Sau một tiếng, người đầu tiên đến là đại thiếu gia của Tạ gia — Tạ Đới Quân.
Nghe nói là con của nhị phu nhân, sau khi từ nước ngoài trở về vẫn luôn giúp đỡ xử lý công việc của gia tộc.
Tạ Duẫn Ninh đứng ở cửa sổ nhìn chàng trai từ trong xe bước ra, mặc âu phục, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn thực sự không biết phải nói gì với cái tên này.
Nói thật ra, ngoại trừ Tạ Diệc Đông, những người khác hắn đều không có hứng thú để nói chuyện.
Mặc dù nói có chút tò mò rốt cuộc có người thân sẽ có cảm giác gì, nhưng vừa nghĩ đến phải ứng phó với cái tên này, liền cảm thấy nhức đầu.
“Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia đang ở phòng khách chờ cậu.” Người làm gõ cửa gọi hắn.
…Thật muốn giả bộ choáng váng đầu.
Tạ Duẫn Ninh bất đắc dĩ trả lời: “Tôi biết rồi, sẽ xuống liền.”
Ra khỏi phòng, cùng Tạ Đới Quân trực tiếp nói chuyện, Tạ Duẫn Ninh phát hiện, kỳ thực cũng không có đáng sợ như mình tưởng tượng.
Có lẽ là chính mình đã thật lâu chưa cùng người khác trò chuyện, có lẽ là bởi vì thật sự có chút bắt đầu nhớ đến Đường Lễ.
Chàng trai đang ngồi trước mặt nói chuyện, hắn hoàn toàn không chán ghét.
Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm giác được, biểu hiện của chính mình có chút khiến cho chàng trai bất ngờ.
“Duẫn Ninh, em muốn học tập cái gì hay không? Anh mở một công ty nhỏ cho em luyện tập một chút.” Mới chưa đến nửa tiếng, Tạ Đới Quân đã bắt đầu gọi hắn là Duẫn Ninh rồi.
“…Em cái gì cũng không biết, sao mà luyện.” Tạ Duẫn Ninh không rõ đối phương hỏi như vậy có phải đang thăm dò cái gì hay không, hắn chỉ là thành thật trả lời.
Hơn nữa hắn ngoại trừ bí mật chính mình được sống lại ra, những thứ khác cũng không có gì có thể giấu diếm, chính mình đối với sản nghiệp của Tạ gia không có bất kỳ hứng thú gì, cũng không có dự định ám toán ai giữa bọn họ, cũng không có ham muốn dã tâm gì…
Nói đến có chút khó nghe, ngoại trừ làm con sâu gạo, còn không có giá trị gì khác.
“Anh có thể phái trợ lý đến dạy em, em không biết có thể tuỳ thời mà gọi điện thoại cho anh.” Anh cả Tạ nói.
“Thôi…” Tạ Duẫn Ninh lắc lắc đầu: “Em không có hứng thú gì cả. Em cảm thấy như vậy là rất tốt rồi.”
Tạ Đới Quân thở dài: “…Nếu như là em của lúc trước, em cũng không nói cái gì, bây giờ em…” Cân nhắc một chút rồi nói: “Lại không có phương thức giải trí gì, cả ngày rãnh rỗi ở trong nhà ngây người cũng rất nhàm chán đi.”
“…Anh cả, anh đừng quản em…” Tạ Duẫn Ninh cười đùa nói, “Em cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Con cái của Tạ gia, ai mà không làm kinh doanh?” Tạ Đới Quân cười khổ, “Ngay cả Ái Vãn đều sớm đến công ty học tập rồi.”
Ái Vãn là đứa con nhỏ nhất của Tạ gia, bây giờ mới học cấp ba, nghe nói cũng làm được vài vụ kinh doanh không lớn không nhỏ — Chính là không biết là dựa vào thực lực của chính mình hay là người khác mở cửa sau cho.
Đột nhiên, người làm đi đến ghé tai nói thầm: “Ái Vãn tiểu thư đến.”
Tạ Duẫn Ninh ngẩn ngơ, nhìn nhìn Tạ Đới Quân.
“Ái Vãn đến sao?” Tạ Đới Quân cười.
Tạ Duẫn Ninh gật đầu, để người làm mời người vào, sau đó gật đầu với Tạ Đới Quân.
“Xem ra.” Tạ Đới Quân nói: “Ái Vãn và A Thượng vẫn luôn không quá quen thuộc phong cách sống của em. Hai đứa nó nói muốn đến thăm em, anh có chút bất ngờ.” Tạ Thượng là công tử thứ ba của Tạ gia, lớn hơn Tạ Duẫn Ninh hai tuổi, nhưng mà, từ trên ảnh chụp, gần như cũng già dặn kinh nghiệm không kém gì Tạ Đới Quân đã 30.
Anh liền trực tiếp nói cuộc sống của tôi quá thối nát, cho nên người Tạ gia đều không thích đến chỗ của tôi phải không?
Tạ Duẫn Ninh âm thầm niệm ở trong lòng.
Qua một khoảng thời gian, hắn cũng dự định làm rõ thành phần của cái gia đình này.
Hậu bối của người trong tộc Tạ gia có anh trai em gái năm người.
Chính mình và Tạ Diệc Đông ở bên ngoài, ba người khác đều cùng với Tạ lão gia và mẹ của bọn họ ở tại nhà chính.
Hơn nữa, không biết có phải là cố ý hay không.
Tạ Diệc Đông ở ngoài cùng bạn của y thành lập công ty, sự nghiệp gia tộc cùng y có quan hệ duy nhất chính là — Bạn hợp tác.
Mà Tạ Duẫn Ninh, cũng chính là chính mình, ở công ty mặc dù chiếm một chút cổ phần, lại hoàn toàn không có thực quyền gì, trên cơ bản chưa bao giờ tham gia vào sự nghiệp của gia tộc.
Mà khéo ở chỗ, chính mình và Tạ Diệc Đông đều ở cách nhà chính khá xa.
Mặc dù không hề có khủng bố khoa trương của đại gia tộc trong truyền thuyết, trên thực thế, cũng sẽ không đơn thuần mà đến đây đi.
Chỉ là các hậu bối của Tạ gia, so với con cái của gia đình bình thường phải am hiểu kiềm chế hơn nữa.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, bóng dáng thướt tha của cô gái nhỏ nhất của Tạ gia xuất hiện ở cửa phòng khách.
Đầu tiên là nhìn Tạ Đới Quân, sau đó lại nhìn Tạ Duẫn Ninh, cuối cùng mới mở miệng: “Anh cả, anh tư.”
“Tuỳ ý ngồi đi.” Tạ Duẫn Ninh mở miệng nói.
“Nghe nói thân thể của anh tư không thoải mái, cho nên em muốn đến thăm anh.” Tạ Ái Vãn có chút dè dặt mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, đắn đo một chút, mới nói ra một câu như vậy.
“Cám ơn.” Tạ Duẫn Ninh mỉm cười — Hắn có chút không hiểu nổi, rõ ràng đứa nhỏ này còn là học sinh cấp ba, vậy mà lại lộ ra ánh mắt bình tĩnh chững chạc như vậy, nói thật ra, có phải quá chững chạc hay không?
Tạ Ái Vãn cơ hồ có chút ngạc nhiên khi Tạ Duẫn Ninh nói cảm ơn, sửng sốt một chút, mới nói: “Quà thăm bệnh, em đã kêu vệ sĩ đem đến trước rồi.”
…Con cái của tạ gia đều có vệ sĩ đi theo, chính mình nghe Hạ thúc nói cũng có, nhưng nghĩ nghĩ bên cạnh dường như không có mấy người?
Không biết là tiền thuê vệ sĩ bị ai khấu trừ mất rồi?
Tạ Duẫn Ninh trong lòng đi vào cõi thần tiên không thực tế.
“…”
“…Anh…”
“…Duẫn Ninh!”
“A!” Hắn sửng sốt, cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Tạ Ái Vãn ngồi ở đối diện đã không cách nào giấu được sự kinh ngạc của nàng, ngơ ngác mà nhìn Tạ Duẫn Ninh ngẩn ra.
Tạ Đới Quân cười khổ một chút: “A Thượng nói trên đường bị kẹt xe, phải muộn một chút mới có thể tới được.”
“A, dạ.” Tạ Duẫn Ninh gật gật đầu. Nhìn Tạ Ái Vãn ngơ ngác ngồi đối diện, đột nhiên lại ý thức được, chính mình như vậy khiến cho người ta ngồi không như vậy có phải là không quá tốt hay không a?
Vội vàng gọi nội tuyến kêu Hạ thúc đến.
“Tiểu thiếu gia.” Hạ thúc giống như đang đứng ở cửa, Tạ Duẫn Ninh vừa cúp máy, ông liền gõ cửa.
Ngược lại Tạ Duẫn Ninh bị doạ sợ, sửng sốt một chút, xoay đầu hỏi Tạ Đới Quân: “…Quản gia ở nhà chính, cũng tốc độ như vậy sao?”
Tạ Đới Quân cười khổ: “Có lẽ chỉ có ở chỗ của em.”
“Tiểu thiếu gia?” Hạ thúc đang gõ cửa.
“Mời vào.” Tạ Duẫn Ninh mới nhớ ra còn chưa kêu người ta đi vào.
Hạ thúc sau khi đơn giản chào hỏi Tạ Đới Quân và Tạ Ái Vãn, hỏi Tạ Duẫn Ninh có gì căn dặn.
“Ân, vị này…” Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, lại đổi cách nói: “Ách. Cũng chính là tiểu muội nhà tôi…” Chắc hẳn gọi như vậy sai rồi đi.
Hắn không chú ý đến Tạ Ái Vãn và Tạ Đới Quân nghe được cách nói như vậy lần nữa ngơ ngác.
“Em gái của tôi nàng là con gái, con gái tương đối thích bánh ngọt.” Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ cả nữa ngày, cũng nghĩ không ra món điểm tâm ngọt nào thích hợp, thế là xoay đầu nhìn Tạ Ái vãn: “Cái đó…. ách, em gái…” Tôi gọi như vậy không có vấn đề gì chứ? Nàng là đứa con nhỏ nhất của Tạ gia.
Ôi, quả nhiên không có kinh nghiệm thật là cái gì cũng không hiểu.
Hắn có chút nhức đầu.
Tạ Ái Vãn theo bản năng mà trả lời: “Dạ.”
“Em thích bánh ngọt gì, cứ nói với Hạ thúc.” Tạ Duẫn Ninh thật sự không có cách nào, đành phải trực tiếp đem cái trách nhiệm này cho Hạ thúc hoàn thành: “Anh không nhớ em thích ăn cái gì.” Mặc dù nói, giữa những hậu bối của Tạ gia ở chung hoàn toàn không tốt, nhưng hiểu biết cơ bản, hắn nghĩ chắc hẳn vẫn có.
“Hả?” Tạ Ái Vãn sửng sốt.
“Anh thích chè Hạch Đào.” Tạ Đới Quân bật ra một câu như vậy.(Mã: Hạch đào là óc chó đó mọi người)
“Được.” Hạ thúc không hổ là người bình tĩnh nhất trong cái nhà này, ông rất bình tĩnh mà gật đầu, sau đó chuyển qua hỏi Tạ Ái Vãn: “Ái Vãn tiểu thư thì sao?”
“Bánh ngọt thạch anh.” Tạ Ái Vãn ngơ ngác nói, nói xong lại chuyển khuôn mặt kinh ngạc nhìn Tạ Đới Quân: “Anh cả, anh thì ra là thích chè Hạch Đào!”
Tạ Đới Quân cũng ngạc nhiên như vậy: “Em nói với anh không thích ăn đồ ngọt mà.”
“Anh cũng vậy mà.”
Tạ Duẫn Ninh ngồi bên cạnh nhìn đến đen mặt vô cùng — Đây là chuyện gì vậy a?
Tại sao hai anh em thoạt nhìn rất hoà thuận mà ngay cả đồ ăn mà chính mình thích cũng phải giấu diếm?
Hạ thúc đi chưa tới một phút, lại gõ gõ cửa: “Tiểu thiếu gia, Thượng thiếu gia đến rồi, tôi trực tiếp mời cậu ấy lên rồi.”
Tạ Duẫn Ninh ngẩn ra, gọi Hạ thúc lại: “Hạ thúc, chuyện đó, anh ba, anh ấy thích ăn cái gì?”
Bên trong phòng khách, Tạ Ái Vãn cùng Tạ Đới Quân lần nữa lộ ra vẻ mặt quỷ dị.
Ở cửa, Hạ thúc im lặng một chút, nói: “…Tôi cảm thấy cái vấn đề này, tiểu thiếu gia cậu tự mình đi hỏi cậu ấy sẽ tốt hơn.”
Tạ Đới Quân ho khan một chút, sau đó nói: “Ách, anh chỉ là đoán thôi, kỳ thực, Hạ thúc, ông phân phó làm nhiều bánh ngọt một chút là được.”
“Hả?” Tạ Ái Vãn lần đầu lộ ra ánh mắt hiếu kỳ đơn thuần mà ở tuổi của nàng nên có: “Tạ Thượng cũng thích đồ ngọt sao?”
Tạ Duẫn Ninh để ý được, nàng dưới sự ngạc nhiên, gọi là Tạ Thượng, mà không phải là anh ba.
Tạ Đới Quân nói: “Anh chỉ là đoán thôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Hạ thúc đáp lời.
Qua một phút, tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu thiếu gia, Thượng thiếu gia đến rồi.”