Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 153: Nhân quả

Nữ tử Thạch Lưu kia là ở khi nào, dưới loại tình huống nào phát hiện phong ấn này, hắn không muốn tiếp tục truy vấn.


Hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên áp sát người nam nhân trước mặt, hung hăng hôn lên môi Long Phạm, dường như muốn phát tiết hết thảy bất mãn trong lòng, muốn giao triền cắn nuốt môi lưỡi, thâm nhập thật sâu, cắn xuống thật mạnh, mãi cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị máu tươi thì lúc này hắn mới dừng lại, đang muốn bỏ ra thì lại bị một nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên môi.


Mùi máu tươi nhàn nhạt ở trong miệng hai người tản ra, Long Phạm không nhanh không chậm ɭϊếʍƈ đi, vô cùng dịu dàng ôm Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm sinh giận, chuyện kia ta không nói nữa. Bất luận quá khứ như thế nào thì hiện giờ ta và nàng không còn quan hệ.”


Theo lời nói của hắn, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, Long Phạm vỗ về trấn an bất mãn của Lăng Lạc Viêm. Nhưng cho dù hắn không nhắc đến những chuyện khác thì bao nhiêu đây đã đủ khiến Lăng Lạc Viêm không vui.


“Đủ rồi, ta biết những việc này đều là quá khứ của ngươi, nhưng ngươi không cảm thấy lúc này nàng đột nhiên xuất hiện quả thật kỳ quái hay sao?” Khép hờ hai mắt, Lăng Lạc Viêm cũng cảm thấy bất mãn với chính bản thân mình, rõ ràng nên đi tìm hiểu Thạch Lưu kia từ đâu mà đến, muốn làm cái gì, nhưng trong lòng của hắn lại vì sự tồn tại của nàng mà nảy sinh tức giận.


“Đáng lý nàng đã chết mấy trăm năm trước, hồn phách của nàng sớm nên tiêu tán, trừ phi lúc ấy có người tề tụ hồn phách của nàng để lưu lại cho đến bây giờ.” Long Phạm khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm thấp, trong sự bình thản không thể cảm giác một chút khác thường.


“Bảo quản trong mấy trăm năm, hiện giờ mới phát huy tác dụng. Người này quả thật rất kiên nhẫn.”


Nghe Long Phạm nói như vậy, Lăng Lạc Viêm xác định trong đó thật sự có điều cổ quái, sự xuất hiện của nàng quá mức đột ngột, giống như Yêu tộc hiện thế, dường như có một thế lực vô hình nào đó ở phía sau điều khiển. Hiện tại, ngoại trừ thiên kiếp trong câu ca dao đang chờ bọn hắn đối phó, còn có những điều bí ẩn từ một nơi nào đó đang từng bước tiếp cận bọn hắn.


Không muốn những việc khác quấy rầy, hắn để cho Long Phạm đi xử lý tộc vụ. Sắc mặt của Lăng Lạc Viêm có phần dịu đi, lần này người đến Lôi Lạc thành không ít, Viêm Lạc cung vừa mới được kiến tạo vì vậy còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, tất cả những việc này hắn đều giao cho Long Phạm, hắn còn chuyện khác quan trọng hơn cần phải làm.


Bên trong biệt uyển đã được thu dọn đâu ra đấy, nữ tử Thạch Lưu được an bài ở chỗ này, nơi đây không có phòng ngủ, cũng không có hành lang được thiết kế tinh xảo đẹp mắt. Tuy tên là biệt uyển nhưng kì thật lại là nơi để trông coi những người khả nghi, chỉ là một căn phòng trống trãi, không có bất luận thứ gì khác. (như vậy mới xứng với em nó)


Tiếng bước chân vang vọng khắp không gian yên tĩnh, khi Lăng Lạc Viêm đến trước cửa thì nhìn thấy Thạch Lưu đang si ngốc nhìn ngoài cửa sổ.


Thạch Lưu, cái tên này thật kỳ lạ, nhưng Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy nó rất hợp với nàng. Cách một tầng kết giới, hắn tùy tiện ngồi xuống trên bậc thềm, phong thái thản nhiên, “Nghe nói hương vị của ngươi cũng giống như quả lựu, không biết có đúng hay không.”


Hạt quả lựu có hương thơm ngọt ngào nhưng khi ăn vào lại mang theo một chút dư vị tanh sống, màu sắc của nó giống hệt như máu thịt của con người.


“Có muốn nếm thử một chút hay không?” Thạch Lưu cười khẽ, nụ cười chói mắt nhìn không ra nửa điểm bản thân nàng không phải là người, thậm chí ngay cả quỷ cũng không phải, “Vì sao ngươi không đi hỏi Phạm, xem hắn cảm thấy như thế nào.”


Sau lưng nụ cười diễm lệ là màn sương mù dày đặc hàm chứa vô số oán khí, những khuôn mặt trong đó tụ lại rồi tán đi, khiến cho nụ cười vốn diễm lễ lại có vẻ âm trầm mà quỷ dị.


Lăng Lạc Viêm nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú, bên môi vẫn mang theo nụ cười thâm tình đầy khiêu khích, “Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi đến đây.”


“Bởi vì nhớ hắn mà đến. Ngày tháng ở cùng bên nhau trước kia quả thật khiến người ta khó quên, Thạch Lưu tuy bị hắn giết chết nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng oán hắn, hiện giờ đã trở lại, tất nhiên muốn tới tìm hắn.” Trong lúc vô tình, mỗi một câu đều cố ý bóng gió về những mật ngọt trước kia, Thạch Lưu nhìn người nam nhân ngoài cửa, nở một nụ cười đầy ngọt ngào.


“Hắn vì sao lại giết ngươi?” Ngoài dự kiến của nàng, Lăng Lạc Viêm không hề có phản ứng gì khác, mà giống như đang nghe một chuyện không quan hệ đến hắn. Dựa lưng vào bên khung cửa, tựa hồ đang cùng nàng nói chuyện phiếm, hắn nhìn lên bầu trời, dường như đang thanh thản hưởng thụ một buổi trưa nhàn nhã.


Chẳng lẽ hắn không phải như nàng đã suy nghĩ, là người mà Long Phạm hiện giờ đang yêu? Thạch Lưu nghi hoặc, không cam lòng, nàng thoáng bĩu môi, “Bởi vì ta không nghe lời hắn, muốn giết người để cướp lấy linh lực giúp hắn cởi bỏ phong ấn, sau đó theo hắn đến Xích Diêm tộc.”


Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm trở nên đông lại, dưới đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an, nàng là vì Long Phạm cởi bỏ phong ấn nhưng Long Phạm lại giết chết nàng? Là vì nàng cuồng sát người vô tội hay là vì không muốn nàng giải trừ phong ấn? Phong ấn kia rốt cục đến từ đâu?


“Tông chủ…..” Một tiếng gọi khe khẽ lưỡng lự giống như truyền đến từ một nơi rất xa, Lăng Lạc Viêm chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy Quyết Vân đã ở ngay trước mặt.


“Chuyện gì?” Sương mù trước mắt càng lúc càng dày, hắn giống như đang đứng ở một nơi then chốt nhất, rất nhanh có thể giải đáp bí ẩn. Lăng Lạc Viêm có chút đăm chiêu khi nhìn thấy Quyết Vân, ảo giác như trước mắt có một bóng dáng màu trắng lướt qua ở phía sau.


Quyết Vân muốn nói lại thôi, trộm nhìn Thạch Lưu bên trong cánh cửa, rốt cục mở miệng nói, “Quyết Vân có việc phải bẩm báo, là về tế ti.”
Nâng lên một ngón tay khép lại tầng kết giới trước cửa phòng, Lăng Lạc Viêm đứng dậy, “Nói.”


Hồng quang lấp lánh trước cửa phòng ngăn cách tầm mắt của Thạch Lưu, cũng ngăn cách tất cả âm thanh nói chuyện. Bên ngoài phòng, Lăng Lạc Viêm nhìn Quyết Vân, dự cảm chuyện sắp nói nhất định có liên hệ đến quá khứ của Long Phạm.


“Quyết Vân từng gặp qua nữ tử Thạch Lưu kia, trên một bức họa ở trong thư phòng của tế ti.” Nói ra những gì hắn đã từng nhìn thấy, Quyết Vân không biết việc này có gây ảnh hưởng đến quan hệ của tông chủ và tế ti hay không, nhưng nếu không nói thì hắn cảm thấy không yên. (rõ ràng là đổ dầu vào lửa)


“Năm đó khi nhìn thấy bức họa, Quyết Vân tuổi vẫn còn nhỏ, nhớ mang máng phía trên có đề một bài thơ, thư pháp dường như của nữ nhân, rồi sau đó không còn nhìn thấy bức họa kia nữa….” Hắn thủy chung nhớ rõ bức họa mà tế ti đặt trong thư phòng chính là chân dung của một nữ tử Yêu tộc, hiện giờ nhìn thấy Thạch Lưu, hắn xác định nữ tử trên bức họa chính là nàng.


“Ngươi có tận mắt gặp qua nàng xuất hiện ở tộc ta hay chưa?” Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ hỏi Quyết Vân như vậy.


“Chưa từng, ngoại trừ bức họa lúc trước đã nhìn thấy, sau này vẫn chưa gặp qua.” Quyết Vân nhớ lại quá khứ, hắn rất xác định câu trả lời của mình, lúc này nghĩ đến bức họa, hẳn là do Thạch Lưu tự mình đem tặng tế ti.


“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong đầu tựa hồ có cái gì đang trỗi dậy, phất tay để Quyết Vân lui ra, hắn nghĩ đến vấn đề mấu chốt.


Quyết Vân thở dài, hắn tin tưởng tế ti là thật tâm với tông chủ bởi vậy mới nói ra việc này, chỉ hy vọng sự thật chính xác như những gì hắn đã suy nghĩ.


Khi hắn lui ra, quay đầu lại thì nhìn thấy hồng y nam nhân đang đứng trước cửa, đôi mắt sắc bén lộ ra sự lợi hại, cái loại ánh mắt này giống như muốn xuyên thủng cánh cửa trước mặt. Mái tóc bạch kim được cột cao ở phía sau lấp lánh ẩn hiện màu sắc đỏ rực.


Ngọn lửa thoáng hiện dưới cái nắng ban trưa. Nhìn qua có thể thấy ngay, so với nét mặt lãnh tĩnh thì trong lòng của tông chủ lúc này dường như không hề bình yên.


Quyết Vân ly khai, Lăng Lạc Viêm khoanh hai tay đứng trước cửa, hắn vẫn chưa mở nó ra, phía sau cửa là Thạch Lưu, là đáp án về quá khứ của Long Phạm, về khóa linh ấn trên người của Long Phạm…..
Mở cửa ra, hắn chậm rãi bước vào.


“Nói cho ta biết, phong ấn kia là như thế nào?” Lăng Lạc Viêm đè nén hết thảy suy nghĩ rối loạn xuống dưới đáy lòng, hắn hoài nghi Long Phạm lúc trước giết chết Thạch Lưu có lẽ không phải vì nguyên nhân giống như nàng đã nói.


Đứng bên cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào những sợi tơ đan thành kết giới, nhìn thấy linh quang trước mặt lăn tăn như những gợn sóng, Thạch Lưu nghiêng đầu, xoay người lại, trong đôi mắt xanh biếc hơi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Nguyên lai hắn cũng không nói cho ngươi biết, ta còn tưởng rằng ngươi là đặc biệt, hóa ra cũng chỉ như vậy.”


Lăng Lạc Viêm nhếch môi khẽ cười, “Muốn thăm dò? Hay là tính toán nói như vậy để làm cho mình cảm thấy được cân bằng? Tự cho là được Long Phạm yêu, kết quả lại bị hắn giết chết, có phải thực không cam tâm? Ta là đặc biệt, không cần người tới bình phẩm, ta chỉ cần câu trả lời của ngươi.”


Sát ý lạnh lùng đầy sắc bén bách nhân hiển lộ trên nụ cười nhẹ nhàng, Thạch Lưu cắn môi, rốt cục thay đổi sắc mặt. Hắn dựa vào điều gì mà lại có thể tự tin như thế, một chút cũng không bị nàng dao động? Ánh mắt lóe lên, nàng bỗng nhiên tiến đến, “Gần đây ta thật vất vả mới biết được việc này. Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, có được hay không?”


Đôi môi màu ngọc trai nhẹ nhàng mở ra, lời nói thì thầm hấp dẫn. Dạ Mị trời sinh đã có sở trường mê hoặc lòng người. Mỗi một lời nói, mỗi một cử động của nàng đều là quyến rũ xuất phát từ bản năng, làn da màu mật ong dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu sắc vàng nhợt nhạt, giọng nói của Thạch Lưu thì thầm ngay tại bên tai.


Dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm lưu chuyển đủ mọi suy đoán, tâm tư rối loạn lúc này bỗng nhiên toàn bộ đều trở nên lắng dịu.


Mặc kệ nàng biết chính là cái gì, hắn chỉ biết Thạch Lưu một khi đến gần thì lại làm cho hắn nghĩ đến nhiều việc khiến hắn không vui. Nhìn màn sương mù một cách nghi hoặc, căn bản không thể so sánh với tính độc chiếm của hắn dành cho Long Phạm.


“Chậc, kết quả vẫn là bị kéo đi.” Không cam tâm nói ra một câu, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên đưa tay áp sát Thạch Lưu vào tường, vuốt ve khuôn mặt của nàng, trong đôi mắt lạnh lùng vẫn mang theo sự thờ ơ khinh thường như trước, “Vì chọc bản tông chủ bực mình, ta thay đổi chủ ý. So với đi hỏi ngươi, không bằng ta trực tiếp hỏi hắn. Ngươi không cần phải nói điều gì cả, ngươi cũng không được đi.”


“Thật sự không cần ta nói? Ta còn tưởng rằng ngươi rất muốn biết quá khứ của chúng ta. Đừng nhìn vẻ ngoài của Phạm, hắn tuy thực lạnh nhạt nhưng kỳ thật…” Thạch Lưu rất tự tin với dung mạo của mình, đối với chuyện cũ năm đó nàng lúc nào cũng nhớ mãi không quên, đang muốn tiếp tục nói thì nam nhân trước mặt lại lộ ra một nụ cười tà khí lạnh lùng khiến nàng nhất thời run rẩy, bất giác ngậm miệng lại.


“Kỳ thật như thế nào? Vì sao không nói tiếp?” Trong đôi mắt âm u dần dần hiện lên ngọn lửa đỏ rực, đồng tử đen kịt cũng bị màu đỏ thẫm xâm chiến. Xinh đẹp như hỏa, tàn khốc như băng, khiến người nào nhìn thấy đôi mắt này cũng đều bất giác rùng mình sợ hãi.