Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 151: Dạ mị

Thấy thi thể, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đang muốn lật hắn lại để cẩn thận kiểm tra thì tử thi nằm trên mặt đất bị thối rữa rất nhanh.


Tứ chi cứng đờ, khuôn mặt tiều tụy khô héo, chỉ trong khoảnh khắc cả thi thể bị cháy đen không thể nhìn ra hình người, giống như một gốc cây khô bị thiêu đốt, chỉ còn bụi than sót lại, bị gió thổi qua liền tiêu tán trong không trung.


Gió đêm thổi đi những mảnh tro tàn còn sót lại trên mặt đất, chỉ là trong giây lát, một cổ thi thể ngã xuống mặt đất không còn lưu lại bất cứ một dấu vết gì. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy sự biến hóa trước mặt, không người nào biết được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, cái chết như thế không khỏi làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ.


Không ít người từng gặp qua một kiểu chết tương tự như thế này, đó là khi Linh Thư xuất thủ, người của Kiền Kì tộc cũng chết giống như vậy, chẳng qua không nhanh như mới vừa rồi, cũng không phải không lưu lại dấu vết. Như vậy lần này bọn hắn quả thật gặp được một Yêu tộc khác? Nhưng lại là một cái có đầy đủ yêu lực, là Yêu tộc chân chính?


“Lăng! Nhất định là Lăng! Lăng vẫn chưa chết!” Linh Thư kéo xuống chiếc mũ áo choàng trùm đầu, sợi tóc bạc trắng như ánh trăng trong sáng xõa xuống bờ vai, dưới mái tóc lộ rõ khuôn mặt đang thập phần vui sướng, mọi người đều có thể nhìn ra hắn mừng rỡ như thế nào đối với sự xuất hiện của Lăng.


Lăng Lạc Viêm đã từng nghe Linh Thư nhắc đến Lăng, nhưng khi đó không hỏi tỉ mỉ, nhưng vẫn nhớ rõ Lăng là đồng bọn đã chết của Linh Thư, “Ngươi nói chính là Lăng, người vốn nên trở thành thê tử của ngươi? Dẫn ngươi trốn thoát rồi lại bị người khác giết chết?” Lúc này hắn mới nhớ đến vẫn chưa nắm rõ lai lịch của Linh Thư. Yêu tộc lúc trước ở nơi nào, lại vì sao mà đột nhiên xuất hiện….


Linh Thư gật đầu, đôi mắt trong suốt lấp lánh trong bóng đêm, “Lăng từng nói nàng là Yêu tộc cuối cùng còn sống trên thế gian, ta tuy là bán yêu nhưng cũng là đồng bọn duy nhất của nàng, chỉ cần nàng không chết, bất luận ở nơi nào thì nàng cũng sẽ đến để dẫn ta đi.”


“Ngươi đang ở nơi này, người mới giết người cũng nên ở gần đây, nếu là đúng như vậy vì sao không thấy nàng đi ra gặp ngươi.” Dạ Dực xưa nay kiệm lời, lúc này đột nhiên mở miệng, nhìn lên mặt đất vốn từng lưu lại cổ thi thể, đôi mắt trắng dã hơi thoáng hiện lên màu đỏ ngầu. Nếu thật sự là Lăng, nàng giết người để làm gì?


“Con huyễn thú kia chẳng lẽ chính là Lăng nuôi dưỡng…” ung dung nhìn lên mặt đất không còn lưu lại một chút dấu vết của cổ thi thể, Lăng Lạc Viêm đối với chủ nhân của huyễn thú thập phần hiếu kỳ.


“Đi lên một chút nữa sẽ rõ, chỉ cần còn ở trong thành thì nhất định có thể gặp được.” Trong mắt của Long Phạm không thấy có bất luận nửa điểm lo lắng. Hắn phái thủ hạ đi phía trước thăm dò, rồi lại ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường.


Chưa từng nghĩ đến dọc đường lại phát hiện thêm hơn mười cổ thi thể, tất cả đều ở những nơi kín đáo, cũng giống như mới vừa rồi đã chứng kiến, tuy vẫn chưa bị gió thổi tiêu tán nhưng đã bắt đầu khô héo, y phục trên người của những cổ thi thể này vẫn hoàn hảo không thấy có dấu hiệu giao hợp, nhất định không phải do huyễn thú gây ra, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ bí như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp khiến kẻ khác cảm thấy kinh dị.


Liên tục phát hiện những cổ thi thể kỳ quái như thế làm cho người ta không khỏi dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.


Các trưởng lão nhìn thấy cửa thành ở cách đó không xa, nhìn xa thêm một chút, chỉ cách Bách Sắc thành một đoạn là đến Lôi Lạc thành. Trước đây bọn hắn đi qua Bách Sắc thành không hề dừng chân lưu lại, lúc này nhiều người nên lộ trình cũng có chút trì hoãn, vốn định lưu lại trong thành một đêm, nhưng những gì vừa chứng kiến khiến bọn hắn cảm thấy hành trình lần này không quá mức thuận lợi.


Dọc theo đường lớn đi đến phía trước cửa thành đang rộng mở, nhưng bên trong không thấy bất luận một người nào, từ nơi này nhìn vào có thể thấy bóng đêm thâm trầm hắc ám, trong thành ngay cả một nửa ngọn đèn dầu cũng không thể nhìn thấy.


“Vẫn chưa đến Lôi Lạc thành mà náo nhiệt đã tự tìm tới trước cửa.” Lăng Lạc Viêm giục ngựa đi đến trước cửa thành, chỉ cần đứng bên ngoài mà hắn đã cảm giác bên trong có điều bất thường. Có thành trấn nào mà ngay cả một thị vệ cũng không nhìn thấy, trong thành lại lặng yên không một tiếng người, thật sự là không bình thường.


Vẻ mặt hứng thú, thậm chí là không thể chờ đợi, thần thái của Lăng Lạc Viêm quả thật theo như lời nói, nghênh đón việc ngoài ý muốn như một trận náo nhiệt, cười hết sức thoải mái.


Ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm thật lâu nhìn chăm chú khuôn mặt đang tươi cười của hắn, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.


Hồng y bóng dáng ở trong bóng đêm vẫn có thể thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người, cùng với nụ cười kia thập phần tương xứng. Hắn thích Lạc Viêm hành sự tùy tính, không để bất cứ thứ gì ở trong lòng, bộ dáng tươi cười phóng túng, đó chính là Lạc Viêm mà hắn yêu. Chẳng qua không biết khi đến Lôi Lạc thành hắn vẫn chưa cởi bỏ phong ấn, lúc đó tông chủ của hắn còn có thể vui cười được nữa hay không.


Lạc Viêm có lẽ sẽ rất tức giận….


Thu hồi ánh mắt dừng trên người Lăng Lạc Viêm. Bóng đêm trong thành khiến địa phương bọn hắn phải trải qua như một cái động tối đen, bọn hắn đi vào tựa như bị bóng đêm cắn nuốt. Mãi cho đến khi đi trên đường cái, không ai có thể nhận rõ đây là một tòa thành lớn. Vốn là một nơi nên thắp đầy hỏa đăng, nhưng lúc này lại không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, giống như một tòa thành chết.


“Thủ hạ của ngươi đâu?”
Lăng Lạc Viêm ngồi trên lưng ngựa, trong bóng đêm quay đầu sang Long Phạm đang ở bên cạnh, lúc trước có sai truyền sử đi vào thành để thu xếp chỗ ở, bọn hắn có lẽ sẽ biết được điều gì đó.


Bạch y mệ nâng lên, Long Phạm đang muốn triệu đám người truyền sử của hắn quay về, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, “Để cho Quyết Vân”


Lui xuống ý cười lúc trước, ánh mắt nhìn Long Phạm vô cùng thận trọng, vẻ thận trọng này không phải đối với điều bất thường đang diễn ra ở trong thành mà là lo lắng cho linh lực đang suy nhược của Long Phạm. Hắn không nỡ để Long Phạm phải phí sức vì những chuyện râu ria không quan trọng.


“Vẫn chưa đến mức suy nhược đến như thế.” Long Phạm đáp lại nhưng vẫn buông tay xuống để cho Quyết Vân đi mang người trở về. Sau đó bỗng nhiên hắn vươn người bay ra phía sau Lăng Lạc Viêm, “Nguyên lai linh lực suy nhược cũng có lợi như vậy, Lạc Viêm mấy ngày gần đây thật sự quan tâm đến ta.”


“Chẳng lẽ ngày thường ta đối với ngươi rất lạnh nhạt hay sao?” Lăng Lạc Viêm tức giận ngoảnh đầu vừa cười vừa mắng, nắm lấy bàn tay của Long Phạm đang ôm bên thắt lưng của hắn, nhìn không thấy biểu tình của người ngồi ở phía sau nhưng có thể cảm giác được hơi thở nóng rực lướt qua bên tai, mang theo hương sen thanh đạm quen thuộc, dường như không phải chân chính tồn tại trên thế gian này mà là từ một nơi xa xôi truyền đến khiến kẻ khác hoàn toàn an tâm.


“Chỉ là lo lắng mà thôi….” Nhìn ra nơi xa, lời nói của Long Phạm mang theo tâm tư khó hiểu.


Từ phía sau truyền đến câu trả lời không rõ hàm nghĩa, Lăng Lạc Viêm chế nhạo, “Ngươi đang lo lắng bản tông chủ sẽ đem tế ti bị suy nhược linh lực đá ra khỏi tộc hay sao? Nếu ngươi lo lắng điều đó, không bằng lo lắng làm cách nào để cởi bỏ phong ấn trước khi đến Lôi Lạc thành đi….Bản tông chủ đã từng nói, ngươi cũng đừng quên.”


Nắm lấy bàn tay đặt bên hông đưa lên môi, khẽ hôn xuống những ngón tay đã lưu lại vô số dấu vết trên người của hắn. Lăng Lạc Viêm đưa đầu lưỡi lướt qua kẽ hở giữa những ngón tay, nhẹ nhàng xuyên vào như mang theo ám chỉ nào đó, vừa uy hϊế͙p͙ vừa cám dỗ, Lăng Lạc Viêm thì thầm, “Bằng không ngươi cứ từ từ mà cởi bỏ phong ấn cũng được, dù sao cũng là cơ hội hiếm có, tế ti chẳng lẽ không muốn thử?”


Long Phạm cười khẽ, không trả lời, cúi đầu hôn xuống bên cổ của Lăng Lạc Viêm, đến khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quyết Vân đã về đến.


Tộc nhân ở phía sau đã sớm bối rối không biết nên làm như thế nào, tông chủ và tế ti đang thân mật ngay trước mắt bọn hắn, xem cũng không được, không xem cũng không được. Nhìn thấy bóng dáng từ xa xa mà về thì so với những gì đang chứng kiến, bọn hắn lại cảm thấy thật cao hứng.


Phía sau Quyết Vân là truyền sử của Long Phạm, một hàng người về đến cũng không thấy vẻ mặt sợ hãi mà chỉ lộ ra thần sắc nghi hoặc, “Bẩm tông chủ, tế ti đại nhân, trong thành không có gì cổ quái, chỉ là mấy ngày gần đây thường xuyên phát sinh những việc kỳ lạ. Cứ đến ban đêm thì lại có người vô cớ mất tích, mọi người đều nói là vì ma vật xuất hiện, dân chúng trong thành đều sớm trở về nhà, sắc trời vừa chập choạng tối thì trong thành không hề có người đi lại. Thị vệ trông coi cửa thành cũng đã sớm trốn ở trong nhà. Lúc này loạn thế cũng không có người đi quản những việc này.”


Là ma vật hay là yêu vật hoành hành? Những người mất tích có phải là những thi thể mà bọn hắn đã nhìn thấy? Liên tiếp những nghi vấn xuất hiện cùng lúc trên mặt các trưởng lão, Lăng Lạc Viêm để cho bọn họ lui xuống, biết rõ lúc này sợ rằng không thể tìm được một nơi để tá túc.


“Xuất phát, trực tiếp đến Lôi Lạc thành, đến đó rồi nghỉ ngơi.”


Giọng nói từ phía trước vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới cúi đầu nghe lệnh. Đối với linh giả bọn hắn mà nói một ngày không ngủ cũng không có gì đáng ngại, ngày thứ hai nghỉ ngơi một chút thì có thể khôi phục.


Lăng Lạc Viêm không phái người đi tìm hiểu chuyện gì đã phát sinh ở nơi này, dựa vào Long Phạm, hai người tiếp tục cùng cưỡi ngựa tiến lên phía trước. Từ đây đến Lôi Lạc thành nếu có chuyện gì xảy ra thì muốn tránh cũng tránh không được, chi bằng cứ nghênh đón, hắn không muốn hao phí tâm tư ở thời khắc quan trọng như thế này, hắn phải bảo đảm Long Phạm không được tiêu hao quá nhiều linh lực.


Tiếng bước chân lại vang lên trên đường phố trống trãi tại Bách Sắc thành, không biết ban ngày ở nơi đây có náo nhiệt giống như lúc trước hay không, mọi người chỉ nhìn thấy ban đêm ở Bách Sắc thành yên lặng không một bóng người, ánh trăng bị mây đen che khuất trở nên u ám mông lung. Trong tiếng bước chân chậm rãi, mọi người trong lòng đều tự cảnh giác, lúc này nếu có chuyện gì xảy ra thì có lẽ không người nào cảm thấy bất ngờ.


Không bao lâu sau, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến, mây mù giữa không trung bị thổi tan, trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, giống như nụ hoa đang nở rộ, cây trái đang kết quả, hương thơm thanh ngọt lúc này có vẻ hết sức đột ngột, mùi hương tuy dễ ngửi nhưng không người nào dám hít vào nhiều.


Đột nhiên xuất hiện một mùi hương quá mức cổ quái.
Từ lúc trong lòng dự liệu sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn thì bây giờ quả thực xuất hiện, Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới không cần phân phó, tất cả đều kéo lại dây cương, cùng nhau hướng ra phía xa nhìn lại.


Từ xa xa đi đến một bóng dáng màu trắng, nhẹ nhàng mờ ảo, dường như chỉ cần một làn gió thổi qua thì có thể phiêu tán. Một tiếng cười khe khẽ vang lên, người nọ dần dần đến gần, có thể nhìn ra là một nữ tử, không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy lớp lụa mỏng quấn quanh thân nàng như sương mù bao phủ, phất phơ trong gió như mây trôi trên trời, trầm bổng mơ ảo như ngân quang nhợt nhạt.


“Lăng?” Linh Thư tiến lên phía trước một bước, chuẩn bị chạy đến bên kia, phía sau đột nhiên có một đôi tay đem hắn kéo trở về, giọng nói lạnh lùng của Dạ Dực vang lên, “Nhìn rõ lại đi, nàng không phải đồng bọn của ngươi.”


Đôi mắt từ trắng dã chuyển sang đỏ ngầu nhìn nữ tử ở nơi xa xa, hắn có thể nhìn ra người nọ không phải đồng bọn của Linh Thư, mà nàng cũng không giống như Linh Thư.


Nữ tử càng lúc càng tiến đến gần, hương thơm ngọt ngào cũng càng lúc càng nồng nặc, giống như trái cây chín mọng nhưng không gây ra ảnh hưởng, không người nào xuất hiện dị trạng. Nàng đứng trước mặt tất cả mọi người, trong mắt dường như không nhìn thấy bất cứ điều gì khác, chỉ chăm chủ nhìn một người đang ngồi trên lưng ngựa.


“Phạm…..” Tiếng kêu như đang thở dài lại mang theo vui mừng tựa hồ đã trông mong từ rất lâu, rốt cục chờ được đến giờ khắc này, chỉ là một từ nhưng khiến người ta nghe xong lại dâng lên một nỗi chua xót.


Ánh mắt bỗng nhiên đông lại, thân hình đang ngồi trên lưng ngựa của Lăng Lạc Viêm lập tức cứng đờ. Hắn có thể dựa vào phản ứng của Long Phạm để khẳng định hai người quả thật có nhận thức, Long Phạm đang nhìn người đứng trước mặt bọn hắn…..nàng.


Đây là cái loại ánh mắt gì? Lăng Lạc Viêm không nhìn thấy ở phía sau, hắn chỉ nhìn nữ tử ở trước mặt.


Dưới ánh trăng, bên ngoài lớp y phục lộ ra một làn da ngăm đen, cái loại ngăm đen này không phải đen sậm mà là dã tính đầy hấp dẫn, đứng dưới ánh trăng lại như đang tắm nắng, có một đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi mọng như một đóa hoa lấp lánh giọt sương mai, mang theo màu trắng nhợt nhạt cũng giống như màu của mái tóc dài bồng bềnh đến mắt cá chân, sáng bóng như màu ngọc trai.


Nước da ngăm đen, đôi môi lấp lánh như viên trân châu cùng một mái tóc sáng bóng xõa dài, đôi mắt xanh biếc như được ngọc lưu li điểm xuyến trong đó. Nàng rất đẹp, vẻ đẹp mị hoặc mà lại đặc biệt, không giống một mỹ nhân tầm thường, lớp lụa mỏng đơn bạc quấn quanh trên người lại toát lên một nét yêu dã kỳ lạ, mím môi mà cười, giống như một ngọn lửa tĩnh mịch trong bóng đêm, hấp dẫn ánh mắt của người khác lưu luyến trên người nàng.


“Phạm, ta chờ ngươi đã lâu.” Đi lên phía trước, nàng không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn Long Phạm ở phía sau Lăng Lạc Viêm. Ngẩng đầu lên, hương thơm ngọt ngào của trái chín lại lan tỏa trong không gian, lời nói như mang theo oán trách, có chút ngây thơ đáng yêu, cũng có vài phần phóng túng điêu ngoa.


Vẻ điêu ngoa vừa khớp lộ ra sự cao quý mà lại đáng yêu, nét dã tính cùng sự dịu dàng chỉ vì một người mà hiển lộ dung hợp với nhau trên người nàng. Giả sử nếu nàng không gọi cái từ kia, giả sử nếu Lăng Lạc Viêm vẫn còn ở dị thế, đối với tình cảnh như vậy, hắn sẽ không chần chừ mà ôm nàng siết chặt vào lòng, làm cho nàng chỉ có thể gọi tên của mình, rốt cục vô lực suy nghĩ đến chuyện khác.


Nhưng giả thiết này làm sao có thể tồn tại, trên thực tế, giờ khắc này những gì hắn muốn lại hoàn toàn tương phản.


Nắm chặt dây cương, Lăng Lạc Viêm không mở miệng, ở phía sau hắn, Long Phạm cũng không trả lời. Dạ Dực nhìn thấy nữ tử kia, một chút cũng không bất ngờ vì sao Linh Thư lại nhận lầm người, “Dạ Mị, Yêu tộc.”


Trên đời đến tột cùng còn bao nhiêu Yêu tộc? Các trưởng lão có chút thất thần. Nói là Yêu tộc đã bị diệt tuyệt, cực kỳ hiếm thấy nhưng vì sao Xích Diêm tộc bọn hắn lại luôn gặp được? Vốn là nên cao hứng nhưng bọn hắn nghe thấy lời của nàng thì không người nào cảm thấy cao hứng.


Nàng gọi chính là đích danh của tế ti, bởi vậy có thể thấy được quan hệ của hai người không hề đơn giản, tông chủ sẽ như thế nào? Quyết Vân cũng nhìn thấy nàng, còn hơn bất luận kẻ nào, vẻ mặt của hắn trở nên nặng nề.


Là nàng…..Quyết Vân biết mình không nhận lầm, hắn quả thật đã từng gặp qua nàng.


Đội nhân mã dừng trên một ngã tư đường trống trải tối tăm, nữ tử cản đường mang theo một mùi hương ngọt ngào kiều diễm, xuất hiện đột ngột, cho dù mọi người đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng đến lúc này lại có chút trở tay không kịp.


Đoàn sương mù lúc tụ lúc tán, nàng đứng phía trước ngựa cưỡi của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm như đang chờ đợi câu trả lời.
Lăng Lạc Viêm quay đầu, hắn muốn biết phản ứng của Long Phạm, ngay tại lúc này thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở dài. (khổ anh rồi anh ơi)


“Thạch Lưu, ngươi không nên xuất hiện ở đây.”


“Vì sao? Ta ở đây chờ ngươi, ta biết ngươi sắp đến, ngươi có nhìn thấy ven đường không? Ta đã giết chết những người thiết kế mai phục ngươi. Ta biết linh lực của ngươi đang suy nhược, có đúng không? Không sao, Phạm, ta đến bảo hộ ngươi.” Nàng mỉm cười, cũng như tên của nàng, như một quả lựu chín mọng, trong bóng đêm tỏa ra hương vị ngọt ngào vừa yêu dị vừa mê hoặc lòng người.


Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm trở nên run rẩy, trong lòng như có cái gì đang dao động, rồi đột nhiên trầm xuống. Nàng cũng biết linh lực của Long Phạm bị suy nhược, nàng còn biết được điều gì? Nàng còn biết bao nhiêu điều mà hắn không biết?


Đôi cánh tay từ phía sau vờn quanh đem hắn ôm chặt vào lòng, lời nói của Long Phạm ngay tại bên tai, “Lạc Viêm, tin ta.”
Không có bất cứ lời giải thích nào khác, chỉ như vậy một câu. Lăng Lạc Viêm nhẹ nhàng cười, ngoảnh đầu trả lời, “Như vậy ngươi chứng minh cho ta xem.”


“Phạm, hắn là ai vậy?” Dường như rốt cục phát hiện đến sự tồn tại của người khác, nữ tử nhíu mi lộ ra sự bất mãn, đôi mắt cảnh giác giống như một con miêu đang quan sát đánh giá trên người Lăng Lạc Viêm.


“Thạch Lưu, ngươi không nên ở chỗ này, quay về đi.” Giọng nói của Long Phạm rất nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa bé, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thương hại.


“Vì sao muốn ta quay về, ta thật vất vả mới có thể nhìn thấy ngươi….” Trong ánh mắt ủy khuất mơ hồ lộ ra những giọt nước lấp lánh.


“Ngươi đã chết.” Ngữ thanh thản nhiên chính là câu trả lời của Long Phạm, giống như đáp án như thế vẫn chưa đủ khiến kẻ khác kinh dị, hắn chậm rãi nói thêm một câu….
“Là chính tay ta giết ngươi.”
Đứng trước mắt bọn hắn không phải là yêu, mà là quỷ.