Trong mắt hắn, chỉ cần hắn muốn giết, vẫn chưa có người không thể giết. Tuyết Linh Nữ này đã chọc giận hắn, mấy lần gây phiền phức cho hắn, còn muốn giở trò lừa gạt hắn, làm sao hắn có thể lại để cho nàng ta sống sót?
Đối với Hàn Chỉ, chỉ cần là người chọc đến hắn đều luôn không có kết cục tốt.
“Xin ngươi tha cho ta” Tuyết Linh Nữ nhận ra Hàn Chỉ quyết tâm giết chết mình, đành phải mở miệng cầu xin.
Hàn Chỉ nhắm ngay bản thể của nàng ta, ngón tay định buông dây cung.
“Khoan đã!” Lúc này, bà lão lúc nãy lại xuất hiện một lần nữa.
“Bà bà, ngươi mau cứu ta đi!” Tuyết Linh Nữ nhìn thấy bà lão liền vội vàng cầu cứu. Nàng thật sự không ngờ Hàn Chỉ lại cố chấp muốn mạng của mình như vậy.
“Tại sao ngươi nhất quyết phải giết nàng?” Bà lão vẫn không nhìn Tuyết Linh Nữ, mà là hỏi Hàn Chỉ. Mái tóc trắng dài vẫn rũ xuống che kín khuôn mặt, bà ta ngồi trên nền tuyết, chỉ lộ ra một cánh tay khô gầy.
Hàn Chỉ cũng không nhìn bà ta, dây cung vẫn căng cứng trên tay, sau đó một tia sáng tím bay nhanh về phía Tuyết Linh Nữ.
Tuyết Linh Nữ nhắm mắt lại. Tốc độ nhanh như vậy, nàng vốn dĩ trốn không thoát.
Đúng lúc này, bà lão lại vươn tay chặn mũi tên kia, nhoáng một cái đã ném Tuyết Linh Nữ sang một bên.
“Núi tuyết phải trải qua hơn vạn năm mới có thể thai nghén ra một tinh linh tuyết, nếu không có Tuyết Linh Nữ thì Tử Vong Sơn Mạch sẽ không còn cân đối nữa. Ngươi không thể giết nàng, nếu không thì toàn bộ đại lục Tranh Vanh sẽ lâm vào đại loạn. Ta biết ngươi vốn dĩ không quan tâm đến những chuyện này, nhưng ở đại lục Tranh Vanh vẫn còn người thân của ngươi, ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu tai ương chỉ vì bản thân nhất thời phẫn nộ mà giết chết Tuyết Linh Nữ sao? Linh thú trong Tử Vong Sơn Mạch mạnh mẽ bao nhiêu, có lẽ ngươi tinh tường nhất, nếu như bọn chúng mất khống chế và thoát ra khỏi Tử Vong Sơn Mạch, ngươi nên biết chuyện này đối với loài người chính là một kiếp nạn như thế nào”
Bà lão nhìn thấy Hàn Chỉ đã ngừng tay, tiếp tục nói: “Năng lực của Tuyết Linh Nữ vốn cũng không mạnh mẽ, ngươi muốn giết nàng chính là dễ như trở bàn tay. Thế nhưng nếu giết nàng rồi thì sẽ tạo thành một hậu quả không cách nào tưởng tượng được. Ta có thể cam đoan rằng sẽ giam giữ Tuyết Linh Nữ vĩnh viễn trong Tử Vong Sơn Mạch, vậy thì ngươi có thể tha cho nàng một mạng hay không?”
Hàn Chỉ liếc nhìn bà lão với ánh mắt lạnh nhạt, đáp: “ ‘Nên buông nhưng không buông, hậu quả tất loạn’, bây giờ ta tha cho nàng, sau này nhất định sẽ là một mối họa”
“Nàng thích ngươi cũng không sai. Về phần lợi dụng cơ hội quyến rũ, thiếu chút nữa đã hại chết ngươi, chuyện này không hẳn là hoàn toàn có lỗi. Mục đích của nàng thật sự không phải muốn hại chết ngươi, mà chỉ muốn tháo bỏ gúc mắc trong lòng mình. Mà ngươi, thà chết cũng không tiếp nhận nàng, đồng thời cũng đã giải khai hoang mang trong lòng nàng. Giữa các ngươi, không thể xem là thù hận. Ta vâng lệnh trấn giữ vùng Băng Biển, vốn không nên hỏi đến những loại chuyện này. Thế nhưng lại bởi vì nhất thời mềm lòng, tạo thành tình huống ép ngươi phải tự bạo, đây cũng là trách nhiệm của ta. Cộng thêm mối quan hệ của Tuyết Linh Nữ cùng với sự cân đối của Tử Vong Sơn Mạch, ta mới ra tay ngăn cản ngươi. Ta nguyện ý cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ trừng phạt Tuyết Linh Nữ, hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho nàng một mạng” Thanh âm của bà ta mang theo vài phần cảm thán. Từ đầu bà đã biết bản thân mình không thể xen vào những loại chuyện này, quả thật là như thế, nếu không cũng sẽ không tạo cơ hội cho Tuyết Linh Nữ gây họa.
Nếu là người bình thường cũng sẽ không sao, nhưng Hàn Chỉ này lại đến từ đại lục Thần Chi, bà không thể nhìn thấu hắn, không biết trong cơ thể hắn đang ẩn chứa loại năng lượng nào, cũng không nhìn ra hắn có khả năng hồi sinh sau khi chết. Cho nên kết quả như vậy, bà khó mà chạy tội của mình.
“Tha cho nàng, ta có lợi gì?” Hàn Chỉ thu lại Hàn Tinh cung. Từ lúc hồi sinh, hắn đã cảm thấy mình có thể sử dụng thanh cung này mà không bị bất kỳ thứ gì ngăn cản. Xem ra, có lẽ hắn đã đột phá Thần cấp, chỉ có điều, chính hắn cũng không rõ vì sao bản thân mình có thể dễ dàng đột phá Thần cấp như thế. Câu hỏi này, có lẽ sau khi đến đại lục Thần Chi, hắn phải đi tìm người phụ thân chưa từng gặp mặt kia để hỏi.
Hàn Chỉ hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng đối với Vân Liệt Diễm, nhưng với người ngoài thì hắn lại không dễ dãi như vậy. Muốn lấy bất kỳ thứ gì trên tay hắn thì cần phải đề ra một cái giá lớn.
“Ta có thể đảm bảo sự an toàn cho những người đi cùng với ngươi. Cửa thứ nhất của Thất Tinh trận chính là phải tiếp nhận khảo nghiệm tâm ma, những người không thể vượt qua đều sẽ chết ở nơi này. Ta có thể cam đoan với ngươi, bọn họ sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, không cần phải quan tâm đến bọn họ có thể vượt qua khảo nghiệm này hay không, ta đều sẽ để lại một mạng cho bọn họ” Đây đã là thứ tốt nhất bà có thể cho hắn, chỉ cần là người không vượt qua được khảo nghiệm tâm ma đều sẽ bị tâm ma của mình giết chết. Người chết thì sẽ phải chết, nếu bà ra tay giúp đỡ thì sẽ phạm ý trời, cho nên đây đã là nhượng bộ lớn nhất.
“Nếu như bọn họ đều vượt qua được khảo nghiệm tâm ma kia, vậy thì chẳng phải ngươi không cần làm gì cả sao?” Hàn Chỉ cười lạnh. Điều kiện này không tệ, nhưng làm sao bà ta biết bọn họ sẽ không vượt qua được khảo nghiệm? Lỡ như bọn họ đều qua được thì bà ta chẳng cần làm cái gì hết mà vẫn khiến hắn tha cho Tuyết Linh Nữ kia một mạng.
“Cũng đúng! Ta có hai viên thuốc, nó có thể khiến cho loài người đột phá thẳng Thần cấp. Trong nhóm người các ngươi có hai người sẽ gặp nhiều khó khăn khi muốn đạt tới Thần cấp, nếu có hai viên thuốc này thì các ngươi không cần phải lo lắng nữa. Thế nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, Thần cấp ở đại lục Thần Chi chỉ mới là điểm khởi đầu, về sau như thế nào thì còn phải xem vận mệnh của bọn họ. Dùng thuốc phụ trợ căn cơ đương nhiên không thể đem ra so sánh với đột phá tự nhiên, nhưng bọn họ có thể sẽ mạnh hơn bản thân lúc này vài lần” Bà lão nói xong, hai viên thuốc sáng óng ánh đã rơi vào lòng bàn tay Hàn Chỉ, sau đó một cơn gió lạnh thổi qua, bà ta cùng Tuyết Linh Nữ đã biến mất.
Hàn Chỉ bỏ hai viên thuốc vào trong người, sau đó đi vào vòng sáng trước mắt. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, hắn đã nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa.
Khi Hàn Chỉ nhìn thấy Vân Liệt Diễm, trong lòng rung động mãnh liệt. Hắn nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, không khỏi hoảng sợ một phen. Cái gì hắn cũng không sợ, duy chỉ sợ sẽ mất đi nàng. Nhớ năm đó, lúc hắn trở về từ Tây Sở lại không thấy nàng đâu, hắn hoảng hốt sợ rằng nàng sẽ rời khỏi hắn một lần nữa.
Hàn Chỉ tiến lên hai bước, dang tay ôm cả Vân Liệt Diễm lẫn Đóa Đóa vào trong ngực. Cảm giác được sống lại khiến cho hắn bùi ngùi, chỉ chút nữa thôi là hắn đã phải rời xa họ rồi.
Quả thật hắn chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể hồi sinh, hắn chỉ biết một khắc đó nhất định phải đưa ra lựa chọn. May mắn, hắn đã không sao, lần đầu tiên trong đời hắn lại cảm thấy còn sống thật tốt.
“Sao bây giờ ngươi mới ra?” Vân Liệt Diễm nhéo hông Hàn Chỉ một cái, làm cho nàng lo lắng gần chết. Mặc dù trong lòng vẫn hiểu hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng lo lắng thì vẫn phải lo lắng.
“Không có chuyện gì cả” Hàn Chỉ nhếch môi, cúi đầu ấn một nụ hôn lên má Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa. Chuyện gì đã qua thì cho qua đi, cho dù hắn đã trải qua chuyện gì thì quan trọng nhất chính là hắn đã sống lại, hắn vẫn sẽ được ở bên cạnh họ như trước, sẽ bảo vệ họ như trước.
“Phụ thân, Đóa Đóa thật sợ hãi, sợ sẽ không còn được gặp lại phụ thân nữa” Đóa Đóa mếu máo nhìn Hàn Chỉ. Lúc nó đứng ở đây một mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Nó sợ rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ cùng phụ thân nữa.
“Ngốc! Phụ thân cùng mẹ sao nỡ lòng bỏ con lại một mình chứ?” Vân Liệt Diễm nhéo nhéo khuôn mặt của Đóa Đóa, nàng cảm thấy con bé thật sự thú vị hơn nhiều so với Thiểm Thiểm. Thằng nhóc Thiểm Thiểm kia quá thông minh, cho nên đùa không vui chút nào.
“Diễm nhi, ta có thứ này cho nàng” Hàn Chỉ mở lòng bàn tay ra, đưa hai viên thuốc cho Vân Liệt Diễm, nói: “Nuốt viên thuốc này vào thì có thể đột phá Thần cấp”
“Thần kỳ như vậy sao?” Vân Liệt Diễm ném Đóa Đóa vào trong ngực Hàn Chỉ, kinh ngạc nhìn hai viên thuốc chỉ nhỏ bằng hai giọt nước trong tay mình.
“Ừ!” Hàn Chỉ gật gật đầu.
“Làm sao ngươi có được?” Vân Liệt Diễm tò mò hỏi, theo suy nghĩ của nàng thì lúc nãy Hàn Chỉ phải chống chọi với tâm ma của mình, làm sao còn thời gian kiếm được bảo bối này?
“Bán một nhân tình, cho nên được người khác đưa cho. Thế nhưng bà ta nói hai viên thuốc này tuy thần kỳ, nhưng dựa vào thuốc để đột phá thì căn cơ không bằng với người tu luyện. Đột phá Thần cấp dù sao cũng khác biệt với cảnh giới Thiên Nhân, đây mới chân chính thoát thai hoán cốt. Cho dù có dựa vào thuốc hỗ trợ thì thực lực cũng sẽ gia tăng mấy lần” Hàn Chỉ cẩn thận giảng giải cho Vân Liệt Diễm, hắn cảm thấy cũng không cần cho Vân Liệt Diễm biết chi tiết về chuyện vừa rồi.
Vân Liệt Diễm cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào hai viên thuốc như có điều suy nghĩ.
Hai viên thuốc này thích hợp cho Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu, nhưng nàng cũng biết nó hoàn toàn không thể đem ra so sánh với chuyện đột phá do tu luyện. Công lực của thúc thúc có thể đạt tới Thiên Tử cấp có lẽ đã là cực hạn rồi, hắn từng phong bế kí ức bản thân nhiều năm, trong khi con đường tu luyện kiêng kỵ nhất chính là không tập trung tinh thần, cho nên cũng đã trễ nãi chuyện tu luyện. Như thế, hắn muốn tiến bộ quả thật vô cùng khó khăn, thậm chí còn không thể nào. Về phần tiểu cữu Phượng Lăng Tiêu, hắn một mực tận sức nghiên cứu y dược, cho nên võ học cũng rất khó để tiến bộ.
Tuy không đột phá Thần cấp nàng cũng có thể đưa bọn họ vào đại lục Thần Chi, nhưng sau khi vào nơi đó rồi chỉ sợ sẽ gặp thêm nhiều khó khăn.
Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm cũng biết nàng đang suy nghĩ điều gì, đành lên tiếng an ủi: “Đợi bọn họ ra ngoài thì để họ tự chọn lựa, bây giờ chúng ta vẫn chưa tiến vào Thất Tinh trận, không biết chừng còn có thể gặp được kỳ duyên gì đó”
“Ừ!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, quả thật vẫn nên để cho bọn họ tự đưa ra quyết định của chính mình.
Bọn họ cũng không phải chờ đợi quá lâu, đám người Diệp Khuyết lần lượt xuất hiện. Diệp Khuyết cùng Đại Bạch vốn dĩ đã đến Thiên Tử cấp, bây giờ lại trải qua một trận thử thách tâm ma đã đột phá Thần cấp. Mà Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu lại vừa đến mức Thiên Tử cấp, xem ra con người quả thật phải chiến thắng chính bản thân mình thì mới có thể thắng được kẻ địch.
“Lão đại, đại tẩu, ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại hai người nữa!” Diệp Khuyết nhìn thấy Hàn Chỉ cùng Vân Liệt Diễm liền khoa trương nhào tới, nhưng rất nhanh đã bị Hàn Chỉ né tránh.
“Thúc thúc Tước Tước, thúc không thương con!” Đóa Đóa ôm cổ Hàn Chỉ, chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Sao có thể chứ? Tiểu công chúa đáng yêu, thúc thúc thương nhất chính là con đó! Thúc thúc của con suýt chút nữa là toi mạng rồi, nhưng vì để có thể nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu một lần nữa, thúc phải cắn chặt răng liều mạng đó. Tiểu công chúa, con không biết thúc đã sợ hãi tới cỡ nào khi nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại con nữa đâu!” Thanh âm của Diệp Khuyết tràn đầy thâm tình, giống như thật sự có chuyện như vậy xảy ra.
Đóa Đóa kích động mở to hai mắt nhìn Diệp Khuyết, hỏi lại: “Thật sao? Thúc thúc Tước Tước, thật sự là vì để gặp lại con nên mới ra ngoài này sao?”
“Đương nhiên!” Diệp Khuyết gật đầu như băm tỏi.
“Vậy thúc định cảm ơn con như thế nào đây? Nếu không có con thì bây giờ thúc đã chết rồi!” Đóa Đóa rất chân thành nói với Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết hoàn toàn hóa đá, mọi người đều chấn kinh. Bọn họ không biết thì ra Đóa Đóa cũng có lúc bụng dạ xấu xa như vậy. Trước kia nhìn thấy Thiểm Thiểm ‘giả heo ăn thịt hổ’, cuối cùng Đóa Đóa khờ khạo xuất hiện khiến cho bọn họ cảm thấy bầu trời vẫn còn trong xanh, không ngờ con bé này lại là cao thủ ‘thâm tàng bất lộ’.
Cơ mặt của Diệp Khuyết co rút lợi hại. Cả nhà này từ trên xuống dưới đều biến thái như vậy!
Vân Liệt Diễm đồng tình vỗ vỗ bả vai Diệp Khuyết, Đóa Đóa nhà nàng khi đã chăm chú vào chuyện gì rồi thì sẽ vô cùng nghiêm túc.
“Thế tiểu công chúa muốn thúc thúc cảm tạ con thế nào?” Diệp Khuyết gần như muốn gào khóc, hắn sinh ra là để bị ức hiếp như vậy sao?
“Bây giờ con vẫn chưa nghĩ ra, đợi sau khi con nghĩ ra rồi sẽ nói cho thúc biết. Khoan đã, chúng ta phải móc tay kẻo thúc lại quên mất!” Đóa Đóa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó duỗi ngón tay út ra.
Diệp Khuyết tạm thời thở dài một hơi. May quá!
Hai người móc nghoéo tay, Đóa Đóa cảm thấy mỹ mãn mới rút ngón tay về.
Ánh mắt của Vân Liệt Diễm rơi vào trên người Đại Bạch. Đại Bạch thoạt nhìn uy vũ hơn so với trước không ít, nhưng vẫn dưới hình thú lại khiến cho Vân Liệt Diễm tò mò.
“Đại Bạch, bây giờ ngươi đã có thể biến thành hình người chưa?” Linh thú chỉ cần đột phá Thần cấp thì có thể hóa thành hình người.
“Có thể!” Đại Bạch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Vân Liệt Diễm.
“Mẹ, Đại Bạch có thể biến thành người sao?” Đóa Đóa trợn to hai mắt, vẻ mặt tò mò nhìn về phía Đại Bạch.
“Đúng vậy” Vân Liệt Diễm gật gật đầu.
“Thật sao? Thật ư? Đại Bạch, ngươi mau mau biến thành người cho ta xem được không?” Đóa Đóa trợn mắt, hai tròng mắt không hề nháy, cứ nhìn chằm chằm Đại Bạch như sợ sẽ bỏ lỡ chuyện gì.
Đại Bạch khẽ cúi đầu, dường như có chút không muốn.
“Đại Bạch, ngươi mau lên đi!” Đóa Đóa thúc giục, không có chút cảm giác rằng Đại Bạch không được tự nhiên.
Đại Bạch nhìn đôi mắt chờ mong của Đóa Đóa, thân hình khẽ rung một chút, ngay lập tức trở thành một thiếu niên tuấn tú. Bộ dạng thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi, đôi mắt đẹp mang theo uy nghiêm, đôi con ngươi màu hổ phách, mái tóc dài màu trắng tuy không xinh đẹp như Hàn Chỉ nhưng lại tạo cho người ta có một cảm giác lãnh đạm.
“Oa, Đại Bạch rất đẹp trai nha!” Đóa Đóa từ trong ngực Hàn Chỉ giãy dụa đòi xuống đất, sau đó chạy đến trước mặt Đại Bạch, giương cánh tay ra hiệu cho Đại Bạch ẵm mình lên.
Đại Bạch có chút ngại ngùng, trên mặt xuất hiện sắc hồng nhưng vẫn ngồi xổm người ẵm Đóa Đóa lên. Đóa Đóa nắm lấy tóc Đại Bạch, vuốt ve gương mặt của hắn, sau đó kinh ngạc nói với Vân Liệt Diễm: “Mẹ, tóc của Đại Bạch cũng màu trắng này. Vậy còn ca ca thì sao? Tóc của ca ca giống với Đại Bạch hay phụ thân?”
Sắc mặt Hàn Chỉ có chút thối, con gái nhìn thấy mỹ nam liền đạp ngã phụ thân, mà người làm phụ thân như hắn lại là một mỹ nam chính hiệu đây này!
Vân Liệt Diễm đang định trả lời vấn đề của Đóa Đóa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ‘thối hoắc’ của Hàn Chỉ liền ‘phốc’ cười ra tiếng. Diệp Khuyết thấy biểu cảm của Hàn Chỉ cũng không nhịn được, hòa cùng Vân Liệt Diễm ôm bụng cười.
Trước kia nhìn thấy lão đại ghen, Diệp Khuyết đã buồn cười gần chết rồi, không ngờ nhiều năm trôi qua lại vẫn có thể thấy cảnh lão đại đổ ‘dấm chua’ vì con gái mình. Thật sự là quá tức cười!
Ngay cả Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu cũng không nhịn được khẽ cong khóe môi.
“Mẹ, thúc thúc Tước Tước, hai người đang cười cái gì vậy?” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm cùng Diệp Khuyết với ánh mắt khó hiểu.
“Đóa Đóa, chờ đến khi gặp được ca ca thì con sẽ biết tóc của nó màu gì, nếu biết tóc ca ca màu gì rồi thì con sẽ biết nó có giống với phụ thân con hay không” Vân Phụng Khải nhìn Vân Liệt Diễm cùng Diệp Khuyết đã cười đến sốc hông, bất đắc dĩ lắc lắc đầu giải thích với Đóa Đóa.
Đóa Đóa gật nhẹ đầu, lại nhìn sang mái tóc của phụ thân, tiện tay ve ve chùm tóc Đại Bạch so đo. Nó nghiêng cái đầu nhỏ, dường như nghĩ không ra điều gì nữa mới thôi.
“Đại Bạch, sau này ngươi biến thành người rồi thì ai cõng ta đi đây?” Đóa Đóa nháy nháy mắt, chu môi. Trước kia nó đều cưỡi trên lưng Đại Bạch, bây giờ Đại Bạch biến thành người thì nó phải tự mình đi đúng không?
Nó không thích đi bộ! Đóa Đóa nhíu mày, có chút lo lắng.
Đại Bạch thả Đóa Đóa xuống, sau đó lại biến thành bộ dáng Bạch Hổ, cúi đầu nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa vui vẻ trèo lên lưng Đại Bạch, vỗ vỗ đầu hắn nói: “Ta biết ngay Đại Bạch tốt nhất mà!”
Mọi người đồng loạt im lặng.
“Nơi đó là Thất Tinh trận sao?” Phượng Lăng Tiêu lên tiếng hỏi.
Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu, lại đột nhiên nhớ tới hai viên thuốc Hàn Chỉ đưa cho mình.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nên để cho Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu đưa ra quyết định. Nàng nói: “Thúc thúc, tiểu cữu, ta có hai viên thuốc có thể giúp hai người đột phá Thần cấp, chỉ là nếu dùng chúng thì năng lực tiến bộ sẽ càng thêm khó khăn. Cho nên, ta muốn hỏi hai người trước, có muốn dùng tới chúng hay không?”
Đạt đến Thần cấp, năng lực của bọn họ chắc chắn sẽ có sự đột phá, cũng sẽ chính thức thoát thai hoán cốt. Những thứ khác chưa nói, tuổi thọ đã có thể đạt đến cả ngàn năm. Tuy nhiên, dù sao cũng mượn nhờ ngoại lực cho nên sẽ rất khó tiếp tục tiến bộ, trừ khi gặp được cơ duyên tốt.
Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu liếc nhìn nhau, đồng thời gật nhẹ đầu với Vân Liệt Diễm.
Vân Phụng Khải cầm lấy một viên thuốc, nói với Vân Liệt Diễm: “Diễm nhi, tự con cũng biết thúc thúc đạt đến cảnh giới này đã là cực hạn rồi. Mấy năm nay dốc lòng tu luyện cũng chỉ dậm chân tại chỗ, dù sao cũng đã bỏ lỡ cơ hội tu luyện tốt nhất cho nên rất khó để tiến bộ. Đại lục Thần Chi nguy hiểm trùng trùng, tuy ta không quan tâm đến chuyện sống chết nhưng nếu năng lực có thể tiến thêm một bước thì cũng sẽ bớt đi một phân nguy hiểm”
Phượng Lăng Tiêu cũng cười cười, nói: “Diễm nhi, thúc thúc của con nói không sai. Ta và mọi người không giống nhau, từ trước đến nay ta chỉ si mê y dược, đến đại lục Thần Chi cũng là vì có cơ hội nghiên cứu thêm nhiều loại thuốc mới. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được cái mạng này. Cho nên tiểu cữu đành phải cám ơn con về viên thuốc, nói không chừng ta cũng có thể nghiên cứu ra một loại thuốc nào đó có lợi cho nội lực, không thể tu luyện nhưng cũng có thể dựa vào thuốc điều trợ không phải sao?”
Dứt lời, hai người đều bỏ viên thuốc vào miệng.
Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu, sau đó tìm kiếm một nơi nghỉ chân cho hai người họ tiêu hóa nguồn năng lượng mới vừa được hấp thu.
Vân Liệt Diễm nhìn hai người đã tiến vào trạng thái tu luyện, đồng thời cũng tự mình hiểu rõ. Đúng vậy, tại sao nàng không nghĩ đến chuyện này chứ? Có thể dùng thuốc đạt tới Thần cấp thì cũng có thể làm như thế với những viên thuốc hoặc bảo vật khác để tiếp tục gia tăng năng lực. Tuy căn cơ không bằng tự tu luyện nhưng muốn bảo vệ tính mạng cũng không có vấn đề gì, huống hồ mục tiêu của bọn họ cũng không phải địa vị chí cao vô thượng.
Chỉ cần bọn họ cảm thấy vui vẻ là tốt rồi!
Sau khi Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu nuốt viên thuốc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập như muốn tự bạo. Một nguồn năng lượng cường đại không ngừng trào vào cơ thể, ở bên trong điên cuồng rượt đuổi lẫn nhau. Hai người phải tốn rất nhiều sức mới có thể khống chế được chúng, sau đó dần dần tiêu hóa. Toàn bộ quá trình giống như thoát thai hoán cốt, máu trong cơ thể như đổi dòng chảy một lần nữa, gân mạch cũng thay đổi cơ cấu, dường như đã hình thành một con người mới không ngừng hấp thu dinh dưỡng cho đến khi những chất dinh dưỡng này tràn ngập toàn thân họ, dung hợp vào mỗi một tế bào.
Qua một lúc lâu hai người mới tỉnh lại. Lần này tất cả đều có thể thông suốt, hoàn toàn khác biệt với cảnh giới Thiên Nhân. Tầm nhìn, cảm nhận và năng lượng đều đồng thời thay đổi. Cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, hoặc là có động tĩnh gì, những vật trong phạm vi nhất định đều được khắc rõ mười phần trong đầu.
Nhìn thấy sắc mặt mừng rỡ của Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu, Vân Liệt Diễm cũng cảm thấy vui vẻ lây. Nàng gật nhẹ đầu với Hàn Chỉ, Hàn Chỉ duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng. Tất cả của hắn chính là nàng, huống gì người thân của nàng cũng chính là huynh đệ của hắn.
“Ha ha, đại lục Thần Chi, chúng ta tới đây!” Diệp Khuyết hưng phấn hô to.
Vân Liệt Diễm liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, nói: “Ngươi nghĩ rằng Thất Tinh trận phía trước chỉ để trang trí à? Chờ qua khỏi nơi đó rồi hét lớn cũng không muộn”
Diệp Khuyết sờ sờ mũi, sau đó rất ‘chân chó’ mỉm cười nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Hì hì, có đại tẩu ở đây, bọn ta còn không qua được cái trận khỉ gió gì đó sao?”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Vân Liệt Diễm nhấc chân từ phía sau đạp hắn một cước. Diệp Khuyết ‘may mắn’ là người đầu tiên đặt chân vào Thất Tinh trận. Sau đó, những người còn lại cũng theo vào.
Cảm giác đầu tiên khi khi bước vào đây chính là… sáng ngời.
Xung quanh đều là ánh vàng rực rỡ, rực rỡ đến nỗi khiến cho ánh mắt của bọn họ có chút không thích ứng. Vân Liệt Diễm nhắm mắt lại, im im lặng lặng cảm thụ xung quanh.
Nếu Thất Tinh trận nằm trong dự liệu của nàng thì thuộc tính đầu tiên bọn họ gặp phải sẽ là kim, bởi vì nơi này cứ cách vài mét là một cột kim loại. Những cột kim loại này dường như được sắp xếp theo phương thức rất đặc biệt, về phần phương thức gì thì Vân Liệt Diễm cũng không hiểu nhiều lắm.
Vân Liệt Diễm mở to mắt, nhìn thấy Hàn Chỉ cũng khẽ nhíu mày. Có lẽ hắn cũng đã nhận ra.
“Sao vậy? Bọn chúng được sắp đặt như thế có ý nghĩa gì?” Vân Liệt Diễm nhẹ giọng hỏi. Nàng đã quan sát, rất có thể là được dựa theo ngũ hành bát quái, chỉ có điều nàng đối với thứ này không hiểu rõ lắm.
“Là thế cờ” Hàn Chỉ nắm lấy bàn tay Vân Liệt Diễm, nói: “Mọi người đừng đi nữa! Chúng ta bây giờ chính là một con cờ đen, mỗi một bước đi đều sẽ thay đổi thế trận của ván cờ. Nếu như đi nhầm, vĩnh viễn sẽ không ra khỏi đây được”
Mọi người nghe thấy lời Hàn Chỉ nói đều lập tức đứng im. Quân cờ trên bàn, chỉ cần sai một bước chính là ‘vạn kiếp bất phục’.
“Nước đen 181, nước trắng 180, nói cách khác thì trước khi chúng ta đến đây cũng chỉ có 360 nước trên bàn cờ, chúng ta đúng lúc trở thành bảy nước cờ còn thiếu. Bây giờ đứng trên bàn cờ, chúng ta đã là một thể của thế cờ này, không còn đường lui” Nói về đánh cờ thì người hiểu rõ nhiều nhất chính là Vân Phụng Khải. Từ trước đến nay, hắn đối với nghiên cứu thế cờ cùng trận pháp đều yêu thích không muốn buông tay, đương nhiên hiểu biết so người khác cũng nhiều hơn một chút.
“Chẳng lẽ chúng ta không thể cử động sao?” Vân Liệt Diễm đen mặt, bảo nàng giết người thì có thể, còn bảo nàng đánh cờ thì thôi bỏ đi.
“Đương nhiên là không! Ván cờ đã bắt đầu thì không có chuyện bất động, nếu không thì kẻ địch lập thành thế tử, chúng ta nhất định sẽ chết” Vân Phụng Khải giải thích.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?” Diệp Khuyết đối với cờ trận cũng không biết, từ nhỏ đến lớn hắn sợ nhất chính là đánh cờ, cho nên mỗi lần Vân Phụng Khải tìm người đến đánh cờ hàn huyên thì hắn chính là người đầu tiên núp xa xa. Cái thứ nhảy tùm lum tùm la này, một chút hắn cũng nhìn không hiểu.
“Năng lực của ta không đủ để quan sát toàn bộ bàn cờ to lớn này, cho nên rất khó để xác định phải đi như thế nào” Vân Phụng Khải lắc lắc đầu, tuy có thể cảm nhận được bố trí xung quanh của ván cờ nhưng muốn quan sát toàn bộ thì với năng lực của hắn vẫn không làm được. Nói nó là bàn cờ, nhưng lại cực kỳ lớn, vượt ra khỏi khả năng nhận biết của hắn rồi.
“Ta có cách” Vân Liệt Diễm nghe Vân Phụng Khải nói, trong đầu vừa động liền nảy ra một ý tưởng. Muốn nhìn ván cờ, không phải là rất dễ dàng sao?
“Tiểu Thất, phóng cánh hoa chia ra theo màu sắc và nước đi của bàn cờ” Vân Liệt Diễm nhìn Tiểu Thất trên cổ tay Đóa Đóa, sau đó nói với Hàn Chỉ: “Phần còn lại phải giao cho ngươi rồi!”
Hàn Chỉ gật gật đầu, cách này quả thật không tệ. Người có thể cảm nhận được toàn bộ ván cờ có lẽ chỉ có hắn, Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa. Thế nhưng Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa đều không biết gì vê đánh cờ, cho nên vẫn chỉ có Hàn Chỉ là thích hợp nhất.
Tiểu Thất phóng cánh hoa bày thành hình dạng bàn cờ, sau đó dùng những cánh hoa có màu trắng đen để phân biệt thành nước cờ đen và nước cờ trắng. Ngón tay Hàn Chỉ khẽ nhích, sắp đặt nước đờ theo y như bàn cờ hiện tại, sau đó rót một chút ánh sáng màu tím vào những nước cờ đen đại diện cho bảy người bọn họ.
“Được rồi!” Vân Phụng Khải gật gật đầu, quan sát thế cuộc của ván cờ, sau đó tỉnh táo hướng dẫn đường đi cho từng người. Mỗi một bước đi, Hàn Chỉ đều kịp thời thay đổi vị trí quân cờ. Ngay lập tức, những cột kim loại xung quanh bọn họ cũng thay đổi vị trí theo.
Đám người Vân Liệt Diễm đều rất lo lắng, nhất là Đóa Đóa và Diệp Khuyết. Diệp Khuyết là bị những thuật ngữ rối tinh rối mù kia làm cho loạn theo. Đóa Đóa thì lại tò mò, trước kia nó cũng từng thấy phụ thân cùng ông chú đánh cờ, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy cách đánh cờ như thế này. Đóa Đóa vẫn luôn trừng mắt đôi mắt nhìn qua mọi người.
Đang đi tới phía trước theo lời Vân Phụng Khải, bọn họ lại đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến âm thanh nổ tung.