Vô luận một đêm có bao nhiêu thăng trầm thì chung quy cũng qua đi, cho dù không tình nguyện cũng phải nghênh đón ánh ban mai. Rốt cục được đền bù như ý nguyện, thậm chí đối với vị tông chủ có chút không biết thỏa mãn mà nói nếu sắc trời lúc này có thể giữ nguyên màn sương mù mông lung, thậm chí mặt trời đừng bao giờ xuất hiện thì mới là tốt nhất.
Thỏa mãn thở ra một hơi, ôm chặt người nam nhân bên cạnh, Lăng Lạc Viêm mở mắt tiếp tục hôn xuống thân thể của vị tế ti trước mặt. Đôi mắt gợi tình tràn đầy tà khí ngả ngớn, đưa tay mơn trớn trên lồng ngực hoàn mỹ đang hấp dẫn hắn, trên đó có những dấu vết do hắn lưu lại, đang cảm thấy hài lòng với điều này thì bàn tay của hắn bỗng nhiên bị giữ chặt.
“Tâm tình của Lạc Viêm không tồi, không hề giận ta?” Hôn lên những đầu ngón tay của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cúi nhìn trước lồng ngực của mình, nâng đôi mắt như có ẩn ý trong đó, “Hay là vẫn chưa đủ?”
Ý cười nhàn nhạt như nước, ánh mắt thâm thúy tựa hồ giấu diếm một hàm nghĩa nào đó, Lăng Lạc Viêm liếc mắt một cái, nghĩ đến đủ loại đêm qua, đôi môi cong lên lộ ra nụ cười nhẹ nhàng chế giễu, trong mắt lại hiện lên ý tứ ái muội, “Hai lần căn bản vẫn không đủ để ta quên đi việc lúc trước, ngươi nên biết như thế nào mới có thể khiến bản tông chủ hoàn toàn hài lòng…..”
Hai thân thể xích lõa vẫn còn lưu lại dư âm tình sự đang gắt gao siết chặt, Lăng Lạc Viêm lại có một chút rung động, Long Phạm thản nhiên hiểu rõ, cũng không ngăn cản, đợi đến khi Lăng Lạc Viêm trườn lên người của hắn, đưa tay vờn quanh thân thể của hắn rồi hướng xuống phía sau mà đi, hành động kế tiếp lại vượt ngoài dự đoán của mọi người.
“Ngươi đang làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm nhíu mày, dưới thân thoáng chốc cứng đờ, bị Long Phạm áp chế chặt chẽ, hắn chỉ có thể cảm giác được một bàn tay đang cực kỳ thong thả mơn trớn dọc xuống thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve hạ thân ở phía sau của hắn, là cái loại cảm xúc mà hắn rất quen thuộc, pha lẫn giữa bình thản cùng khiêu khích đụng chạm, giống như biểu tình ở trước mắt, xem ra là nụ cười điềm nhiên nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản…..
“Ta đang làm cái gì, chẳng lẽ Lạc Viêm lại không biết? Ta đang thị phụng tông chủ của ta.” Long Phạm không nhanh không chậm khiêu khích mơn trớn, nụ cười lạnh nhạt hiện lên trong đôi mắt lấp lánh màu thanh lam đang bị bóng đêm bao phủ, dần dần trở nên đen kịt.
Lăng Lạc Viêm đột nhiên tỉnh ngộ, muốn sử dụng viêm hỏa để chế ngự, nhưng thân thể lúc này lại không thể nhúc nhích.
“Ngươi khôi phục từ khi nào?” Câu hỏi vừa có kinh vừa có hỉ, đã nhiều ngày qua tuy Long Phạm khiến hắn không ngừng tức giận, nhưng hắn cũng lo lắng cho Long Phạm vẫn chưa dung hợp được lực lượng.
“Lạc Viêm nghĩ rằng ta cần bao nhiêu ngày để khôi phục linh lực? Từ khi ngươi đi về từ chỗ của Phong Trần Tuyệt thì ta đã hoàn toàn dung hợp với Đồ Lân lực,” Nói lên cái tên người nọ, trong mắt Long Phạm lại hiện lên điều gì đó, bàn tay vuốt ve mơn trớn trên thân thể của Lăng Lạc Viêm vẫn chưa dừng lại, thậm chí là càng trở nên kịch liệt.
Lăng Lạc Viêm sửng sốt. Nói như vậy chẳng phải tối hôm qua khi hắn chế ngự Long Phạm thì lực lượng của Long Phạm đã khôi phục?! Hắn nghĩ rằng Long Phạm sẽ không cam tâm bị hắn thượng, kết quả là đêm qua Long Phạm đã cố ý tác thành?
“Ngươi——” Đột nhiên giật mình, những điểm mẫn cảm trên người đã bị Long Phạm dùng hai tay khống chế, hắn muốn tiếp tục hỏi nhưng nghênh đón lại là một trận hồi báo tràn đầy thịnh ý.
“Ngay cả chuyện này cũng phải tính kế, ngươi là cái đồ tế ti đạo đức giả, xảo quyệt, hỗn trướng….” Thân thể bị Long Phạm nắm trong tay, Lăng Lạc Viêm gằn giọng mắng một câu, nhưng dưới đáy mắt không có bao nhiêu oán trách, tóm lại hắn đã sớm biết tế ti của hắn là loại người nào.
“Tông chủ nói đúng rồi, Long Phạm tự nhận sai, lấy toàn tâm toàn ý thị phụng coi như đền bù có được hay không?” Long Phạm trả lời như thế, nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, động tác lại chiếm đoạt không cho hắn kháng cự.
“…..Trong chốc lát sẽ cùng ngươi tính sổ.” Lăng Lạc Viêm vòng tay qua cổ Long Phạm rồi hôn lên môi hắn.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, trong cơn sóng tình đang cuộn trào mãnh liệt, hai người vì chiến tranh lạnh mấy ngày trước đây mà càng muốn chiếm đoạt trên người của đối phương. Bất luận là Lăng Lạc Viêm có cam tâm bị tính kế ba lần bảy lượt hay không, thì ở trên giường hắn sẽ không ủy khuất chính mình, bất luận là thượng hay hạ thì dù sao cùng Long Phạm hoan lạc vẫn khiến hắn rất nhanh bị chìm vào bể ȶìиɦ ɖu͙ƈ vọng.
Khi mặt trời lên cao, các tộc nhân đều đang bận rộn sự vụ, trong phòng ngủ của Viêm chủ ở Viêm Lạc cung vẫn lặng yên tĩnh mịch, trướng mạn thuần bạch vẫn tràn ngập hơi thở ẩm ướt đầy kiều diễm, chăn đệm trên giường bị hai người dây dưa thành một mảnh hỗn độn. Lăng Lạc Viêm vẫn bị vây trong suy nghĩ mông lung, thoáng có chút hỗn loạn. Hắn rốt cục chiếm được Long Phạm, nhưng khắp nơi trên thân thể của hắn cũng bị khắc đầy dấu vết của Long Phạm, lúc này đến tột cùng phải tính như thế nào?
“Bây giờ ngươi nên hảo hảo nói rõ ràng cho ta.” Rốt cục cũng bình tâm, nghĩ đến mấy ngày qua những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, Lăng Lạc Viêm thật sự không muốn phá hư tâm tình của chính mình, hơn nữa hắn cuối cùng cũng đã chiếm được Long Phạm như ý nguyện.
“Kể từ khi biết thân phận thật sự của ta thì Lạc Viêm thủy chung không hề bình tĩnh, hiện giờ thật sự ổn rồi? Không còn tức giận ta?”
Long Phạm vuốt mái tóc bạch kim của hắn, tựa giường mà ngồi, nhớ đến nguyên nhân thật sự của việc giấu diếm, màu thanh lam bên trong đáy mắt trở nên thâm trầm u ám.
“Ngươi dùng phương pháp như vậy để làm cho ta nguôi giận, ta làm sao có thể tiếp tục giận được. Chẳng qua ngươi vẫn còn nợ ta rất nhiều lời giải thích.” Hắn trước kia vẫn luôn cho rằng một người nam nhân có cường đại lực lượng và quá khứ phi thường như vậy thì sẽ không dễ dàng làm cho hắn như nguyện, không ngờ mới vừa rồi hắn tự nghĩ rằng mình biết nắm bắt cơ hội tốt, kết quả là do Long Phạm cố tình tác thành.
“Ngân Diệu tộc tiến đến, còn có quá khứ của ta, Lạc Viêm chẳng lẽ không phải vẫn luôn bất an đối với ta, nếu không phải như thế thì sợ rằng ngươi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta.” Cho dù Lạc Viêm đối với hắn chỉ có một chút không tin tưởng thì hắn cũng không thể chịu được.
Hắn biết hắn yêu người quá mức quật cường mạnh mẽ, những gì đã trải qua trong quá khứ khiến Lạc Viêm không thể dễ dàng tin tưởng lòng người cũng như tình cảm. Quan hệ của bọn hắn cho đến nay vẫn luôn dựa vào thân phận tế ti của hắn và lời thề vĩnh viễn không phản bội.
Càng để ý đến tình cảm của bọn hắn thì Lạc Viêm càng không cho phép có bất kỳ một chút tì vết nào. Đây là nguyên nhân vì sao khi Ngân Diệu tộc xuất hiện thì hắn liền vứt bỏ quan hệ với bọn họ.
“Lúc trước giấu diếm thân phận là vì sợ ngươi không tin ta. Ta đã muốn giải thích về phần Đồ Lân lực….” Nói đến đây, đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam hạ xuống, thần sắc của Long Phạm hiển nhiên đang nghĩ đến chuyện không vui.
“Chính là việc này, vì sao ngươi không nói với ta? Ta từ Phong Trần Tuyệt mới biết nguyên lai Đồ Lân lưu lại đúng là lực lượng diệt thế, hóa ra Xích Diêm tộc và Kiền Kì tộc còn có quan hệ sâu xa.” Lăng Lạc Viêm nghĩ đến cảm giác lúc ấy khi hắn biết được chuyện này, bây giờ lại thấy rằng đêm qua hắn trừng phạt vị tế ti này vẫn chưa đủ.
Long Phạm hơi thoáng nhíu mi không trả lời, sau một lúc lâu mới vén những sợi tóc đang rơi trên đầu vai của Lăng Lạc Viêm sang một bên, thản nhiên hỏi, “Hắn còn nói cái gì?”
Dò xét biểu tình của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm truy vấn, “Chẳng lẽ ngoại trừ việc đó còn có cái khác? Kiền Kì tộc cùng tộc ta đến tột cùng còn dính dáng đến cái gì?”
“Kiền Kì là tối, Xích Diêm là sáng, không phải Lạc Viêm đã sớm biết hay sao?” Thái độ của Long Phạm dường như không muốn nói thêm, nhưng hắn càng như thế thì Lăng Lạc Viêm càng xác định Long Phạm còn có chuyện chưa nói.
“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì ngươi gạt ta chẳng lẽ chỉ để làm cho ta bất an?” Theo hiểu biết của hắn thì Long Phạm sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Quan hệ của Kiền Kì tộc và Xích Diêm tộc ắt hẳn còn có liên lụy đến chuyện khác.
Nâng lên đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam, thần sắc không vui vẫn chưa lui ra, Long Phạm mơn trớn trên đầu vai của hắn, hỏi ra một câu như vậy, “Lạc Viêm chẳng lẽ nghĩ rằng ta đối với việc này không hề quan tâm, để cho ngươi một mình lo lắng?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Lăng Lạc Viêm nhướng mi lên mang theo một chút bất mãn. Long Phạm ở bên cạnh bỗng nhiên mỉm cười nhưng cái loại ý cười này lại là một dấu hiệu nguy hiểm, cũng không phải cái loại chỉ hiện ra khi hai người ở riêng, điểm này Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Thật sự không muốn cho ngươi biết.” Nói đến đây thì liền trầm mặc một hồi lâu, sau đó Long Phạm mới rốt cục mở miệng, “Đồ Lân lưu lại là lực diệt thế, kế thừa Hách Vũ lực lại muốn cứu thế. Nếu không phải chúng ta sớm đính ước thì nên là quan hệ đối địch. Ngươi và hắn, Phong Trần Tuyệt…..” Vốn là nên ở bên nhau.
Nghĩ đến lúc trước Lăng Lạc Viêm hấp thu huyền hỏa lực, cùng với liên hệ của Lăng Lạc Viêm và Phong Trần Tuyệt, Long Phạm liền nhíu chặt mi. Cho dù chỉ là một chút liên hệ không đáng kể, nhưng việc này vẫn khiến hắn hết sức khó chịu.
Nếu không phải người ở trước mắt bất ngờ đến từ dị thế khiến hắn động tâm động tình, thì sau khi lực lượng thức tỉnh, hắn sẽ dùng lực lượng để diệt thế, còn tông chủ của hắn và Phong Trần Tuyệt sẽ bắt tay đối phó với địch nhân, mà kẻ địch không phải người nào khác mà chính là hắn.
Đây là việc đã sớm được an bài, đồng thời cho nhân loại một cơ hội cứu thế, cũng như diệt trừ tất cả mọi mầm móng nguy hiểm. Nếu dùng vật thứ ba mà câu ca dao nhắc đến để kết hợp cùng Hách Vũ và Đồ Lân lực thì hết thảy mới có thể bình ổn.
Hiểu được ý tứ của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cũng nhướng mi suy nghĩ một lúc lâu. Hai người thượng cổ đã chết quả thật cũng tính kế không ít, đáng tiếc không tính đến chuyện xấu trong lúc đó của hắn và Long Phạm. Vừa giễu cợt vừa nhếch môi, hắn bật lên một tiếng cười nhạo, kề sát người vào thân thể của Long Phạm, “Nói như vậy, ngươi chính là muốn giấu diếm chuyện này? Không muốn cho ta biết ta và Phong Trần Tuyệt còn có liên lụy?”
“Phong Trần Tuyệt đáng phải chết.” Thản nhiên trả lời, Long Phạm cúi đầu hôn lên môi Lăng Lạc Viêm. Hắn không chấp nhận có bất kỳ nửa điểm bất trắc, cả ngàn năm qua Lạc Viêm là người duy nhất có thể thật sự khiến hắn động tâm. Bất luận kế hoạch ban đầu của Hách Vũ và Đồ Lân là cái gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Lạc Viêm đã thuộc về hắn.
Vị tế ti này của hắn có lòng dạ hẹp hòi, ngay cả chuyện không thể thành sự thật cũng phải để ý, Lăng Lạc Viêm cười nhẹ rồi đẩy Long Phạm ra, “Đừng bảo với ta ngươi là vì chuyện này mà ăn dấm a?”
“Cho dù chỉ là như vậy thì ta cũng không thể bỏ qua.” Đáp lại lời trêu chọc của hắn, Long Phạm không hề phủ nhận. Bên trong đáy mắt nhợt nhạt màu thanh lam tràn đầy ý cười nhẹ nhàng tao nhã, “Hiện giờ ta đã biết Lạc Viêm để ý đến ta nhiều bao nhiêu, muốn ta nhiều bao nhiêu…..”
“Như thế ta cũng an tâm.” Giọng nói dịu dàng ôn nhu ở bên tai Lăng Lạc Viêm, mang theo hơi thở ấm áp dần dần rơi xuống cần cổ trắng ngần, rồi du di lên môi, nụ hôn thật sâu như một hồi hoan ái mới vừa rồi, lộ ra hết thảy điên cuồng chiếm đoạt.
“Này, cả đêm rồi….” Lăng Lạc Viêm muốn hỏi Long Phạm có muốn ăn chút điểm tâm hay không rồi mới tiếp tục, nhưng lại nhớ đến Long Phạm đã khôi phục linh lực, cuối cùng nuốt xuống lời nói ngay tại bên môi. Mà Long Phạm căn bản cũng không để cho hắn có cơ hội mở miệng, mới dời môi liền tiếp tục xâm nhập tiến vào, cuồng nhiệt như thế khiến hắn hoài nghi có phải hay không mấy ngày trước lạnh nhạt trầm tĩnh đều là giả vờ.
“Nguyên lai ngươi cũng có lúc để ý đến thiên mệnh.” Hết thảy đã sớm được an bài, Long Phạm biết rõ điều này, hơn nữa là vì thế mà lòng tràn đầy khó chịu, chỉ vì định mệnh của hắn chính là Phong Trần Tuyệt mà không phải Long Phạm, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên hiểu được điểm này.
“Sự tình liên quan đến ngươi, ta há có thể không để ý, vẫn là có một chút bất an, nghĩ đến Lạc Viêm vốn nên thuộc về Phong Trần Tuyệt thì ta liền muốn giết hắn ngay lập tức.” Nâng khuôn mặt của Lăng Lạc Viêm lên, lời nói của Long Phạm thật sự nghiêm túc, màu đen kịt dưới đáy mắt dường như muốn tràn ra, cho dù đang cố gắng kiềm chế từng cơn sóng phập phồng trong đó, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy sát ý điên cuồng.
“Nếu thiên mệnh là như thế thì ta sẽ hủy thiên. Lạc Viêm cảm thấy thế nào?” Mỉm cười hỏi một cách tùy ý, giống như đang nói đến một món đồ bé nhỏ không đáng kể, Long Phạm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Hắn có thể diệt thế vì Lạc Viêm.