Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 27: Không tin tà

Dịch: Tiểu Băng

Độn quang cắt qua chân trời, cho tới khi không còn cảm nhận được khí tức của người đằng sau, không còn nghe thấy câu nói như nguyền rủa kia, Đàm Bình mới dừng thần thông, hạ xuống một đỉnh núi, bắt đầu nhận biết phương hướng.

Không ngờ mình lại trở về thời Phong Thần Thượng Cổ, nhưng đây không phải điểm chính, điểm chính là không ngờ lại gặp phải Thân Công Báo, hưởng thụ một lần cái đãi ngộ “Đạo hữu xin dừng bước” của y!

“May mà mình phản ứng nhanh, mở xong bảo tàng thứ hai, cả người đầy là bảo vật, mới bỏ rơi được cái Tang Môn tinh (sao quả tạ) kia.” Đàm Bình không nhịn được lẩm bẩm.

Năm đó, Tiên Thiên thần linh Thủy Tổ bàng quan đứng nhìn chuyện Phong Thần, là chuyển thế của nó, Đàm Bình đương nhiên biết tới Thân Công Báo. Lúc ấy Thiên Đình còn đại hưng, khi Thủy Tổ và các đồng nghiệp đứng cùng hàng trong Phong Thần bảng trao đổi với nhau, mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng những ai sau khi nghe được câu “Đạo hữu xin dừng bước”của Thân Công Báo mà dừng lại thật, thì sau đó đều không thoát khỏi thân tử đạo tiêu, một điểm Chân Linh bay vào trong bảng, như bị dính phải nguyền rủa cấp Bỉ Ngạn.

Vết xe đổ còn rành rành ở đó, Đàm Bình không hề xấu hổ vì mình đã bỏ chạy trối chết, mà ngược lại rất tự hào!

Hắn lầm bầm: “Giờ là giai đoạn nào của Phong Thần nhỉ? Ngoài việc đi gặp bản tôn, ‘Đánh thức’ nó, có còn kiếm được lợi ích gì hay không?”

Đối với Pháp Thân cao nhân, đây không phải là chuyện gì khó. Đàm Bình ngẩng đầu nhìn lên trời, định nhìn xuyên qua ánh nắng, quan sát tinh tướng, thôi diễn Thiên Cơ.

Đúng lúc này, hắn trông thấy ở phía xa có một dãy quân doanh dài dằng dặc, binh sĩ khí huyết cường đại, kỉ luật chặt chẽ, không bàn mà hợp với thiên số, hình thành được một đóa mây đỏ thẫm bao phủ quân doanh, ở chỗ xa hơn, có một ngọn núi tướng mạo kì vĩ, trên đỉnh núi có xây một cái đài, trên đài treo một tấm bảng lấp lóe ánh sáng vàng.

Đàm Bình chăm chú nhìn kĩ, thấy trên tấm bảng viết mấy chữ phù:

“Phong Thần bảng!”

Phong Thần bảng? Đàm Bình giật mình, trong lòng lo lắng.

Mình kinh hoảng bỏ chạy, không phân biệt được phương hướng, không ngờ lại chạy tới gần Kỳ sơn Phong Thần bảng?

Cái này không khỏi cũng quá trùng hợp đi?

Ở trong minh minh, e là có một sức mạnh vô hình vô thức hướng dẫn hành động của mình!

Ký ức và kiến thức của hắn không ngừng quay cuồng, kích phát lẫn nhau, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, một hồi lâu sau, mặt hắn trầm xuống, đã dần hiểu ra được một chút:

Hẳn là ý của đạo nhân kia khi đưa Gối Hoàng Lương cho hắn mượn chính là ở “Phong Thần bảng”!

Cho nên mấy lần đầu là cho quả táo, làm thù lao cho lần này đây!


- - từ sau khi chuyển thế thành Đàm Bình, hắn không còn là Tiên Thiên thần linh, lại còn phải giấu diếm đám đối thủ cạnh tranh, nên thực lực hiện giờ chẳng có bao nhiêu, tin tức cũng không đủ linh thông, cơ bản không có khả năng biết được chi tiết ý đồ chứng đạo của Di Lặc khi Bỉ Ngạn giao phong, thậm chí còn chẳng nhớ ra nhân vật tên Di Lặc, chỉ biết có Bạch Liên thánh mẫu Cố Tiểu Tang.

“Nhưng mà ở thời điểm hiện thực, ‘Phong Thần bảng’ là đang nằm trong tay của vị kia Chân Không gia hương. Bà ấy là một trong những Bỉ Ngạn giả mạnh nhất, mình lấy cái gì mà dám mơ ước ‘Phong Thần bảng’?” Đàm Bình nhìn ra xa, trong mắt đầy ngưng trọng.

Trong Bỉ Ngạn tranh phong, nếu ở tiết điểm hiện tại mà không tranh cướp được, thì có trở lại quá khứ thì cũng vậy mà thôi! Trừ phi đạt tới trình độ cổ xưa là có khác biệt về chất với tất cả đối thủ, còn thì những người thành đạo của kỉ nguyên này đều có khả năng ít nhất là hồi tưởng tới giai đoạn Tiên Giới Cửu U sơ khai, đương nhiên là còn đi qua cả thời đại Phong Thần.

Thủy Tổ Đàm Bình chợt lạnh người: “Vị kia của Chân Không gia hương lấy ‘Phong Thần bảng’ thay thế ‘Quỷ Thần Chân Linh đồ’ để làm vật căn cơ chống đỡ cho âm tào địa phủ, đã hoàn toàn xóa sạch ảnh hưởng của của Bồ Đề tịnh thổ đối với âm tào địa phủ. Nếu thực sự có sự tranh giành ‘Phong Thần bảng’, Bồ Đề tịnh thổ nhất định sẽ đứng bên phe đối lập với Chân Không gia hương, cái vị kia của Ngọc Hư cung lại có quan hệ rất tốt với Nhân Hoàng, nên hẳn cũng sẽ qua hỗ trợ, còn những đại nhân vật khác thì không thể đoán được trước thái độ của họ.”

“Tình hình như vậy, nếu để mình bị cuốn vào tranh đấu của Bỉ Ngạn, chỉ có nước chết không chỗ chôn thân!”

Đàm Bình chau mày, ánh mắt lấp lóe, sau đó hạ quyết tâm, quay đầu rời đi!

“Dù sao cũng không có dặn rõ ràng, không có ra pháp chỉ, thì mình coi như mình không biết, mình đi làm việc của mình!” Hắn nghiến răng, định giả ngu để kéo dài thời gian.

Nếu sau này có đưa xuống lệnh thật, thì đành phải cố gắng mà làm, chứ có phản đối được đâu! Chỉ hi vọng tới lúc đó người ta sẽ bảo vệ mình một chút, đừng biến mình thành pháo hôi!

Độn quang lại dựng, Đàm Bình lại một lần nữa bỏ chạy trối chết, không cần phân biệt phương hướng, chỉ cần rời xa Kỳ sơn là được.

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, ánh sao sáng lên, hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, tính toán xác định vị trí của mình.

“Phù......” thấy mình không bị gặp phải tình trạng chạy vòng quanh Kỳ sơn, mà rõ ràng đã tới gần Bắc Hải, hắn thở phào, quyết định lập tức chạy tới Tiên Giới tầng thứ bảy để tìm bản tôn, việc này không thể chậm trễ được nữa!

Hắn nhảy một cái, Đàm Bình ngựa quen đường cũ đi tới ngoài Nam Thiên môn, lôi tín vật của Thủy Tổ lấy được trong bí tàng ra.

Thấy tấm ngọc bội như từ vô số tầng xanh thẫm vô tận ngưng tụ mà thành, thần tướng trông coi Nam Thiên môn chẳng chút nghi ngờ, phất tay cho đi.

Xuyên qua hai trọng thiên, trước mắt Đàm Bình vụt sáng, lại nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.

Một không gian gợn sóng lấp lánh, mặt nước u ám, ẩn chứa vô số các tầng vũ trụ và dải ngân hà, mênh mông bát ngát, lan tới thập phương, là nơi ở của rất nhiều chủng tộc, lập ra rất nhiều tiên gia động phủ, Thủy Tổ chính là sinh ra từ nơi này.

“Ở tiết điểm này, Quỷ Đế Thành Thang đang đi du thuyết vì sự nghiệp Ân Thương, và liên hệ với Phật môn...... lúc này hình như y mới rời khỏi Dao Trì, đi tìm bản tôn ta để mượn sức......” Đàm Bình đăm chiêu nghĩ, tính đứng đợi một lát, gặp Thành Thang.

Lúc bắt đầu Phong Thần chi chiến, Quỷ Đế Thành Thang đương nhiên không chịu ngồi khoanh tay chờ chết, đứng nhìn Linh Bảo Thiên Tôn một mình đấu với Đạo Đức Thiên Tôn và Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên y chạy tới Yêu Hoàng điện, Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ, vừa muốn có được sự hỗ trợ của Nữ Oa, vừa muốn thuyết phục Tây phương nhị thánh nhúng tay.

Giai đoạn này, Thiên Đế vẫn còn chưa quét ngang thiên hạ, những thần linh ít ỏi như Kim Hoàng thì vẫn đang tôn sùng Tam Thanh nên cản đường y, tạo ra đường sống cho du thuyết, nên Thành Thang mới vào Cửu Trọng Thiên, muốn khuấy động Tiên Giới phong vân, chuyển dời điểm chú ý.


Đàm Bình giảm tốc độ, đi dạo Tinh Hải.

Vừa đi qua một vì sao, hắn gặp phải một đạo nhân đầu đội khăn xanh, chân đi giày cỏ, cưỡi hắc hổ. Vừa nhìn thấy đối phương, da đầu Đàm Bình tê dại, thầm nghĩ muốn mặc kệ tất cả, chạy ra khỏi cái giới này trước đã.

Đạo nhân kia ngẩn người, sau đó cười rạng rỡ: “Đạo hữu đi được xa thật!”

Đàm Bình thấy chạy không kịp, bình tĩnh trở lại, hắc một tiếng:

“Ngô còn tưởng là ai, thì ra là Thân Công Báo đạo hữu.”

Chỉ cần không nghe theo lời kế tiếp của Thân Công Báo, đừng để y lừa đi hộ Thương diệt Chu, dù y có lưỡi mọc hoa sen, mà mình vẫn sừng sững bất động, thì cũng đâu có gì nguy hiểm!

Ta không tin mấy chữ “Đạo hữu xin dừng bước” lại tà tới như vậy!

Thân Công Báo cười tủm tỉm: “Hồi nãy thấy đạo hữu cảm giác nhìn quen mắt, nên mới mạo muội gọi một tiếng. Bây giờ cuối cùng đã hiểu là vì sao. Đạo hữu là phân thân hay vật tương tự của Thủy Tổ hả?”

“Ngươi nói thế nào thì là vậy.” Đàm Bình cơ bản không định nhiều lời, thuận miệng hỏi, “Đạo hữu tới giới này, có chuyện gì?”

Theo hắn nhớ, không có sự kiện Thân Công Báo tới chơi, chẳng lẽ lịch sử đã bắt đầu có thay đổi?

Thân Công Báo hắc hắc cười: “Bần đạo có được một vật, muốn hiến cho Thành Thang Quỷ Đế, vừa vặn lúc biết hắn định tới đây bái phỏng Thủy Tổ, nên lập tức chạy tới đây.”

Đàm Bình trong lòng giật thót, có dự cảm không lành.

Hắn nói cái gì mình cũng sẽ không trả lời, mà sao trong lòng vẫn thấy sờ sợ, chẳng lẽ tà thật vậy à?

Cố kềm chế ý muốn quay đầu bỏ đi, Đàm Bình cẩn thận hỏi: “Vật gì?”

Thân Công Báo mỉm cười móc trong lòng ra một vật, có màu vàng nhạt lấp lóe, trên viết ba chữ “Phong Thần bảng”.

Phong Thần bảng! Một tiếng nổ đùng, đầu Đàm Bình như bị sét đánh trúng, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Phong Thần bảng sao lại lọt vào tay y?

Làm sao y lấy được Phong Thần bảng?

Lửa giận của cái vị kia của Chân Không gia hương đâu?

Các Bỉ Ngạn đại nhân vật nghĩ cái gì thế?

“Bần đạo giết ngược về, tới Kỳ sơn cướp được Phong Thần bảng này......” tiếng Thân Công Báo vang vào tai Đàm Bình, nhưng hắn không hề để ý, cảm thấy từ tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, từ trong Dao Trì, từ trong Cực Lạc thế giới vân vân, những đôi mắt đang chằm chằm nhìn vào hắn. Lưng áo hắn ướt đẫm, gần như hồn phi phách tán.

Phong Thần bảng lúc này thay chủ, lịch sử đã thay đổi rất lớn, vận mệnh của rất nhiều thần linh tiên nhân sẽ bị sửa, hắn chưa chắc đã sống nổi tới mạt kiếp để chuyển thế!

Không được, nhất định phải đưa Phong Thần bảng trở về!

Mọi chuyện trở nên tà thật rồi......