Nhất Ý Cô Hành

Chương 14

Càng tới gần hôn lễ của Tạ Diệc Đông, sự lộ diện của Tạ Diệc Đông trên các đài truyền hình của các hãng truyền thông lớn cũng dần dần nhiều hơn.

Vốn dĩ thương nhân là nghề nghiệp không quá phách lối(高调), nhưng bởi vì đối tượng kết hôn của Tạ Diệc Đông là thiên kim tiểu thư của giới kinh doanh, hơn nữa Tạ Diệc Đông còn có ngoại hình tuấn tú không thua gì minh tinh, đến nỗi hấp dẫn không ít sự quan tâm của giới truyền thông giải trí.

Không nói đến xuất thân danh môn của vị hôn thê của Tạ Diệc Đông, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, năng lực của chính Tạ Diệc Đông lại càng không cần phải nói nhiều, cuộc sống ngày thường cũng vô cùng thận trọng, hai người này ở cùng với nhau, quả thực giống như một đôi được trời đất tạo nên.

Xứng đôi như vậy ở một mức độ nào đó quả thực là thoả mãn sự hướng tới của mọi người đối với tình yêu hôn nhân tốt đẹp.

Theo cách nói của Tạ Ái Vãn mà nói, hoàn mỹ giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích — Được rồi, chỉ có người trong cuộc mới biết đây là hoàng tử vặn vẹo…

Tóm lại, không phải do Tạ Duẫn Ninh có muốn thấy hay không, khuôn mặt với nụ cười lãnh đạm của Tạ Diệc Đông lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện trước mắt.

Đối tượng thầm mến 10 năm sắp thuộc về người khác.

Không có ai vui vẻ cho được.

Cho dù biết Tạ Diệc Đông là một người như vậy, cũng không có cách nào…

Tình cảm yêu thích, dường như đã trở thành quán tính, cũng không phân rõ được rốt cuộc tâm tình như thế nào, hoặc là nói, đã trở thành bản năng có thể sẽ càng thoả đáng.

Tôi, Tạ Duẫn Ninh, vẫn luôn thích Tạ Diệc Đông, sau đó, cũng sẽ tiếp tục thầm mến.

Chính là đơn giản như vậy.

“Duẫn Ninh.” Phạm Trì đang đọc sách, phát hiện Tạ Duẫn Ninh lại nằm úp sấp, thế là bất đắc dĩ gọi hắn: “Sắp vào học rồi.”

“Uhm.” Tạ Duẫn Ninh tuỳ tiện đáp ứng một tiếng.

“Là môn của thầy Đường Lễ.” Phạm Trì tiếp tục nói.


“Uhm.” Vậy càng tốt, tôi chỉ cần không nhảy Belly Dance trong giờ học của y, y sẽ không quan tâm tới tôi làm cái gì.

“Y nếu như thấy cậu đang ngủ, sẽ buồn đó.”

“Uhm.” Đùa gì thế, y mỗi lần chỉ dạy xong liền đi, y sẽ buồn, tôi sẽ đem đầu mình xuống cho cậu làm banh đá.

“Phải trân trọng thành quả lao động của y a.”

“Uhm.” Tôi nghĩ y có lẽ ngay cả tên của cậu cũng chẳng nhớ, cậu không thấy y chưa bao giờ gọi ai trả lời câu hỏi, cũng không để ý đến sao?

“Tóm lại, cậu nhanh dậy đi, thầy Đường Lễ sắp vào tới lớp rồi.” Phạm Trì đẩy đẩy hắn. “Nếu như cậu không dậy, tôi sẽ niệm bên tai cậu hoài luôn, cậu về nhà rôi thì mỗi đêm sẽ gọi điện thoại đến quấy rầy cậu, nhắn tin nhắn rác vào hộp thư của cậu, sẽ dán keo dán sắt vào chỗ ngồi của cậu, trên ghế sẽ bỏ đinh gù…”

Tạ Duẫn Ninh đen mặt, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy: “Cậu có thể làm mấy cái thủ đoạn mới mẻ hơn được không?”

“Những điều đó tôi đều học được trên tivi.” Phạm Trì trừng to mắt. “Không được sao?”

“…Vấn đề không phải là được hay không được.” Tạ Duẫn Ninh vô lực.

“A, thầy Đường Lễ tới rồi.” Phạm Trì lập tức ngồi ngay ngắn: “Có chuyện gì hết giờ nói.”

Cậu mọt sách chết tiệt này, xem tôi cuối giờ chỉnh cậu thế nào!”

Tạ Duẫn Ninh bất đắc dĩ thở dài, ngồi ngay ngắn.

Đường Lễ, hình như là ốm đi.

Mặc dù nhìn không ra dáng vẻ tinh thần uể oải gì, nhưng quả thực là ốm đi một vòng.

Không biết, sau đó y đã trải qua như thế nào?


Lại nói, chúng tôi từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, mặc dù thời gian bởi vì liên quan đến việc học mà chia cách vài năm, nhưng cũng chưa từng cắt đứt liên lạc, vẫn luôn vô cùng biết rõ tình hình của đối phương.

Hắn hoàn toàn không biết Đường Lễ rốt cuộc như thế nào, nhưng ít nhất, người bạn duy nhất mà chính mình thật tâm đối đãi, chỉ có Đường Lễ mà thôi.

Bây giờ xem ra, y dáng vẻ cũng không khá lắm.

Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng mà chính mình với y quen biết không phải là một hai ngày, đương nhiên có thể nhìn ra, từ sau khi phát sinh chuyện chính mình té xuống sườn núi, Đường Lễ chưa từng có tâm trạng tốt.

Nhưng hắn cũng không có dự định đi tìm Đường Lễ.

Phải nói thể nào nhỉ, hắn cảm thấy, đối với Đường Lễ mà nói, chính mình đã là một người đã mất, có lẽ y bây giờ cảm thấy rất buồn, nhưng thời gian dần trôi, y cũng sẽ từ trong sự đau xót mà khôi phục như cũ, sau đó, không cần chăm sóc chính mình nữa, tự do tự tại sống cuộc sống mà y muốn.

Đối với Đường Lễ mà nói, chính mình từ nhỏ đã mất cha mẹ có lẽ là trách nhiệm của y.

Bây giờ không có tôi, y sẽ tốt hơn một chút phải không?

Đường Lễ rất nhanh giải quyết xong chương trình dạy học, sau khi tuyên bố hết giờ, ở trên bục giảng thu dọn đồ đạc.

“Này.” Đột nhiên Phạm Trì bên cạnh đụng đụng Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh chẳng hiểu ra sao mà xoay đầu lại.

Phạm Trì nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Cậu đừng đánh chủ ý lên thầy Đường Lễ, thầy không thích con trai.”

Tạ Duẫn Ninh đen mặt. “Tớ nói cậu a, quá chấp nhất với y phải không?” Mở miệng ra là thầy Đường Lễ, “Cậu yêu thầm y á!”


Không ngờ tới, Phạm Trì vậy mà đột nhiên đỏ mặt.

Tạ Duẫn Ninh mắt như muốn nhảy ra ngoài.

Không, không phải đâu!

Không thể nào đâu!

Tạ Duẫn Ninh ngây ngốc mà nhìn Phạm Trì.

Phạm Trì hoàn toàn không phủ nhận, chỉ là nhỏ giọng lí nhí một câu: “Nếu không, tớ làm gì học cái ngành này, ngành này đối với sự nghiệp của gia đình mình chẳng có chút giúp đỡ nào cả, hơn nữa, cậu học trong cái lớp này, tớ sao có thể tự kiếm phiền phức chứ.”

Tạ Duẫn Ninh nhìn nhìn Phạm Trì, lại nhìn nhìn bóng dáng của Đường Lễ đã đi xa — Không phải đâu!

Đường Lễ sẽ có người thầm mến, đây không phải điều gì lạ, bởi vì Đường Lễ cũng xem như là đẹp trai, hơn nữa còn rất có khí chất tri thức.

Vấn đề là, Đường Lễ, thế nhưng là thẳng a, so với cây Bạch Dương còn thẳng hơn!

Cho dù lúc trước cùng tôi chơi trò chơi tình yêu, vậy cũng xuất phát từ sự nuông chiều chăm sóc đối với tôi, không hề có yếu tố tình cảm nào khác.

Phạm Trì cái tên gia hoả này vậy mà yêu đơn phương thẳng nam Đường Lễ?

…Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Có lẽ là thấy được ánh mắt đồng tình của Tạ Duẫn Ninh, Phạm Trì có chút bất mãn mà nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Tớ sẽ không nói với y. Tớ sẽ không tự làm mình bẽ mặt đâu.” Dừng một chút, lại lẩm nhẩm: “Tớ cũng không hy vọng y bối rối.”

Đột nhiên cảm thấy, tâm tính của Phạm Trì, thật sự rất giống với chính mình.

Điều này khiến cho Tạ Duẫn Ninh có một loại tâm tình cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau, cười một cái, cũng không nói gì.

“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của tớ.” Phạm Trì nói, “Cậu muốn đến không?”

“Không có thư mời sao?” Cứ như vậy mà mời tôi tham gia tiệc sinh nhật, cho dù là bạn bè cũng quá tuỳ tiện rồi đi…


“Chỉ là buổi gặp gỡ gia đình bình thường thôi.” Phạm Trì có chút ngượng ngùng cười cười, “Cũng không tính làm lớn đâu.”

Tạ Duẫn Ninh nhìn y: “Tại sao mời tớ? Gia tộc thêm quang vinh sao?” Thúc đẩy mối quan hệ của hai nhà?

“Không phải như vậy.” Phạm Trì vội vã giải thích, “Chỉ là, tớ từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, cho nên, cảm thấy có thể cùng cậu kết giao bạn bè bình thường như vậy, rất vui.”

Cho nên nói, con cái trong gia đình có tiền như chúng tôi rốt cuộc là trải qua cuộc sống như thế nào vậy…

Ngay cả bạn bè bình thường qua lại cũng không có sao?

“Mặc dù tớ biết bạn bè không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhưng mà, tớ rất hy vọng có một ngày có thể trở thành bạn của cậu.” Phạm Trì chân thành nói: “Mối quan hệ của gia tộc là một mặt, nhưng cho dù gia tộc không ủng hộ, tớ cũng hy vọng có thể trở thành bạn của cậu.”

Tạ Duẫn Ninh có chút không được tự nhiên mà nói: “…Làm sao vậy, đột nhiên nói ra điều này.” Thật sự nói thẳng ra, cái tên gia hoả này, lẽ nào y không biết ngượng ngùng sao?

Phạm Trì nở nụ cười: “Xin lỗi, không tự chủ được…” Lại hỏi Tạ Duẫn Ninh: “Cậu tối hôm nay đến chứ?”

“Uhm, tất nhiên rồi, cậu đã chân thành mời tớ đến mà.” Tạ Duẫn Ninh gật đầu.

Hắn cũng không am hiểu việc giao tiếp với người khác, cho dù là chính mình trước kia, cũng chỉ sống trong thế giới của chính mình, đem mọi thứ xung quanh toàn bộ đều bỏ qua, đột nhiên nghe được Phạm Trì nói như vậy, khiến hắn có chút luống cuống.

Nhưng mà, lại có một loại cảm giác thật ra thì như vậy cũng không xấu.

Rốt cuộc là bởi vì sao, tôi mới trở nên không quá giống tôi của trước kia?

Đúng, tôi vẫn thích Tạ Diệc Đông như lúc trước, nhưng luôn cảm thấy, có những điều trong mắt tựa hồ thấy được không quá giống.

Bởi vì không có Đường Lễ bên cạnh, cho nên chuyện gì cũng phải tự mình xử lý?

Hay là bởi vì cho dù bản thân đã thật sự chết rồi, cho nên càng thêm thờ ơ đối phó với mọi chuyện?

Hay là, muốn biết Tạ Diệc Đông rốt cuộc đã sống trong thế giới như thế nào?

E rằng, đều có?