Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 34: Phong ấn::

Lăng Lạc Viêm chờ mong trăm năm chi ước, mắt thấy kỳ hạn đã đến, trong tộc các trưởng lão đều bắt đầu chuẩn bị khởi hành. Ở thế gian này ngoại trừ có khinh thân thuật (thuật khinh công) và tường thiên thuật (thuật bay liệng) đã sớm theo linh lực suy bại của các tộc mà thất truyền trên thế gian, rất hiếm thấy điểu thú hóa thân linh giả. Các loại điểu thú này có thể hóa thành nguyên hình để có được tốc độ nhanh hơn, tuy nhiên cơ hồ đã gần như tuyệt tích. (điểu thú như loài chim)


Thế nhân đi lại đều không dựa vào linh lực của chính mình để hành tẩu, mà đều có thú cưỡi, hơn phân nửa đều là linh thú, có loại giống như ngựa cũng có loại giống như hưu nai đều có hình thù kỳ dị. So với những loại thú tầm thường Lăng Lạc Viêm từng gặp qua ở dĩ vãng, những loại thú ở nơi đây đều có đầy đủ linh tính, cường tráng hơn một ít và tốc độ cũng nhanh hơn.


Đương nhiên người có linh lực cao thâm có thể sử dụng linh lực để di chuyển chính mình hoặc người khác đến một nơi nhất định, nhưng chỉ trong khoảng cách gần. Nếu là quá xa thì không thể tùy ý thi hành, quan trọng hơn chính là tiêu hao linh lực kịch liệt. Cho nên không người nào lại sử dụng linh lực mà mình đã tu luyện rất vất vả tiêu phí ở trên đường đi.


Lăng Lạc Viêm thân là tông chủ, trong tộc những chuyện vụn vặt không cần hắn quan tâm, ba mươi sáu trưởng lão đều có chức trách riêng, toàn bộ đem sự tình an bài thỏa đáng. Nhu cầu dọc đường, ẩm thực cư trú hết thảy đều có người an bài. Đường xá sắp tới cũng sẽ đi qua một vài khu vực của người trong gia tộc, vì vậy những vật chi dùng không cần chuẩn bị nhiều lắm, đến lúc đó sẽ có người tiếp ứng.


Nghe xong các trưởng lão trình báo, Lăng Lạc Viêm mới biết được tuy Xích Diêm tộc đã muốn suy bại nhưng dưới ba mươi sáu trưởng lão còn có bảy mươi hai gia tộc đều không phải là thương gia tầm thường. Bảy mươi hai gia tộc sở hữu hiệu buôn, mỗi người đều có chi nhánh trải rộng khắp thiên hạ, cơ hồ giao thiệp với đủ loại các ngành sản xuất. Xem trong sổ sách có một vài điều cơ mật mới rõ bảy mươi hai gia tộc không chỉ là tông tộc dùng để kiếm tiền, mà còn là tai mắt gián điệp. Có mạng lưới tình báo rộng lớn như thế có thể thấy được mặc dù Xích Diêm tộc suy bại không còn như xưa nhưng tông tộc đã từng kế thừa Hách Vũ lực vẫn là không thể khinh thường.


Đã từng là tông tộc hưng thịnh một thời, thống lĩnh thiên hạ, mặc dù quả thực nếu hoàn toàn bị lật đổ cũng vẫn còn thanh danh bên ngoài. Càng huống chi Xích Diêm tộc chỉ là suy sụp mà thôi, có hắn ở đây sẽ không để cho tông tộc mình nắm trong tay tiếp tục đi xuống như thế. Trước hết, lần này hắn phải nắm được quyền lực ở trong tay.


Trước khi xuất phát Lăng Lạc Viêm lại một lần nữa đi tới thư trai. Đến nơi này không phải vì chuyện gì mà hắn chỉ muốn xem lại một lần nữa về tư liệu của Liệt Diễm tộc. Long Phạm nói cho hắn không ít, rất nhiều điều lại không có trong tư liệu ở thư trai. Hắn muốn biết vì sao những điều có liên quan đến Liệt Diễm tộc lại không được lưu lại nhiều lắm trong tư liệu.


Nếu đúng là như thế có thể giải thích rõ về việc Liệt Diễm tộc thật sự có rất nhiều nội tình mà tộc nhân kiêng dè. Tựa như tông chủ trước kia yêu thương ma vật, hơn nữa lại vì thế mà phản bội tông tộc. Đối với Xích Diêm tộc mà nói việc này hiển nhiên là chuyện xấu trong nhà. 


Không biết tông chủ của Liệt Diễm tộc hiện nay là người nào. Lăng Vân không có con nối dõi. Tiếp sau hắn nhất định sẽ tuyển ra một người thay thế, người này lại dùng thủ đoạn ám sát như vậy, tính cách như thế nào cũng đã rõ ràng mà thấy.


Đến thư trai, lần này tốc độ Miểu Lan xuất hiện thật ra không bằng hai lần trước, không còn bất thình lình bổ nhào lên mà là lơ lửng mơ hồ như đi ra từ sau giá sách.


“Tông chủ! Miểu Lan có thể cống hiến gì cho ngươi?” Thần sắc vui mừng trên mặt Miểu Lan vẫn như mọi khi, cũng vẫn như một đứa nhỏ không hề che dấu dáng vẻ hâm mộ, đôi mắt to tròn sáng lên óng ánh hướng trên mặt Lăng Lạc Viêm trông lại.


Lăng Lạc Viêm đối với trật tự sắp xếp tư liệu điển tịch trong thư trai đã có hiểu biết, bất quá ý tốt của Miểu Lan hắn sẽ không cự tuyệt. Có người phục vụ, hắn tự nhiên vui vẻ ngồi chờ, “Đem hết tất cả thư sách về Liệt Diễm tộc giao ra cho ta,”


Miểu Lan theo lời mà đi, Lăng Lạc Viêm quan sát bím tóc buông xuống trên vai Miểu Lan, lúc này hắn có thể xác định lần trước hắn không nhìn lầm. Bím tóc đỏ của Miểu Lan quả thật nhạt màu đi một ít.


“Đó là biểu hiện của linh lực suy yếu, lực lượng của hắn đang suy thối cần phải bổ sung,” Cứ như bởi vì Lăng Lạc Viêm không ngừng đánh giá, lời nói của Dạ Dực đột nhiên vang lên trong đầu hắn, “Ta có thể nhìn ra hắn là linh thể thuần túy, thân thể của hắn đều từ linh thể luyện chế, mỗi một tấc đều là mĩ vị….”


Cho dù là ở trong đầu, Lăng Lạc Viêm cũng có thể nghe ra giọng điệu thèm muốn của Dạ Dực. Đối với nó mà nói Miểu Lan như là một bữa tiệc thịnh soạn đang ở ngay trước mặt.


“Hắn không phải đồ ăn của ngươi.” Ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm mang theo cảnh cáo. Gần đây hắn tu luyện linh lực đều dựa vào đặc tính sẵn có của Dạ Dực. Hắn không có linh phách nhưng Dạ Dực có. Đặc tính của dẫn hồn tộc đem đến ích lợi cho hắn nhưng Dạ Dực sở hữu đầy đủ bản chất của ma vật, khiến cho nó đối mặt với linh phách khó có thể khắc chế cảm giác thèm muốn. Dung hợp trong cơ thể, hắn có thể rõ ràng cảm giác cái loại này của Dạ Dực là xuất phát từ bản năng khát cầu.


“Ngươi đã đáp ứng ta bất luận là hồn phách hay linh phách đểu có thể cho ta tận tình hưởng thụ, chẳng lẽ ngươi muốn hủy ước?” Giọng điệu trong lời nói của Dạ Dực tuy không phải là ngữ thanh tầm thường nhưng có thể cảm giác được nó đã có gì đó không vui cũng như có ý chất vấn.


“Yên tâm, lời ta đã từng nói qua nhất định sẽ làm được,” trấn an Dạ Dực, Lăng Lạc Viêm thì thầm. Lời nói của Dạ Dực, Miểu Lan không thể nghe thấy nhưng ngữ thanh trầm thấp của hắn trong thư trai tĩnh mịch cũng không phải không nghe ra. Mặc dù vậy Miểu Lan ở xa xa đang lấy các tư liệu thư sách lại đối với lời của hắn một chút cũng không hề để ý. Theo thần sắc mơ hồ của Miểu Lan, Lăng Lạc Viêm tin tưởng nhất định theo như lời Dạ Dực là vì lực lượng của Miểu Lan đang bị suy yếu.


Xem ra phải nói cho Long Phạm một tiếng. Miểu Lan là Long Phạm dưỡng ở thư trai, nói là dùng máu dưỡng nên, không biết là phương pháp nuôi dưỡng như thế nào….


Lăng Lạc Viêm dường như có chút đăm chiêu, Dạ Dực đối với thái độ của hắn hiển nhiên cũng không vừa lòng “Chỉ cần ta ly khai, linh lực trong cơ thể của ngươi rốt cục không thể sử dụng. Lăng Lạc Viêm, đừng nghĩ muốn lừa bịp ta. Dẫn hồn tộc không phải nhân loại có thể dễ dàng nắm trong tay. Mặc dù bây giờ ngươi có ta dung hợp, cũng cần phải trả giá đắt.”


“Trả giá cái gì?” Lăng Lạc Viêm nhớ tới ghi chép trong tư liệu. Vẫn chưa nói lên trả giá cái gì thì lúc này Miểu Lan ôm thư sách hướng Lăng Lạc Viêm bước đến, Dạ Dực không hề trả lời, hừ nhẹ một tiếng, không một tiếng động, có lẽ là lại ngủ say.


Lăng Lạc Viêm tiếp nhận thư sách trên tay Miểu Lan, ngồi xuống đất lật xem. Miểu Lan vẫn như cũ ở bên làm bạn, im lặng không nói.


Qua một lúc lâu, Lăng Lạc Viêm xác định tư liệu trong thư trai quả thật không có quá nhiều việc về Liệt Diễm tộc. Duỗi thẳng thắt lưng mệt mỏi, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu lên thấy Miểu Lan đang ngơ ngác nhìn xa xa. Cảm giác được ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, Miểu lan mới quay đầu lại, thần sắc không một chút khác thường tựa như mới vừa rồi người ngẩn ngơ không phải là hắn. “Tông chủ xem xong rồi? Vậy Miểu Lan đem trả trở lại, nếu còn muốn xem thêm thứ gì thì cứ báo với Miểu Lan.”


Quả nhiên cần phải nói cho Long Phạm biết tình trạng không đúng của Miểu Lan. Nếu theo như lời nói của Dạ Dực có liên hệ đến linh lực suy yếu thì phải bổ sung mới hảo. Lăng Lạc Viêm nghĩ như vậy rồi chỉ chỉ thư sách đặt trên mặt đất, “Đem mấy thứ này trả lại đi, ngày mai còn phải khởi hành đi Lôi Lạc thành, hôm nay bản tông chủ phải trở về sớm.”


“Lôi Lạc thành? Tông chủ phải xuất môn? Phải cẩn thận mới được, diện mạo của tông chủ hành tẩu trên đường dễ gây ra náo loạn, dù sao cũng là một người đặc biệt trên đường phố a.” Giống như trưởng bối nhắc nhở, Miểu Lan nghiêm trang nói với Lăng Lạc Viêm như vậy.


“Miểu Lan có hay không từng bị người khác nhìn qua?” Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm trên người Miểu Lan dò xét mấy vòng lại gật đầu, “Miểu Lan đáng yêu như thế nhất định đã bị người nhìn qua, không biết là nam tử tuấn tú hay là nữ tử mĩ mạo?” Hắn không biết trước khi ở trong thư trai Miểu Lan từng làm cái gì, như thế nào lại chết, rồi sau đó lại trở thành thư linh ở đây nguyện ý ngày ngày ngồi trông coi tòa thư trai này.


“Nam nữ ở đâu? Miểu Lan không có. Nhưng tông chủ thật ra có nguy hiểm, mặc dù tuổi tác không lớn, bộ dáng chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi thế nhưng các thành chủ đều sẽ thích….” Cứ như thế buộc miệng nói ra, Miểu lan vừa nói xong liền dừng lại, ngẩn người ra suy nghĩ một chút, mới vừa rồi hắn như thế nào lại biết điều này, trí nhớ của hắn tựa hồ tất cả đều là về Xích Diêm tộc, chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước lại như thế nào đột nhiên biết được mấy chuyện này?


Lăng Lạc Viêm đối với hắn đột nhiên tạm dừng cảm thấy nghi hoặc, “Miểu Lan vì sao không nói?”
“Miểu Lan chưa bao giờ hạ sơn thế nhưng lại biết rõ mấy chuyện đó, tông chủ ngươi nói xem có phải hay không thật kỳ quái?”


“Quả thật kỳ quái” Đối với thư linh này Lăng Lạc Viêm cảm thấy càng ngày càng nghi hoặc. Miểu Lan biết không ít chuyện trong Xích Diêm tộc, nhưng cũng không nhiều lắm, điều hắn biết tựa hồ chỉ giới hạn ở thư trai. Không biết có phải ở trong đây quá lâu khiến trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn mới gây nên như thế.


Miểu Lan là như thế nào trở thành thư linh, việc này về sau có thể hỏi Long Phạm. Nghĩ như vậy Lăng Lạc Viêm trả lời, “Bất luận Miểu Lan là như thế nào biết được những chuyện đó. Tóm lại việc này không phải vấn đề lớn, bộ dáng thiếu niên sẽ không duy trì lâu. Phong ấn trên thân thể, ta sẽ lệnh Long Phạm giải đi. Lúc trước tự mình phong ấn là vì hội tụ linh lực, mà nay đã không cần.”


Vì ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia linh phách không được đầy đủ, lúc ấy phải tự phong ấn chính mình để có thể sử dụng linh lực cường đại. Mà nay hắn đã có Dạ Dực, phong ấn với hắn mà nói chỉ là dư thừa.


Miểu Lan vốn còn đang vắt óc suy nghĩ đến tột cùng vì sao mình lại như thế này, lại nghe Lăng Lạc Viêm nói như thế, hắn nghi hoặc trừng lớn mắt, “Tế ti có thể đáp ứng? Tông chủ chẳng lẽ đã quên phong ấn trên người ngươi là do tế ti đại nhân cấp cho. Lúc trước vì việc này ngươi ở thư trai thiếu chút nữa đã cùng tế ti động thủ, bất quá sau đó lại không xuống tay.” Nói cho chính xác là vì tông chủ hoàn toàn không phải đối thủ của tế ti đại nhân.


“Động thủ? Vì sao?” Nguyên lai phong ấn không phải do tên ‘Lăng Lạc Viêm’ kia tự mình hạ, mà là Long Phạm….Ngoài ý muốn, hắn nhíu mày nghĩ đến lúc trước Long Phạm chưa từng nói rõ cho hắn biết, nguyên lai phong ấn này do hắn cấp hạ. Bất quá nếu là vì hội tụ linh lực để cho ‘Lăng Lạc Viêm’ lúc ấy yên ổn ngồi trên chức vị tông chủ, làm như vậy thật ra thủ đoạn của nam nhân kia cũng chỉ là vì tông tộc.


Dĩ nhiên hắn có thể đoán được thân thể bị người khác đình chỉ sinh trưởng không thể tiếp tục lớn lên là một việc làm cho người ta không hề vui thích, nhất là lại đối với một nam nhân. Nói như vậy ‘Lăng Lạc Viêm’ kia đối với Long Phạm động thủ cũng là vì nguyên nhân này.


Ngay khi Lăng Lạc Viêm đoán như thế, Miểu Lan lại nói ra một câu, “Tông chủ quả nhiên quên, lúc trước ngươi phẫn nộ như vậy không phải là vì cái phong ấn đó là tử ấn sao? Suốt đời không thể giải cho đến khi thân thể tiêu vong.”


Lăng Lạc Viêm nghe vậy liền biến sắc, đồng thời có cái gì trong lòng tựa hồ như rơi xuống, nặng trĩu….
Phong ấn trên người hắn là tử ấn?! Không thể giải cho đến chết?!