“Trạc hồn châu? Theo như lời của tế ti chính là trạc hồn châu được Đồ Lân lưu lại trong truyền thuyết?”
Ở đây đều là các trưởng lão, về truyền thuyết của Trạc hồn châu tất nhiên không hề xa lạ, Hách Vũ tại thiên – Đồ Lân ngự thủy, thiên địa lực là do hai người bọn họ nắm trong tay.
Viêm hỏa của Hách Vũ có thể hủy diệt hết thảy, sóc thủy của Đồ Lân lại có khả năng thanh tẩy vạn vật thế gian. Tương truyền từ thuở ban sơ Đồ Lân đem linh lực ngưng kết thành thật thể hóa thành linh châu được xưng là Trạc hồn. Trạc hồn châu đại biểu cho sóc thủy lực của Đồ Lân, có Trạc hồn châu, bị oán linh ma vật xâm nhập cơ thể, cho dù không thể cứu lại cũng vẫn có khả năng vãn hồi.
Long Phạm nói xong ba chữ kia liền im lặng nhắm mắt không biết đang nghĩ điều gì. Ở dưới bàn, Lăng Lạc Viêm cảm giác bàn tay của hắn bị Long Phạm kéo qua. Theo linh lực dao động di chuyển, Long Phạm bắt đầu tham dò lực lượng trong cơ thể hắn, không rõ vì cái gì Long Phạm lại làm như vậy nhưng có lẽ liên hệ đến Trạc hồn châu. Đối với Trạc hồn châu này, Lăng Lạc Viêm bắt đầu nảy sinh hứng thú.
“Đúng là Trạc hồn châu như lời của tế ti đại nhân!” vẻ mặt Tôn Sắt An lại cứng ngắt vặn vẹo, có chút kích động, “Chư vị đều biết Trạc hồn châu, xem ra người nọ không có nói bừa, nói là chỉ cần có vật ấy hài nhi của ta liền có thể cứu! Chỉ cần dùng Trạc hồn châu đem thứu ma vây hãm ở trong đó khiến cho hồn phách của Duy nhi tách rời khỏi nó, sau khi thứu ma thoát ly sẽ bị sóc thủy lực tiêu trừ, con của ta có thể khôi phục!”
Trạc hồn châu chính là một món đồ vật trong truyền thuyết, Tôn Sắt An chẳng lẽ cùng đường bí lối còn muốn thỉnh tông chủ đi tìm Trạc hồn châu? Các trưởng lão không biết đến tột cùng Tôn Sắt An có ý tứ gì, tuy Đồ Lân cũng như Hách Vũ là thần nhân từ khi khai thiên lập địa, nhưng kế thừa Đồ Lân lực là Ngân Diệt tộc từ lâu đã sớm biệt tích khỏi thế gian, cho dù Xích Diêm tộc của bọn hắn kế thừa Hách Vũ lực, cùng Ngân Diệu tộc xem như có chút nhân duyên nhưng đối với Trạc hồn châu bọn hắn chỉ mới nghe danh chứ chưa bao giờ được thấy qua.
“Có Trạc hồn châu thì có thể cứu thiếu thành chủ, nếu là như thế chỉ cần đi tìm là được. Còn chuyện Tôn thành chủ lúc trước muốn thỉnh cầu ta có cái gì quan hệ?” So sánh vẻ mặt khẩn trưởng kích động của Tôn Sắt An, Lăng Lạc Viêm lại tựa lưng vào ghế tùy tiện nói ra, càng lúc càng nghiêng người về một bên, thoáng che miệng ngáp một cái, thuận miệng hỏi tế ti bên cạnh, “Canh mấy rồi?”
“Tông chủ dọc đường mệt nhọc nên sớm nghỉ ngơi” Như ước định lúc đầu, ở trước mặt người khác Long Phạm vẫn xưng hắn là tông chủ. Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hướng trên người hắn dựa vào, bên trong đôi mắt thanh lam bình thản hiện lên vài phần ý cười, hôm nay Lạc Viêm tính toán cái gì, hắn nhìn thấy liền hiểu.
Lăng Lạc Viêm không thèm để ý làm cho Tôn Sắt An càng khẩn trương lo âu, nghĩ đến con của mình, hắn nổi danh là người tài phú, sớm muộn có một ngày tất cả đều phải bị thứu ma hủy diệt, cắn chặt răng hắn mở miệng đối với Lăng Lạc Viêm “Trạc hồn châu đã tìm được rồi, ta muốn thỉnh cầu Viêm chủ một chuyện, chỉ cần Viêm chủ đáp ứng, ta nguyện ý dùng giá trị kim ngân một nửa Li Dạ thành đền đáp.”
Đó chính là giá trị một nửa Li Dạ thành, thành trấn phú quý bậc nhất của thế gian, một nửa kim ngân sẽ là bao nhiêu, nếu đem sổ sách tính toán, cơ hồ nhiều đến khó có thể tưởng tượng.
Lăng Lạc Viêm không thể nhịn được bất giác nhếch môi lên, ánh mắt lại mang theo vài phần thận trọng. Lời nói của Tôn Sắt An nằm trong dự kiến của hắn, chẳng qua số lượng kim ngân so với hắn suy nghĩ còn nhiều hơn, nhưng nếu là như vậy càng chứng tỏ việc Tôn Sắt An thỉnh cầu không phải chuyện đơn giản.
“Trạc hồn châu tìm được rồi? ” Ở đây không ít người cùng mở miệng đồng thanh, giọng nói đều hàm chứa sửng sốt, thậm chí là kinh hỉ. Lăng Lạc Viêm đối với Trạc hồn châu cũng không quen thuộc nên không có cảm giác, còn các trưởng lão hai tộc nghe xong đều trở nên kích động.
“Trạc hồn châu là do Đồ Lân lưu lại, lúc trước một phen tranh giành, sau đó không biết tung tích, không biết đã rơi vào tay ai, lúc sau cũng không nghe nói nó xuất hiện ở nơi nào.” Long Phạm đối với người bên cạnh giải thích như vậy.
Trong mắt các tộc, Trạc hồn châu là một bảo vật ẩn chứa lực lượng bí ẩn, các tộc luôn âm thầm tìm kiếm, nếu Tôn Sắt An không nói cho bọn hắn biết, mà trước tiên đem nó hiện hậu thế gian, chỉ e không bao lâu lại dẫn đến một phen giết chóc tranh đoạt.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của Long Phạm, cũng hiểu được vì sao trưởng lão hai tộc đều kích động như vậy, Lăng Lạc Viêm chậm rãi gật đầu, “Chúc mừng thành chủ tìm được bảo vật, có Trạc hồn châu thì có thể cứu chữa thiếu thành chủ. Không biết lại là chuyện gì làm cho Tôn thành chủ phải dùng một nửa thành để trao đổi. Bản tông chủ muốn biết tính toán của ngươi trước khi đáp ứng.”
Tuy rằng hắn đối với giá trị tài phú của một nửa thành thập phần coi trọng, nhưng có thể làm cho một cái thương nhân thành công tự động xuất ra rất nhiều tiền tài như vậy chỉ càng thêm chứng minh chuyện này khó khăn hơn so với kim ngân phú quý rất nhiều. Huống chi còn có Long Phạm mới vừa rồi tham dò linh lực của hắn, xem ra hắn đã biết một chút dụng ý của Tôn Sắt An.
Nghiêng đầu nhìn về phía Long Phạm, chỉ thấy đôi mắt thanh lam vẫn trầm tĩnh như nước, thản nhiên và ôn hòa đang nhìn hắn, không có mở miệng, nhưng vẻ ôn nhu dưới đáy mắt lại làm cho hắn nhịn không được cũng làm giống như Long Phạm mới vừa rồi, ở dưới bàn, kéo y mệ bạch sắc, đầu ngón tay lướt qua, mười ngón giao nhau….
Chỉ cần có vị tế ti này của hắn ở bên cạnh, hắn tin tưởng cho dù có cái gì phiền toái cũng sẽ không thành vấn đề. Đối với khả năng của ngàn năm lão yêu, hắn vẫn thập phần tin tưởng, người hắn xem trọng….bất luận là trên giường hay dưới giường đều có năng lực phi phàm.
Tôn Sắt An vẫn chưa phát giác ở bên cạnh hắn cách đó không xa có hai người đang trao nhau ánh mắt. Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt vào chuyện này khiến hắn ăn không ngon ngủ cũng không yên. Ổn định một chút cảm xúc Tôn Sắt An rốt cục nói ra nguyên nhân thỉnh cầu Lăng Lạc Viêm.
“Trạc hồn châu đã tìm được, con của ta vốn có thể cứu, nhưng mặc dù có nó ở trong tay cũng không phải thường nhân có thể sử dụng. Ta cũng tìm qua linh giả, tất cả bọn hắn không người nào có thể dùng nó đem thứu ma tách ra, ngược lại người nào cũng có chủ ý muốn tranh giành Trạc hồn châu, bởi vậy đã dẫn ra không ít phiền toái. Cố ý muốn thỉnh viêm chủ đó là vì việc này. “
Phần phía sau mà Tôn Sắt An nói đến cái gọi là phiền toái, nghe xong lời của hắn mọi người đều có thể đoán được có người đối với Trạc hồn châu động tâm, vì không cho việc này tiết lộ ra ngoài Tôn Sắt An đã tìm không ít linh giả đem những người đó trừ đi, như thế mới có thể làm cho sự việc của Trạc hồn châu đến nay vẫn chưa bị tiết lộ ra ngoài, còn có dị biến của thiếu thành chủ Li Dạ thành cũng chưa bao giờ nghe người ta nhắc đến, xem ra việc này nếu không thành công yên ổn, vị thành chủ này nói không chừng cũng là tính toán…..
Lời của Tôn Sắt An nghe như là yếu thế nhưng trong đó cũng cất giấu vài phần uy hϊế͙p͙, Lăng Lạc Viêm đương nhiên nghe ra, áp dụng phương pháp mềm mỏng cứng rắn cùng một lúc, xem ra Tôn Sắt An không còn cách nào mới vội vàng khẩn cầu hắn như vậy, chẳng qua “Thành chủ muốn ta dùng viêm hỏa lực sử dụng Trạc hồn châu? Nếu ta cũng không thể sử dụng thì thành chủ lại tính toán như thế nào?”
Tôn Sắt An vừa mới cố gắng tập hợp vài tia dũng khí để uy hϊế͙p͙, bởi vì truy vấn của Lăng Lạc Viêm mà tất cả đều bị tan biến. Giết? Hắn có thể giết rất nhiều linh giả này hay sao? Hắn có thể giết hết tất cả trưởng lão của hai tộc Xích Diêm và Liệt Diễm? Cho dù hắn có tài năng như thế, là thành chủ Li Dạ thành có thể phái đông đảo linh giả thân đủ linh lực vì hắn giết người, nhưng nếu những người đó thật sự có khả năng như vậy thì con của hắn cũng sẽ không đến nay mà vẫn chưa lành.
Thở dài, Tôn Sắt An không ngừng lắc đầu, “Sẽ không, ta tin tưởng Viêm chủ nhất định có thể sử dụng Trạc hồn châu, gần đây ta thường nghe đến danh tiếng của Viêm chủ, đối chiến si mị, ở Vọng Thiên Thai diệt đi huyền hỏa, viêm hỏa trùng sinh, trong người có tường thiên thuật, lại là người cứu thế được ám chỉ trong câu ca dao kia, trên đời nếu người có thể cứu con ta nhất định chỉ có Viêm chủ.”
Đúng là vì những chuyện liên tiếp này đã khiến hắn chú ý. Xích Diêm tộc vốn đang suy tàn lại vì nam nhân trẻ tuổi này mà lần nữa được thế nhân để mắt, nếu ngay cả vị tông chủ của Xích Diêm tộc không thể cứu Duy nhi, trên đời còn ai có thể?
“Nguyên lai bản tông chủ có tiếng tăm như thế, nhưng thật ra ta hôm nay mới biết được.” Giả vờ như giật mình hiểu ra, Lăng Lạc Viêm rốt cục chậm rãi gật đầu, “Nếu thành chủ đã cảm thấy ta có thể, vậy thì cứ thử xem sao. Có thể cứu được thiếu thành chủ làm cho hắn không còn gây họa, đối với dân chúng mà nói tính ra cũng là một chuyện tốt.”
Từ lúc bắt đầu si mị họa, hắn được bách tính trăm họ xem như người bảo hộ, Xích Diêm tộc gần đây cũng trở thành tông tộc nhận được lòng người nhiều nhất. Việc này một khi bắt đầu thì phải tiếp tục, cũng như lời nói lúc trước của Long Phạm, hắn muốn có được lòng người, một khi đã diễn phải diễn cho đến nơi đến chốn, không thể nửa đường mà phế.
Nghe thấy Lăng Lạc Viêm đáp ứng, Tôn Sắt An cuống quýt vội vàng đứng lên, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại lời nói cảm tạ, thẳng tiến hướng ra ngoài bước đi, xem ra hắn phải đi lấy đồ vật này nọ. Các trưởng lão ở bên cạnh đều nghĩ đến Trạc hồn châu, bọn hắn đến nay khó có thể tin tưởng Trạc hồn châu thật sự một lần nữa xuất hiện, trong chốc lát sẽ ở trước mặt bọn hắn. Đối với các linh giả không thể sử dụng nhưng vẫn muốn có Trạc hồn châu, bọn hắn có thể hiểu được, Trạc hồn châu là vật của thượng cổ, nếu thật có thể chiếm được thì cũng có nghĩa sẽ đạt được sóc thủy lực.
Trong lúc chờ đợi, thời gian tựa hồ trôi qua quá chậm, cho đến khi Tôn Sắt An ôm một cái hạp tử hình vuông bằng vàng tiến đến, tất cả mọi người ở hai tộc đều ngưng lại hô hấp, ánh mắt không tự chủ dừng ở trên chiếc hạp tử. (hạp tử = hộp nhỏ)
“Thành chủ làm sao biết đây là Trạc hồn châu?”
Ngay khi các trưởng lão khẩn trương chú ý thì chỉ thấy bạch y bào tế ti chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thản nhiên đảo qua, thần sắc trầm tĩnh tựa hồ trước mắt chẳng qua chỉ là một cái hạp tử mà không phải Trạc hồn châu.
Không hổ là tế ti, cho dù nghe nói đến Trạc hồn châu cũng không như bọn hắn luống cuống như vậy, hạ xuống tâm tình kích động, các trưởng lão cũng bình tĩnh trở lại. Trạc hồn châu chỉ có một viên, biến mất trên thế gian đã lâu mà nay thật sự là tìm được rồi sao? Khi chưa nhìn thấy, trước khi chưa chứng minh công dụng, cũng không ai có thể xác định.
“Chư vị không biết ta đã tiêu phí bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực vật lực mới có được nó, nếu nó không phải là thật thì….” Tôn Sắt An không biết nên tiếp tục nói như thế nào, nếu nó không phải là thật thì con của hắn chỉ có thể tiếp tục như thế hoặc là….phải chết.
“Không vội, cứ thử một lần liền biết, ” Lăng Lạc Viêm đi đến bên cạnh Tôn Sắt An mở cái kim hạp ra, một viên màu sắc ảm đạm, lớn cỡ viên trân châu hiện lên trong mắt của hắn. Một viên hình tròn, màu sắc u ám, không hề bắt mắt được đặt trong đó.