Dương Hùng còn chê số lần Hạng Vinh đến thăm An An quá ít, khoảng thời gian kéo quá dài, liền kêu đám anh em đến khai sáng cho Hạng Vinh. Kêu đám anh em tới đây, sau khi ăn những món mỹ vị của Hạng Vinh làm xong cũng bắt đầu khai sáng con đường cho cậu.
Hầu Tín nói với Hạng Vinh: “Đại tẩu à, anh cũng thật thành công nha, đại ca của tôi tốt như vậy, không cần nghĩ liền thua dưới tay anh. Anh đem giam cầm anh ấy như vậy. Bây giờ giở một chút chiêu đa dạng này nọ thì cũng được đi nhưng lạt mềm buộc chặt thì vẫn tốt hơn rất nhiều, anh nên sớm dọn về đây ở đi, dây cung mà kéo lâu quá cũng có khi đứt đó lúc đó không có lợi cho anh chút nào đâu.”
(Vinh nhà ta còn muốn dây cung nó đứt luôn đi… càng nhanh càng tốt…Hừ)
Hạng Vinh đỏ mặt nói: “Đừng gọi tôi là đại tẩu, tôi không phải đâu. Tôi không có giam anh ta. Tôi mới là người bị giam.”
Từ Tự Cường: “Ai giam ai không trọng yếu. Hạng Vinh à, dù sao thì trước đây anh cũng để cho anh ấy thượng rất là nhiều lần rồi, sau này cũng đồng ý để anh ấy thượng mà, nhiều vài cái ít vài lần cũng không khác nhau là mấy. Không bằng anh hào phóng chút đi, về đây ở, mỗi ngày coi như xả thân uy lang. Bây giờ anh xem đại ca của chúng tôi thật đáng thương, chuyện này giống như đang ngóng trông ngày cưới mà không đếm nổi hoàng hôn bình mình. Tôi thấy anh bình thường cũng là người lanh lẹ sao chuyện này lại tính toán chậm chạp vậy chứ, chịu nhiều mệt mỏi như vậy a.”
Hạng Vinh: “Tôi không phải sợ chịu thiệt, mệt một chút cũng không sao, tôi vốn nghĩ nếu tôi chịu thiệt một chút tất cả mọi người đều hạnh phúc thì tốt quá rồi. Thế nhưng đám bọn họ chiếm nhiều tiện nghi vậy mà còn không thấy đủ. Anh ta muốn tôi cả đời chẳng lẽ tôi một đại nam nhân như vậy lại có thể chịu như vậy cả đời sao.”
Hầu Tín vô cùng xúc động nói: “Một người bị người khác thượng một lần không khó, khó nhất chính là cả đời hắn để cho người ta thượng, cam tâm tình nguyện để người ta thượng, cái này mới là một tiểu thụ chân chính nhất.”
(Yeah… khi xưa ta cũng nghĩ như vậy… giờ đang xem xét…???)
Liễu Phù Phong: “Hạng Vinh, anh không muốn cho anh ấy thượng cũng đúng, vóc dáng anh như vậy thì sợ anh ấy gì chứ. Cứ thử một lần đem anh ấy đánh thành đầu heo để xem anh ta còn dám bắt anh trả nợ nữa không thì biết. Anh cũng thật là, giống như con thú nhỏ vậy đó anh ta động động anh thì anh liền lẩn trốn, tránh không được để anh ta thượng, thượng rồi thượng, ngay cả câu ngoan độc này nọ cũng không biết nói. Anh ta đương nhiên ăn lần này sẽ nghĩ muốn lần sau, càng ăn càng nghiện, muốn ăn anh cả đời là đúng rồi.”
Hạng Vinh: “Tôi có cách nào nữa chứ, tôi chỉ là người dân thấp bé sao có thể chọc đến đám công tử các ngươi chứ, tôi không dám đánh hắn đâu.”
Liễu Phù Phong cười nói: “Vậy thì anh mỗi ngày đều mỏi mắt ngóng trông anh ta có lương tâm sao, thật là người ngủ nói mê mà, người nào mới có lương tâm chứ, người nào…?”
Dương Hùng rống lên, nói chen vào: “Tiểu Liễu nhi, ngưng ngay! Cậu chạy xa đề tài quá rồi đó.”
Liễu Phù Phong mới chuyển đề tài lại: “Hạng Vinh, anh ngoài trừ việc không dám đánh anh ấy do thanh thế, có phải có chút tình cảm với anh ấy nhỉ, tình cảm nào cũng được: tưởng niệm, quan tâm, phẫn nộ, thương tâm v.v…” Miệng thì hỏi vậy trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Sao không có cảm giác chứ, một người lớn lại để Dương Hùng thượng lâu như vậy, sao có thể nói không có cảm giác gì chứ.
Hạng Vinh quả nhiên không ngoài dự tính gật đầu xác nhận.
(Lọt bẫy lần hai… sau vụ tranh chấp 3 người kia … làm sao mà có thể cài hai chữ đáng giá “phẫn nộ, thương tâm” vào như thế chứ…chắc chắn là HV phải cảm thấy rồi)
Liễu Phù Phong: “Cái này chứng minh sâu trong lòng anh vẫn có anh ấy. Có lẽ là thương anh ấy nhỉ. Thế nhưng do tư tưởng của anh hơi phong kiến một chút. Cứ cố chấp cho rằng hai nam nhân bên nhau là không đúng, là vi phạm thiên lý luân thường. Trong lòng anh rất mâu thuẫn. Hành vi biểu hiện chính là lạt mềm buộc chặt, dụ địch xâm nhập, khắp nơi để anh ấy cũng có cơ hội.”
Hạng Vinh nghe xong có chút choáng váng, cậu cảm thấy Liễu Phù Phong thoạt nhìn là người có học vấn, nói có lý lẽ chắc không sai rồi. Hạng Vinh lại nghĩ đến nhân viên tạp vụ Tiểu Vu, hắn chỉ làm động tác vô tình thôi mà Hạng Vinh đã không chịu nổi đánh hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác lại dễ dàng tha thứ cho hành vi quá phận của Dương Hùng. Có phải giống như Liễu Phù Phong nói hay không nhỉ, có chút thích anh ta.
Dương Hùng nghe xong càng cao hứng nói: “Bảo bối à, thì ra cậu yêu tôi nha, tôi rất cao hứng. Tôi nguyện ý trúng kế của cậu đó, đêm nay tôi phải thâm nhập thật sâu, càng sâu càng tốt.”
Liễu Phù Phong thấy biểu tình của Hạng Vinh thì biết cậu đã thấm, tiếp tục nói: “Hạng Vinh, tôi khuyên anh nên ngẫm lại đi, bản thân thật sự muốn làm thế nào. Nếu anh yêu Dương Hùng thì nên bỏ cái gồng suy nghĩ phong kiến kia đi, dấn thân vào vòng tình yêu, sống những ngày bản thân thấy khoái hoạt, không cần biết người khác nghĩ gì. Vậy thì mọi người đều vui vẻ, đừng vì thứ thanh danh bọc ngoài thân mà không sống cho mình. Ăn món ăn anh làm, cảm thấy có lẽ anh là người hiểu biết, sao lại để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy chứ. Đương nhiên nếu anh thật sự không có cảm giác với anh ấy thì đừng không dứt khoát như vậy nữa, sớm cho anh ấy một câu trả lời đi thì hơn.”
Hạng Vinh hơi đồng ý xong. Bởi vì Dương Hùng cảm thấy Hạng Vinh sau khi say đặc biệt đáng yêu cho nên hắn đứng sau giật dây, để bọn họ chuốc Hạng Vinh say bí tỉ, đỡ lên lầu.
Trước khi chia tay, Dương Hùng nén giận nói với Liễu Phù Phong: “Tôi nói cậu khuyên cậu ta chịu nhất nhất theo tôi, sao cậu lại kiếm đường cho cậu ta chạy đi chứ hả.”
Liễu Phù Phong: “Tôi đây là lấy lạt mềm buộc chặt, nếu cậu ta thực sự còn muốn chạy đi thì có được không, anh không phải đã sớm chuẩn bị cho cậu ta hết rồi sao.”
Sau khi Hạng Vinh thật sự suy nghĩ cẩn thận những lời Liễu Phù Phong nói, lại phát hiện ra rằng cậu chỉ có đường tiến không có cửa lùi. Dương Hùng nếu có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy thì chuyện này Hạng Vinh cậu có thể làm được thì đã không dây dưa đến ngày hôm nay.
Chuyện này khiến Hạng Vinh hơi bực bội, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến Hạng Vinh bực bội hơn.
Đó là một buổi chiều nọ, ít xe đến sửa quá nên Hạng Vinh xin nghỉ nửa ngày đến thăm An An. Nhưng bình thường cậu mua một đống thức ăn đến Bạch Lâu, chơi với con gái một chút liền chui đầu xuống phòng bếp làm việc. Không thể ngờ rằng lúc này Bạch Lâu lại có một vị khách không mời mà đến.
Người đến là bà Tân – mẹ của Tân Hân. Bà Tân trước kia không dám đến Bạch Lâu, bởi vì con bà không phải là con dâu được yêu thích, mà bà cũng không dám rước con rể quý tộc này về chơi. Nhưng sau khi có An An, bà cảm thấy bản thân như cao hơn một bậc nên đến thăm thử.
Hôm nay bà Tân hầm một nồi canh ở nhà, cũng không gọi điện trước, trực tiếp đi đến đưa cho con gái cùng cháu ngoại. Vừa vào cửa, bà muốn đi xuống bếp tìm chén, đột nhiên ngẩng đầu lại thấy con rể trước đang đứng xào rau trong bếp. Bà chấn động nửa ngày mới phản ứng. Không hiểu là mình đi vào nhầm nhà hay là máy thời gian xảy ra trục trặc gì rồi lại đem bà Tân bà đã già như vậy rồi mà còn ném về thời quá khứ làm gì.
Hạng Vinh cũng rất xấu hổ nhất thời không biết nên nói gì cho phải. May mắn Tân Hân đến đúng lúc, Tân Hân đỡ mẹ lên lầu, cô cũng không đem chân tướng mọi việc nói cho mẹ cô biết, không phải bởi vì cô sợ mẹ già chịu không nổi mà bởi vì Tân Hân rất hư vinh, cho dù trước mặt mẹ ruột cô cũng không thể thừa nhận hôn nhân giữa cô và Dương Hùng chỉ là trên danh nghĩa. Cho nên phải bịa ra một lời giải thích thật hợp lý.
Tân Hân nói trong tương lai Dương Hùng phải kế thừa gia nghiệp lớn như vậy, phải bày mưu tính kế để có thể thắng lợi ngàn dặm vượt xa, vui buồn cũng không thể lộ ra mặt, nhã nhặn đấu ý chí với người. Chuyện này có thể tập ở đâu chứ? Dương Hùng bây giờ hận nhất chính là tình địch của anh ta Hạng Vinh. Cho nên Dương Hùng thường xuyên mời Hạng Vinh đến nhà chơi, để tập cười trước mặt Hạng Vinh. Mà mẹ nghĩ xem, có thể cười cười với tình địch thì với ngoại nhân không còn là vấn đề lớn.
Chuyện này nếu đổi là trên người khác thì bà Tân liền cho là bệnh tâm thần, mắng sao mà điên quá. Nhưng thấy đối phương là con rể quý tộc, bà Tân nghĩ có lẽ danh môn vọng tộc có cách làm việc khác với đám dân nhà nghèo, nói ra sợ người khác nói bà quái đản, cho nên dù bà Tân không chấp nhận lắm nhưng vẫn rầu rĩ không mở miệng.
Sau đó trễ một chút, Dương Hùng trở về, bà Tân thấy Dương Hùng nở nụ cười với Hạng Vinh, cười đến mức phải nói là ánh mặt trời sáng lạn, từ lúc bà Tân gặp con rể quý tộc này thì chưa từng thấy người lạnh lùng này cười như vậy, khiến bà Tân hận mình không thể trở thành vật thí nghiệm kia. Như vậy cảm giác giống như nô tài gặp được quý tộc nhà giàu.
Sau khi bà Tân ra về, đem những chuyện mình chứng kiến được kể cho con trai con dâu nghe, con trai vô cùng kính nể nói: “Con nhà quý tộc quả nhiên nhận thức khác con nhà bình thường như chúng ta, em rể giỏi thật.”
Con dâu: “Vậy mới nói bụng tốt mới có thể bao dung, bao dung những chuyện khó nhất của thiên hạ.”
Nhận được sự khẳng định của con trai cùng con dâu, bà Tân rốt cuộc cũng hiểu trên đời này thực tế còn nhiều chuyện giỏi như vậy. Bà giống như anh hùng đem chuyện này truyền đạt cho người thân bạn bè dưới quê. Tất cả mọi người đều khâm phục trí tuệ cùng phong thái của Dương Hùng, không ngừng khen ngợi. Ngay lập tức trở thành giai thoại. nhưng bởi vì phương phápcùng chỉ tiêu kỹ thuật để tu luyện trí tuệ cùng phong thái này quá cao, đến nay vẫn chưa ai có thể noi theo. Đương nhiên, không mở rộng lưu truyền phương pháp tu luyện tốt như vậy thì thật đáng tiếc nha. Đây là chuyện sau này nên tạm thời không đề cập đến.