Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 39: Viêm chủ::

Ánh sáng mặt trời bị che khuất, trên phố một mảnh u ám bao trùm đám người đang được bảo hộ trong vòng liệt trận. Thiếu niên mặc hồng sam tóc bạch kim, một mình liên tục nghênh chiến si mị. Bên cạnh hắn cách đó không xa có một bóng dáng bạch sắc lẳng lặng đứng thẳng, ngón tay nâng lên điểm vào những thân thể đang đến gần, mỗi khi đầu ngón tay của hắn xẹt qua liền có một thân thể ngã xuống. Hư ảnh lục sắc không ngừng bị Long Phạm từ thể xác những ‘người’ đó kéo ra, lại bị liệt hỏa trong tay hồng sam thiếu niên tiếp tục thiêu cháy tiêu tán thành tro bụi.


Y phục đỏ sẫm như máu, trong lòng bàn tay hồng quang mãnh liệt như lửa. Khi y mệ đỏ rực triển khai tư thế, trong lòng bàn tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra lưỡi đao liệt hỏa. Lần lượt đem ngọn hỏa diễm đang bốc cháy phiêu vũ như vật sống đâm xuyên qua hư ảnh lục sắc của si mị.


Lăng Lạc Viêm chậm rãi thưởng thức viêm hỏa xuyên thấu si mị, hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt sinh mệnh của đối phương, nắm trong tay hết thảy khoái cảm. Hắn chán ghét bị nhiễm huyết trên người, chán ghét chất lỏng sền sệt tanh nồng đó, mà viêm hỏa có thể thiêu rụi hết thảy, đối với hắn hiện giờ mới nắm giữ linh lực không bao lâu, cảm thấy rất vừa lòng.


Những thân thể lục sắc tiếp tục hướng đám người trong vòng liệt trận tấn công, Lăng Lạc Viêm nghiêng người giương cánh tay, khi các trưởng lão còn chưa kịp động thủ, trong nháy mắt hỏa diễm đỏ rực xuyên thấu si mị đang hướng trong trận mà đi. Si mị bị cắn nuốt hóa thành tro bụi chưa kịp rơi xuống đất liền bị tiêu tán vô tung trước mắt mọi người. Dân chúng trong trận nhìn thấy một đám si mị đang nhào tới, rồi lại bị ngọn lửa trong tay thiếu niên hóa thành tro bụi, tất cả đều đồng loạt trừng lớn mắt, lúc này đã mất đi nỗi sợ hãi, nhìn ngoài trận trong mắt chỉ có kính nể cùng sùng bái. Được nhân vật như thế che chở bảo vệ, bọn hắn còn lo lắng điều gì nữa? Kia chính là tông chủ Xích Diêm tộc


Là tông chủ đại nhân tự mình bảo hộ bọn hắn…..


Dân chúng trong lòng phập phồng kích động. Các trưởng lão canh giữ ở bên ngoài vòng liệt trận, tâm tư cũng một phen xôn xao, bao nhiêu năm rồi bọn hắn mắt thấy Xích Diêm tộc dần dần suy bại lại không có cách nào vực dậy, vị tông chủ này xuất hiện cũng là cứu tinh của bọn hắn, chẳng qua chuẩn bị đến trăm năm chi ước mà lúc này tông chủ lại hao phí linh lực, khiến bọn hắn không thể không lo lắng khi đến Lôi Lạc thành tình trạng của tông chủ sẽ không tốt. Tuy nói bảo hộ dân chúng là việc phải làm nhưng tông chủ tự mình thực hiện như thế lại khiến bọn hắn trong lòng không yên. Ở đâu có đạo lý để chủ thượng tự mình đối địch trong khi đám trưởng lão bọn hắn lại thờ ơ đứng nhìn.


Các vị trưởng lão tâm tư bất an, nhất là Lâm trưởng lão. Hắn vì sơ suất mà gây nên chuyện này càng khiến lòng hắn khó có thể nào yên. Cho dù như thế hắn cũng không dám nhiều lời, khi tông chủ đối địch, hắn không dám tùy ý mở miệng.


Trong liệt trận, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung lên bóng dáng màu đỏ ngoài kia, nhìn thấy thiếu niên lần lượt tránh khỏi tập kích của si mị, lần lượt hủy đi các hư ảnh lục sắc. Mọi người dường như quên cả hô hấp, ngóng trông si mị mau chóng bị diệt đi.


Lăng Lạc Viêm lại đem lưỡi đao liệt hỏa đâm xuyên qua một cái si mị. Hắn phát hiện Long Phạm bên cạnh, si mị tựa hồ không dám tới gần, hay là những thứ này cảm giác được linh lực thâm sâu của Long Phạm? Lại một lần nữa suy đoán về vị tế ti lợi hại này của hắn, bên môi thiếu niên thoáng nhẹ ý cười. Xem ra hắn có được một trợ lực không tồi, cường đại, hơn nữa còn làm cho hắn an tâm….Hắn không phải không nhìn ra mỗi lần si mị vồ vập tấn công, hắn luôn có thể ứng đối với số lượng si mị trong vòng, mà có vài lần sơ suất hắn vẫn chưa bị si mị tấn công xâm chiếm. Là người nào giúp hắn, là người nào bảo hộ hắn, hắn tự nhiên biết rõ.


Viêm hỏa trong lòng bàn tay lộ ra, nhảy vọt lên đánh tan si mị từ giữa không trung đang nhào tới. Lăng Lạc Viêm thầm đếm số lượng si mị còn lại, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, mặc dù lúc trước theo như phương pháp tu luyện của Long Phạm, hắn tụ hội không ít linh lực nhưng đến khi đối địch, nhất là số lượng si mị nhiều như thế vẫn là không đủ dùng.


Ở bên cạnh hắn cách đó không xa, Long Phạm để ý hồng sam thiếu niên động tác nhảy lên có một ít trì hoãn không thể phát giác, nhưng trong mắt hắn việc này biểu hiện điều gì hắn rất rõ ràng. Bạch quang từ đầu ngón tay bắn ra, kềm hãm si mị đang muốn tiếp tục tiến lên, đôi mắt thanh lam vẫn chăm chú nhìn thiếu niên đang hủy diệt si mị, hắn đến gần vài bước, “Tông chủ có thể ngừng, còn lại để Long Phạm giải quyết,”


Thân ảnh màu đỏ đang chuyển động vẫn chưa dừng lại động tác, Lăng Lạc Viêm sử dụng linh lực không còn nhiều lắm trong cơ thể, làm cho hồng quang trong lòng bàn tay tiếp tục sáng lên, hắn chuyên chú nhìn si mị đang đánh tới, không hề quay đầu lại, “Bản tông chủ không thích bỏ dở nửa đường, việc này ta muốn đích thân giải quyết, có một số việc các vị trưởng lão nhất định phải biết–”


Tông chủ muốn bọn hắn biết chuyện gì? Các trưởng lão nghe vậy đều ngưng thần. Viêm hỏa như kiếm, bóng dáng màu đỏ đưa lưng về phía bọn hắn tiếp tục né tránh si mị tấn công, bởi vì không ngừng chiến đấu mà ngữ thanh của thiếu niên mang theo một ít khàn khàn lại hàm chứa kiên quyết cùng nghiêm khắc, làm cho bọn hắn không thể không thận trọng suy đoán, vào lúc này tông chủ có việc gì muốn nói?


Những tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, hỏa sắc đỏ ửng lại đem một si mị khác cắn nuốt, nháy mắt đem cả nó và tiếng kêu bi thảm cùng nhau tiêu tán trong không trung. Lăng Lạc Viêm thở hổn hển, linh lực trong cơ thể không thể tiếp tục được nữa. Thêm một si mị nhào vào, từ bên cạnh một luồn linh lực vọt tới làm cho hắn có thể cầm cự không ngã xuống. Dựa nửa người vào thân bạch y bào, hắn nhìn thấy một cái si mị cuối cùng bị thiêu rụi trong tay hắn, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nếu không có lực của Long Phạm e rằng màn biểu diễn hôm nay sẽ không đủ hoàn mỹ khi linh lực của hắn đang dần thoái lui.


Long Phạm không hề cố kỵ ánh mắt của các trưởng lão, động tác tự nhiên giúp thiếu niên bên người lau đi mồ hôi trên trán. Hắn biết việc hôm nay Lăng Lạc Viêm tạo nên nhất định là có dụng ý. Nhưng đối với hành động cậy mạnh như thế của Lăng Lạc Viêm, trong lòng Long Phạm đã có chút gì đó không muốn. Tiếp tục dùng linh lực giúp Lăng Lạc Viêm không ngã quỵ, hắn cũng như các trưởng lão đều chờ mong vị tông chủ này của hắn sẽ nói gì.


Ở trước mặt tất cả mọi người, hồng sam thiếu niên xoay người, đuôi tóc bạch kim rực lửa giờ đã tiêu hạ, mồ hôi trên trán được tế ti giúp lau khô. Hồng sam dựa vào bạch y bào, hai người sóng vai mà đứng, lúc này lại không có người nào ngạc nhiên với sự thay đổi rất nhỏ giữa hai người. Tất cả mọi người đều vì sắc mặt trắng bệch kia, trong mắt thiếu niên như có liệt hỏa đang mạnh mẽ thiêu đốt, mị sắc vẫn như trước, bên môi vẫn hàm chứa ý cười nhưng lúc này đối mặt với tông chủ trong bộ dáng thiếu niên lại không người nào dám nhìn thẳng đôi mắt ấy. Tình ý rõ ràng vẫn như trước, bộ dáng thờ ơ không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt kia lại tồn tại vài tia ám hỏa khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


Thần sắc các trưởng lão khẽ biến, ý cười dưới đáy mắt Lăng Lạc Viêm càng tăng lên vài phần. Bên môi gợi lên một chút tà khí mang theo nụ cười khó phân biệt hàm ý. Ánh mắt đảo qua mọi người trước mặt, vì tiêu hao quá độ linh lực mà ngữ thanh có vẻ khàn khàn, chậm rãi cất lên “Từ khi Xích Diễm tộc kế thừa Hách Vũ lực cho đến nay, bản tông chủ không biết đã trải qua bao nhiêu năm, mà nhiều năm như vậy, tộc ta đang làm cái gì?”


Làm cái gì? Tự nhiên là phục hưng tông tộc trở về thời vinh quang ngày xưa, duy trì sinh tồn tộc nhân, giữ gìn địa vị cùng thế lực không cho tộc khác đối với Xích Diêm tộc ra oai, việc này tông chủ sớm nên biết. Các trưởng lão trong lòng đều nghĩ như thế lại không ai dám mở miệng trả lời. Đối với vị tông chủ này bọn họ không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của hắn.


Không người trả lời, Lăng Lạc Viêm tự nhiên cũng không dự định chờ đợi bọn họ trả lời. Một cánh tay vòng qua bên hông giúp hắn bảo trì tư thế đứng thẳng, đem toàn bộ sức nặng trên thân dựa vào nam nhân bên cạnh, hắn nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt hàm chứa ý cười kia, trong mạt thanh lam nhợt nhạt như đang bảo hắn tiếp tục, xem ra tế ti của hắn đã biết hắn muốn nói cái gì….


“Như vậy nhiều năm qua Xích Diêm tộc cùng các tộc khác giống nhau, đều là vì lợi ích tông tộc, cùng các tộc khác tranh giành địa phương, đấu đá công khai âm thầm không biết bao nhiêu cho kể. Ba mươi sáu trưởng lão, bảy mươi hai gia tộc không một người nào không hao tâm khổ phí vì tranh đấu trong lúc đó, ngay cả ta là tông chủ cũng phải tự mình đi đối phó cái trăm năm chi ước kia, cũng chính là vì cùng Liệt Diễm tộc so tài cao thấp, tranh cái quyền lợi!”Ngữ thanh dần dần hạ thấp nhưng vẫn mang theo ý cười, hàm chứa giễu cợt cùng mỉa mai lạnh như băng. Ở trước mặt tất cả mọi người, có thể thấy rõ ràng mạt tươi cười mị hoặc nổi lên bên môi thiếu niên nhưng không người nào dám nhìn lâu. Ý cười kia lộ ra một đạo sắc bén thiêu cháy lòng người, làm cho kẻ khác không dám đối mặt.


Các trưởng lão cúi đầu không nói, Lăng Lạc Viêm lại tiếp tục lên tiếng, “Hách Vũ lực khiến Xích Diêm tộc tưởng rằng trong thiên địa chỉ có tộc ta mới có thể cao cao tại thượng đứng trên chúng sinh, những người khác đều không để vào mắt. Vì để khôi phục vinh quang ngày xưa, không chút nào tiếc rẻ dùng hết sức người sức của cùng các tộc khác phân tranh cao thấp. Thời gian dài lâu, tầm mắt phóng ra quá xa, đến mức ngay cả trước nhà phát sinh dị biến cũng không ai phát hiện! Mặc dù đã được bẩm báo cũng không hề lo lắng phái người tra xét. Si mị làm hại, dân chúng chịu khổ, người trong tộc ta bây giờ đến đây mới biết có bao nhiêu nghiêm trọng! Nếu là không xuất môn, không hạ sơn, phải chăng toàn bộ dân chúng trong thành đều bị si mị làm hại. Hay phải chờ đến khi si mị vương xuất thế thì mới đến thu thập tàn cuộc?! Các ngươi có thể giải thích cho ta Xích Diêm tộc bằng cái gì để lên ngôi thế gian? Lại bằng cái gì tự cho mình tài trí hơn người? Ngay cả thanh tĩnh trước nhà cũng không thể tự bảo vệ! Cho dù có một ngày tộc ta được phục hưng, lại lấy mặt mũi gì đi thống lĩnh thế gian?”


Rõ ràng là vóc dáng thiếu niên, thân người mỏng manh, sức lực suy yếu phải dựa vào nam nhân phía sau dìu đỡ mới không ngã xuống, nhưng bóng dáng đứng thẳng trước mắt mọi người lại không mảy may hiển lộ tư thái suy nhược. Thân hình đứng thẳng đỏ rực như hỏa, dưới áng mây dần dần tản đi, mái tóc bạch kim lộ ra sắc vàng rực rỡ, trong đôi mắt ẩn chiếu liệt hỏa tồn tại chất vấn. Nghe lời hắn nói, các trưởng lão đều tự hỏi, như vậy bao nhiêu năm qua bọn họ đến tột cùng vội vàng vì cái gì? Lời nói của tông chủ khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ, đến lúc này không người nào còn có thể mở miệng lên tiếng. Lại nhìn tế ti bên cạnh tông chủ liếc mắt một cái, các trưởng lão tiếp tục cúi đầu, lần này là vì hổ thẹn.


“Hách Vũ, Đồ Lân, kế thừa lực của bọn hắn vốn nên là vinh hiển, vốn nên là vì thế gian sinh linh duy trì chính đạo, thế nhưng đến bây giờ, bản tông chủ xem ra linh giả đã sớm tự thỏa mãn lợi ích cá nhân. Bản tông chủ ở thư trai chứng kiến, lúc ấy trên thế gian cũng không vì linh lực sâu cạn mà phân chia giai cấp, vậy mà hiện giờ dân chúng yếu đuối không có linh lực cần nương nhờ vào linh giả, thì các tông tộc lại chỉ một mực đấu đá lẫn nhau chưa bao giờ để dân chúng vào mắt, ngay cả tộc ta cũng như thế”


Ánh mắt xẹt qua những người đang quỳ dưới đất, dân chúng cơ hồ đã kính hắn như thần. Lăng Lạc Viêm đối với một trong những vị trưởng lão trước mặt mở miệng nói: “Lâm trưởng lão, ngươi sớm biết rõ trong thành có chuyện lại chưa để ở trong lòng, khiến cho vô số dân chúng bị si mị làm hại. Lúc trước bản tông chủ chưa phạt ngươi, bây giờ ngươi đã biết tội?”


Lâm trưởng lão đã sớm áy náy, nghe xong lời hắn thuyết giáo càng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Nếu không phải hắn không đem chuyện này để vào mắt, thói quen xem thường những chuyện vụn vặt, thì việc hôm nay sẽ không xảy ra, tông chủ cũng sẽ không một người đối mặt với đám si mị này. Tông chủ làm như thế để cho bọn hắn càng hiểu được mình sai chỗ nào.


Quỳ thật mạnh xuống đất, Lâm trưởng lão cúi đầu dập lạy “Lâm Sở biết tội, là Lâm Sở sai, thỉnh tông chủ trách phạt!”


Lúc này tất cả trưởng lão đều hiểu được vì sao lúc trước tông chủ không trách tội Lâm trưởng lão. Đến lúc này bất luận tông chủ trừng phạt như thế nào đều không có ai dám nửa câu oán hận.


Xem thần sắc các trưởng lão, trong mắt Lăng Lạc Viêm lộ ra vẻ hài lòng. Hắn muốn kết quả như thế. Vì làm cho bọn họ tâm phục hắn cố ý không phạt Lâm Sở mà để cho Lâm Sở chính mắt nhìn thấy cái sai của hắn tạo thành hậu quả như thế nào. Đương nhiên việc nghiêm trọng như thế hắn chưa hề ngờ đến lại thích hợp bị hắn sử dụng, việc hôm nay đã đạt tới mục đích của hắn.


“Lâm Sở, ngươi đã biết tội, lúc sau quay về thì đến giới viện lĩnh phạt đi.” Dặn dò xong, Lăng Lạc Viêm rốt cục khống chế không được, ngã người xuống dựa vào lòng Long Phạm, hơi hơi nhắm mắt lại, “Bản tông chủ phải nghỉ ngơi một lát, để cho dân chúng đều về nhà đi, các vị trưởng lão cùng truyền sử đi theo hộ vệ, nếu còn nhìn thấy si mị chưa bị giết, hết thảy đều không được buông tha.”


“Tuân mệnh. Xin nghe theo lệnh tông chủ,” Các trưởng lão cùng truyền sử đồng thanh trả lời. Hơn mười người đều vui sướng đáp lại, ngữ thanh vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh trên đường phố.


Nếu là lúc trước bọn hắn bởi vì viêm hỏa lực mà kỳ vọng, vì uy nghi của thiếu niên mà thần phục, giờ phút này bọn hắn là vì lời nói kia mà tâm phục khẩu phục. Lực lượng như thế, tính tình như thế, khí phách như thế, ngoại trừ người trước mặt còn ai có thể xứng đáng làm tông chủ Xích Diêm tộc!


Các trưởng lão tâm tư phập phồng, dân chúng trong thành lại càng hơn thế, nghe thấy lời nói của thiếu niên lại càng xúc động không thể kềm chế, thậm chí có không ít người đã rơi lệ. Mặc dù nghe nói tông chủ Xích Diêm tộc không phải ở tuổi thiếu niên, chỉ là bộ dáng giống thiếu niên mà thôi, nhưng mắt thấy hồng y thiếu niên chỉ có một người trợ giúp, vì bọn họ trừ đi yêu ma quỷ quái này nọ, sức lực cạn kiệt còn nói những lời như thế, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo mồ hôi giờ đã trắng bệch, đôi mắt giống như ngọn lửa đang rực cháy, dưới ánh mặt trời ẩn chiếu kim quang tựa như thần linh khiến người ta không dám nhìn thẳng, khiến tất cả lòng người đều dâng trào xúc động muốn quỳ lạy. 


Mang tâm tư như thế trong lòng, thực sự có người quỳ xuống đất dập lạy, không phải là hành lễ tầm thường cũng không phải lễ nghi như đối với linh giả đại nhân, mà là hai chân quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy. Trăm người đồng loạt quỳ xuống, thậm chí ở những góc khuất gần đó dân chúng không dám hiện thân cũng xa xa quỳ người xuống, miệng xưng “Viêm chủ”.


Đồng loạt âm thanh tung hô vang lên, Lăng Lạc Viêm yên tâm ngã vào lòng ngực mang theo hương sen thoang thoảng, hắn biết mọi chuyện lúc sau Long Phạm sẽ xử lý thỏa đáng. Hiện giờ hắn cần chính là một giấc ngủ yên để làm cho thân thể kiệt lực khôi phục lại bình thường.


Long Phạm ôm thiếu niên trong lòng ngực, đứng trước mặt mọi người xoa nhẹ lên khuôn mặt hắn. Tế ti luôn bình tĩnh lãnh nhạt lúc này lại nở ra một nụ cười, hắn có thể đoán được danh xưng Viêm chủ sẽ dần dần được truyền tụng, các tộc khác cũng sẽ biết đến chuyện si mị lần này. Mà trên hết thảy, thiếu niên trong lòng hắn nhất định sẽ trở thành trọng tâm chú ý của tất cả mọi người.


Trên thực tế, quả thật như Long Phạm đã dự liệu, khi bọn hắn đến Lôi Lạc thành, trong thành đàm luận hết thảy đều là về tông chủ Xích Diêm tộc, Lăng Lạc Viêm.
—————-
P/S: càng ngày càng thích khí chất của anh Viêm