“Haizz!” Lần này cũng không biết là lần thứ bao nhiêu Vân Liệt Diễm thở dài, mấy ngày nay vẫn ngồi trên xe ngựa, thật sự là sắp khiến cho nàng chết vì nhàm chán.
“Tiểu thư, mỗi lần chúng ta dừng chân đều dạo phố, sắm đồ, du ngoạn. Tại sao người vẫn cứ thở dài như thế?” Mộc Miên nhìn bộ dạng nhíu mày đau khổ của Vân Liệt Diễm, tiểu thư nhàm chán như vậy sao?
“Mộc Tiểu Bạch ơi là Mộc Tiểu Bạch, nhiều năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn không chịu tiến bộ lên!” Vẻ mặt Vân Liệt Diễm tràn đầy bi ai, lắc lắc đầu. Tại sao nàng ta lại không biết vui thú là gì chứ?
Khóe miệng Mộc Miên co rút: “Tiểu thư, người cứ từ từ, ta đi gọi cô gia đến với người!”
Dứt lời, Mộc Miên liền vung tay chạy trốn. Mấy ngày nay, Vân Liệt Diễm đã đem những người có thể than phiền đến than phiền cho thấu hết rồi, nàng dọa cho tất cả mọi người không ai dám đến gần nàng.
“Ô ô… Mộc Tiểu Bạch, ngươi ghét bỏ ta rồi! Ta muốn gả ngươi đi!” Vân Liệt Diễm quát.
Mộc Miên bịt lỗ tai, vẫn chạy. Không có nghe! Cái gì cũng không có nghe!
“Haizz!” Vân Liệt Diễm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ dựa vào thành xe ngựa. Không phải nàng phiền chán mà là cuộc sống không một chút kích thích, mỗi ngày ngoại trừ trầm tư thì chỉ có tu luyện năng lượng tinh thần cùng ngẩn người.
Hơn nữa, nàng cảm thấy gần đây cứ ngồi trên xe ngựa, năng lượng tinh thần của nàng rất khó để tập trung. Tóm lại, hiệu quả cực kỳ, cực kỳ không tốt.
“Sao vậy?” Hàn Chỉ quay trở về, nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Vân Liệt Diễm liền vươn tay ôm nàng vào ngực.
“Chán!” Vân Liệt Diễm cũng lười phản ứng lại hắn, mặc kệ cho hắn làm xằng làm bậy.
“Chúng ta sắp đến Đồng thành rồi” Một lát sau, Hàn Chỉ đột nhiên nói ra.
“Đồng thành có gì đặc biệt sao?” Vân Liệt Diễm lại thở dài một hơi, dọc theo con đường này cũng chẳng có gì thú vị.
“Không có, nhưng Đồng thành là đất phong của Ngũ vương gia”
“Lạ lắm sao? Có gì thì ngươi cứ nói luôn một lần không được sao? Nhàm chán!” Vân Liệt Diễm mím môi, đưa tay bấm một cái vào eo Hàn Chỉ.
“Híz khàzzz…” Hàn Chỉ hít một hơi. Nương tử của hắn xuống tay thật độc ác!
“Trắc phi của Ngũ vương gia chính là Vân Mộng Chỉ. Sau khi xảy ra chuyện, nhị phu nhân sợ Phụng Khải đến trả thù Vân Mộng Chỉ, cho nên gấp rút gả nàng ta cho Ngũ vương gia đang chuẩn bị đến đất phong. Sau khi đến Đồng thành, không biết Phụng Khải có thể buông bỏ thù hận đó hay không!” Hàn Chỉ lại ôm lấy Vân Liệt Diễm. Lúc trước hắn không hiểu chuyện, cũng không cam dự vào chuyện này, nếu bây giờ là lúc trước, hắn nhất định sẽ tìm một nơi an toàn cho Tinh nhi, vậy thì nàng ấy cũng sẽ không có kết cục thế này. Hắn cứ nghĩ rằng chỉ là một cái mạng nữ nhân, nàng ấy cũng không thể trợ giúp gì cho Phụng Khải. Hôm nay lúc hắn đã có Diễm nhi, hắn có thể cảm nhận được nỗi đau năm đó mà Vân Phụng Khải phải gánh chịu.
Lần trước, Vân Liệt Diễm trúng độc quả thật đã khiến cho hắn hoảng sợ. Hắn thật sự sợ nàng sẽ không tỉnh lại nữa, nếu như vậy thì hắn không biết cuộc sống của mình còn ý nghĩa gì.
Nàng là sinh mệnh của hắn, hắn vì nàng mà tồn tại. Nếu mất đi người như thế thì đối với người đang sống, chẳng khác gì sống không bằng chết.
“Thì ra là nàng ta!” Vân Liệt Diễm không có nhiều ấn tượng với Vân Mộng Chỉ, trong trí nhớ dường như rất ít khi xuất hiện người này, có vẻ như là một người tâm cao khí ngạo, ai cũng xem thường.
“Ta sẽ giết nàng ta!” Vân Liệt Diễm vỗ lên đùi Hàn Chỉ một cái bốp, đang định đứng lên lại bị Hàn Chỉ túm trở về.
“Nương tử, đừng kích động” Mặt Hàn Chỉ đen thui. Quả thật càng nhìn nàng, hắn càng cảm thấy nàng đáng yêu.
Có thê tử thật tốt! Mẫu thân nói không sai, ở bên cạnh nàng thật sự rất tốt, rất tốt. Khóe miệng Hàn Chỉ khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Sao ta có thể không kích động chứ? Đây là thúc thúc của ta! Ngươi còn dám cười? Ngươi thật không có lương tâm!” Vân Liệt Diễm nổi giận, một tay nắm lấy cằm Hàn Chỉ, một tay chọt chọt vào đôi môi mỏng của hắn.
“Ô…!” Hàn Chỉ muốn nói cái gì, lại bị Vân Liệt Diễm giữ chặt đến nói không nên lời.
“Ta mặc kệ! Ta muốn nàng ta phải trả giá. Nói cho cùng vẫn là do ngươi gây họa, nếu không phải nữ nhân bại não kia xem trọng ngươi, làm sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu thúc thúc chứ? Ngươi mới chính là đầu sỏ gây tội!” Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Dọn dẹp xong Vân gia, sao nàng có thể để một con cá như vậy lọt lưới?
Hàn Chỉ nắm lấy tay Vân Liệt Diễm, nói: “Được rồi! Khi nào thì ta nói không cho nàng tính sổ với nàng ta? Cho dù lúc nào, cho dù nàng làm cái gì, ta cũng đều đứng bên cạnh nàng”
“Cái này thì tạm được!” Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy có một vị phu quân như vậy cũng rất không tệ, muốn vuốt ve như thế nào liền vuốt ve.
“Nếu như Phụng Khải đã buông bỏ chuyện năm đó thì sao? Nàng vẫn muốn nhúng tay vào sao?” Hàn Chỉ cũng từng nghĩ, chuyện này dù sao cũng đã qua hơn mười năm rồi, nếu như Vân Phụng Khải không truy cứu nữa thì bọn họ làm như vậy có thích hợp không?
“Nếu ngươi là thúc thúc, ngươi sẽ làm gì với Vân Mộng Chỉ?”
“Bầm thây vạn đoạn!” Đâu chỉ là bầm thây vạn đoạn, nếu là hắn, hắn sẽ để cho nàng ta chết cũng không yên ổn, sẽ giết toàn tộc của nàng ta.
“Vậy sao còn nói ta?” Vân Liệt Diễm liếc hắn một cái, lại nói tiếp: “Lỡ như nàng ta đã thay đổi thành một người tốt hơn, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nàng ta có biến thành Bồ Tát, ta cũng diệt hết dòng họ!” Sắc mặt Hàn Chỉ có chút đáng sợ. Hắn vốn dĩ không muốn nghĩ đến khả năng đó, thê tử và con cái của hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, tuyệt đối không cho phép bọn họ gặp bất kỳ chuyện gì.
“Cho nên ngươi cũng đừng đứng đấy nói chuyện tào lao với ta. Vân Mộng Chỉ này, tuyệt đối không thể tha!” Vân Liệt Diễm vươn tay vỗ vỗ vào mặt hắn, trong mắt xuất hiện sự khát máu.
Vân Mộng Chỉ, đừng mong rằng có thể trốn thoát. Tội nghiệt do mình gây ra, nhất định phải chịu trả giá!
Xe ngựa chạy vào Đồng thành, bên trong tạo cho người ta một cảm giác tiêu điều, khắp nơi đều tràn ngập bi thương nồng đậm.
“Sao ta cứ cảm thấy mình như đi vào Quỷ thành vậy?” Vân Liệt Diễm vừa xuống xe ngựa, liền không nhịn được mà rùng mình một cái. Loại cảm giác này, giống như có quỷ hồn lượn lờ xung quanh, gió lạnh thổi từng cơn.
Thật kỳ quái!
“Này, trước kia ngươi đến đây cũng là cái dạng này sao?” Vân Liệt Diễm vỗ vỗ cánh tay Hàn Chỉ. Nghe nói Đồng thành này cũng không xa Yến thành là bao, chẳng lẽ hắn lại không biết?
Hàn Chỉ lắc lắc đầu, đã rất nhiều năm hắn không đến Đồng thành. Yến thành nằm bên hông Tử Vong Sơn Mạch, bình thường hắn đều vòng quanh qua Tử Vong Sơn Mạch, thuận tiện gia tăng năng lực.
“Trời ạ, đây quả thật là Đồng thành sao? Không phải là chúng ta đi lộn nơi đó chứ?” Diệp Khuyết trợn to hai mắt nhìn, mấy năm nay chưa từng đến đây, không ngờ lại biến thành bộ dạng như vậy rồi.
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây sớm một chút, đến Yến thành là tốt nhất!” Vân Phụng Khải nhíu mày, dường như cũng không muốn ngây ngốc ở chỗ này.
“Hắc hắc, thúc thúc, con cảm thấy quanh đây rất cổ quái, chúng ta dừng chân vài ngày tìm hiểu sự bí ẩn của nó đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy! Giống như trước kia, không phải chúng ta cũng ở trong thôn nhỏ nhặt được một chiếc vòng trữ vật sao?” Vân Liệt Diễm cười cười nịnh nọt, lắc lắc cánh tay của Vân Phụng Khải. Giỡn sao? Bây giờ đi rồi, làm sao nàng có thể tìm Vân Mộng Chỉ tính sổ chứ?
Vân Liệt Diễm nàng từ trước đến nay, nói được thì làm được. Diệt cả Vân gia, không thể nào nàng sẽ bỏ qua một Vân Mộng Chỉ nho nhỏ.
“Nhưng mà Diễm nhi…” Vân Phụng Khải còn muốn nói điều gì, lại bị Vân Liệt Diễm cắt đứt:
“Quyết định như vậy đi! Thúc thúc, chúng ta mau chóng tìm nơi để ở đi”
Vân Phụng Khải bất đắc dĩ gật đầu, hắn không có cách từ chối Diễm nhi.
“Chúng ta mau đi thôi, muội cảm thấy rờn rợn rồi” Phượng Lạc Vi nhíu mày, không khí xung quanh âm trầm như một nơi không có sự sống, mà ngay cả bầu trời cũng đều chìm vào miên mang, hoàn toàn không giống với bên ngoài thành.
Tìm cả buổi mới có một khách điếm, nhưng khi đi vào lại như một nơi không người ở.
“Có ai không? Có ai không?” Diệp Khuyết hô lên vài tiếng mới có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi đi ra. Khi nhìn thấy bọn họ, ông ta khoát khoát tay, nói: “Đi đi!”
“Lão tiền bối, ở đây có chuyện gì sao?” Vân Liệt Diễm cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
“Các ngươi là người nơi khác, không biết là tốt nhất, mau đi nhanh đi. Đồng thành này không thể là nơi để các người qua đêm, bây giờ đi còn kịp, đợi đến lúc cửa thành đóng lại, có muốn đi cũng đi không được!” Ông lão thở dài một tiếng, xoay người.
“Ông chủ, ngươi còn chưa nói là chuyện gì đã xảy ra mà. Đồng thành này rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia khi ta đến đây, dường như cũng không phải như thế này!” Diệp Khuyết đi lên, đút một thỏi vàng cho ông ta.
Ông lão nhìn thấy là vàng, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng nhận: “Các người muốn biết thì ta cũng không giấu, nhưng sau khi nghe thì các người phải rời khỏi đây”
“Đồng thành này trước kia cũng là một thành thị phồn hoa, nhưng từ sau khi Ngũ vương gia đến thì nơi đây lại gặp rất nhiều chuyện ma quái. Khi trời vừa tối, mọi người có thể nghe thấy âm thanh khóc lóc của nữ nhân và trẻ con, rất thê thảm! Dần dà, tất cả mọi người đều sợ hãi, đều muốn rời đi, nhưng vốn dĩ không thể đi được. Những người ra khỏi thành không hiểu vì sao đều chết, dọa cho những người ở lại một trận, cũng không ai dám bỏ đi nữa. Ngũ vương gia cũng sợ hãi cho nên mời cả đạo sĩ lẫn hòa thượng đến niệm kinh siêu độ, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Không biết chúng ta đã tạo nghiệp gì? Người dân trong thành đều bị hù dọa, cửa cũng không dám ra ngoài, đất canh tác cũng thành đất hoang, chỉ có thể nhờ một ít thương nhân thỉnh thoảng mang lương thực đến. Thế nhưng đây là chuyện sống chết, không có mấy ai dám làm. Cứ như thế mãi, chết đói thì chết đói, bị hù chết thì cũng chết, Đồng thành này khắp nơi đều là âm hồn. Những người chết sau này cũng không có quan tài để chôn, thi thể nằm khắp nơi bên ngoài”
Ông lão lại nhìn đám người Vân Liệt Diễm, nói: “Các người mau đi đi, người chết trong Đồng thành này đã nhiều lắm rồi, các người đừng rước họa vào thân. Những người ngoài thành đến đây đều không thể qua đêm, đến một người thì chết một người. Những thương nhân đến chuyển lương thực cũng chỉ đến rồi đi ngay”
“Chuyện này không có ai báo lên triều đình sao? Tại sao bên ngoài đều chưa từng nghe nói vậy?” Phượng Lăng Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết, một thành trì lớn như vậy, lại là đất phong của Ngũ vương gia, bị biến thành tình trạng này thì không thể không một ai biết đến.
“Không lừa gạt các vị, không phải không có người nói, mà là không ai dám nói” Lão già lắc lắc đầu.