Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 75: Việc chuẩn bị

Dịch: Tiểu Băng

Trong tịnh thổ của thạch miếu, lốc xoáy “Sinh Tử nguyên điểm” đã biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, bồ đề xanh biếc, linh tuyền lấp lánh, hoa bà la nở, yên tĩnh mà tường hòa.

Bỗng nhiên, huyết quang lóe lên, đỏ sậm gần đen, một thân ảnh khổng lồ từ từ hiện ra, chính là A Tu La thủy tổ vừa trốn thoát ra khỏi “Sinh Tử nguyên điểm”.

Chín cái đầu chỉ còn có ba, ngàn con mắt chỉ còn lại hơn ba trăm, một nửa số đó trống rỗng vô thần, chảy máu đen nước mủ, như đang khóc nức nở, chín trăm chín mươi chín cánh tay cũng chỉ còn thưa thớt, hai mươi bốn cái chân to không còn đủ, chỉ nhìn bề ngoài cũng đủ thấy là vô cùng thê thảm, cái chính là không hề nhìn thấy dấu hiệu da thịt mấp máy khôi phục lại, có vẻ đã hoàn toàn mất đi phần sức mạnh tương quan.

“Chân Võ không ngờ đã tới cỡ đó......” A Tu La thủy tổ không nhịn được thầm than.

Mặc dù Sinh Tử nguyên điểm không giúp ích được bằng Cửu U, nhưng ngay cả một kiếm của Chân Võ mà cũng không đỡ được thì quả thực đã vượt ra khỏi dự kiến của nó, giống như sau bao năm trốn vào trong thâm sơn tu luyện, võ công cuối cùng đại thành, vừa bước ra thế tục để hô phong hoán vũ thì mới nhận ra không đỡ nổi cả một chiêu tiện tay của người ta.

A Tu La thủy tổ bịt chặt vết thương, ẩn vào trong tịnh thổ, chờ một hồi lâu sau, mới xác định chỉ có một mình nó là còn sống!

“Bị thương nặng cũng không sao, còn sống là tốt rồi!” A Tu La thủy tổ hít sâu, rời khỏi tịnh thổ.

Vết thương này hẳn sẽ không bao giờ khỏi hẳn, nó sẽ không thể tái hiện sự mạnh mẽ như thời Thượng Cổ được nữa, nhưng so với thọ nguyên khô kiệt, phải phong ấn bản thể, sức mạnh phát huy mười không còn được một, nhất là cảm ngộ được Sinh Tử chi đạo thì cái giá bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng. Hơn nữa, tuổi thọ của nó cũng đã tràn đầy trở lại rồi, tới lúc ra tay hẳn cũng đạt tới bảy tám phần tiêu chuẩn. Chưa kể sau này nếu có cơ duyên, chắc gì không khôi phục lại được hoàn toàn, ví dụ như lại vào “Sinh Tử nguyên điểm”, mượn “Sinh chi ý” Chữa thương chẳng hạn!

Rời khỏi tịnh thổ, trở lại thạch miếu, nó vung tay, dập tắt thanh đăng, trong lòng cảm khái:

“Vị kia đạo hữu chỉ là tổn thất một bộ Hoàng Tuyền hóa thân, so với ta còn tốt hơn nhiều.”

............

Chân Thật giới, Côn Luân sơn trong Ngọc Hư cung.

Mạnh Kỳ mở mắt, gian phòng đang trong u ám trở về tươi sáng.


Hắn vươn tay, kết ấn pháp, đa nguyên sơ hình trong cơ thể cùng vận chuyển, dần phân hoá Âm Dương, tạo ra hai luồng quang mang đen và trắng ở lòng bàn tay.

Quang mang ngưng tụ, theo ấn pháp mà biến, vặn vẹo kéo thành một mặt kính hai màu đen trắng, chính là “Âm Dương ấn” trong Nguyên Thủy Cửu Ấn!

Sau khi ở trong “Sinh Tử nguyên điểm” rèn luyện Hoàng Tuyền hài cốt, cảm ngộ Sinh Tử chi đạo, Mạnh Kỳ đương nhiên phải tận dụng từng chút một thu hoạch mà mình lấy được, dung nhập vào trong võ đạo của mình. “Âm Dương ấn” Chính là bao hàm sinh tử, cương nhu đều có, giống như “Âm Dương kính” của Xích Tinh tử một mặt chiếu người chết, một mặt chiếu người sống.

Cổ kính chưa được ổn định, ấn pháp lại biến hóa, liên tục đánh ra những luồng quang mang đen trắng kích thích nó, hai mặt kính không ngừng nhấp nháy, huyễn sinh ra những kí hiệu quỷ dị, dần ngưng tụ thành những đạo văn mơ hồ.

Những đạo văn rơi xuống, hóa thành đồ án của cổ kính, khiến mặt gương càng trở nên thâm thúy.

Mạnh Kỳ hai chưởng hợp lại, chồng quang mang đen trắng và cổ kính vào nhau!

Hắn buông tay, cổ kính bay ra, như hư như thật, một mặt thánh khiết trong vắt, thuần trắng mạnh mẽ, chiếu ra “Sinh chi ý”, một mặt tối đen u ám, yên tĩnh rét lạnh, chiếu vào “Tử chi tủy”, dĩ nhiên có khác với Xích Tinh tử “Âm Dương kính”, độ huyền diệu hơi kém một chút.

Cổ kính tiêu tán, trở về Pháp Thân, Mạnh Kỳ vẻ mặt trở nên nhàn nhã, rất là tự đắc.

Để “Chư Thiên Sinh Tử luân” lại “Sinh Tử nguyên điểm” chính là hậu chiêu của hắn. Nếu có ngày Chân Võ đại đế hoàn toàn thức tỉnh, vậy nghĩa là ông ta đã có hi vọng tiến lên Bỉ Ngạn, bảo luân sẽ chỉ làm ông ta chướng mắt, chẳng thèm lấy làm gì. Mặt khác, “Chư Thiên Sinh Tử luân” sẽ ghi nhớ mọi biến hóa xung quanh, tới khi hắn lấy về sẽ nhìn trộm được bí mật của Chân Võ, biết được những chuyện đã xảy ra ở đó mà ngay cả Bỉ Ngạn đại nhân vật cũng còn không biết, sau này nhất định sẽ có chỗ dùng.

Vì sao lại muốn luyện một chiếc bảo luân, mà không phải một thanh tuyệt kiếm để đối xứng với Tuyệt Đao? Thứ nhất bởi vì tài liệu để luyện chế tuyệt thế chi vật bản thân phải có linh tính nhất định, tự có một số hình thái phù hợp nhất với nó, chỉ được chọn một trong số chúng mà thôi. Vật chất chứa đại đạo chân ý cũng thế, như đỉnh, thước, kính, chung vân vân đều phải có nội hàm nhất định, chịu tải được đạo vận tương ứng, không thể dùng lung tung, muốn chế tạo ra hình thái mình muốn thì phải có khả năng nắm giữ cực mạnh, mà hắn thì chưa có khả năng đó.

Thứ hai “Chư Thiên Sinh Tử luân” Không phải luyện ra để chiến đấu, mà là để phòng bị Phong Đô đại đế và cái chính là hắn muốn để dành nó cho sư phụ Huyền Bi!

Không có “Hoàng Tuyền” quán thông, không có sinh tử đạo vận gia trì, Địa Tạng tịnh thổ của ông không có khả năng mở rộng thành âm tào địa phủ, giúp hắn dòm ngó Bỉ Ngạn bí mật, cho nên để “Chư Thiên Sinh Tử luân” ở lại nguyên điểm, cũng là để chờ một cơ hội cho sư phụ mà thôi.

Là Phật môn chứng được Địa Tạng Kim Thân La Hán, dùng bảo luân đương nhiên là phù hợp hơn dùng kiếm rồi, còn gần với từ bi thương xót nhất, độ được hết Địa Ngục chi ý.


Mạnh Kỳ giấu việc này vào sâu trong tâm hồ, như muốn quên đi, để khỏi bị nhìn ra dấu vết để lại.

Lúc này, Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm đều đã hồi sơn, đều có thu hoạch và tiến bộ. Mạnh Kỳ đang định triệu họ tới để hỏi, giải thích những điều họ còn chưa hiểu, thì trong lòng chợt động, ngước đầu lên nhìn trời.

Hắn nhìn thấy dị tượng hiện ra, hư ảnh Tiên Giới xuất hiện, Cửu Trọng Thiên chia cấp độ rõ ràng, ngọn nguồn chính là hướng của Tẩy Kiếm các.

“Tô tiền bối cuối cùng cũng bước ra được một bước này.” Mạnh Kỳ vui sướng than thở.

Sau dị tượng “Tiên Giới hoành không”, trời cao đột hiện ra những ngôi sao, chi chít dày đặc, nhưng chỉ chiếm một phần bầu trời, sau đó một làn kiếm quang lạnh tới thấu xương từ hướng tây chém tới, nối xuyên qua chúng, tạo thành một dải ngân hà rực rỡ, ‘gợn sóng’ nhộn nhạo, có vài phần hư ảo, giống như dòng sông thời gian.

“Dị tượng ‘Kiếm quán tinh hà’...... Tô tiền bối không chỉ có thể ngộ với Hạo Thiên kính, mà còn có thể ngộ nhất định với Đông Hoàng chung a......” Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Đến khi “Tinh Diệu Thành Hải” xuất hiện rồi biến mất, hắn mới cho gọi Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm.

Mạnh Kỳ nói:

“Hà Mộ, vi sư tự viết một phong thư mừng, ngươi thay ta đưa đến Tẩy Kiếm các, chúc Tô tiền bối tự chứng duy nhất.”

Khí tím trên đầu hắn lắc lư, đen trắng xen nhau, ngưng tụ thành một phong thư mừng, thần thú tiên cầm xen lẫn ở trong, khí tượng rộng lớn.

“Đệ tử cẩn tuân sư mệnh.” Hà Mộ nhận thư, nhưng không nhìn ra được bức thư này có gì thần dị.

Mạnh Kỳ gật đầu:

“Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú du lịch đều có thu hoạch, không làm nhục thanh danh Ngọc Hư Cung, tới khi họ về, ngươi chính thức xếp họ vào môn tường.”

Hôm nay mấy người Quảng Thành sư huynh Văn Thù sư tỷ đều còn sống, mình thu mười hai đệ tử, ban cho họ mười hai danh xưng kim tiên của Ngọc Hư chắc là thú vị lắm......

Nhìn Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm rời đi, Mạnh Kỳ gõ gõ tay, tiếp tục suy nghĩ.

Chiếu hình vạn giới vũ trụ, cho đến khi lượng biến sinh ra chất biến, ấy là theo đúng quy trình, rất tốn thời gian, trong khi Phong Đô đại đế đâu có chờ đợi hắn......

Ừm, trong vũ trụ giếng cổ của Ngọc Hư cung thông tới có cất chứa Bỉ Ngạn bí mật, không biết có giúp gì được hay không.

Mình chỉ cần không chọc tới “hình chiếu Nguyên Thủy” đã sinh ra ý thức là được......