Trong một ngày oi
bức, Vân Liệt Diễm quyết định nghĩ xem nên dùng cách gì mới có thể đuổi
được Hàn Chỉ đi. Đánh, nhất định là đánh không lại, xem ra vẫn nên dùng
một ít thủ đoạn đặc biệt.
Vân Liệt Diễm trừng mắt, nhìn phản đồ
Vân Thiểm Thiểm đang ở chung rất tốt với Hàn Chỉ. Đứa con trai chết tiệt này, quả thật có sủng vật nên đã quên mất mẹ rồi. Một thứ đồ chơi lớn
lên có chút giống với con chó thì có cái gì đẹp mắt?
Tự mình ra tay, cơm no áo ấm!
Quyết định từ nay về sau, Vân Liệt Diễm nương nhờ Phượng Lạc Vi. Cho nên nàng tranh thủ đến Dạ Sắc thực hiện kế hoạch.
“Chủ tử, có chuyện gì sao?” Nhã Phong nhìn thấy Vân Liệt Diễm đột nhiên giá
lâm, cảm thấy có chút kỳ lạ. Nghe nói chủ tử cùng thiếu gia đã đi đảo
Trân Châu rồi, sao lại trở về nhanh như vậy?
“Phong tỷ tỷ, tìm
cho ta một thứ. Còn nữa, dùng năng lực tốt nhất của ngươi tìm cho ta vài cô nương có kỹ thuật tốt” Vân Liệt Diễm cũng không tin chuyện như thế
này mà Hàn Chỉ còn không mắc bẫy, choáng, trừ phi hắn không phải là nam
nhân.
Diệp Khuyết nói, hắn sẽ vô cùng trung thành với thê tử của
mình. Như vậy, chỉ cần hắn đụng chạm một nữ nhân, sau đó sẽ phải chịu
trách nhiệm với nữ nhân kia. Do đó, hắn đương nhiên sẽ không quấy rối
nàng nữa.
Không còn cách nào khác, Vân Liệt Diễm nàng gặp gỡ Hàn
Chỉ, chính là xui xẻo tám đời tổ tông! Trước kia hắn đã từng cứu nàng,
nàng cũng không phủ nhận mình có một chút hảo cảm với cái nam nhân ưu
nhã này. Chỉ có điều, chuyện đã trôi qua bảy năm rồi, cho dù thỉnh
thoảng nàng vẫn có thể nhớ đến hắn, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà
thôi.
Tuyệt đối không có đến trình độ không phải hắn không lấy chồng.
Thế nhưng, lần bức hôn này của hắn đã quá không nghĩa khí rồi!
Vân Liệt Diễm nàng há có thể chịu thua một cách đơn giản như vậy sao? Nàng
không cần người khác phải bảo vệ mình, muốn bảo vệ thì cũng là nàng bảo
vệ người khác. Chuyện dành cho nữ nhân, nàng không một chút hứng thú.
“Chủ tử, đây là vật người muốn. Còn đây là vài cô nương, người cảm thấy như
thế nào?” Nhã Phong đưa thuốc mê cùng xuân dược cho Vân Liệt Diễm, sau
đó gọi vài cô nương tiến lên hành lễ với Vân Liệt Diễm.
“Nô tỳ
Xuân Nhu, Hạ Dao, Thu Niệm, Đông Yên, ra mắt chủ tử” Mấy cô nương phúc
thân (1) với Vân Liệt Diễm. Trước kia từng nghe Nhã Phong nói, chủ tử
của các nàng là một mỹ nhân, hôm nay vừa thấy quả thật có thể khiến cho
người khác phải tự ti mặc cảm.
(1) Phúc thân: Cúi chào, vái chào, phụ nữ thời xưa thường vái chào bằng cách đặt hai tay nắm lại trước ngực.
Không thể tưởng được, trên đời này còn có một nữ tử tuyệt mỹ như thế, tuyệt mỹ đến không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt.
“Được đó, ta chọn các ngươi. Cứ theo ta đi, làm xong chuyện sẽ trọng thưởng”
Vân Liệt Diễm đánh giá một chút. Những nữ tử này nàng đều nhớ, là những
cái tên đứng đầu bảng của Dạ Sắc. Tuy không phải là đẹp nhất nhưng bộ
dạng khả ái, nhất định có thể làm tốt vai trò thê tử.
Thật ra nàng cũng rất có lòng tốt đó chứ, không có chọn một con cọp cái cho hắn!
“Diễm tỷ tỷ, tỷ làm thật sao?” Phượng Lạc Vi nhìn Vân Liệt Diễm đang định dẫn các nàng ta đi liền rối rắm “Tỷ thật sự không thích Hàn công tử sao?”
“Không thích” Vân Liệt Diễm trả lời rất dứt khoát.
“Vậy tỷ cũng không thể tính kế hắn như vậy, lỡ như… lỡ như hắn tức giận thì
phải làm sao bây giờ?” Phượng Lạc Vi nhớ rõ, người nam nhân kia võ công
rất cao cường, Diễm tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ của hắn thì những
người khác càng đừng nhắc đến. Lỡ như hắn giận dữ, làm những chuyện bất
lợi với Diễm tỷ tỷ thì sao?
“Người bị tính kế đúng là hắn. Hơn
nữa, còn phải là ‘gạo nấu thành cơm’, để tỷ xem hắn còn dám quỵt nợ thế
nào?” Vân Liệt Diễm tính tính toán toán, kế hoạch này quá tốt.
“Thế nhưng…” Phượng Lạc Vi cảm thấy có chút không ổn.
“Tiểu Vi, muội cứ yên tâm đi. Muội xem, nếu như muội ‘gạo nấu thành cơm’ cùng thúc thúc từ sớm thì tiểu cữu cũng sẽ không có cơ hội xen vào đúng
không? Cho nên tỷ muốn hành động trước một bước, mau chóng đẩy hắn ra
ngoài, có như vậy thì hắn cũng sẽ không còn quấn quít lấy tỷ nữa” Vân
Liệt Diễm phân tích đạo lý rõ ràng.
“Lỡ như hắn giống như Khải,
không mắc mưu thì sao?” Phượng Lạc Vi đen mặt. Nàng vẫn không quên, nàng đã thử thách Khải nhiều năm qua như thế nào, nhưng vẫn chưa từng ‘gạo
nấu thành cơm’ như Diễm tỷ tỷ nói.
“Tỷ dương nhiên có cách khiến
hắn mắc mưu” Vân Liệt Diễm cười rất không đứng đắn. Hừ hừ, nàng không
tin mình sẽ không thành công.
Phượng Lạc Vi bị nói cho á khẩu, đành phải mặc kệ Vân Liệt Diễm.
Buổi tối. Một đám người ăn cơm xong, ai về nhà nấy.
Không ngoài dự đoán của Vân Liệt Diễm, Hàn Chỉ quả nhiên là ‘quang minh chính đại’ đi vào gian phòng của nàng.
Vân Liệt Diễm kiềm nén tức giận trong lòng, tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh.
Vì vậy, Vân Liệt Diễm tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra, Hàn Chỉ vẫn đang ngồi trên chiếc gường lớn hình tròn đặc chế của nàng.
Vân Liệt Diễm nhếch lên một nụ cười kiều mị, nện bước, ‘thẹn thùng’ bưng
bình rượu đã bị nàng bỏ thuốc, từng bước một đi về phía Hàn Chỉ.
Nàng lúc này, chỉ mặc một chiếc áo ngủ đai đeo viền ren do nàng bảo Mộc Miên đặc chế, vạt áo vẫn không che hết đôi chân nhỏ, lớp ren như ẩn như hiện che giấu phong cảnh xinh đẹp bên trong. Bên ngoài, nàng choàng một
chiếc áo lụa mỏng cùng màu hoàn toàn trong suốt, mái tóc dài đến eo tùy ý rối tung trên người. Tất cả vẻ đẹp nàng có dường như đang hiện ra
nguyên vẹn hiện trước mắt Hàn Chỉ.
Vân Liệt Diễm đi đến trước mặt Hàn Chỉ, trên người còn mang theo mùi hương thơm ngát sau khi tắm rửa
khiến cho hắn nhịn không được mà toàn thân căng cứng.
Vân Liệt Diễm nhếch môi cười, uốn eo ngồi lên đùi Hàn Chỉ.
Hành động đó rước lấy một hồi run rẩy của hắn, trong đầu không biết làm sao
lại hiện ra những hình ảnh từng nhìn thấy trong thanh lâu.
Vân Liệt Diễm ‘thẹn thùng’ mím môi, rót một ly rượu đưa tới bên môi hắn, nói: “Tướng công, ta đút ngươi…”
Dứt lời, Vân Liệt Diễm cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà. Chết tiệt, nếu không phải sợ hắn không mắc mưu thì còn lâu nàng mới anh dũng hi sinh
như thế. Được rồi, coi như là vì làm nhiệm vụ, dù sao kiếp trước nàng
cũng không phải chưa từng làm, chỉ có điều không có khoa trương như vậy
thôi.
Trong đầu Hàn Chỉ lúc này chỉ còn lại sấm chớp đùng đùng, ở đâu ra chuyện lo lắng Vân Liệt Diễm đang nhẫm tính bảng cửu chương gì.
Hắn rất ngây ngốc há miệng, mặc kệ cho Vân Liệt Diễm nâng ly rượu, rót
vào trong miệng mình.
Ba bốn chén liên tiếp, Vân Liệt Diễm cũng biết đã đủ rồi. Nàng liền đặt bình rượu lên chiếc bàn bên cạnh.
Hàn Chỉ có chút bối rối, lại có chút không biết phải làm sao. Hắn kéo lấy
áo khoác lụa mỏng trên người Vân Liệt Diễm một cách thô lỗ, lúc này,
trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo ngủ viền ren.
Cánh tay trắng nõn cùng đôi chân thon dài cứ như vậy mà hiện ra ở trước mắt hắn.
Hàn Chỉ dường như có chút gấp gáp, dùng sức nắm lấy áo ngủ trên người Vân
Liệt Diễm. Hắn đã quên mình đến gian phòng của Vân Liệt Diễm để làm cái
gì, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hô hấp cũng dồn dập.
Cảm thấy
ánh mắt nóng bỏng cùng sự thay đổi trên thân thể Hàn Chỉ, Vân Liệt Diễm
nghĩ rằng cũng đã gần đến lúc. Đây đều là dược liệu cực mạnh, hơn nữa,
nồng độ trên người nàng cũng rất cao, cho dù Hàn Chỉ có võ công cao
cường thì chỉ cần không phải cố tình đề phòng, nhất định sẽ trúng chiêu.
Hàn Chỉ gặm cắn lung tung trên người Vân Liệt Diễm, khiến cho nàng đau đến
nhe răng nhếch miệng. Thế nhưng vì đại kế của mình, nàng chỉ có thể chịu đựng, thầm mắng Hàn Chỉ là tên khốn kiếp. Cái này mà là hôn sao? Rõ
ràng là gặm, là cắn! Choáng, năng lực học tập sao lại kém như vậy? Lúc
hôn môi cũng còn biết nhẹ một chút, đầu lưỡi đi vào dây dưa cùng nàng,
nhưng bây giờ hôn cổ cùng người nàng rõ ràng chính là gặm!
Vân
Liệt Diễm liếc nhìn một loạt dấu răng trên đầu vai mình, hận không thể
khoét vài lỗ trên người Hàn Chỉ. Chờ đó cho lão nương, chờ một lát ngươi hôn mê rồi, xem lão nương xử lý ngươi như thế nào!
“Vật nhỏ,
nàng là của ta, là của ta!” Hàn Chỉ giống như một dã thú tức giận, điên
cuồng đánh dấu những ấn ký riêng chỉ thuộc về hắn trên người Vân Liệt
Diễm. Sau khi lột sạch Vân Liệt Diễm, chân tay hắn lại bắt đầu luống
cuống.
Cuối cùng, trên trán đều thấm đầy mồ hôi, nhưng vẫn không biết phải làm gì tiếp theo như trước.
Chỉ có điều, tình hình này lại không kéo dài bao lâu, bởi vì sau đó Hàn Chỉ đã thiếp ngủ.
Vân Liệt Diễm đẩy cái kẻ đang đè trên người mình ra, tay sờ soạn da thịt cách một lớp y phục của hắn, có vẻ dược đã có tác dụng.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, Vân Liệt Diễm vác Hàn Chỉ vào chiếc giường lớn trong thư phòng.
Đùa, nàng không cho phép kẻ nào làm chuyện này trên giường của mình.
“Mấy người các ngươi vào đi!” Vân Liệt Diễm gọi bốn nữ tử kia vào thư phòng.
Vân Liệt Diễm chỉ Hàn Chỉ đang hôn mê trên giường, nói: “Người này, lên cho ta!”
Bốn nữ tử lăn lộn trong thanh lâu đã lâu, tình huống gì cũng đã gặp, nam
nhân trên giường kia rõ ràng là trúng dược. Vân Liệt Diễm ngồi trên ghế, nhìn.
“Xuân Nhu, ngươi trước đi!” Vân Liệt Diễm nhìn, quyết định thử từng bước.
“Vâng, chủ tử” Xuân Nhu gật gật đầu, cũng không có ý không muốn, thẳng thắn
leo lên trên giường, bắt đầu giở trò trên người Hàn Chỉ.
Vân Liệt Diễm nhìn cảnh này, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng nghèn
nghẹn, có một loại bực bội khó hiểu dần xuất hiện. Cho dù vẫn còn cách
một lớp quần áo, Vân Liệt Diễm cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Bên này, cho dù Xuân Nhu có làm cái gì, thân thể Hàn Chỉ lại vẫn lạnh buốt
như một thi thể. Bất luận nàng ta khiêu khích như thế nào cũng đều không có phản ứng.
Cuối cùng, Xuân Nhu đành phải trèo xuống, rất bất đắc dĩ mở miệng: “Chủ tử, không được, không có phản ứng”
Vân Liệt Diễm nhíu mày: “Làm sao có thể?”
Nàng hạ không ít dược, lúc hắn nằm trên giường còn không phải là…
“Ngươi lên!” Vân Liệt Diễm chỉ chỉ Hạ Dao.
Đáng tiếc, kết quả cũng giống như Xuân Nhu.
Vân Liệt Diễm không tin nổi, tự mình đi lên. Thử thử, ai ngờ, thân thể vốn
dĩ còn lạnh như băng của Hàn Chỉ lại lập tức có phản ứng.
Vân Liệt Diễm đen mặt, chẳng lẽ tên này đang giả vờ?
“Chủ tử, có thể là thân thể của vị công tử này có nhận thức. Thứ cho bọn nô tỳ bất lực”
Bốn nữ tử quỳ xuống, có chút xấu hổ.
“Ách, các ngươi ra ngoài trước đi” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay. Hàng chân
mày vốn nhíu chặt lại không biết đã giãn ra từ lúc nào, ngay cả chính
nàng cũng không biết.
“Cốc cốc!”
Vân Liệt Diễm mở cửa ra, là Diệp Khuyết.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Hắc hắc, đại tẩu. Ta vừa nhìn thấy vài nữ nhân đi ra từ thư phòng, nhất
thời tò mò nên đến đây xem lão đại có bỏ mình hay không?” Nụ cười nở rộ
trên gương mặt vô sỉ của Diệp Khuyết, nhìn thấy Hàn Chỉ đang ngủ say
trên giường trong thư phòng, một bộ dạng sớm biết như thế.
“Mẹ
nó, rốt cuộc thì ngươi đang gạt ta cái gì? Vân Liệt Diễm nổi giận, nếu
không phải nghe chuyện ma quỷ của Diệp Khuyết thì nàng cũng sẽ không
nghĩ ra chủ ý cùi bắp như vậy.
“Hì hì, đại tẩu, ta đã sớm biết
tẩu sẽ dùng chiêu này, không phải bây giờ ta đã tự mình đến đây giải
thích nghi hoặc của tẩu sao?” Diệp Khuyết cười ngượng ngùng, nói tiếp:
“Đại tẩu, trời sinh tẩu đã mang thuộc tính dị năng hỏa, lão đại là băng, tẩu đã phát hiện ra chưa? Thật ra loại thuộc tính dị năng trời sinh này mấy ngàn vạn người cũng chưa chắc sẽ có một. Trùng hợp chính là cả tẩu
cùng lão đại đều có, lại còn là thuộc tính tương khắc nhau”
“Vậy
thì sao?” Vân Liệt Diễm không rõ. Lúc còn ở thế giới hiện đại, xác suất
xuất hiện dị năng cực kỳ nhỏ, cho nên chỉ cần là người có một chút tiềm
năng đều sẽ bị mang đi huấn luyện bí mật một khi bị phát hiện.
“Rất đơn giản, cả người lão đại đều là thuộc tính băng, tính hàn, nữ nhân
vốn dĩ không khiêu dậy được dục vọng của hắn. Hắn cũng không hiểu rõ
điều này, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy ngay cả một
nữ nhân mà hắn cũng không có. Chuyện này thì bọn ta cũng đã từng lén lút thử lão đại, vì để cho tẩu hiểu rõ tầm quan trọng của mình trong lòng
lão đại, ta mới không ngăn cản tẩu khi biết kế hoạch tẩu muốn làm” Sư
phụ từng nói, ngoại trừ gặp phải người kia, nếu không cả đời lão đại
cũng sẽ không mở được mấu chốt vấn đề.
“Mẹ nó! Các ngươi cũng quá vô sỉ rồi. Chỉ vì vậy mà hắn nhắm trúng ta sao?” Vân Liệt Diễm phát
hỏa. Nàng nói mà, làm gì có chuyện hắn nhất định phải lấy nàng, thì ra
là do hắn có vấn đề.
“Ách… Đại tẩu, tẩu đừng hiểu lầm. Đầu tiên,
lão đại tuyệt đối là người bình thường, chỉ vì tâm tư hắn tương đối đơn
thuần với những chuyện về nữ nhân, cùng với nguyên nhân về thể chất bản
thân nữa. Thứ hai, lão đại cũng không phải vì vậy mới thích tẩu, thuộc
tính tương khắc vốn có lực hấp dẫn trí mạng, hắn để ý tới tẩu cũng là
chuyện thường tình. Nói chính xác hơn chính là lần đầu tiên hai người
gặp nhau, hắn đã nhớ mãi không quên đối với tẩu rồi. Hơn nữa, đại tẩu
cũng đâu có thiệt thòi, dưới gầm trời này, tẩu còn đi đâu để tìm được
một nam nhân trung thành với mình cả đời như vậy nữa chứ? Cả đời hắn
tuyệt đối chỉ biết một nữ nhân là tẩu, cho dù có giết hắn cũng không
cách nào chiếm được hắn đâu!” Diệp Khuyết tiếp tục nói tốt cho Hàn Chỉ.
Lão đại vất vả lắm mới gặp được một người yêu thích, buông tha dễ dàng
như vậy thì thật là đáng tiếc.
Cho nên, bất luận như thế nào thì hắn đều phải nghĩ cách làm đại tẩu mắc câu.
Tuy nhiên hắn còn rất tin tưởng vào năng lực của lão đại. Ngoại trừ đối với chuyện nữ nhân là ngây ngốc ra, thì những phương diện khác lão đại
chính là hồ ly vạn năm, là thừa tướng kim quy trăm triệu năm.
“Cút!” Vân Liệt Diễm thật muốn chặt Diệp Khuyết thành tám phần.
“Hắc hắc, đại tẩu, ta nghe lời tẩu cút đi đây. Tuy nhiên ta phải mang theo
lão đại đi, miễn cho khi hắn tỉnh lại ngửi thấy mùi bậy bạ trên người,
lúc đó hắn sẽ trở thành kẻ giết người đó!” Diệp Khuyết khiêng Hàn Chỉ
lên vai, nhanh chóng chạy đi. Cũng may là Vân Liệt Diễm mới khiến cho
lão đại không có chút phòng bị, nếu đổi lại là người khác, đừng nói hạ
dược được hắn ta, chỉ cần đến gần hắn ta thôi cũng là điều không thể.
Bình thường ngay cả hắn đây mà lão đại vẫn rất đề phòng đó chứ!
Vân Liệt Diễm tức giận, ngồi ngây ngốc trong thư phòng, xoay tới xoay lui
vẫn không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến những lời Diệp Khuyết nói.
Hắn nói không sai, trên thế giới này chỉ sợ tìm không được một người chồng
trung thành như Hàn Chỉ. Vân Liệt Diễm thích sạch sẽ, về cả mặt tình cảm lẫn thân thể. Nàng biết nếu mình yêu một người, tuyệt không cho phép
người đó có bất kỳ hình thức phản bội nào, nếu không nàng sẽ giày vò
hắn, khiến cho hắn không còn một nơi để đi.
Cho dù về phương diện nào, Hàn Chỉ đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nàng cũng đã chứng minh, nếu
bọn họ ở cùng một chỗ, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội nàng.
Thế nhưng, tình cảm không phải là trò chơi.
Tuy nói người mang dị năng trên đời này chiếm số rất ít, tỷ lệ xảy ra cũng
cực kỳ nhỏ bé. Thế nhưng thế giới to lớn, đương nhiên sẽ không thiếu
điều kỳ lạ. Cho dù cả đại lục Tranh Vanh này không có người mang thuộc
tính hỏa như nàng, nhưng còn bên ngoài đại lục này thì sao? Thế giới này làm sao có thể chỉ gom góp trong một đại lục Tranh Vanh nho nhỏ chứ?
Vậy thì sau khi gặp được, có phải hắn cũng sẽ bị thu hút hay không?
Một nam nhân như vậy rất hiếm có, nhưng nàng lại không có cách nào hoàn
toàn tin tưởng. Nàng vẫn chưa có sự chuẩn bị giao cả cuộc đời mình cho
hắn.
Vân Liệt Diễm lắc đầu, mặc kệ. Ngủ!
Một đêm này, nàng xoay qua xoay lại cho đến sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, vậy mà lại nhìn thấy một khuôn mặt thật to.
“Aaaa… !” Vân Liệt Diễm hét lên một tiếng, đang định giơ chân đạp thì đã bị Hàn Chỉ chặn lại đôi chân.
“Nói! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Chỉ nhếch đôi môi mỏng, nàng cho hắn uống rượu, sau đó, hình như hắn ngủ thiếp đi.
“Không có gì. Ngươi uống rượu, uống quá nhiều, sau đó ta lại bảo Diệp Khuyết đưa ngươi về” Vẻ mặt Vân Liệt Diễm đầy vô tội.
“Nhưng khi ta tỉnh lại, lại là ở trên giường nàng” Hàn Chỉ nháy nháy mắt, nói ra một cách vô hại.
“Ngươi nói cái gì?” Vân Liệt Diễm ngồi bật dậy, chỉ tay vào Hàn Chỉ nói: “Ngươi đã làm gì với ta?”
Dứt lời, Vân Liệt Diễm mới đột nhiên nhớ tới, cái tên heo này chắc có lẽ sẽ không làm gì với nàng.
Lúc này mới yên tâm thở dài một hơi.
“Nàng rất hi vọng ta đã làm gì với nàng sao?” Hàn Chỉ dùng một cánh tay chống đầu, nhàn nhã nhìn Vân Liệt Diễm, một bộ dạng cà lơ phất phơ hoàn toàn
không có hình tượng ưu nhã ngày thường.
“Stop!” Vân Liệt Diễm rất khinh thường, xoay người rời giường, không hề để ý tới Hàn Chỉ.
“Hôm nay ta đến Phượng gia cầu hôn” Hàn Chỉ hỏi Diệp Khuyết rồi, nếu muốn
thành thân thì nhất định phải nhận được sự đồng ý của trưởng bối, đồng
thời còn phải mang theo lễ vật.
“Ngươi nói cái gì?” Động tác mang giày của Vân Liệt Diễm dừng một chút.
Hàn Chỉ xoay người, hoàn toàn không để ý Vân Liệt Diễm đang kêu la phía sau.
Vân Liệt Diễm vội vàng rửa mặt, biết được Hàn Chỉ đã cùng Vân Thiểm Thiểm, còn có Vân Phụng Khải đang trên đường đến Phượng gia.
Bây giờ Liệt Diễm sơn trang chỉ còn lại Vân Liệt Diễm cùng Mộc Miên, còn có Phượng Lạc Vi.
“Diễm tỷ tỷ, thật sự tỷ không về Phượng gia sao?” Ý đồ của Phượng Lạc Vi
chính là khích lệ Vân Liệt Diễm trở về, hơn nữa nàng cũng thấy Hàn Chỉ
rất xứng với Diễm tỷ tỷ. Tuy tướng mạo Hàn Chỉ cũng không phải là rất
xuất chúng, nhưng võ công của hắn cao cường, tương lai cũng rất sáng
sủa.
“Trời ạ, cũng không phải muội không biết, có thúc thúc, còn
có tiểu cữu cùng tên phản bội Vân Thiểm Thiểm kia hợp sức nói tốt cho
Hàn Chỉ, trong khi từ lâu ông ngoại đã muốn gả tỷ ra ngoài cho rồi. Gặp
Hàn Chỉ, ông ngoại càng chắc chắn hận không thể gả tỷ đi ngay lập tức”
Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ. Không thể trở về, tuyệt đối không thể trở về.
Nếu trở về, đoán chừng ông ngoại cho dù có dùng sức mạnh cũng sẽ buộc nàng
trèo lên trên kiệu hoa, đến lúc đó nàng sẽ thiệt thòi chết mất.
Không được, vẫn nên chạy trốn thôi! Dù sao, nàng cũng đã chơi chán Phượng
thành này rồi, đúng lúc ra ngoài du sơn ngoạn thủy một chút, thuận tiện
trở lại Đông Thịnh quốc tìm đám lão già kia tính toán nợ cũ.
Đã
nhiều năm như vậy, nàng chưa trở về tìm bọn họ gây chuyện, bọn họ sống
khá tốt nên cũng đã nghĩ cách đánh tới Phượng thành rồi. Đoán chừng chỉ
cần Hiên Viên Minh cùng Vân Húc Nghiêu vừa trở về, đám lão già kia sẽ
ngay lập tức phái sát thủ đến đây.
Một đám lão già sắp xuống mồ vậy mà đến bây giờ vẫn còn không buông tha cho nàng!
Hừ, chuyện này cũng nên tính toán lại rồi!
“Mộc Tiểu Bạch, ngươi thu dọn đồ đạc nhanh một chút, chúng ta đi dọc theo
Tây Sở trở lại Đông Thịnh quốc!” Lúc đến là nàng đi dọc theo bờ biển
phía đông, bây giờ trở về đương nhiên phải băng qua Tây Sở quốc ở phía
tây, nhân tiện thưởng thức phong cảnh nơi này. Nghe nói Tây Sở quốc nổi
tiếng nhất là hoa quả, thuận tiện đến nếm thử cũng không tệ.
“Sao? Tiểu thư muốn đi liền sao?” Mộc Miên nhìn về phía cổng ra vào. Thật ra
nàng cũng mong tiểu thư có thể ở bên cạnh Hàn công tử.
Không biết chuyện gì xảy ra, nàng càng nhìn tiểu thư cùng Hàn công tử thì càng cảm thấy xứng đôi.
Đương nhiên, lời này Mộc Miên cũng không dám nói ra.
“Đương nhiên là bây giờ!” Vân Liệt Diễm không nói hai lời liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
“Này, chờ muội với. Diễm tỷ tỷ, muội cũng muốn đi với hai người!” Phượng Lạc
Vi nghe hai người nói muốn rời đi liền nóng nảy. Hai người họ đều đi
rồi, còn lại một mình nàng ở Phượng thành thì có ý nghĩa gì nữa. Thêm
nữa, Khải cũng không thích nàng, bây giờ nàng cũng cảm thấy mình không
còn hi vọng gì rồi, không bằng đi ra ngoài lưu lạc giang hồ một phen,
cũng để tiếp thu thêm kiến thức.
“Tiểu Vi, muội cần phải suy nghĩ kỹ càng. Chúng ta đi chuyến này còn không biết lúc nào có thể trở về
đây đâu” Vân Liệt Diễm nói chính là lời nói thật. Nàng có ý định đến
Đông Thịnh quốc, sau đó thẳng tiến về phía bắc, băng qua Tử Vong Sơn
Mạch cùng Mạt Nhật Sâm Lâm, tìm hiểu một chút về cái gọi là thế giới bên ngoài đại lục này.
Thậm chí, tới đó sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt không đơn giản chỉ là du sơn ngoạn thủy mà thôi.
“Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng!”
“Tiểu Vi, tỷ cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, rất có thể sẽ không
quay về nữa!” Vân Liệt Diễm quả thật không phải hù dọa Phượng Lạc Vi.
“Diễm tỷ tỷ, muội muốn đi, cực kỳ, cực kỳ muốn đi” Phượng Lạc Vi nói với Vân
Liệt Diễm một cách trịnh trọng: “Tỷ cũng thấy đấy, Khải không thích
muội, mà một ngày nào đó hắn cũng phải rời khỏi Phượng thành. Muội sống ở đây cũng không còn ý nghĩa gì, vậy thì còn không bằng đi ra ngoài cảm
nhận cuộc sống xinh đẹp một chút”
“Được rồi Tiểu Vi, muội cứ yên
tâm đi, tỷ nhất định sẽ tìm cho muội một lão công nhị thập tứ hiếu (2)!” Vân Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai Phượng Lạc Vi, xem như đồng ý.
(2)
Nhị thập tứ hiếu: Đây là một tác phẩm trong văn học Trung Hoakể lại sự
tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi là Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con
hiếu thảo, và sau khi cha mất, ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các
người con hiếu thảo đều là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện
được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
“Tuy nhiên muội
cũng phải để thư lại cho đại cữu, nói cho họ biết muội đã đi theo tỷ,
miễn cho mọi người phải lo lắng. Tỷ cũng sẽ để thư lại cho ông ngoại,
một lát giao cho hạ nhân đưa qua bên đó” Vân Liệt Diễm nhớ đến ông ngoại vẫn luôn yêu thương mình vô hạn, không khỏi có chút luyến tiếc. Thế
nhưng nếu không bỏ được lại không thể rời khỏi đây.
Nàng không
thể nào sống cả đời ở Phượng thành, sớm hay muộn gì cũng phải đi, như
vậy thì đi lúc nào cũng giống nhau thôi. Nàng cũng tin rằng ông ngoại sẽ hiểu cho nàng, nàng không phải là một con chim hoàng yến bị nhốt trong
lồng, nàng chính là một chú đại bàng bay lượn tự do giữa bầu trời bao
la.
Nói thật, những ngày sống ở Phượng thành, nàng đều đã quên đi những chuyện xảy ra ở kiếp trước. Không biết từ bao giờ mà nàng đã xem
mình như Vân Liệt Diễm ở không gian này, xem người thân của nàng ta là
người thân của mình. Có đôi khi, nàng lại cảm thấy cuộc sống ở kiếp
trước mới là giấc mộng của nàng.
Giống như một giấc chiêm bao, không biết là mình đã biến thành cánh bướm, hay là cánh bướm trở thành chính mình.
Hôm nay, tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa, sống ở đâu thì
theo phong tục nơi đó, từ lâu nàng đã xem nơi đây là thế giới của mình
rồi.
Vân Liệt Diễm để lại một phong thư cho Phượng lão gia tử, sau đó cùng Mộc Miên và Phượng Lạc Vi rời khỏi Liệt Diễm sơn trang.
Phượng gia, Phượng lão gia tử nhận được thư của Vân Liệt Diễm, bộ râu hoa râm
vểnh lên cao, ánh mắt híp lại thành một đường. Con bé này, từ lâu ta đã
biết con sẽ chơi chiêu này mà!
Cho nên, ông đã bảo Hàn Chỉ cùng Vân Thiểm Thiểm đi trước một bước chờ các nàng rồi.
Hàn Chỉ thì ông biết rõ. Bảy năm trước hắn đã đến Phượng gia, hơn nữa là
đến tìm con bé. Người này tuổi trẻ tài cao, lại là thủ lĩnh của Mạt
Nhật. Quan trọng nhất chính là hắn không có mối quan hệ gì tới hoàng
quyền. Ông lại hoàn toàn không muốn Diễm nhi có chút dính dáng đến tranh đoạt trong hoàng thất, cứ tự do như bây giờ là tốt rồi. Người giang hồ
có chỗ tốt của người giang hồ.
Lúc trước, nếu hắn không đồng ý
Nghiên nhi gả cho Vân Phụng Thiên, Nghiên nhi cũng sẽ không rơi vào kết
cục như vậy. Bất kể là làm quan hay cầm quyền, đều rất khó một lòng một
dạ với một nữ tử, bọn họ làm gì cũng mưu tính đến ích lợi của mình
trước, chứ không phải là có tổn thương thê tử của mình hay không.
Rơi vào hoàn cảnh đó, cho dù có là người tốt nhưng thời gian dài cũng khó
tránh khỏi bị tiêm nhiễm, giống như triều đình không bao giờ thiếu tham
quan. Không có ai từ khi sinh ra đã là quan tham, chính vì bọn họ phải
đối mặt với cám dỗ cả ngày, một lần, hai lần, rồi không còn khả năng
không thèm muốn nữa.
Nếu không có hiệp ước giữa Phượng gia cùng
hoàng tộc Nam Đường, ông cũng sẽ không để cho con gái của mình đặt chân
vào cung, Thế nhưng ông cũng không được tùy ý sửa đổi tổ huấn mấy đời
của tổ tiên, dù sao hoàng tộc cùng Phượng gia là một thể, không thể hoạt động riêng lẻ được.
Hôm nay, ông cũng chỉ có thể an bài chuyện
của cháu ngoại cùng cháu cố ngoại thật kỹ mà thôi. Về phần Vi nhi, đi
theo Diễm nhi cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt so với một cuộc
sống khá giả ở Phượng thành, sau đó gả cho một vương công quý tộc.
Ba người Vân Liệt Diễm đi trên đường đều không gặp được người đi tìm mình, như vậy lại khiến cho Vân Liệt Diễm cảm thấy kỳ lạ.
“Tiểu thư, có gì mà kỳ lạ? Có thể là bọn họ còn chưa đuổi theo chúng ta thôi. Người cũng dặn nô bộc đến truyền thư sau khi chúng ta đi được một tiếng mà. Bây giờ chúng ta cũng đã đi rất xa rồi nha!” Mộc Miên cũng không để ý nhiều. Thật ra nàng lại nghĩ rằng đuổi theo là rất tốt, như vậy thì
có thể tạo cơ hội cho Hàn công tử cùng tiểu thư.
“Không đúng,
nhất định có chỗ nào đó không đúng!” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Không có đạo lý đến bây giờ mà còn không đuổi theo, nếu vậy thì khả năng chỉ có
thể là… bọn họ không phải là không đuổi theo, mà chỉ đang chờ nàng ở
đằng trước mà thôi!
Nghĩ tới điều này, Vân Liệt Diễm cảm thấy run sợ. Chết tiệt! Sẽ không phải ngay cả trốn cũng không trốn được chứ?
Ngay lúc Vân Liệt Diễm định ra lệnh cho người đánh xe ngựa quay đầu thì đã
nghe thấy thanh âm của một cực phẩm ác ma: “Mẹ, bọn con chờ mẹ từ lâu
lắm rồi, bây giờ mẹ mới tới sao?”
Vân Liệt Diễm đen mặt, ngã vào trong ngực Mộc Miên giả bộ bất tỉnh.
“Hì hì, mẹ, bọn con vừa nướng một món ăn rất dân dã, mẹ không đói sao?” Lúc này đúng giờ nên ăn cơm trưa.
Quả nhiên, Vân Thiểm Thiểm vừa nói xong, Vân Liệt Diễm đã ngửi thấy một mùi thơm.
Vì vậy, nàng rất không có tiền đồ dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: “Mộc
Miên, sao ta lại nghe thấy thanh âm giống như Thiểm Thiểm vậy, chúng ta
đi tới đâu rồi hả?”
Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn mẹ mình với ánh mắt khinh bỉ. Mẹ, người đói bụng thì cứ việc nói thẳng, giả vờ rụt rè như
vậy làm cái gì?
“Tiểu thư, chúng ta gặp được Hàn công tử rồi, còn có, Tam lão gia nói có thể ăn cơm trưa, biểu tiểu thư cũng đã xuống xe
ngựa” Mộc Miên dở khóc dở cười lấy điểm tâm ra, đây là thức ăn đã chuẩn
bị trước khi lên đường.
“Vậy thì tốt, cùng nhau ăn đi!” Vân Liệt
Diễm làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng nhảy xuống xe ngựa, sau đó nhìn thấy Hàn Chỉ rất tà ác cầm một cái đùi thỏ đã nướng chín, đang
chuẩn bị đưa lên miệng.
Ánh mắt của nàng dạo qua một vòng, Phượng Lăng Tiêu, Vân Phụng Khải, Diệp Khuyết, Phượng lạc Vi, Vân Thiểm Thiểm, Mộc Miên đều đang ở đó, ngoài ra còn thêm một người đã nhiều năm không
gặp – Diệp Tô.
“Vân tiểu thư!” Diệp Tô cùng Vân Liệt Diễm chào hỏi, sau đó tiếp tục ăn.
Thế nhưng, Vân Liệt Diễm điên máu, dường như không có phần của nàng! Đám
người này ăn đồ ngon vậy mà không chừa cho nàng, nàng chỉ choáng váng
chưa đến một phút, làm sao lại bị xem thường rồi?
“Nương tử, ăn cái này” Lúc này Hàn Chỉ đi tới, rất nghĩa khí đưa cho nàng một cái đùi thỏ đã nướng chín.
Mùi thơm xông vào mũi khiến cho khóe môi Vân Liệt Diễm giật giật.
Nhịn không được mà nuốt từng ngụm nước miếng.
Đột nhiên phát giác xưng hô của Hàn Chỉ có chút không đúng, nàng hung hăng
liếc hắn một cái. Hàn Chỉ thì làm như mình rất vô tội, nói: “Ta đã gặp
ông ngoại rồi, ông ấy cũng đồng ý hôn sự của chúng ta, hơn nữa còn ủy
thác hoàng đế Nam Đường chiếu cáo thiên hạ chuyện hôn sự, bây giờ đoán
chừng toàn bộ Nam Đường đều đã biết nàng là thê tử của ta rồi”
“Làm sao có thể? Lão hoàng đế kia làm sao biết được?” Vân Liệt Diễm hiển
nhiên không tin. Không phải hắn đến Phượng gia sao, làm sao có thể nhìn
thấy hoàng đế, còn khiến cho lão ta làm người chủ hôn chứ? Hơn nữa, hắn
đến đây còn sớm hơn nàng, một khoảng thời gian ngắn ngủi ở Vân gia như
vậy, làm sao hắn có thể hoàn thành những chuyện này?
“Lúc bọn con đến Vân gia, bà cô cùng ông chú hoàng đế đúng lúc đến chơi ở nhà ông ngoại!”
Hàn Chỉ không nói, Vân Thiểm Thiểm rất tích cực trả lời giúp hắn.
Vì vậy, Vân Liệt Diễm lại một lần nữa nổi điên. Phản đồ!
Vân Liệt Diễm bắn ánh mắt hình dao găm về phía Vân Thiểm Thiểm. Thằng nhóc thối tha, cuối cùng thì ai là lão nương của con?
Vân Thiểm Thiểm nháy nháy mắt. Đương nhiên mẹ là lão nương rồi!
Vân Liệt Diễm trừng mắt nó. Vậy con còn dám bán đứng mẹ của con sao?
Biểu tình của Vân Thiểm Thiểm rất vô tội. Đó là quyết định của ông cố ngoại, không liên quan đến con!
Ngay lúc Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm giao tiếp bằng ánh mắt, Hàn Chỉ
lại đem đùi thỏ nướng quơ quơ trước mặt Vân Liệt Diễm, sau đó cầm đi:
“Nếu nương tử không đói, vậy để vi phu ăn giúp cho!”
“Hừ!” Vân
Liệt Diễm hừ một tiếng, đoạt lấy đùi thỏ nướng trong tay Hàn Chỉ, hung
hăng cắn một cái, dường như nàng đang ăn chính là thịt của Hàn Chỉ.
Nàng cũng không quên đêm qua vậy mà hắn còn khiến cả người nàng đầy dấu răng, đoán chừng đến bây giờ vẫn còn chưa hết đây này!
Cứ như vậy, vốn dĩ chỉ có ba người lại biến thành chín người. Bởi vì chỉ
có ba chiếc xe ngựa, cho nên bọn họ rất tự nhiên mà chia thành ba nhóm.
Hàn Chỉ là không cần nhiều lời, nhất quyết ngồi cùng xe ngựa với Vân Liệt
Diễm. Vân Thiểm Thiểm tuy không muốn làm bóng đèn nhưng lại sợ mẹ mình
cùng Hàn Chỉ đánh nhau, cho nên đành phải ngồi cùng với bọn họ.
Phượng Lăng Tiêu cùng Mộc Miên còn có Phượng Lạc Vi ngồi chung một xe ngựa,
lấy lời nói của Phượng Lạc Vi chính là phòng ngừa hắn dụ dỗ Khải của
nàng.
Trong xe ngựa, Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm mắt to
trừng mắt nhỏ. Tên phản đồ này, nàng nhất định xử lý nó một chút, nếu
không nó cũng không biết ai mới là mẹ của nó!
“Thiểm Thiểm, lấy
con chó nhỏ của con ra cho mẹ chơi đùa một chút” Vân Liệt Diễm ngoắc
ngoắc ngón tay, Vân Thiểm Thiểm lại lạnh run một hồi.
“Mẹ, Vàng không phải là chó” Kể từ khi biết Vàng là giống cái, Vân Thiểm Thiểm liền không bao giờ nói nàng là con chó nữa.
“Hì hì, con ngoan, mẹ biết nàng không phải là chó, là Vàng, vậy được chưa?
Mau lấy ra cho mẹ nhìn xem” Vân Liệt Diễm trương ra vẻ mặt hòa ái dễ
gần.
Vân Thiểm Thiểm do dự một chút, vẫn ôm Vàng từ trong chiếc túi tùy thân luôn đeo trên lưng nó ra.
Vàng vừa nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm liền kích động giơ giơ hai cái móng vuốt
nhỏ, cào cào trong ngực Vân Thiểm Thiểm: “Ca ca, ca ca!”
“Vàng nghe lời, đến đây cho mẹ ôm một cái!” Vân Liệt Diễm kéo Vàng ra khỏi lòng ngực Vân Thiểm Thiểm, ôm vào trong lòng mình.
“Mẹ, ôm một cái!” Vàng nhìn thấy Vân Liệt Diễm lại không có chút cảm giác lạ lẫm nào, ngược lại còn rất nhiệt tình vỗ vỗ hai cái chân trước.
“Vàng thật là một đứa nhỏ đáng yêu! Sau này để mẹ đứng ra gả con cho Thiểm
Thiểm ca ca nhé?” Vân Liệt Diễm cúi đầu hôn lên mặt Vàng.
“Gả cho Thiểm Thiểm ca ca, Vàng muốn làm vợ của Thiểm Thiểm ca ca!” Vàng vừa
nghe đến cái tên Thiểm Thiểm liền cảm thấy sung sướng, làm gì còn lo đến chuyện ‘vợ’ là cái thứ gì.
“Mẹ!” Vân Thiểm Thiểm thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Sao vậy?” Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn Vân Thiểm Thiểm: “Con đó, sao không có một chút bộ dáng chững chạc vậy?”
“Mẹ, con làm sao có thể lấy một con sư tử chứ?” Vân Thiểm Thiểm lo lắng,
nói: “Kim Sư thú tuy là thần thú, nhưng nàng vẫn là một con sư tử!” Nó
là người, sao sẽ lấy một sư tử làm vợ?
“Đợi đến lúc nàng đột phá
Thần cấp thì sẽ biến thành hình người, con không cần phải lo lắng” Một
mực im lặng, Hàn Chỉ đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Vân Thiểm
Thiểm hoàn toàn ngây ngốc, trợn mắt nhìn Hàn Chỉ. Đây là điển hình của
người có thê tử bỏ quên bạn hữu, nếu không nhờ nó giúp đỡ thì ông cố
ngoại làm sao có thể đồng ý đem mẹ gả cho người này chứ?
Hàn Chỉ
lại làm như không nhìn thấy biểu tình của Vân Thiểm Thiểm, vẫn nói rất
bình tĩnh: “Một khi con ký kết khế ước cùng nàng, quan hệ của hai đứa
chính là không chết không dứt ra. Nàng vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một
mình con, cũng sẽ không bao giờ phản bội con. Cho nên đề nghị của mẹ
con, con có thể suy nghĩ cho kỹ!”
Lần đầu tiên trong đời Vân Liệt Diễm cảm thấy thanh âm của Hàn Chỉ lại êm tai như thế. Nhóc con à, đấu
với mẹ con, vẫn nên quay về tu luyện thêm vài năm nữa đi!
“Cha
mẹ, hai người… Hừ!” Vân Thiểm Thiểm tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Không quan tâm, chỉ cần nó không ký kết khế ước với nàng là được.
“Lúc nàng xuất thế đã hấp thụ máu của con, cũng đã định trước nàng chỉ có
thể ký kết khế ước với con. Cho dù con không quan tâm nàng thì nàng cũng sẽ vĩnh viễn đi theo con. Thần thú, đối với chủ nhân đã sinh ra cuộc
đời cho mình đều vô cùng trung thành” Hàn Chỉ dường như đoán được ý nghĩ của Vân Thiểm Thiểm, lại bổ sung một câu.
“Hừ!” Vân Thiểm Thiểm lại hừ một tiếng. Dù sao, nó cũng sẽ không lấy nàng!
“Ca ca, ca ca, ôm một cái!” Vàng chẳng biết đã bò lên người Vân Thiểm Thiểm từ lúc nào, đương nhiên, đây cũng là kiệt tác của Vân Liệt Diễm.
Lúc này, Vân Liệt Diễm lại mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Vân Thiểm Thiểm
cùng Vàng. Hắc hắc, rất ra dáng một đôi đang yêu nhau! Thanh mai trúc mã khoan hãy nói, chỉ cần tính chuyện Vân Thiểm Thiểm mang ơn tái sinh như cha mẹ đối với Vàng cũng đủ khiến cho tình cảm càng thêm sâu đậm, mỗi
ngày ở cùng một chỗ, cảm tình đều có thể từ từ nuôi dưỡng.
Càng
nhìn, Vân Liệt Diễm lại càng cảm thấy mình quá anh minh thần võ. Kiếp
trước cũng từng đọc không ít tiểu thuyết huyền huyễn, thấy rất nhiều
thần thú khế ước thành thân cùng chủ nhân của mình, điều này cũng không
phải là không có. Ai nói người cùng thú không thể yêu nhau? Không phải
còn có ‘giai nhân và quái vật’ kia sao?
Nhìn sắc mặt ảo não của Vân Thiểm Thiểm, Vân Liệt Diễm vô cùng sung sướng.
Không biết là vì có Vân Thiểm Thiểm ở đây hay vì nguyên nhân gì khác, dọc
theo đường đi Hàn Chỉ ngược lại không nói bất kỳ lời nào làm cho Vân
Liệt Diễm cảm thấy khó chịu, một mực yên tĩnh ngồi đó, đôi lúc sẽ nói
một vài chuyện liên quan đến võ công với Vân Thiểm Thiểm.
Thế nhưng, chính Vân Liệt Diễm lại cảm thấy không thú vị.
Vân Thiểm Thiểm bởi vì chuyện của Vàng mà không thèm nói chuyện với nàng,
mà nàng thì lại không muốn nói chuyện với Hàn Chỉ, cái này lại tốt, chỉ
mình nàng cô đơn.
“Này! Không phải ngươi đã đi qua Mạt Nhật Sâm
Lâm rồi sao? Chỗ đó có thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết không?”
Vân Liệt Diễm lại nhịn không nổi, dùng ngón tay chọt chọt Hàn Chỉ, hỏi.
“Cũng không hẳn” Hàn Chỉ nhếch khóe môi, nói: “Sao vậy? Nương tử cảm thấy hứng thú à?”
“Không được gọi ta là nương tử!” Vân Liệt Diễm chống hông, tức giận nói.
“Là Thiểm Thiểm nói cho ta biết, sau này phải gọi nàng là nương tử!” Hàn Chỉ rất không trượng nghĩa bán rẻ Vân Thiểm Thiểm
Vân Thiểm Thiểm trợn mắt nhìn Hàn Chỉ.
“Ngươi không nói là được rồi!” Vân Liệt Diễm nghiêng đầu đi.
Hàn Chỉ đưa tay kéo Vân Liệt Diễm đến bên cạnh mình, nhìn thấy nàng dường
như cũng không giận lắm, vì vậy liền nói tiếp: “Mạt Nhật Sâm Lâm cũng
không đáng sợ như trong truyền thuyết. Đáng sợ thì cũng có, chính là một khi tiến vào Tử Vong Sơn Mạch thì sẽ gặp được rất nhiều linh thú. Linh
thú được chia thành bảy cấp, cũng giống như cấp độ của nội lực. Chỉ là,
chúng từ cấp một để đạt đến cấp bảy cũng không phải dễ. Sau khi vượt qua cả bảy cấp, chúng liền trở thành Thiên linh thú, tương đương với Thiên
Nhân chi cảnh của loài người, cũng chính là trạng thấy bây giờ của Vàng. Cảnh giới này tùy thuộc vào đẳng cấp, còn có chủng loại, có loại linh
thú thông thường, linh thú trung cấp, linh thú cao cấp cùng thần thú chi cảnh. Nói như vậy thì linh thú thông thường có thể đạt tới cấp bảy cũng đã không tệ rồi, còn lại thì không thể nào tiến vào giai đoạn cao hơn,
ngoại trừ có cơ hội khác thường. Mà linh thú trung cấp thì có thể tiến
đến giai đoạn Thiên linh thú, nhưng cũng vậy, bọn chúng không cách nào
phát triển hơn nữa. Linh thú cao cấp trên cơ bản đều có thể tiến đến
Thiên linh thú, có một bộ phận cũng có thể tiến đến gian đoạn thần thú,
muốn gặp bọn chúng thì nhất định phải có nhân duyên. Sau đó là thần thú, thần thú vừa xuất thế chính là trạng thái Thiên linh thú. Hơn nữa,
tuyệt đối có thể tiến đến thần thú, bởi vì bản thân bọn chúng vốn dĩ là
thần thú rồi. Trước khi thần thú xuất thế, bình thường đều tìm một nơi
an toàn để ẩn thân, cũng giống như Vàng vậy, trốn trong thân thể của một linh thú”
“Chẳng lẽ khắp nơi trong Mạt Nhật Sâm Lâm đều là những linh thú mà ngươi nói sao? Chúng ở dạng hình thái gì?” Vân Liệt Diễm
càng thêm tò mò, Vân Thiểm Thiểm cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm
Hàn Chỉ, chờ đợi hắn nói tiếp.