Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 142: Điên cuồng

Không người nào ngờ đến hắn lại đột nhiên có hành động này, ở trên cao đài nhìn như đã quy phục nhưng chỉ trong chớp mắt lại nhảy vào lòng của người nọ. Mặc dù bọn hắn nóng vội muốn đuổi theo, nhưng thấy thiếu niên kia đang dựa vào người nam nhân, tất cả chuẩn bị tiến lên thì không khỏi dừng lại cước bộ.


Thiếu niên toàn thân trong suốt như tuyết, mái tóc rối tung bạc trắng, chỉ có đôi mắt màu hồng phấn, cắn chặt đôi môi đỏ ửng tinh khiết, rúc vào trước ngực người nọ. Người nọ không phải ai khác mà chính là tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc.


Người được xem như thần nhân, linh lực sâu không thể lường.
Nếu hắn chọn Long Phạm thì tất cả mọi người không thể nề hà, ai dám chống đối với tế ti Long Phạm?


Bạch y bào không nhiễm bụi trần, vẻ mặt thản nhiên trầm tĩnh, giống như đang nhảy vào lòng hắn không phải yêu vật khiến mọi người say mê, mà chỉ là không khí hư vô. Nam nhân khép hờ đôi mắt, bất động không nói một câu, cũng không đưa yêu vật đẩy ra, mà là hướng sang người bên cạnh nhìn lại. (vớ phải cục lửa rồi)


Ở bên cạnh hắn chính là Lăng Lạc Viêm, vốn đang nhàn nhã khoanh tay mà đứng, khi nhìn thấy hành động của thiếu niên thì tư thái trở nên thâm trầm. Điều khiến hắn buồn bực nhất chính là ánh mắt Long Phạm nhìn hắn lại suýt tí nữa không thể phát hiện ý cười.


Lúc trước hắn cũng đã bị Long Phạm nhìn thấy khi ôm thiếu niên này, hắn còn pha trò chế giễu phản ứng của Long Phạm mà bây giờ nhìn thấy Long Phạm và thiếu niên kia gần như vậy thì đến phiên hắn không thể khống chế đáy lòng cảm thấy khó chịu cùng tức giận, mà Long Phạm, cái tên nam nhân ác liệt này mỗi lần trong lòng không vui đều muốn hắn cũng phải đồng cảm giống như thế.


Hai hàng lông mày hơi thoáng nhíu lại, đôi mắt gợi tình bị thay thế bằng sự sắc bén, dưới tầm mắt của Lăng Lạc Viêm, thiếu niên cảnh giác thối lui. Thân thể xích lõa như ngọc thạch thanh khiết, mái tóc dài che khuất một nửa tấm thân trần trụi đang gần sát bạch y bào nam nhân, hắn dần dần lui ra phía sau vài bước, không hề đi xa mà dường như nhận ra được điều gì, ánh mắt hồng phấn nhìn Long Phạm trước mặt rồi bỗng nhiên chuyển sang Lăng Lạc Viêm.


Giống như đang lựa chọn và quyết định, cái loại ánh mắt thăm dò này khiến kẻ khác rõ ràng biết được thiếu niên Yêu tộc từ đầu đến cuối đều hiểu rõ tình cảnh của chính mình, nếu muốn bảo toàn bản thân thì người có lực lượng cực mạnh mới là sự lựa chọn tốt nhất.


Sửng sốt với sự lưỡng lự của thiếu niên, Lăng Lạc Viêm không biết lực lượng của Long Phạm đến tột cùng hao tốn bao nhiêu, lại tu bổ được bao nhiêu. Vì sao thiếu niên nhào vào lòng của Long Phạm mà lúc sau lại bắt đầu do dự, là vì linh phách của hắn sau khi đầy đủ nên linh lực trở nên cường đại, hay là vì Long Phạm hao tổn linh lực quá độ, không còn là tế ti có linh lực gần ngàn năm, lúc nào cũng ở phía trên mọi người?


Nhìn thấy Long Phạm bị người ngoài tiếp cận, cảm giác khó chịu lại lui ra, ngược lại chính vì vấn đề của Long Phạm mà lo lắng không yên, hắn vẫn chưa hỏi Long Phạm cặn kẽ về điểm này.


Quay đầu lại, không hề nhìn vào thiếu niên Yêu tộc diễm lệ, mà lại nói với nam nhân đang đứng bên cạnh, “Chúng ta trở về.”


“Đi thư trai, ta có việc muốn hỏi ngươi,” Lăng Lạc Viêm không còn tâm trí đùa giỡn, mặc kệ là con bán yêu này hay là Phong Trần Tuyệt, thậm chí cả các tộc khác, bây giờ đều không nằm trong mắt của hắn.


Mỉm cười lắc đầu như đang trấn an, Long Phạm nhẹ nhàng nắm tay của Lăng Lạc Viêm. Dường như có một cỗ lực lượng làm yên lòng người đang truyền vào tay của hắn, hương sen thoang thoảng quấn quanh cùng nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng của Lăng Lạc Viêm. Long Phạm nhìn thấy vẻ ưu tư trong đôi mắt kia, ý cười bên môi càng thêm rõ ràng.


Hắn biết tính toán ban đầu của Lạc Viêm, nhưng hiện giờ vì lo lắng cho hắn mà muốn thu tay lại, tình ý của Lạc Viêm như thế làm sao hắn lại không vui cho được.


Nắm chặt tay Lăng Lạc Viêm, không hề buông ra, cũng không để ý lúc này đang ở nơi nào, Long Phạm nhịn không được, liền kề sát người Lăng Lạc Viêm rồi khẽ hôn lên môi của hắn.


Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào môi liền rời đi, cũng không phải là một nụ hôn si mê, nhưng các tộc ở xung quanh lúc đầu vẫn đang chú mắt sang bên này đều nhìn thấy hết thảy, động tác rõ ràng như thế làm sao lại nhầm lẫn cho được. Không chỉ bọn hắn mà ở dưới Hách Chiêu Lâu, thông qua trận pháp hiện ảnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này phát sinh ở trên lầu.


Giống như một bức họa, khi bạch y bào cùng bóng dáng hồng sam hòa vào nhau, giữa bầu trời trong xanh, hai đôi môi cùng chạm, mái tóc bạch kim đan xen cùng những sợi tóc đen huyền phất phơ trong làn gió nhẹ. Hình ảnh trước mắt như vĩnh viễn khắc sâu vào lòng của những người đang chứng kiến trong giờ khắc này.


Ngoại trừ tướng mạo xuất chúng còn có lực lượng khiến người ta kính sợ, vốn là hai người mà thiên hạ phải ngước nhìn, lại đúng như lời đồn đãi, không chỉ là quan hệ chủ tớ, một nụ hôn ngắn ngủi trong giây lát đã làm rung động lòng người. Chỉ có các trưởng lão Xích Diêm tộc đã từng chứng kiến tình cảnh ở Vọng Thiên Thai giờ khắc này vẫn còn một chút bình tĩnh, trong khi các tộc còn lại và những người đứng dưới lầu đều sững sờ với hình ảnh trước mắt.


Nụ hôn nhẹ nhàng như thế cũng không có gì là quá đáng, nhưng đủ khiến kẻ khác kinh ngạc, cũng làm bừng tỉnh tâm tình của các tộc bị thiếu niên mê hoặc, nghĩ đến thái độ xấu xa mới vừa rồi đối với thiếu niên như một trò hề trước mắt tất cả những người ở dưới lầu, mặc dù đều là những người có niên kỷ không thấp nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy có chút lúng túng, khó trách có người thẹn quá hóa giận.


“Liếc mắt đưa tình không bằng đưa nhau quay về, đừng lãng phí thời gian của gia, nếu các ngươi không cần tiểu yêu này thì để cho gia!” Ánh mắt nhịn không được vẫn du di trên người của thiếu niên, nam nhân nói chuyện là một linh giả có tướng mạo hiếm thấy, vừa không tuấn tú cũng không cường tráng, dáng người nhỏ gầy nổi bật một đôi mắt nhỏ hẹp vô thần, cũng không quá xấu xí cổ quái nhưng lại lộ ra hơi thở u ám thô tục khiến kẻ khác chán ghét.


Muốn nói kẻ si mê thiếu niên Yêu tộc nhất thì chính là người này. Bị sắc đẹp trước mắt làm mê mẩn tâm trí, hắn đã sớm quên giờ khắc này đang ở nơi nào, lúc này chỉ chăm chú nhìn vào thân thể trong suốt như tuyết trắng kia.


Vì lo lắng cho Long Phạm mà tâm tình không vui, nhưng Lăng Lạc Viêm lại thập phần hoan nghênh có người nói ra những lời này. Trong mắt hiện lên vẻ ám trầm, nụ cười nhẹ nhàng vang vọng giữa không trung làm cho người ta nhất thời sợ hãi run rẩy. Lúc này người vừa mới nói câu kia liền tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Viêm chủ đứng cách đó không xa đang khẽ cười một cách quỷ bí, mà tế ti bên cạnh của Viêm chủ lại quá phận bình tĩnh thản nhiên nhìn hắn chăm chú, làm cho hắn sợ tới mức trong đầu cảm thấy trống rỗng.


Trên người bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, giống như bị vật gì đó áp chế, trong ngực trở nên khó chịu, ngay cả hô hấp cũng bị ngăn trở, một tay bám vào cổ họng, toàn thân cứng ngắc được đám thủ hạ vội vã đỡ lấy nếu không đã ngã sấp xuống đất, nắm chặt cổ họng của mình, giống như có một sợi dây thừng vô hình đang siết cổ của hắn, cố gắng ngăn cản cũng chỉ có thể duy trì không bị cổ lực lượng kia bóp chết.


Những người khác đang suy đoán hai vị này của Xích Diêm tộc sẽ phản ứng như thế nào thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền bắt đầu cả kinh, nghĩ đến người này ắt hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa thì đã thấy Lăng Lạc Viêm ngăn cản hành động tức giận tiến lên của các trưởng lão dưới tay, hắn liếc mắt nhìn tế ti Long Phạm đang đứng bên cạnh, như cười như không nhếch lên khóe miếng, cũng không làm gì đối với người nọ, mà là quay sang nhìn thiếu niên trước mặt, “Ngươi thật ra cũng biết điều, muốn quy phục tộc ta?”


Mọi người đối với đáp án của vấn đề này đều rất khẩn trương, theo như thái độ của Viêm chủ thì bọn hắn nhìn không ra hắn có thực sự hứng thú đối với thiếu niên Yêu tộc này hay không, đem việc lúc trước vứt ra sau đầu, không ai quan tâm đến kẻ xui xẻo đang vật vã khổ sở, một lòng chờ thiếu niên trả lời. Trong chốc lát, bầu không khí trở nên đình trệ.


Đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm, thiếu niên dường như không hề để ý thân thể xích lõa của mình, hay là không biết bộ dáng như thế rất hấp dẫn người khác. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn, trước mặt là đôi mắt mang theo ý cười đầy mưu kế, chính là người này đã bắt hắn đến đây, trong đôi mắt của người này lại nhìn không thấy có bất cứ loại dục vọng nào giống như những kẻ khác.


Hồng y nam nhân có một dung mạo không hề thua kém Yêu tộc bọn hắn, linh khí lộ ra trên người lại thập phần cường đại. Giống như dựa vào bản năng để phán đoán, thiếu niên cơ hồ cân nhắc trong chốc lát liền gật đầu đối với Lăng Lạc Viêm, “Ta muốn chọn ngươi.”


Giọng nói trong vắt cũng như bộ dáng của hắn, hồn nhiên tinh khiết pha lẫn mị hoặc, ngữ thanh mềm mại còn hơn khi ở trong rừng đã từng nghe thấy, giữa không gian yên lặng như thế này lại càng có vẻ phi thường mê người, nghe xong lời này, các tộc vừa động tâm lại vừa đau lòng.


Động tâm với thiếu niên trước mắt, đau lòng chính là sau này hắn sẽ thuộc về Xích Diêm tộc, rốt cục không thể tùy tiện nhìn thấy, càng đừng nói động chạm như mới vừa rồi, còn về phần khác thì không cần phải nghĩ đến.


Ai chiếm được hắn mà có thể kiên nhẫn không đi ôm? Không cần hắn tăng cường linh lực cho chính mình? Một khi độc chiếm được thiếu niên này thì nhất định sẽ khóa vào trong phòng, không dễ dàng cho xuất hiện trước mặt người khác.


Các tộc nghe xong lời này đều thể hiện thần sắc khác nhau, cực kỳ đố kỵ, lo lắng bất an, không cam tâm, tất cả các loại vẻ mặt đều có đủ. Kiền Kì tộc không nhúng tay vào việc này, đứng ở một chỗ hơi xa so với các tộc khác, ngoại trừ lúc trước còn nói vài câu, bây giờ nhìn thấy tình cảnh này mới phát ra một tiếng cười lạnh.


Tiếng cười ngắn ngủi vẫn chưa truyền đến tai những tộc khác. Các trưởng lão Kiền Kì tộc ở phía sau Phong Trần Tuyệt lại cảm thấy nghi hoặc, tông chủ rõ ràng là muốn dẫn họa đến Xích Diêm tộc, làm cho các tộc vì thiếu niên này mà tranh giành với Xích Diêm, bọn hắn ở một bên làm ngư ông đắc lợi. Lúc trước tuy mọi chuyện tiến hành không thuận tiện nhưng hiện giờ thiếu niên đã chọn Xích Diêm tộc, việc này coi như sắp thành công, vì sao tông chủ không hề cao hứng mà ngược lại dường như đang tức giận xen lẫn hỗn loạn….lại có vài phần tán thưởng?


“Linh trận dưới lầu đã bị triệt bỏ.” Phong Trần Tuyệt giải thích nghi hoặc của thủ hạ, cũng như đang tự nói với chính mình. Người của Kiền Kì tộc nghe xong chỉ cảm thấy càng thêm rối bời, Phong Trần Tuyệt cũng không tiếp tục mở miệng.


Hắn không hề xem nhẹ ánh mắt Lăng Lạc Viêm liếc nhìn Long Phạm, trong đó ắt hẳn có ẩn ý khác, hắn rất xác định vị tông chủ Xích Diêm tộc này đang mưu tính một điều gì đó.


Hắn vẫn chưa quên hồng sam nam nhân trước mắt không phải Lăng Lạc Viêm ngày xưa, mà là tông chủ Xích Diêm tộc, là Viêm chủ Lăng Lạc Viêm thanh danh hiển hách khắp thế gian, đính ước cùng tế ti Long Phạm, cho tới bây giờ trong lòng không hề có hắn.


Trong khoảnh khắc, ánh mắt phức tạp khẽ khép lại, rồi sau đó đôi mắt thâm trầm sâu lắng một lần nữa nhìn vào bên trong đám người.


Từ khi thiếu niên Yêu tộc nói ra lời đó, phản ứng của các tộc thập phần tế nhị, thần sắc xem ra cũng không tốt lắm, mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành phải chấp nhận, miễn cưỡng chúc mừng Lăng Lạc Viêm. Tuy nhiên trên mặt hồng sam nam nhân không hề thấy vui vẻ, người bên ngoài cầu còn không được trong khi hắn lại xem như một thứ phiền toái, ánh mắt khiêu khích đánh giá trên người thiếu niên, lại dựa vào tế ti Long Phạm ở bên cạnh, Lăng Lạc Viêm hỏi thiếu niên một câu.


“Nếu thu ngươi, bản tông chủ có lợi ích gì?”


Nghi vấn vừa đặt ra, các tộc quả thực không biết nên lộ ra biểu tình nào mới hảo. Bọn hắn hận không thể cướp lấy mà vị Viêm chủ này lại như thập phần miễn cưỡng, lại đặt ra vấn đề như vậy, ích lợi của Yêu tộc chẳng lẽ còn phải nhất nhất nói ra? Ở đây người nào lại không biết!


Các trưởng lão Xích Diêm tộc nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của bọn họ thì cảm thấy rất buồn cười. Các tộc khác không biết nhưng nhóm trưởng lão bọn hắn lại rất rõ ràng tông chủ và tế ti không hề có hứng thú với đặc tính của Yêu tộc.


Linh lực của tế ti tuy có hao tổn nhưng tông chủ cũng sẽ không dùng thiếu niên này để bổ sung linh lực cho tế ti, cũng như vậy tế ti nhất định sẽ không đáp ứng để cho tông chủ vốn thập phần có hứng thú với Yêu tộc thu giữ thiếu niên này bên người.


Thiếu niên hơi thoáng sửng sốt đối với truy vấn của Lăng Lạc Viêm. Yêu tộc vốn có sở trường về mị thuật, hơi thở trên thân thể sẽ vô hình mê hoặc lòng người. Hắn chỉ biết từ khi mới sinh ra đã không ngừng trốn chạy, tựa hồ mỗi một người đều muốn chiếm được hắn. Hôm nay rốt cục hắn tìm được một người có được cường đại lực lượng khiến hắn an tâm nhưng người này lại không hề muốn có hắn? (có con rồng đủ rồi, chuột tinh như ngươi thì quăng cho con quạ)


Như đang giễu cợt, nụ cười khe khẽ vang lên ở phía sau người nọ, giống như đứng thẳng trên mặt đất, con quạ đen đã từng bắt giữ hắn đang lơ lửng giữa không khung, phát ra một tiếng cười lạnh nhạt đầy khinh miệt, dường như đang cười hắn vô dụng.


Đôi mắt màu hồng phấn rốt cục lộ ra một chút lo lắng, “Ta tuy là bán yêu nhưng cũng là Yêu tộc, ta có thể giúp ngươi tăng cường linh lực.” Hắn không muốn rơi vào trong tay những kẻ đó, những ánh mắt dị thường luôn quan sát đánh giá trên người hắn.


“Trên người của ngươi ngoại trừ một đống phiền phức cũng chỉ có một bộ dáng ưa nhìn, bất luận là phiền phức hay là thân thể của ngươi, bản tông chủ đều không cảm thấy hứng thú. Nếu ta muốn lực lượng thì sẽ tự mình đạt được, còn ngươi nếu muốn dựa vào người cường đại để bảo toàn bản thân thì đó là ngươi tự mình quyết định. Ai chấp nhận ngươi tuyển chọn? Ai cho phép ngươi như nguyện?”


Trong lòng còn nhớ về vấn đề của Long Phạm, Lăng lạc Viêm cảm thấy không kiên nhẫn, liên tiếp hỏi ra những câu sắc bén không hề lưu tình, nâng khuôn mặt của thiếu niên lên, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, “Ta chỉ thu nhận những thứ có hữu dụng, mà lúc này ngươi đưa tới chỉ toàn phiền phức, bản tông chủ không nhìn thấy có gì ích lợi. Nếu ngươi có thể chứng minh lực lượng của chính mình, ta có thể cân nhắc đem ngươi lưu lại.”


Ánh mắt lạnh lùng đầy tà mị nhìn thiếu niên, không đợi hắn kịp phục hồi tinh thần thì Lăng Lạc Viêm đã nắm hắn ném vào bên trong đám người. (ác thật, hậu quả nhảy vào lòng con rồng)


Trong suốt như tuyết trắng lướt qua trước mắt mọi người, giống như một đoàn hào quang đầy cám dỗ. Kinh hỉ trước hành động đột ngột của Lăng Lạc Viêm, không người nào có thời gian đi suy nghĩ những thứ khác, bọn hắn chỉ biết rằng Viêm chủ không cần thiếu niên. Theo bản năng, tất cả mọi người đều nhào đến bóng dáng hạ xuống của thiếu niên.


Long Phạm vòng tay ôm Lăng Lạc Viêm, trong mắt hiện lên ý cười. Mỗi khi Lạc Viêm lộ ra thần thái khinh cuồng phóng túng đầy tà khí như vậy thì hắn đều tâm động không thôi. Chăm chú nhìn đám người hỗn loạn vì thiếu niên mà trở nên điên cuồng, nhìn thấy thiếu niên giãy dụa bên trong đám người, ý cười bên môi của Long Phạm càng thêm nhu hòa. (con rồng này cũng ác độc không kém =.=)


“Vừa lòng? Một lát trở về, nhớ rõ phải hảo hảo khai báo linh lực trên người của ngươi là vì sao lại thế này.” Lăng Lạc Viêm nhíu mi, hắn làm sao lại không cảm giác được khi thiếu niên tự nguyện nói ra sẽ giúp hắn tăng cường linh lực, lúc ấy Long Phạm đã “ghi hận trong lòng” đối với thiếu niên. (tóm lại hai anh đều là ác thú)


“Vừa lòng nên là Lạc Viêm mới đúng, thuận lợi như thế.” Dưới đáy mắt lấp lánh màu thanh lam, Long Phạm hơi thoáng nâng tay, một đạo linh quang thật nhỏ tỏa ra, khôi phục linh trận hiện ảnh ở dưới lầu.


Từ khi dân chúng đang vây quanh bên dưới Chiêu Hách Lâu nghe được thiếu niên nói ra câu kia, nghe hắn lựa chọn Viêm chủ thì bọn họ đều không ngừng vui mừng nhảy nhót.


Nơi này là địa giới của Xích Diêm tộc, chỉ cần có ma vật làm hại thì các trưởng lão sẽ đưa người diệt đi ma vật. Trong thời buổi loạn lạc, oai danh cứu thế của Viêm chủ khiến không ít các dân chúng ở thành trấn khác cũng tới tấp đến đây, muốn nói nơi nào ở trên đời an toàn nhất thì đương nhiên là thành trấn dưới chân núi Xích Diêm của bọn hắn. Muốn hỏi bọn hắn khâm phục nhất, kính sợ nhất người nào thì ngoại trừ tế ti Long Phạm đã bảo hộ Xích Diêm tộc mấy trăm năm qua, chính là tông chủ Lăng Lạc Viêm của bọn hắn.


Thiếu niên Yêu tộc bị mọi người tranh giành chiếm đoạt chủ động thần phục Viêm chủ, làm cho bọn hắn những người sống dưới chân núi cũng cảm thấy vinh dự.


Đang vui mừng thì linh trận hiện ảnh ở trên lầu lại bỗng nhiên bị triệt bỏ làm cho mọi người không ngừng sốt ruột, lúc này linh trận lại bỗng nhiên khôi phục, mọi người hoan hô thì vội vàng nhìn lại chỉ thấy cảnh tượng trong đó khiến người ta vô cùng khinh thường căm phẫn.


Ở trên đỉnh Hách Chiêu Lâu, thiếu niên đã nói muốn đi theo Viêm chủ lại bị các tộc khác cướp sang một bên, mặc dù hắn cực lực muốn trốn thoát nhưng tốc độ không thể chống lại quá nhiều người cùng một lúc, không thể tránh né hết thảy những người đang vây quanh, mà những người này uổng thay là thủ lĩnh của các tộc, giờ khắc này lại lộ ra một bộ dáng xấu xí như một trò hề, tất cả đều có ý đồ tranh giành thiếu niên kia, muốn đưa hắn ôm vào trong lòng của mình.


Thông qua linh trận, cảnh tượng như thế hiện ra trước mặt tất cả mọi người ở dưới Chiêu Hách Lâu.


“Đê tiện vô sỉ! Hắn đã là người của tộc ta, những kẻ được gọi là tông chủ tộc trưởng mà lại vô sỉ như thế!” Có người buột miệng mắng chửi, lời nói của hắn khiến mọi người xung quanh đều tán đồng. Trong lúc nhất thời tiếng chửi rủa vang lên khắp tứ phía, hiển nhiên hết thảy những gì chứng kiến trước mắt đều làm cho tất cả dân chúng trở nên phẫn nộ. (hai anh đúng là cao chiêu)


Tiếng chửi rủa thậm chí mơ hồ vang lên đến đỉnh Chiêu Hách Lâu, nhưng những người đang một lòng chiếm đoạt thiếu niên hoàn toàn không phát hiện điều đó, trước mắt chỉ nhìn thấy một bộ dáng mê người, đôi mắt hồng phấn mị hoặc như bông tuyết khiến kẻ khác trong lòng ngứa ngáy, hắn đại biểu cho linh lực vô tận lại làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.


“Chủ nhân–” Dạ Dực đứng giữa không trung nhìn thiếu niên bị những người đó vây quanh trên cao đài, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, dường như đang tức giận nhưng lại không biết tức giận vì cái gì. (yêu, tiểu Dực bị động tâm)


Thật sự là đồ vô dụng. Đôi mắt lạnh như băng hiện lên huyết sắc đỏ ngầu, Dạ Dực một lần nữa lại xác định Yêu tộc chỉ là hư danh.
“Ngươi muốn ta ngăn cản bọn hắn?” Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt xảo quyệt mang theo thích thú, Lăng Lạc Viêm thản nhiên nhìn Dạ Dực.
_________________