Thản nhiên đứng thẳng dường như không biết lời nói của mình cùng với biểu tình trên khuôn mặt khiến cho người khác có bao nhiêu chấn động, Lăng Lạc Viêm đối mặt với Chung Hàn Tiêu, bóng dáng màu đỏ dưới ánh đèn như một ngọn lửa đẹp mắt, hiển lộ ra hơi thở bách nhân mà chưa bao giờ có người gặp qua, không chỉ Chung Hàn Tiêu mà tất cả những người đang nhìn hắn đều không thể không bị hắn mê hoặc.
Ngoại trừ vẻ bề ngoài hấp dẫn, khí chất uy nghi hiển lộ trên người hắn chinh phục tất cả những người ở đây. Long Phạm đứng bên cạnh, trong đôi mắt màu xanh lam như xẹt qua ý cười. Ở thế giới kia của bọn hắn, hết thảy những gì Lạc Viêm trải qua đã làm cho Lạc Viêm như viên ngọc quý được mài giũa, vốn đã rất chói mắt mà nay lại càng thêm tỏa sáng, có thế lấy đi hết thảy ánh mắt của tất cả mọi người, cũng may mà Lạc Viêm đã thuộc về hắn.
Cảm giác được một ánh mắt dị thường đang chăm chú dừng trên người hắn, Lăng Lạc Viêm quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Long Phạm, không biết tế ti của hắn đang suy nghĩ cái gì mà lại nhìn hắn như vậy, đang nghiên cứu hàm nghĩa trong đó thì một giọng nói khàn khàn vì bị trọng thương truyền đến.
“Vũ, ngươi thay đổi.” Được thủ hạ dìu một bên, biểu tình của Chung Hàn Tiêu thập phần phức tạp, như là đố kỵ, như là hối hận, có chút tự giễu, cũng lộ ra một chút kiên quyết, dung hợp hết thảy cuối cùng quay về bình tĩnh.
Người hắn muốn quả thật xuất sắc hơn so với hắn suy nghĩ, hiện giờ ngay cả hắn cũng cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt của Vũ. Vũ như vậy làm cho người ta càng muốn có được.
Lăng Lạc Viêm nâng tay lên, một ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên hiện lên trên đầu ngón tay của hắn, lấp lánh phản chiếu sự lạnh lùng bên trong đôi mắt, cũng phản chiếu nụ cười đang nhếch lên bên môi, “Thay đổi, trở nên rất tốt? Có lẽ ngươi nên cảm tạ tế ti của ta, là hắn đã dạy ta rất nhiều. Chỉ tiếc ngươi lại dùng tánh mạng của hắn để uy hϊế͙p͙ ta. Ngươi chọn sai cách rồi, để ta đến đây kết thúc quá khứ của chúng ta.”
Đột nhiên ánh sáng bừng lên làm cho mọi người ở xung quanh kinh hô một trận, cơ hồ không dám tin, ánh sáng kia giống như một ngọn lửa ngay tại trước mắt bọn hắn, đầu ngón tay của Chung Tình sáng lên, ngọn lửa đỏ thẫm hừng hực bốc cháy, bay lơ lửng giữa không trung tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu không thể tưởng tượng, tiếng nhạc trong đại sảnh vẫn vang lên, giữa hai người đang đứng đối mặt bỗng nhiên hiện lên một ngọn lửa yêu dã xinh đẹp, cùng với tiếng đệm của nhạc khúc, kịch tính đến mức khiến kẻ khác hoài nghi có phải chính mình đang ở trong một thế giới huyền bí kỳ dị hay không.
“Kia….đó là cái gì?” Vô số nghi vấn dâng lên trong đầu của tất cả mọi người, cuối cùng chỉ có thể đúc kết thành một câu. Ngọn lửa bập bùng lượn vòng làm dấy lên nhiệt độ nóng rực trong không khí, Chung Tình với một thân lửa đỏ giống như một gốc cây được dây leo quấn quanh vô cùng rực rỡ lộng lẫy nhưng cũng nguy hiểm không gì sánh bằng.
“Cẩn thận đó, thân thể của ngươi không thể thừa nhận quá nhiều viêm hỏa lực.” Long Phạm ở cạnh bên nhắc nhở nhưng Lăng Lạc Viêm vẫn thản nhiên lắc đầu, “Vô phương, đã không thừa nhận được thì đến lúc đó ngươi đem ta quay trở về là được.”
Ở nơi này càng lâu càng làm hắn nhớ đến hết thảy những gì ở thế giới kia, nơi đó mới là thế giới của Long Phạm, cũng là nơi bọn hắn nên tồn tại, cái loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, thật giống như có cái gì đang gọi hắn mau chóng quay về.
Hai người sóng vai mà đứng, không ai có thể lý giải những gì bọn hắn đối thoại, nhưng ở trước mặt tất cả mọi người lại bất thình lình xuất hiện ngọn lửa giống như người của Ảnh Kiêu Minh đột nhiên xuất hiện lúc trước, những chuyện phát sinh đêm nay thật sự khiến người ta không dám tin, đó là sự thật sao, không phải bọn hắn đang ảo giác?
Chung Hàn Tiêu không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả nỗi khϊế͙p͙ sợ trong lòng, cũng không biết phải đối mặt với cảnh tượng kỳ dị ở trước mắt này như thế nào. Thủ hạ ở sau lưng hắn đều trợn mắt há hốc mồm, mãi cho đến khi ngọn lửa kia bắt đầu chuyển động như linh xà, đột nhiên nổ tung giữa không trung tạo thành những đóm lửa xinh đẹp hướng đến bọn hắn tập kích, lúc này bọn hắn mới như bừng tỉnh từ trong mộng, che chắn Chung Hàn Tiêu lui về phía sau.
“Mau nổ súng!” Trong Ảnh Kiêu Minh không biết là ai đã hô lên một câu, Ảnh Kiêu Minh bắt đầu có người rút súng từ bên hông ra, bất thình lình hiển lộ dưới ánh đèn khiến khách khứa kêu lên sợ hãi, tiếng súng vang lên, nhạc khúc vẫn chưa dừng lại, viên đạn xuyên thấu qua ngọn lửa bắn vào bàn ăn, trúng vào chùm đèn treo trên trần nhà.
Những mảnh nhỏ thủy tinh văng khắp nơi mang theo ánh sáng trong suốt như những giọt mưa đang rơi, một trận mưa thủy tinh rực rỡ rơi xuống trong một mảnh hỗn loạn ở đại sảnh, ánh đèn chớp tắt, lúc sáng lúc tối, mọi người thét chói tai vội vàng tản đi khắp nơi để tránh né. Một đêm giáng sinh quá mức nguy hiểm khiến bọn hắn thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Đều dừng tay lại cho ta! Buông súng xuống!” sắc mặt Chung Hàn Tiêu trở nên tái mét, bất cứ người nào ở nơi này cũng không thể xảy ra chuyện, đây là yến tiệc lấy danh nghĩa tập đoàn Ảnh Tiêu, tuyệt đối không thể có bất luận sơ xuất nào xảy ra.
Ngọn lửa tiến đến nhưng chỉ lượn quanh bọn hắn một vòng rồi rời đi, dường như đang trêu đùa, nhưng cảnh tưởng này vượt quá mức tưởng tượng của mọi người làm cho người ta không thể khống chế mà cảm thấy lúng túng. Tiếng súng cùng những tiếng gào thét chửi rủa vang lên khắp tứ phía, trong đại sảnh trở thành một mảnh hoảng loạn, Lăng Lạc Viêm tràn ngập hưng phấn thao túng viêm hỏa, Long Phạm ở cạnh bên lại chăm chú nhìn giữa không trung giống như đang đợi chờ cái gì đó, tất cả xung quanh đều hỗn loạn chỉ có hai người bọn hắn dường như không có việc gì, chỉ trầm tĩnh đứng yên. (bác Viêm nghịch quá T__T)
Mắt thấy tình hình càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Chung Hàn Tiêu rút cây súng đã sớm chuẩn bị sẵn chỉa lên trần nhà bắn vài phát, tiếng nổ lớn cùng giọng nói hét to lấn áp tất cả tiếng gào thét hoảng loạn của mọi người, “Tất cả mọi người bình tĩnh, Ảnh Kiêu Minh sẽ bảo vệ an toàn của các vị!”
Khách khứa rốt cục cũng trấn tĩnh một chút nhưng đều trốn vào một góc chăm chú nhìn mấy người đứng giữa đại sảnh. Bọn hắn không biết ngọn lửa từ đâu lại xuất hiện xung quanh thân thể của Chung Tình nhưng hắn lại bình yên vô sự đứng bên trong ngọn lửa, quả thật không giống người trên đời này. Trong đại sảnh, ngọn lửa bốc lên lượn quanh người hắn một vòng, tựa như có ý chí của riêng mình cũng có vẻ như đang bị hắn điều khiển, cùng với ánh mắt của hắn, ngọn lửa hướng lên trên lầu bay đi.
“Vũ, dừng tay!” Chung Hàn Tiêu hô to, xông lên phía trước vài bước thì liền dừng lại, hoảng sợ đứng ngốc lăng tại chỗ, đã muộn rồi, ngọn lửa không biết vì sao lại phóng vào thư phòng của hắn, ngọn lửa nổ lên giống như pháo hoa rực rỡ, khói lửa tỏa ra khắp tứ phía mang theo vô số mảnh giấy còn sót lại vẫn chưa bị thiêu trụi, lất phất rơi xuống.
Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn chăm chú, vừa lòng chậm rãi mỉm cười, cảnh trí trước mắt làm cho hắn cảm thấy không tồi, “Vẫn như vậy, thích đem những thứ quan trọng đặt ở bên người mình, không tin bất luận kẻ nào, thư phòng này cất chứa rất nhiều văn kiện quan trọng, quan trọng đến mức lúc nào cũng phải ở trước mắt thì ngươi mới có thể yên tâm, nếu toàn bộ bị hủy thì không biết có phải có chút phiền toái hay không.”
Chung Hàn Tiêu không thể lý giải những gì hắn đang chứng kiến, biết Vũ cùng ngày xưa bất đồng, nhưng không hề nghĩ đến Vũ lại có được năng lực như vậy, đó là năng lực mà căn bản con người không thể có được, “Ngươi vì sao phải làm như vậy? Những thứ trong đó cũng có một phần của ngươi, ngươi vì Ảnh Kiêu Minh đã làm ra những chuyện đó, lúc trước….”
“Không cần nói với ta chuyện trước kia, những chuyện này ta đã sớm quên, có nhắc lại cũng vô nghĩa.” Thu hồi viêm hỏa, Lăng LạcViêm ngẩng đầu thưởng thức những mảnh tro bụi đang rơi lả tả. Những mảnh tro tàn này, còn có máy tính trong thư phòng cất chứa bao nhiêu số liệu về Ảnh Kiêu Minh, tư liệu khách hàng, khế ước bí mật trong các ngân hàng tư nhân, bấy nhiêu đây có thể gây nên rất nhiều thiệt hại cho Ảnh Kiêu Minh.
“Ngươi vẫn còn hận ta? Khi đó ta chỉ phụng mệnh làm việc, chẳng lẽ ngươi không thể tha thứ? Hiện tại ta thật sự đối với ngươi…” Nói tới đây Chung Hàn Tiêu bỗng nhiên cảm thấy ở bên cổ trở nên đau xót, bên cạnh bóng dáng màu đỏ, người nam nhân khiến người ta sợ hãi đang nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi muốn nói cái gì với Lạc Viêm của ta? Sau khi tổn thương hắn thì mới hối hận, ngươi muốn nói thật có lỗi hay là yêu? Bất cứ loại nào hắn cũng không cần.”
“Đó không phải là yêu mà là ích kỷ. Không thể có thì muốn chiếm đoạt, cầu mà không được khiến lòng ngươi tràn đầy hối hận. Vốn định lấy đi tánh mạng của ngươi nhưng hiện giờ xem ra có lẽ trừng phạt càng thích hợp với ngươi hơn.” Long Phạm khẽ hôn bên môi của Lăng Lạc Viêm, ánh mắt thản nhiên lướt qua đám người của Ảnh Kiêu Minh, bao gồm cả Chung Hàn Tiêu đang nghẹn lời đứng nhìn.
Người đã từng tổn thương Lạc Viêm, há có thể dễ dàng buông tha.
Bị ánh mắt này lướt qua, trong lòng của Chung Hàn Tiêu không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi, lúc đầu hắn biết người nam nhân này đáng sợ nhưng cũng không quá e ngại, nhưng giờ khắc này lại không thể khống chế cảm giác dưới đáy lòng, lý trí làm cho hắn bình tĩnh nhưng linh hồn ở bên trong lại không rõ vì sao cứ dâng lên một dự cảm đáng sợ.
“Lạc Viêm muốn hủy đi Ảnh Kiêu Minh của hắn?” nụ cười ôn nhu ở bên khóe môi, đôi mắt thanh lam nhìn Lăng Lạc Viêm chăm chú, Long Phạm lơ đãng hỏi, Lăng Lạc Viêm cũng gật đầu không chút để ý, lộ ra nụ cười vô tình tàn nhẫn, “Hắn xuống tay đối với người quan trọng nhất của ta, tất nhiên ta phải đáp lễ.” Đối với Chung Hàn Tiêu mà nói Ảnh Kiêu Minh chính là thứ quan trọng nhất của hắn, quyền lợi đối với hắn chính là tất cả.
Nghe hắn nói mấy chữ quan trọng nhất, nụ cười trên môi của Long Phạm càng thêm rõ ràng, không để ý đến tình hình lúc này, Long Phạm ôm chặt hắn vào lòng, hôn lên môi hắn, sau một nụ hôn thật sâu thật dài mới buông hắn ra, ôn nhu mỉm cười, “Đã nghe Lạc Viêm nói với hắn như vậy, nhưng trực tiếp nghe ngươi nói mới làm cho người ta động tâm.”
Lúc trước thông qua linh thức nhìn thấy và nghe được những lời này nhưng so với bây giờ thì cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Long Phạm vẫn tiếp tục hôn lên làn môi mỏng trước mặt, chờ đến khi Lăng Lạc Viêm cười tà ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt lướt qua một mảnh hỗn loạn trong đại sảnh thì bỗng nhiên nhìn thấy một vài bóng đen.
“Đến vừa đúng lúc, Ảnh Kiêu Minh? Đến cứu hắn?” Lăng Lạc Viêm cười một cách lãnh khốc dường như càng cảm thấy hưng phấn, xem ra sẽ không nhàm chán, người của Ảnh Kiêu Minh đến đây càng nhiều càng tốt.
Bị lời nói của hắn phá vỡ, đám người đang lặng lẽ xâm nhập vào đại sảnh nghe như vậy liền dừng lại cước bộ, mấy chục người tiến đến đồng loạt giương súng lên. Đến lúc này thì người của Ảnh Kiêu Minh đã có không dưới một trăm người đứng ở đại sảnh, nhưng đám người ở phía sau không phát hiện dị trạng của Chung Hàn Tiêu.
“Chung Hàn Vũ, lúc trước ngươi ở Ảnh Kiêu Minh cũng làm những việc giống như chúng ta, hiện tại tính toán làm cái gì, cho dù là minh tinh, đổi tên thành Chung Tình, có bao nhiêu người theo đuổi thì thế nào, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng mình tài trí hơn người? Lão Đại của chúng ta để mắt đến ngươi đã là vinh hạnh của ngươi, ngươi và người nam nhân này…”
Trong đám người vừa vào thì có một người mở miệng nói được một nửa thì đột nhiên chỉ vào sau lưng Long Phạm, trừng lớn mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Quỷ….quỷ…..có quỷ….”