!”

Dứt lời, Mộc Miên đặt điểm tâm xuống rồi nói với Vân Liệt Diễm: “Tiểu thư, ta còn chút chuyện phải làm, cho nên ta đi trước”

“Ừ!” Vân Liệt Diễm đáp.

Thật là yên tĩnh! Bây giờ mọi người nhìn thấy Đoá Đoá thì ngay lập tức có

phản ứng như vậy, có thể trốn liền trốn thật xa, bởi vì đứa nhỏ này có

năng lực làm cho người ta đau đầu cho dù chưa đến ba tuổi. Cơ thể nhỏ

nhỏ xinh xinh, nhưng lại là lão đại của cả vương phủ.

“Mẹ, con thật đau lòng!” Đợi cho Mộc Miên đi rồi, Đoá Đoá lại leo xuống khỏi người nàng, vô cùng uể oải đi đến bên cạnh một tảng đá ngồi xuống, dùng bàn tay nhỏ bé núc nính thịt chống cái đầu nhỏ, nghiêng đầu, không biết là đang suy tư cái gì.

“Ừ, ai cũng biết đau lòng, con biết đau lòng bởi vì con là con người” Vân Liệt Diễm không thèm mở mắt, tiếp tục phơi nắng.

Nàng đã quen với việc Đoá Đoá luôn đặt vấn đề, luôn toát ra một ý nghĩ rồi ngồi im lặng suy tư.

Lúc Hàn Chỉ đi tới liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, thê tử của hắn

đang nằm nhàn nhã phơi nắng, con gái bảo bối của hắn lại rối bời ngồi

trên một tảng đá, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Đoá Đoá!”

Hàn Chỉ đi đến, ôm Đoá Đoá vào trong ngực, sau đó cũng ngồi xuống bên

cạnh tảng đá, nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì thế?”

“Phụ thân, tại sao mọi người lại không thích con?” Đôi con ngươi của Đoá Đoá vốn dĩ sáng ngời như viên ngọc đen, lúc này lại nhiễm một tầng sương

mù, nước mắt ngân ngấn ở khoé mắt, dường như tuỳ thời đều có thể biến

thành trân châu rơi xuống.

“Làm sao có chuyện đó? Mọi người thích nhất là Đoá Đoá mà!” Hàn Chỉ dịu dàng dỗ con gái, trong

lòng lại đang nghĩ cách tính sổ với đám người kia. Nguyên một đám cứ hễ

nhìn thấy bảo bối của hắn liền chạy, không muốn sống nữa sao?

Đám người Mộc Miên bên kia không nhịn được liền hắt xì tập thể, trực giác nói cho bọn họ biết, sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Vậy tại sao không ai muốn nói chuyện với Đoá Đoá?” Đoá Đoá vươn tay nghịch

một sợi tóc đang rủ xuống trước mặt Hàn Chỉ, miệng nhỏ cong tới mức có

thể treo thêm một bình dầu.

“Đoá Đoá, mách lẻo không phải là biểu hiện nên có của một đứa nhỏ ngoan” Vân Liệt Diễm toát ra một câu, tiếp tục híp mắt.

“Con đã biết, mẹ, phụ thân” Đoá Đoá rủ đầu, hai ngón trỏ mập mạp chọc chọc

vào nhau vài cái, lại cúi đầu xuống, không nói gì thêm.

Hàn Chỉ thật sự là không đành lòng nhìn bảo bối nhà mình ưu thương như vậy, nhưng lại không thể phản bác lời nói của thê tử, đành phải ném Đoá Đoá

cho Vân Liệt Diễm, đi tìm đám người kia tính sổ.

“Chúng ta đã đến lúc đi chưa?” Hàn Chỉ mới đi được hai bước, Vân Liệt Diễm lại đột nhiên mở miệng hỏi.

Hàn Chỉ dừng chân, nửa ngày sau mới gật nhẹ đầu: “Có lẽ”

Cũng nên đi thôi, ngây người tại Yến thành hơn ba năm rồi, Đóa Đoá cũng đã hơn hai tuổi, Thiểm Thiểm bây giờ cũng đã mười tuổi.

Năm đó hắn đoán không tới năm năm Thiểm Thiểm nhất định sẽ đến được đại lục Thần Chi, tính toán thời gian từ đây đến đại lục Thần Chi cũng không

ngắn, bọn họ cũng nên lên đường.

“Để Mộc Miên ở lại cùng Diệp Tô đi, bọn họ cũng không dễ dàng đến với nhau” Vân Liệt Diễm than nhẹ một tiếng.

Thật ra Mộc Miên đi theo nàng nhiều năm như vậy, nàng cũng không nỡ tách

khỏi Mộc Miên. Thế nhưng năm đó chỉ một câu nói đùa hứa gả Mộc Miên cho

Diệp Tô của nàng, ai mà ngờ hai người bọn họ lại chờ đợi nhau, mãi đến

hôm nay mới có thể vượt qua bao khốn khó để đến với nhau.

Lần này đến đại lục Thần Chi, bọn họ chắc chắn sẽ đánh cược bằng cả tính

mạng, nàng lại không muốn hai người họ gặp nguy hiểm. Mà ngay cả Phượng

Lạc Vi, nàng cũng không muốn đưa nàng ấy đi theo. Trong bọn họ, bất kể

là ai thì đối với Vân Liệt Diễm cũng đều quan trọng hơn cả tính mạng,

mất đi ai nàng cũng không thể chịu được. Thế nhưng nếu như Phượng Lạc Vi ở lại, mấy năm nay Diệp Khuyết theo đuổi nàng ấy chẳng phải là công cốc hay sao?

Còn nếu để nàng ấy đi theo thì lại quá nguy hiểm…

Hàn Chỉ xoay người quay trở lại bên cạnh Vân Liệt Diễm, ôm nàng vào ngực,

ngồi xuống ghế nằm, lại vươn tay lôi Đoá Đoá nhét vào trong ngực Vân

Liệt Diễm.

Đoá Đoá lúc này đột nhiên an tĩnh, trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm cha mẹ.

“Nàng muốn để Phượng Lạc Vi ở lại sao?” Hàn Chỉ ở bên cạnh Vân Liệt Diễm càng lâu thì lại càng hiểu tâm tư của nàng. Nàng nhìn như không để ý cái gì

nhưng trong lòng lại luôn lo lắng, nếu không thì với tính tình của nàng

thì đã lên đường từ ba năm trước chứ không có chờ đến tận bây giờ.

Vân Phụng Khải hiện tại không có gánh nặng bên mình, Phượng Lăng Tiêu thì

si mê với dược, tin rằng ở đại lục Thần Chi sẽ có chỗ cho bọn họ dừng

chân, xây dựng bầu trời riêng cho mình. Về phần Diệp Khuyết, hắn và Hàn

Chỉ từ nhỏ đã đồng sinh cộng tử, Diệp Khuyết chắc chắn sẽ đi cùng Hàn

Chỉ. Hơn nữa, ba năm nay Diệp Khuyết đều dốc sức lăn lộn trong Mạt Nhật

Sâm Lâm, liều mạng tu luyện, bây giờ đã đến Thiên Lam cấp, có lẽ không

bao lâu nữa sẽ đột phá cảnh giới mới. Hàn Chỉ cũng biết Diệp Khuyết

không muốn trở thành gánh nặng, tuy cả ngày hắn đều là bộ dạng cà lơ

phất phơ nhưng thực chất con người bên trong lại nghiêm túc hơn ai hết.

Thế nhưng Phượng Lạc Vi cũng chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Thiên Nhân, võ

học của nàng ấy có lẽ sẽ chỉ dừng đến đây thôi, Vân Liệt Diễm cũng không thể nào đưa nàng ấy đến đại lục Thần Chi mà không đảm bảo an toàn. Nếu

nàng ấy xảy ra chuyện gì, cả đời Vân Liệt Diễm cũng sẽ không được yên

ổn.

“Phu quân, ngươi nói xem có phải ta đã già rồi

không?” Vân Liệt Diễm dụi đầu vào cổ Hàn Chỉ, rồi ngẩng đầu chớp chớp

mắt vài cái: “Tại sao ta lại cảm thầy mình dạo này có chút đa sầu đa cảm vậy? Có phải do buồn bực khá lâu cho nên đầu óc bị đình trệ hay không?”

“Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không già” Hàn Chỉ cúi đầu, cắn xuống đôi môi quyến

rũ của Vân Liệt Diễm. Lâu như vậy rồi mà môi thê tử hắn vẫn ngọt như

thế!

“Phụ thân, con cũng muốn” Tiểu mỹ nữ Đoá Đoá rốt cuộc cũng nóng nảy. Phụ thân với mẹ đều không để ý đến bé!

“Ha ha…” Hàn Chỉ cúi đầu, hôn một cái lên mặt Đoá Đóa, lại nghe thấy tiếng cười ‘khanh khách’ của bé.

“Phu quân, ngươi nói xem tiểu mỹ nữ của chúng ta phải làm thế nào bây giờ?

Đau đầu quá! Chúng ta có nên ném nó đến nơi khác hay không?” Vân Liệt

Diễm nghiêng đầu, vẻ mặt buồn rầu nhìn Đoá Đoá đang đắc chí bên kia.

“Ô ô ô… Phụ thân, mẹ ức hiếp con! Mọi người không ai yêu con nữa rồi!” Đoá Đoá bẹt miệng, nước mắt lại tí tách rơi xuống.

“Tiểu quỷ, quả thật là muốn vứt bỏ con!” Vân Liệt Diễm cười, nhéo cái mũi nhỏ xinh của bé. Con bé này tại sao lại không giống Thiểm Thiểm chút nào

vậy? Thiểm Thiểm rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã tự biết chăm sóc chính mình, nàng cũng không cần giành quá nhiều thời gian để chăm sóc nó. Thế nhưng với Đoá Đoá thì khác, luôn phải trông chừng bé.

Vân

Liệt Diễm nghĩ tới đây liền lườm Hàn Chỉ. Nhất định là bị hắn dạy hư

rồi, nếu không thì cứ nhìn Thiểm Thiểm đi, nó đâu có yếu ớt như vậy!

Hàn Chỉ sờ sờ mũi, đảo mắt nhìn qua nơi khác.

Rạng sáng ngày thứ hai, Vân Liệt Diễm còn đang mơ màng đã nghe tiếng kêu la

của Mộc Miên: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu công chúa mất tích rồi!”

“Cái gì?” Vân Liệt Diễm vội vàng mặc quần áo, cùng Hàn Chỉ chạy ra liền nhìn thấy thị vệ sục sạo khắp tiểu viện như đi tìm kho báu, ngay cả bụi cỏ

cũng vạch ra tìm.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Vân Liệt

Diễm nhíu mày, Đoá Đoá không có võ công, làm sao có thể trốn thoát khỏi

đám ám vệ võ công cao cường, cho nên nhất định chỉ đang trốn trong một

cái góc nào đó mà thôi.

“Tiểu thư, thật sự không tìm

thấy tiểu công chúa đâu cả. Sáng nay ta đến kiểm tra xem con bé có đạp

chăn mền hay không, không ngờ trong phòng lại không có người. Ta còn

tưởng con bé đi tiểu, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy con bé trở

lại. Sau đó ta tìm khắp nơi mà vẫn không thấy, hỏi ám vệ thì bọn họ cũng bảo không thấy!” Mộc Miên vô cùng lo lắng, tuy bình thường mọi người

hay tránh tiểu công chúa nhưng thật ra không ai là không thích con bé.

“Con bé này lại nháo cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, ngoài miệng tuy

nói thế nhưng trong lòng nàng vẫn không yên, lập tức chạy vào phòng con

bé xem thử.

Nhìn một vòng, quả nhiên như Mộc Miên nói, cái gì cũng không có xê xích nhưng người lại không thấy đâu.

Trong lòng Vân Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không tốt, nàng mở

tung tủ quần áo nhỏ trong phòng ra, quả nhiên bên trong thiếu rất nhiều

quần áo.

Vân Liệt Diễm đen mặt. Con bé này, không phải là bỏ nhà đi bụi đó chứ?

Vội vàng chạy đến giường Đoá Đoá, nàng nhớ con bé có thói quen nhét một

chiếc hộp dưới gối, bên trong là những món đồ chơi nó thích. Bởi vì con

bé sợ bị người khác lấy đi cho nên luôn nhét sâu dưới lớp gối.

Còn có, Mộc Miên từng làm cho con bé một con cá heo nhỏ bằng vải, mỗi ngày

nó đều ôm ngủ, cho tới giờ cũng không rời khỏi chiếc giường nhỏ.

Thế nhưng con cá heo này bây giờ lại không thấy!

Vân Liệt Diễm mở hộp, bảo bối bên trong của con bé cũng không có, chỉ có

một tờ giấy. Nàng mở tờ giấy ra, quả nhiên trên đó có viết chữ.

“Mẹ, phụ thân, hai người không đưa Đoá Đoá đến đại lục Thần Chi, Đoá Đoá tự

mình đi! Đoá Đoá muốn đi tìm ca ca, mọi người đều nói ca ca đang ở đó.

Hai người không thương con, ca ca nhất định sẽ thương con”

Khoé miệng Vân Liệt Diễm co rút. Con bé chết tiệt, vậy mà dám bỏ nhà trốn đi!

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lúc này Hàn Chỉ cũng vội vã đẩy cửa vào. Lúc nghe nói Đoá Đoá mất tích, hắn liền sai người vào nội thành tìm kiếm.

Tuy hắn chưa từng để Đoá Đoá ra ngoài chơi, nhưng Diệp Khuyết lại lén

lút đưa con bé đi chơi không biết bao nhiêu lần, hắn lo lần này con bé

lại ra ngoài một mình.

Cho nên, hắn vẫn phải nhanh chóng sai người đi tìm.

Đám người Phượng Lạc Vi tìm cả buổi cũng không thấy, đều đã trở về.

“Khỏi cần tìm nữa, con bé kia tự mình trốn đi rồi!” Vân Liệt Diễm đưa tờ giấy mình tìm được cho Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, bất đắc dĩ lắc đầu. Con

bé vậy mà dám một mình đi vào Tử Vong Sơn Mạch, thật đúng là…

“Vậy thì đuổi theo mau! Chắc con bé chưa đi xa lắm đâu!” Tuy không còn gì để nói với hành vi của Đoá Đoá, nhưng dù sao con bé cũng là tâm can bảo

bối của hắn, Hàn Chỉ không nỡ để con gái bảo bối chịu ức hiếp, một khắc

cũng không chờ được.

“Không cần, con bé rất thông

minh, không lạc được” Con gái do mình sinh ra, Vân Liệt Diễm đương nhiên hiểu con bé chưa đi xa, không chừng còn đang đứng nơi nào đó chờ bọn

họ. Con bé vốn dĩ chính là muốn chờ bọn họ lên đường rồi sẽ theo đuôi,

nó cũng không nỡ để bản thân thiệt thòi.

“Lão đại,

vậy chúng ta có nên xuất phát liền hay không?” Diệp Khuyết vẫn là một bộ dạng cà lơ phất phơ như trước. Hắn đương nhiên hiểu nguyên nhân vì sao

lão đại cùng đại tẩu không hề nhắc đến chuyện đại lục Thần Chi trong hơn ba năm qua. Bọn họ ở bên cạnh nhau, đi hết trời nam đất bắc của đại lục này, đã trải qua biết bao cuộc chiến sống chết, ai cũng không mong

người khác sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng bọn họ chờ đợi cũng đã ba năm,

không thể chờ thêm được nữa.

“Mộc Tiểu Bạch, ngươi cùng Diệp Tô ở lại, vương phủ và Yến thành giao cho hai ngươi” Vân Liệt Diễm nhìn Mộc Miên nói.

Mộc Miên há to miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không thốt lên được.

Nàng hiểu ý của tiểu thư, tiểu thư thương yêu nàng thật lòng, quan trọng

nhất là bây giờ nàng mới mang thai, quả thật không thể chịu đựng lặn lội đường xa, huống chi chưa biết sẽ nguy hiểm như thế nào.

Thế nhưng từ nhỏ nàng đã đi theo tiểu thư, hai người sống nương tựa vào

nhau hơn hai mươi năm, bây giờ mà tách ra thì quả thật không nỡ.

“Chăm sóc cho mình thật tốt, chúng ta sẽ còn trở lại” Vân Liệt Diễm đi đến vỗ vỗ tay nàng. Nhiều năm như vậy, Mộc Miên đều toàn tâm toàn ý chăm sóc

nàng, làm sao nàng có thể đành lòng rời xa nhau. Nói thật, tách ra cũng

không biết nàng có quen được những ngày tiếp theo hay không, mấy năm nay nàng sớm đã quen có Mộc Miên chăm sóc, bây giờ không biết bao lâu mới

có thể gặp lại.

Mộc Miên gật nhẹ đầu, quay lưng đi, không để cho Vân Liệt Diễm nhìn thấy nước mắt của mình.

“Ta đi giúp mọi người thu dọn đồ đạc” Mộc Miên xoa mắt, lấy cớ đi ra ngoài.

“Diệp Tô, ta giao Mộc Tiểu Bạch cho ngươi. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta

tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Đợi Mộc Miên đi khuất, Vân Liệt Diễm

mới quay sang cảnh cáo Diệp Tô.

Đây là lần đầu tiên nàng không dùng giọng điệu trêu chọc để nói chuyện với bọn họ.

Diệp Tô gật gật đầu không nói gì, sau đó hắn nhìn thoáng qua bóng lưng phía

xa của Mộc Miên, rồi cất bước đi theo nàng. Hàn Chỉ vỗ vỗ bả vai Vân

Liệt Diễm, Vân Liệt Diễm chỉ có thể đóng cửa lại, thở dài một hơi.

“Diễm tỷ tỷ, tỷ nhất định phải tự chăm sóc cho mình” Phượng Lạc Vi đi tới, nói với Vân Liệt Diễm.

“Vi nhi, muội…” Vân Liệt Diễm ngây ngốc, có chút không hiểu ý của Phượng Lạc Vi.

“Diễm tỷ tỷ, muội không đi với mọi người” Phượng Lạc Vi cười cười, nói tiếp:

“Không phải muội sợ kéo chân mọi người, mà là muội biết tỷ còn chuyện

quan trọng phải làm, không thể nào bảo vệ cho muội được, nếu muội gặp

chuyện gì thì tỷ sẽ không an tâm. Muội biết tỷ cũng không muốn muội gặp

nguy hiểm, cho nên muội cảm thấy mình ở lại đây là tốt nhất”

Phượng Lạc Vi đã nghĩ kỹ từ lâu, quả thật nàng cũng rất lưu luyến khoảng thời

gian ở chung với bọn họ, rất tự do tự tại, thật sự rất vui vẻ.

“Vi nhi, tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội” Vân Liệt Diễm cảm thấy xót xa trong

lòng, nàng không ngờ Phượng Lạc Vi vậy mà có thể suy nghĩ chu toàn như

thế.

“Muội biết, nhưng muội cũng lo lắng cho tỷ. Lúc

đầu quyết định đi với tỷ chính là muốn cùng tỷ ngắm phong cảnh của đại

lục Tranh Vanh, thật sự rất vui vẻ, nhưng bây giờ thì khác. Với lại dù

sao tỷ cũng sẽ trở về, chúng ta vẫn có cơ hội gặp lại nhau, chẳng qua

chỉ là xa nhau một chút mà thôi. Muội đi theo mọi người nguy hiểm như

vậy, không bằng cứ ở lại đại lục Tranh Vanh hưởng thụ cuộc sống của đại

tiểu thư, như vậy không phải rất tốt sao?” Phượng Lạc Vi le lưỡi, võ

công của nàng kém nhất trong tất cả mọi người, đừng nói đến chuyện kéo

chân bọn họ, nàng biết đây không phải là cản trở, mà là tạo thêm nguy

hiểm.

“Diễm tỷ tỷ, mọi người đừng lo lắng cho muội.

Nếu mọi người vì bảo vệ muội mà gặp chuyện không may, muội nhất định sẽ

không sống nổi” Phượng Lạc Vi nắm lấy tay Vân Liệt Diễm, nói với nàng.

“Vi nhi đã trưởng thành rồi!” Phượng Lăng Tiêu đi đến, sờ sờ đầu Phượng Lạc Vi “Có rảnh thì trở về Phượng thành một chuyến, phụ thân con nhất định

là rất nhớ con”

“Con đã trưởng thành từ lâu rồi! Tam

thúc, con cũng định trở về thăm ông nội và phụ thân” Phượng Lạc Vi đẩy

tay Phượng Lăng Tiêu ra.

“Quay về nhớ gửi lời hỏi

thăm của ta đến mọi người, ta trở lại đây nhất định sẽ đến thăm ông

ngoại” Vân Liệt Diễm cũng gật đầu cười.

“Chúng ta đi

thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường đi!” Hàn Chỉ vẫn lo lắng cho con gái, mặc dù biết Đóa Đóa thông minh nhưng vẫn không yên lòng.

Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ trở về phòng, đi theo còn có Diệp Khuyết, đương nhiên là do Vân Liệt Diễm ngoắc tay bảo hắn đi cùng.

“Có phải ngươi đã biết Vi nhi sẽ không đi theo chúng ta từ lâu rồi không?”

Vân Liệt Diễm cầm gối ném lên đầu Diệp Khuyết, nghiến răng nói: “Tước

Tước, cám ơn đã không báo cho ta!”

“Hiểu lầm, hiểu

lầm! Đại tẩu, tẩu nhất định phải tin tưởng ta, ta cũng mới biết mà thôi” Diệp Khuyết hoảng hốt, tại sao cuộc sống của hắn lại toàn là bi kịch

thế này?

“Được rồi, rốt cuộc ngươi và Vi nhi đã xảy

ra chuyện gì?” Vân Liệt Diễm quan tâm chính là chuyện này, nàng nhận ra

mấy năm nay Diệp Khuyết đối xử với Phượng Lạc Vi rất tốt.

“Đại tẩu, thật ra ta cũng đã nói rõ với Vi nhi. Ta nói rằng nếu nàng nguyện ý đi theo chúng ta đến đại lục Thần Chi, ta cho dù có liều cái mạng nhỏ

này cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn” Diệp Khuyết nhíu mày: “Nhưng nàng từ

chối”

“Không phải chứ? Chẳng lẽ mấy năm trôi qua rồi

mà nàng vẫn chưa quên được thúc thúc sao?” Vân Liệt Diễm rối rắm, nàng

không biết lúc trước mình cổ vũ Diệp Khuyết theo đuổi Phượng Lạc Vi là

tốt hay xấu, bây giờ lại càng loạn hơn trước.

Phượng Lạc Vi rất chung thủy, nhưng Diệp Khuyết đối xử với nàng ấy tốt như vậy, tại sao vẫn không khiến nàng ấy cảm động?