Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 45: Bắt đầu mai phục

Dịch: Tiểu Băng

Mấy người Mao Kình đã từng đoán trong cao tầng Đại Chu hẳn có thành viên Tiên Tích, nhưng không ai ngờ người thuận vị người thừa kế Tấn vương cũng là loại này, nhiệm vụ lần này vậy là dính dáng tới cường giả cấp thần ma đó!

Nếu, nếu không phải muốn tìm hiểu về Tiên Tích, họ đã tìm cách lẩn vào Tấn vương phủ mà chẳng có chút phòng bị nào, khi ấy chỉ cần không cẩn thận một cái sẽ bị Tấn vương vốn đã quá quen với thế giới luân hồi nhìn thấu ngay, chết tới không thể chết hơn được nữa.

Lúc ấy nhé, cả tiểu đội họ, hao hết sức chín trâu hai hổ, thừa dịp một lần Tấn vương ra ngoài, lẩn vào thư phòng của y, ai dè ở đằng sau bàn, Tấn vương lại ngồi im lìm trong bóng tối, lạnh lùng nhìn đám người họ, sau đó lôi ra một cái mặt nạ “Thượng Cổ tiên nhân”, từ từ đeo lên mặt, thế là... mọi thứ chấm dứt!

Chỉ cần tưởng tượng một cảnh vậy thôi, cả đám đã không rét mà run.

May mà bây giờ đã biết được, may quá!

Du Cảnh Hoa hít sâu, truyền âm cho mọi người: “Lục Đạo để cho chúng ta xem [sổ tay phòng vệ Đại Chu] mà không xóa đi nội dung liên quan, thì ra còn có mục đích này.”

“Đúng, nếu không phải chúng ta tò mò về ‘Lục Đạo’ và ‘Thần Thoại’, dẫn tới việc đi tìm hiểu về Tiên Tích, thì làm sao biết bí mật này của Tấn vương, nhiệm vụ coi như cũng thất bại đi một nửa.” Loan Nhã Thiến gật đầu tán thành.

Nhiệm vụ trong thế giới ác mộng đúng là ghê gớm, không thể sơ sẩy một bước nào.

Cảm giác được Tiêu Ly khiếp sợ, nhìn thấy hắn biến sắc, lão Trương cảm thấy tự đắc, cười ha hả: “Đừng có mà không tin, hồi đó tin tức này lan truyền ồn ào khắp cả Trường Nhạc, đầu đường cuối ngõ ai mà chẳng biết, đến sau này bị Lục Phiến môn đè xuống, lại thêm có mấy chuyện mới mẻ hay ho, mới dần khiến người ta quên nó đi. Ngươi đó, ở lại Trường Nhạc thêm vài năm là sẽ biết không có nơi nào bì được với nơi ở ngay dưới chân Thiên Tử này đâu!”

Thấy lão Trương lại muốn bắt đầu chém gió, Tiêu Ly cuống quít: “Ta tin, ta tin chứ! Chỉ là cái Tiên Tích này bà nội nó mạnh quá đi nha, ngay cả Tấn vương cũng là người của họ nữa!”

Lão Trương hắc một tiếng: “Vậy mà đã thấy mạnh rồi hả? Huynh đệ ơi, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là tới từ chỗ khỉ ho cò gáy quá, hiểu biết quá ít, kiến thức quá nông cạn.”

Tiêu Ly nghe ra lão Trương lời chưa hết, lập tức lần theo đề tài: “Vậy còn chưa mạnh hay sao? Đường đường Tấn vương, lục địa thần tiên, mà cũng còn là thành viên Tiên Tích, vậy mà còn chưa mạnh hả?”

Lão Trương gắp miếng thịt, uống miếng rượu, nhàn nhã: “Trước khi Tấn vương đột phá, cũng đã là hàng đầu của Đại Chu, nhưng mà ở trong Tiên Tích chẳng là cái gì cả, song sau khi đứng vào hàng tiên ban, thì đã hoàn toàn khác.”

“Tấn vương mà còn chưa phải xuất chúng, vậy... Tiên Tích còn có rất nhiều người mạnh hơn y luôn? Còn những ai mạnh được hơn y nữa?” Tiêu Ly đầy khao khát hỏi.

Vẻ mặt và giọng nói vẻ nghi ngờ của hắn cào trúng chỗ ngứa của lão Trương, y cười tủm tỉm: “Không nói hồi chưa đột phá, chỉ tính bây giờ cũng đã có tới mấy người còn mạnh trên y.”

“Tới mấy người?” Tiêu Ly bật thốt, kinh ngạc vô cùng.

Không chỉ hắn, cả đám Mao Kình, Du Cảnh Hoa cũng phản ứng không khác hắn chút nào.

“Tiên Tích” có tới mấy người trên cơ cả nhân vật cấp thần ma?

Khoa trương quá đi!

“Biết Lang Gia Nguyễn gia không? Gia chủ Nguyễn tiên tử chính là ‘Hằng Nga tiên tử’ của Tiên Tích, tuy cũng là gần đây mới chứng đạo thành tiên, nhưng hồi trước tu vi đã không kém Tấn vương bao nhiêu, ở trong Tiên Tích xếp hàng còn cao hơn Tấn vương, bây giờ khoảng cách hai bên còn xa hơn hồi trước.” Lão Trương chỉ về hướng đông nam.

Y chỉ được cái giao du rộng, nhưng bản thân lại không có kiến thức thật sự, lại đi phân biệt thành viên chính thức với thành viên bên ngoài thành phân chia cao thấp.

Gần đây mới đột phá? Hèn gì, hèn gì! Tiêu Ly thở phào.


Thì ra mới vừa trở thành cấp thần ma thôi, giống như Tấn vương, tin tức vẫn còn chưa cập nhật chứ không phải đám người mình thiển cận.

Nhưng mà nếu cộng thêm “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, thì Tiên Tích đã có tới ba cao thủ từ thần ma trở lên rồi, còn cường đại hơn dự đoán mấy lần!

Đối với “Hằng Nga tiên tử”, bọn họ không hề xa lạ, tuy chưa bao giờ làm nhiệm vụ luân hồi đụng gì tới cô, nhưng trong Tiên Tích có tuồn ra vài cái ngọc bội, hay đan dược làm cải thiện cảm giác do cô chế tác ra.

“Đúng đúng đúng, quy củ là không thể nào tự tiện thay đổi được, còn ai nữa không??” Tiêu Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy có cái gì đó không đúng, chỉ có “Nguyên Thủy Thiên Tôn” và “Hằng Nga tiên tử”, làm sao mà bảo là có tới mấy người!

Lão Trương nhìn dáng vẻ tò mò của Tiêu Ly, đầu lắc lư: “Tẩy Kiếm các Giang kiếm thần, Tiên Tích ‘Ngọc Đỉnh chân nhân’, đều đứng hàng tiên ban nhiều năm, sắp bước vào cấp Thiên Tiên, cảnh giới, thực lực và địa vị đều cao hơn Tấn vương.”

Cấp Thiên Tiên? Chả phải chính là cấp thần ma đỉnh phong theo xếp loại của đám người mình hay sao? Tiêu Ly suýt nữa làm đổ cả chén rượu.

Tuy đã có lờ mờ đoán trước, nhưng chẳng bao giờ dám nghĩ trong Tiên Tích lại có nhân vật cấp thần ma đỉnh phong!

“Ngọc Đỉnh chân nhân” đã nhiều năm không xuất hiện trong giang hồ, trong thế giới luân hồi cũng hoàn toàn mất tích, cũng chẳng có vật phẩm nào tuồn ra, nếu không phải Du Cảnh Hoa khi trao đổi với thành viên Tiên Tích, đối phương ngẫu nhiên có nhắc tới cái danh hiệu này, thì họ đã chẳng biết gì về nhân vật này, không ngờ người ta đã tiến sát tới cấp độ cường giả thần ma đỉnh phong.

Tiên Tích thật là đáng sợ, lại có tới hai nhân vật cấp thần ma, một người tiếp cận thần ma đỉnh phong, mà còn chưa tính một người đã vượt qua cả cấp thần ma, ngang hàng với Lục Đạo, “Nguyên Thủy Thiên Tôn”!

Chính là chiếm hơn phân nửa số lượng Pháp Thân của thế giới luân hồi rồi đó!

Đám Mao Kình không thốt được một lời, Tiên Tích trong mắt họ bây giờ chẳng khác gì phần băng nổi nhìn thấy trên mặt biển, cái phần ấy so với phần ẩn chìm dưới nước thì chẳng là cái gì cả!

Họ càng thêm kính và sợ.

“Còn, còn ai nữa không?” Môi Tiêu Ly khô ran, sợ hỏi lại lòi ra một cường giả cấp thần ma nữa.

Lão Trương ha ha cười: “Trên nữa thì đương nhiên là cái vị ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ kia rồi.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Du Cảnh Hoa lên tiếng: “Ngay cả Lão Trương còn biết thân phận của ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, cho thấy hắn quả thực là đại nhân vật của thế giới ác mộng này, nếu không đã không tạo được ấn tượng tới như vậy với y, lại còn dùng loại ngữ khí như vậy để nói về hắn nữa.”

“Đại nhân vật trong thế giới ác mộng có thể ngang tay với Lục Đạo không có nhiều mà......” Loan Nhã Thiến tự nhủ.

Bọn họ còn chưa kịp phân tích thêm, Tiêu Ly ngoài kia đã hỏi: “‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ là ai?”

“Còn có thể là ai nữa?” Lão Trương chỉ chỉ lên trên, “Đích truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là Ngọc Hư cung chưởng giáo, Nguyên Hoàng Tiên Tôn. Người thừa kế hàng đầu của Đại Chu đó. Ha ha, hắn đương nhiên cũng chướng mắt với cái ngai vàng Đại Chu đó, chỉ trợ lực cho đương kim thiên tử mà thôi.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn đích truyền, Ngọc Hư cung chưởng giáo, Nguyên Hoàng Tiên Tôn, người thừa kế hàng thứ nhất của Đại Chu, bốn danh xưng này không làm đám Mao Kình ngạc nhiên cho lắm, họ nhớ lại những miêu tả về người “chủ nhân của Vạn Giới Thông Thức cầu” này, thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.

Quả nhiên là hắn!

Kẻ duy nhất có thể ép Lục Đạo phải làm chuyện không còn mặt mũi chỉ có thể là kẻ vô cùng hiểu biết về Lục Đạo mà thôi!

“Hèn gì hắn chọn danh hiệu ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, thì ra hắn vốn dĩ chính là Ngọc Hư chưởng giáo, Nguyên Thủy đích truyền......” Chúc Thiên Minh giật mình.


Mao Kình thở dài, nhìn Du Cảnh Hoa: “Cũng chỉ có đại nhân vật như vậy mới chống đỡ được cho ‘Tiên Tích’, không sợ Lục Đạo.”

“Ta cũng đoán ra được là hắn.” Loan Nhã Thiến cảm khái.

Du Cảnh Hoa không nói gì thêm, ánh mắt thoáng lấp lóe, cho thấy sự không còn bình tĩnh trong lòng cô.

“Thì ra là lão nhân gia người, hèn gì hèn gì.” Tiêu Ly thở một hơi dài, làm bộ như khiếp sợ lắm.

Lão Trương cười: “Nguyên Hoàng Tiên Tôn hồi trước trưởng thành cực nhanh, khiến ai cũng phải sợ hãi mà than. Sau này người đại chiến Lục Đạo, mạnh mẽ xông ra khỏi không gian luân hồi, tốc độ tu hành cũng không chậm đi tí nào, mà còn nhanh hơn nữa!”

“Cái gì? Đại chiến Lục Đạo? Mạnh mẽ xông ra khỏi không gian Luân Hồi?” Tiêu Ly lại lần nữa thất thố, không kềm được giọng to hẳn lên.

Đám Du Cảnh Hoa cũng không hơn gì hắn.

Trời, bọn mình đều cho là Nguyên Hoàng Tiên Tôn ngang tay với Lục Đạo, nhưng đâu có ai dám nghĩ hắn lại với thân phận luân hồi giả mà đánh bại được Lục Đạo, mạnh mẽ xông ra khỏi không gian Luân Hồi!

Tuy theo miêu tả trong sổ tay phòng vệ, thành viên Lục Đạo trừ những người tình huống không rõ, thì bản thân đều có vấn đề, nhưng như thế này thì cũng đáng sợ quá sức!

Họ đã được kiến thức khả năng khó lường của Lục Đạo rồi, thật là không thể nào tin nổi!

Lão Trương đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng họ, trêu chọc thêm vài câu thì chuyển đề tài. Tiêu Ly vẫn còn trong hoảng hốt, không còn tâm tình nào hỏi tới chuyện Tiên Tích, chỉ cắm đầu không ngừng uống rượu.

Không bao lâu, một vò rượu uống xong, Tiêu Ly tiễn lão Trương đi, các đội viên hiện thân đi ra, không ai nói gì, chỉ nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.

Một hồi lâu sau, Du Cảnh Hoa nhíu mày:

“Không đúng, loại chuyện như thế này, thần thoại nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài để người ta tăng cường chí khí, đè ép uy phong của mình, nếu đã như vậy, tin này là ai thả ra?”

“Cái này dễ hiểu thôi, nhất định là Tiên Tích thả ra. Nếu đã bị Thần Thoại giở trò ly gián, thì dứt khoát công bố luôn mấy công tích vĩ đại của mình ra ngoài thôi.” Chúc Thiên Minh không chút do dự đáp ngay.

Mao Kình cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, nhất định là Tiên Tích, kiểu gì thì cũng không thể nào là Nguyên Hoàng Tiên Tôn tự mình nói ra được đúng không”

Ha ha ha, mấy người bật cười, bị sự hài hước của Mao Kình làm bình tĩnh hơn. Loan Nhã Thiến trịnh trọng hẳn:

“Mọi người nỗ lực lên, phải cố gắng gia nhập Tiên Tích.”

............

Lại qua hai tháng rưỡi, Du Cảnh Hoa cuối cùng cũng tìm được cơ hội lẩn vào Tấn vương phủ.

Được một ma ma dẫn theo, đi tới cửa hông.

Họ Triệu ma ma vừa đi vừa lải nhải: “Hiện giờ mọi người ai ai cũng ham làm cao thủ, càng ngày càng khó tìm được người làm công việc tạp vụ như ngươi, ngay cả vương phủ chúng ta mà cũng không giữ được người, trong khi những người ổn trọng không tiến triển được Tinh Hỏa thần công thì càng ngày càng già, làm việc nặng quá là khó khăn. Ta rất coi trọng những người đơn thuần như ngươi, chỉ biết chuyên tâm vào công việc, không chạy theo những mục tiêu phi thực tế, lúc nào cũng mơ nghĩ mai kia mình đột phá, trở thành nổi tiếng thiên hạ, nên mới cho ngươi cơ hội này.”

“Cái đám ngu xuẩn đó, giang hồ hiệp khách ở đâu mà chả có, làm gì có chỗ cơ hội cho bọn chúng, tới lúc đó á, không chừng ngay cả cơm ăn cũng còn không có nữa, lúc đó vừa khóc vừa quỳ quay về đây mà cầu xin.”

Du Cảnh Hoa mặc kệ Triệu ma ma lắm lời, chăm chú quan sát cái cửa hông kia.

Đi tới cửa, Tấn vương phủ tinh xảo dần xuất hiện trong mắt cô.

Một bước này bước qua, chính là tự đưa mình vào trong nguy hiểm.

Một bước này bước qua, mình chính là trở thành một nha hoàn hạ đẳng, sẽ không được sinh ra tí tạp niệm nào nữa, để khỏi bị nhìn ra có vấn đề.

Cô tin là mình sẽ làm được, bởi vì ngay cả bản thân cô còn không biết lẩn vào Tấn vương phủ để làm cái gì kia mà.

Cô kiên định đi qua cửa, bước chân rất vững vàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

“Nửa năm nữa, Lục Đạo sẽ giao cho nhiệm vụ gì đây?”