Tộc nhân tràn đầy lo lắng nhìn chăm chú hai người một trước một sau đi về hướng phòng ngủ. Trong phòng thật yên tĩnh, cũng giống như vừa rồi ở đại điện của Viêm Lạc cung, nặng nề tĩnh mịch mà lại áp lực ngột ngạt.
Thân ảnh hồng sam ngay trước mặt Long Phạm, đứng bên cạnh chiếc bàn trong thư phòng, lặng yên bất động, việc này đối với tông chủ của hắn mà nói cũng không bình thường. Người khiến hắn động tâm giống như một ngọn lửa nóng rực, một khi trong lòng bất mãn sẽ bùng nổ vô cùng kịch liệt, khiến hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận cơn thịnh nộ của người nọ, bị mị sắc như liệt hỏa làm si mê chấn động cả tinh thần.
Mà cơn thịnh nộ lúc này rõ ràng bất đồng so với dĩ vãng, trên thực tế, chuyện lần này không phải dễ dàng nói dăm ba câu mà có thể minh bạch. Nhớ tới lần đầu tiên lừa gạt cùng giấu diếm, Long Phạm còn nhớ rõ lúc ấy Lăng Lạc Viêm đã ở trước mặt mọi người mà chỉ trích hắn như thế nào, lần trách mắng đó cho dù đến ngày hôm nay hắn vẫn không thể nào quên.
Lạc Viêm từ trước đến nay chưa bao giờ nói sai.
“Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào….Ta là người, không phải là thần.” Rũ mắt xuống, Long Phạm đứng thẳng, hắn không bước lên, hàng lông mày cau lại dường như đang nhớ đến chuyện dĩ vãng, ngữ thanh giải thích mang theo tiếng thở dài, nhưng những lời này của hắn lại giống như một tảng đá thật nặng rơi xuống làm kích động cơn sóng cuồn cuộn mà Lăng Lạc Viêm đã kiềm chế dưới đáy lòng.
“Không sai! Là người thì có thể ích kỷ, là người thì căn bản sẽ có tham vọng huyễn hoặc, có thể lừa gạt giấu diếm! Ngươi đang muốn nói cho ta là ngươi bất đắc dĩ mới gạt ta?! Hay là muốn nói Trạc Hồn châu và ngươi không có quan hệ, ngươi không dự đoán được Thạch Lưu xuất hiện là do tộc nhân của ngươi xếp đặt? Phong ấn đã sớm lay động, ngươi đã sớm nhớ rõ quá khứ, nhưng rốt cục lại làm cho ta ở trên điện từ miệng người khác biết được thân phận thật sự của ngươi!”
Bỗng nhiên xoay người, trong đôi mắt như có ngọn lửa thiêu đốt đang thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Long Phạm, dường như muốn đào móc, khai quật hết thảy để xem rõ ràng có bao nhiêu lợi hại. Đôi tay đang siết chặt, run rẩy toát ra ánh sáng đỏ rực của viêm hỏa.
Cứ như vậy đứng trước mặt Long Phạm, gần đến mức hơi thở của hai người như dung hòa vào nhau. Lời nói của Lăng Lạc Viêm như ngọn lửa lạnh giá, vừa tràn đầy thịnh nộ, vừa lạnh lùng tàn nhẫn, tựa hồ muốn thiêu sống đối phương, “Tự phong ấn chính mình, mấy trăm năm qua che đậy không lưu lại nửa điểm dấu vết, giành được sự sùng bái kính sợ của tộc nhân, quả nhiên thật tốt đẹp. Nếu ngươi đã có mưu đồ, như vậy vì sao năm đó không sớm động thủ?! Vì cái gì không tính toán đem Xích Diêm tộc thu vào trong tay? Việc này đối với ngươi mà nói cũng không hề khó khắn, có đúng hay không, tế ti Long Phạm–?”
Gằn từng tiếng, hai chữ tế ti không chỉ bao hàm lạnh lùng và chế nhạo mà còn ẩn chứa sự thịnh nộ cùng đau đớn vì bị lừa gạt, Long Phạm vẫn chưa làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Xích Diêm tộc nhưng đối với hắn chẳng khác nào là một sự phản bội.
Long Phạm phản bội tình cảm cùng niềm tin mà hắn đã toàn tâm trao gửi.
“Lạc Viêm….” Long Phạm không biết hôm nay là lần thứ mấy mà hắn thở dài. Người hắn yêu vẫn quật cường như trước, bất đắc dĩ nhìn Lăng Lạc Viêm, hắn vươn tay ra, Lăng Lạc Viêm cắn răng trừng mắt nhìn hắn, rốt cục không thể khắc chế mà xoay lưng rồi đấm một quyền lên tường, ngữ thanh trầm thấp ẩn chứa sự đấu tranh kịch liệt bên trong nội tâm, “Long Phạm, đừng ép ta vứt bỏ quá khứ của chúng ta.”
Cười khổ, Long Phạm buông xuống hai tay, đôi mắt khẽ nhắm lại. Nếu trước kia Lạc Viêm không xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, có lẽ Xích Diêm tộc đã không phải là Xích Diêm tộc, đây là điều hắn chưa bao giờ dự đoán được, lại khiến hắn cam lòng buông tha cho ý đồ lúc trước, vứt bỏ Ngân Diệu tộc.
“Khóa linh ấn phong bế linh lực của ta, cũng áp chế một phần trí nhớ, thân là tế ti Long Phạm ở Xích Diêm tộc, quả thật đối với Xích Diêm tộc toàn tâm toàn ý, chưa từng mưu đồ bất luận điều gì….”
Từ sau lưng Lăng Lạc Viêm truyền đến giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, bắt đầu thuật lại những chuyện năm xưa, hắn không nhìn thấy biểu tình của Long Phạm khi nói ra những lời này, nhưng có thể nghe ra một sự hoài cổ nào đó, chính là Long Phạm mà hắn không biết, mấy trăm năm trước dẫn dắt Ngân Diệu tộc, là Ngân Diệu vương thần bí không người nào có thể sánh kịp.
Ánh nắng xế chiều rọi xuống bên song cửa sổ, lời nói nhàn nhạt như một cơn gió nhẹ lúc ẩn lúc hiện, khép hờ đôi mắt màu thanh lam nhợt nhạt, nam nhân mặc bạch y bào nói xong hết thảy những hồi ức trước đây.
Sau khi tự phong ấn chính mình, kỳ thật những chuyện hắn lãng quên cũng không nhiều lắm, ngoại trừ thân phận ban đầu, chỉ có linh lực bị hạn chế, việc này đối với hắn cũng không có gì đáng ngại. Tự phong ấn bản thân quả thật khiến hắn trở thành tế ti tận tâm với trách nhiệm, một lòng một dạ ở trong Xích Diêm tộc, lấy được tín nhiệm của tộc nhân. Rồi sau đó cố ý đưa sinh linh từ dị thế đến đây, việc này là vì tông chủ Xích Diêm tộc, đặc biệt là làm rất tốt. Đối với hắn lúc ấy không hề biết thân phận thật sự của mình thì đây là một chuyện phi thường ngoài ý muốn.
Cho đến khi có được Trạc Hồn châu, dần dần nhớ lại quá khứ, nhưng những việc này hắn làm sao có thể nói với Lạc Viêm?
“…..Lạc Viêm đem Trạc Hồn châu đặt trên người của ta để bảo quản, Trạc Hồn châu mang theo sóc thủy lực làm ảnh hưởng đến tác dụng của khóa linh ấn, phong ấn lay động khiến ta bắt đầu nhớ đến thân phận trước kia. Nhưng như lời của ngươi đã từng nói, ta cũng không phải là thần….” Long phạm lặp lại câu này lần thứ hai, Lăng Lạc Viêm nghe được ngữ thanh truyền đến từ phía sau mang theo một tiếng than thở cười khổ.
Tiếng bước chân vang lên, nam nhân ở sau lưng đang tiến đến gần, ngữ thanh ấm áp lướt qua bên tai của hắn, giọng nói trầm ổn trước sau như một tiếp tục vang lên, “Là người sẽ ích kỷ, điểm này Lạc Viêm nói đúng rồi, ta là người, tất nhiên cũng sẽ ích kỷ, thậm chí cũng sẽ sợ hãi….”
Đùa sao, Long Phạm có thể sợ cái gì? Nhếch môi chế giễu, Lăng Lạc Viêm đang muốn quay lại để mỉa mai, thì người nọ ở sau lưng thừa dịp lúc này bỗng nhiên vòng tay ôm chặt hắn vào lòng, giọng nói ghé vào bên tai phả ra hơi thở tràn đầy ôn nhu ấm áp, “Ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến, ta Long Phạm cũng có một ngày phải sợ hãi. Nhưng chỉ cần tưởng tượng, nếu phải đem hết thảy sự tình nói ra cho ngươi biết thì ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào, ta quả thật không thể không hoảng sợ.”
Ngược lại với ngữ thanh ôn nhu chậm rãi, đôi tay vờn quanh trên người không cho hắn có bất cứ một khe hở nào để nhúc nhích, lời nói dịu dàng thì thầm bên tai như muốn làm hắn tan chảy, “Sợ rằng Lạc Viêm sẽ hoài nghi, sợ ngươi quyết định vứt bỏ tình cảm của chúng ta, còn sợ quan hệ của chúng ta sẽ trở nên giống như bây giờ, ngươi sẽ nghi ngờ tình ý của ta đối với ngươi, cũng như hết thảy những gì chúng ta đã trải qua. Vì vậy ta đành phải giữ im lặng.”
Giải thích như vậy…..Giải thích như vậy chẳng lẽ là Long Phạm đã sớm suy tính mọi chuyện thật tốt, để đến bây giờ mới nói cho hắn nghe? Lăng Lạc Viêm nhíu chặt mi, cảm giác không cam tâm dao động trong lòng. Nghe những lời này từ Long Phạm, người nam nhân được mọi người xem như thần nhân, thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy mọi thứ cũng biết sợ hãi. Khi cơn thịnh nộ vẫn chưa lui ra thì hắn lại bắt đầu cảm thấy động lòng.
“Lạc Viêm đừng giận nữa, có được không? Ngân Diệu tộc là quá khứ của ta, hiện giờ cùng ta không còn quan hệ, nhưng lực lượng khổng lồ như thế mà bỏ đi cũng đáng tiếc, vì sao không thu vào trong tay? Nếu ngươi muốn thì nó là của ngươi.” Giống như đang thì thầm dỗ ngọt, lời nói trấn an đầy ôn nhu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào bên gáy của Lăng Lạc Viêm, hắn rốt cục thả lỏng hàng lông mày, sau đó cười lạnh một tiếng vì tức giận rồi mạnh mẽ thoát khỏi cái ôm ngay sau lưng. (con rồng thất bại =.=)
“Ngươi muốn dùng Ngân Diệu tộc để đổi lại được ta tha thứ? Ngươi nghĩ rằng quan hệ của ta và ngươi là như thế? Chỉ cần lấy được lợi ích thì có thể bỏ qua hết thảy mọi chuyện mà ngươi giấu diếm ta trước đó? Xem như hết thảy đều chưa hề phát sinh?”
Đường cong bên môi không mang theo ý cười, trong mắt Lăng Lạc Viêm hiện lên sự lạnh lùng tà khí, “Không cần phải trao đổi, Ngân Diệu tộc sẽ không dễ dàng rời đi, cho dù ngươi phản bội tộc nhân thì bọn hắn vẫn là lực lượng của ngươi, cuối cùng vẫn sẽ lọt vào trong tay của ta.”
Hắn sẽ không vì việc này mà buông tha cho lực lượng ở ngay trước mắt, huống chi vẫn là lực lượng nổi danh cùng Hách Vũ, do Đồ Lân lưu lại.
Long Phạm mỉm cười nhìn chăm chú người trước mặt. Đây chính là tông chủ của hắn, người đã khiến hắn động tâm, làm cho hắn tự nguyện vứt bỏ quá khứ chỉ mong được lưu lại bên cạnh Lạc Viêm. Cho dù khi thịnh nộ cũng không mất đi lý trí, có thể nhìn thấu bản chất của mọi sự việc. Đồng thời trong lời này còn mang theo một ý nghĩa khác, không biết Lạc Viêm có tự mình phát hiện hay không.
Là của hắn cũng là của Lạc Viêm. Lời nói này chính là bọn hắn vẫn thuộc về nhau.
Lăng Lạc Viêm chỉ nhìn thấy nụ cười không rõ hàm nghĩa trên mặt Long Phạm, cái loại ý cười này khiến hắn nhớ lại lời nói mới vừa rồi, rốt cục chỉ trong chớp mắt liền tỉnh ngộ, hắn cảm thấy thật chật vật khi hiểu rõ lời nói của mình đã tiết lộ chân ý dưới đáy lòng. (yêu, ta có thể tưởng tượng nụ cười nham nhở lúc này của Long ca)
Một lần nữa tiếp tục phẫn nộ tức giận, nhưng nam nhân này đã quỳ gối dưới chân hắn trước mặt người khác để nói lên lời thề không bao giờ phản bội, hắn làm sao lại không bị dao động, còn có lời nói mới vừa rồi của Long Phạm, tâm ý dành cho hắn như thế nào, hắn sẽ không thể không cảm giác được. Nhưng việc này há có thể đơn giản bị triệt tiêu như vậy. Đối với sự phản bội và lừa dối, cái cảm giác này so với bất luận thứ gì khác đều làm cho hắn khó có thể lãng quên, không có cách nào để xóa bỏ.
Chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc lung lay liền bị Long Phạm nắm giữ, tựa hồ đã sớm chờ đợi, không cần thanh minh mà ngay lập tức tiến lên đem Lăng Lạc Viêm ôm chặt vào lòng, thật mạnh hôn xuống, nụ hôn cực nóng gợi lên dục vọng đã bắt đầu nảy mầm, sớm quen thuộc phản ứng trên thân thể của nhau, bọn hắn đều biết lần tranh luận này sẽ dẫn đến cái gì.
Lăng Lạc Viêm kiềm chế rối loạn xuống đáy lòng, đưa tay đẩy người nam nhân ở trước mặt vào sát tường rồi hung hăng hôn lên môi Long Phạm, nhướng mi lên, ngữ thanh trầm thấp vừa áp lực vừa uy hϊế͙p͙, “Muốn ta quên việc này thì phải trả giá. Đứng đầu Ngân Diệu tộc, được tộc nhân tôn thờ sùng kính, lần này Ngân Diệu vương cũng nên biểu hiện thành ý.”
“Lạc Viêm thật sự muốn–” Long Phạm thì thầm cười nhạt, hắn đương nhiên biết Lạc Viêm không phải là người cam tâm nằm dưới thân kẻ khác, chỉ bất quá hắn không nghĩ đến Lạc Viêm lại nhân cơ hội lần này mà đề ra yêu cầu như thế, thật đúng là người hắn đã lựa chọn, luôn biết lợi dụng cơ hội triệt để.
“Cho hay là không cho?” Giống như thúc ép, Lăng Lạc Viêm đề ra không phải là van cầu mà là thăm dò. Từ trước đến nay không tin tưởng lòng người khiến hắn có bản năng nghi ngờ hết thảy mọi việc. Vị tế ti tâm cơ thâm trầm này lại một lần nữa lừa gạt khiến hắn muốn Long Phạm chứng minh tình cảm thật sự đối với hắn. Hắn không muốn tiếp tục đi hoài nghi.
Nếu Long Phạm nguyện ý hầu hạ ở dưới thân hắn trong tình huống đã nhớ lại thân phận của chính mình thì hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.