Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 - Chương 97: Hồi trình

Hôm sau, Liệt Diễm tộc từ trên xuống dưới đem hết thảy sự vụ trong tộc chỉnh lý sắp xếp lại, từng việc một đều báo cho Quyết Vân và Nham Kiêu. Lúc này Liệt Diễm tộc đã thuộc về Xích Diêm, các trưởng lão vẫn như trước không thay đổi, nhưng các việc trong tộc vẫn cần phải giải thích rõ ràng.


Các trưởng lão của cả hai tộc ngồi ở trong điện nghị sự, ghế chủ thượng ở phía trên lại không nhìn thấy một bóng người.


Lăng Vân vốn không để ý đến sự vụ trong tộc, mà lúc này Miểu Lan đã trở về bên cạnh hắn, sau khi công đạo xong xuôi chuyện cơ mật của Xích Diêm tộc cùng câu ca dao cứu thế và thiên kiếp, tâm tư của hắn chỉ đặt trên người Miểu Lan, hiển nhiên sẽ không xuất hiện ở nghị sự.


Nhưng tông chủ Lăng Lạc Viêm của cả hai tộc đáng lý nên xuất hiện ở ghế chủ thượng lúc này cũng không thấy mặt, mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái.


Khi Phùng Hoài hỏi vì sao không nhìn thấy tông chủ, đám người của Quyết Vân chỉ đành phải trầm mặc một lát, ậm ờ đáp lại, nói rằng tông chủ và tế ti có chuyện quan trọng phải thương thảo, những việc còn lại ở đây giao cho bọn hắn xử lý.


Có người còn đang nhớ về thiên kiếp trong câu ca dao, tâm tư lo lắng ảo não thì nghe được tông chủ và tế ti đang thương thảo chuyện quan trọng, bọn hắn hơi thoáng thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng có lẽ tông chủ đang thuyết phục tế ti, hai người chắc là thương thảo phải đối phó với thiên kiếp như thế nào. (thật là sai lầm)


Vốn là các trưởng lão Liệt Diễm tộc không hiểu, nhưng người của Xích Diêm tộc lại biết rõ ràng, từ đêm qua khi mọi người trở về phòng cho đến ngày hôm nay, lúc này đã gần buổi trưa, tông chủ và tế ti căn bản chưa ra khỏi cửa nửa bước.


Vì sao hai người không thức dậy, ở trong phòng làm việc gì đó, cho dù nhắm mắt cũng có thể đoán được. Quan hệ của tông chủ và tế ti biểu lộ rõ ràng trước mặt bọn hắn, nhưng cho đến giờ phúc này bọn hắn vẫn cảm thấy có chút không chân thật.


Hai người như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng.


Cho dù lúc trước nghe tế ti nói ra một phen như vậy nhưng trong mắt bọn hắn bất luận người nọ như thế nào vẫn là tế ti Long Phạm, chỉ bằng bốn chữ này liền đại biểu cho hết thảy, là lực lượng không người nào có thể đụng đến cũng khiến lòng người luôn được trấn an.


Mà tông chủ đột nhiên xuất hiện, khí thế nhϊế͙p͙ nhân, thủ đoạn áp bách, tỏa sáng chói mắt làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn, hết thảy đều khiến bọn hắn tin tưởng cùng thần phục.


Nói đến đấng cứu thế thì chỉ có thể là tông chủ của bọn hắn, mà muốn cứu thế để làm cho Xích Diêm tộc một lần nữa vinh diệu thế gian thì không thể thiếu được lực của tế ti.
Như bọn hắn suy nghĩ, chỉ có thể trông mong vào hai người, càng hy vọng thiên kiếp theo như câu ca dao đừng giáng xuống quá nhanh.


Trong lúc đang suy nghĩ như thế cũng đã đến lúc dùng ngọ thiện. Sau giờ ngọ mọi người lại tiếp tục tập hợp, đem sự vụ trong tộc bàn giao, mà hai người ở trong phòng rốt cục cũng hiện thân ở điện nghị sự.


“Cũng không còn sớm, đã đến lúc chúng ta phải quay về Xích Diêm,” Lăng Lạc Viêm chậm rãi ngồi xuống, dù đã tận lực thả lỏng nhưng vẫn không miễn được hơi thoáng nhíu mi.


Đêm qua cũng không quá mức phóng túng, Long Phạm cũng không kịch liệt như lần đầu tiên, nhưng lúc nào cũng ôn nhu mang theo ái niệm tận lực xâm chiếm đoạt lấy, khiến dục vọng của hắn lao lực đến mức tiêu hao toàn bộ tâm tư, lúc này ở dưới thân như vẫn còn lưu lại cảm giác bị dị vật xâm chiếm.


Long Phạm ở một bên, cũng không cố kị các trưởng lão đang ngồi, một tay ôm bên thắt lưng Lăng Lạc Viêm, sau khi ngồi xuống vẫn không buông ra, tiếp tục lời nói của Lăng Lạc Viêm, “Sự vụ nơi này sẽ dần được chuyển về Xích Diêm, các vị trưởng lão nếu không vướng bận việc gì có thể theo chúng ta về trước.”


Các trưởng lão tự đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy hai người đang tiến đến rồi ngồi xuống, không ít người vẻ mặt trở nên cổ quái. Tế ti thủy chung ôm tông chủ cho đến khi ngồi xuống cũng vẫn như vậy, tư thái rõ ràng là ái muội, nhưng thái độ của tế ti vô cùng tự nhiên khiến bọn hắn tự trách mình đa tâm, không nên tưởng tượng đến điều đó. 


Vứt đi ánh mắt ngại ngùng, có vài trưởng lão tập trung cúi đầu đáp ứng. Lăng Lạc Viêm đều xem ở trong mắt, hướng người bên cạnh truyền đi cái nhìn trêu chọc.


Các trưởng lão chẳng qua chỉ mới phỏng đoán như thế thôi, nếu nhìn thấy tế ti của bọn họ đối với hắn như thế nào thì có lẽ càng không dám nhìn mặt tế ti Long Phạm thánh khiết cao cao tại thượng được sùng kính như thần nhân này.


Long Phạm hiển nhiên phát hiện ánh mắt khác thường của mọi người, cũng không ngoài dự tính, đối mặt nhìn Lạc Viêm trả lại một cái liếc mắt, khuôn mặt thản nhiên mỉm cười vẫn bình thản như trước nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên một tia tình ý ái muội.


Nhớ lại tình cảnh đêm qua, hắn lúc này cảm giác có chút chưa đủ.
Hắn vẫn còn muốn Lạc Viêm nhiều lắm.


Lạc Viêm đối với hắn đau lòng khiến hắn tràn đầy tình cảm ấm áp, so với Lăng Vân và Miểu Lan trăm mối ngổn ngang trắc trở, hắn càng muốn buộc chặt người yêu thương vào lòng, vì vậy có hơi chút bận tâm, mấy ngày liền không chạm vào Lạc Viêm, sợ làm quá Lạc Viêm không chịu nổi.


Vốn định lúc sau trở về sẽ yêu cầu hảo hảo bồi thường nên cố gắng nhẫn nại, nhưng mới vừa rồi thấy ánh mắt trêu chọc kia nhìn mình lại làm cho hắn hối hận chưa làm triệt để.


Ánh mắt lơ đãng nhưng mang theo quyến rũ tựa như đang gợi tình, vài phần trêu chọc lại càng thêm mị hoặc tà khí, nụ cười khinh điêu như có như không giống như vừa cố tình lại vừa vô tình, khiến hắn thoáng chốc nhớ lại trên nhuyễn tháp, đôi mắt mang theo dục vọng khó nhịn như liệt hỏa, so với lúc này hoàn toàn bất đồng….


“Tế ti đang suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như thế?” Lăng Lạc Viêm phân phó sự vụ cho các trưởng lão, công đạo phải chuẩn bị mang theo những vật gì, an bài thỏa đáng để ngày mai khởi hành, đến khi nói xong vẫn cảm giác ánh mắt chăm chú của người bên cạnh.


Không ít các trưởng lão đều lĩnh mệnh rồi rời đi, chỉ một vài người còn lưu lại, trong nội điện rất yên tĩnh, bọn hắn cũng nghe thấy câu hỏi này của Lăng Lạc Viêm. Không ít người hướng bạch y bào nhìn lại, tế ti thủy chung không nói, ánh mắt nhìn tông chủ khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, chẳng lẽ đang lo lắng điều gì?


Trước mắt bọn hắn, chỉ thấy tế ti chậm rãi mở miệng, “Nghĩ đến chuyện của tông chủ, ta hơi hối hận.”


Chậm rãi mở miệng, Long Phạm cũng không