Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 39: Tuyết Lãnh Chiêu nhắc nhở

Dịch giả: Tiểu Băng

Nghe thấy câu hỏi, trong đầu Tuyết Lãnh Chiêu nổ bùng một cái, bóng ma trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán, bất giác lệ rơi đầy mặt.

Tà ma không thể nào chiến thắng trong lòng mình trong mắt người ta chẳng khác gì gà chó, ngay cả tên cũng không biết đã tiện tay giết chết!

Từ nay trở đi, thế gian không còn Thập Tâm thượng nhân.

Lúc này, dù Thập Tâm thượng nhân chưa chết, thì trong mắt Tuyết Lãnh Chiêu cũng không còn là hình tượng chúa tể không sao chiến thắng được!

Đôi khi, chiến thắng tâm ma chỉ cần một cơ hội mà thôi!

“Hoan Hỉ miếu Thập Tâm thượng nhân......” Giang Chỉ Vi nhìn Thập Tâm thượng nhân, cảm thấy hết giận, kể sơ lại mọi chuyện cho Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nghe mà giận dữ, dâm tăng khốn kiếp, may đã bị mình một đao xẻ làm đôi!

Hừ, nhưng mà chết kiểu này quá là dễ dàng cho gã!

Mạnh Kỳ chợt thấy tự hào, chỉ một đao của mình đã giết chết một cường giả đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, câu hỏi vừa rồi của mình lại còn quá chất, vô cùng có phong phạm trước mặt ngoại cảnh Tuyết Sơn phái kia.

Quan trọng nhất là, Thập Tâm thượng nhân này chắc chắn là rất giàu!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt thanh nhã vọng vào tai Mạnh Kỳ: “Ta bảy ngươi ba.”

...... Mạnh Kỳ dại ra, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự chuyện xảy ra vẫn không nhịn được đau lòng, tài phú đang chắp cánh bay đi trước mặt hắn.

Nhưng vậy cũng phải thôi. Nếu không có Vân Hạc chân nhân lặng lẽ ra tay đánh tan “Hoan Hỉ phật đà bản nguyện lực”, khống chế Thập Tâm thượng nhân, làm sao một đao của hắn thành công như vậy được!

Chân nhân, tiên phong đạo cốt của ngươi đâu! Mạnh Kỳ oán thầm, gật đầu chào Tuyết Lãnh Chiêu, hạ xuống, đến bên người Thập Tâm thượng nhân mò đồ.

Giang Chỉ Vi ăn ý thu hồi Sâm La Vạn Tượng môn, “Thân thiết” hỏi thăm Tuyết Lãnh Chiêu, phát hiện ban nãy cô hoàn toàn chìm trong giãy dụa, không để ý Mạnh Kỳ là từ đâu chui ra, còn tưởng Sâm La Vạn Tượng môn là bí bảo phòng ngự, chặn công kích của Thập Tâm thượng nhân, để Mạnh Kỳ mai phục ở gần đó một đao đắc thủ.

Bí bảo phòng ngự và thiền y hộ thể của “Thập Tâm thượng nhân” đã bị một đao của Mạnh Kỳ phá hủy, nhưng chuỗi niệm châu nắm trong tay trái và cái túi vải màu vàng nhạt đeo bên hông thì vẫn còn hoàn hảo.

Niệm châu có tất cả chín viên, màu tối sẫm, trên mỗi viên đều có một con mắt quỷ dị.

Chỉ nhìn thôi, nguyên thần của Mạnh Kỳ đã muốn mê muội, cả người muốn nhũn ra, như bị chín con mắt quỷ quái kia hút vào luân hồi, hãm vào Cực Lạc Địa Ngục.

“May mà Thập Tâm thượng nhân nghĩ muốn dùng cảnh giới áp người, chưa dùng tới bí bảo này......” Mạnh Kỳ thấy mình may mắn.


May là may Thập Tâm thượng nhân không kịp thúc dục, nên tiện nghi cho mình!

Không, là tiện nghi cho lão mũi trâu Vân Hạc!

“Cửu Nhãn Luân Hồi châu.” Giang Chỉ Vi nhìn chuỗi niệm châu trong tay Mạnh Kỳ.

Cửu Nhãn Luân Hồi châu? Mạnh Kỳ nghe tên, nhớ ra nó là cái gì!

Tây Vực Phật môn thuộc về Mật tông, khác với Thiếu Lâm Thiền tông và Tịnh Thổ tông, nó lấy Kim Cương tự làm tượng trưng, tín ngưỡng trải khắp Tây Vực, còn truyền vào thảo nguyên, có cái gọi là “Bí Phật giáo”, Hoan Hỉ miếu cũng xuất từ Mật tông, nhưng đi vào tà đạo, lệch khỏi quỹ đạo Phật pháp, bị thế nhân khinh thường.

Cửu Nhãn Luân Hồi châu là Mật tông chi bảo, các chi mạch tu luyện khác nhau, nhưng bản chất không hề thay đổi, đều là hút tinh thần kẻ địch vào hư ảo luân hồi, chịu đựng nỗi khổ sở sinh lão bệnh tử và các loại tra tấn, nếu tâm linh không đủ cường đại, hoặc có sơ hở, thì sau các lần luân hồi, tinh thần sẽ bị đánh tan, giống như trước kia Mạnh Kỳ dùng “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” phá vỡ tinh thần của Đao Ba.

“Đại khái cỡ Ngoại Cảnh ngũ trọng thiên, phối hợp ‘Biến Thiên Kích Địa đại pháp’ ắt sẽ mang tới hiệu quả kì diệu......” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Từ lúc vào Ngoại Cảnh, kẻ địch hắn gặp toàn là hạng có nguyên thần mạnh mẽ, “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” tuy là thần diệu, gọi ra những kí ức luân hồi, nhưng phẩm giai quá thấp, mà [ Dịch Cân kinh ] đệ nhất quyển đã tăng tới cực hạn, không thể tăng thêm được nữa, nên khó có khả năng phá vỡ phòng ngự tinh thần của đối phương, trừ phi dùng A Nan Phá Giới đao pháp làm vật dẫn, lấy tâm ấn tâm, nhưng chuyện này Mạnh Kỳ không hề mong muốn, cho nên nó trở thành gân gà.

Cửu Nhãn Luân Hồi châu xuất hiện khiến “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” trở thành lại có chỗ dùng.

“Trong ba thành của ta phải có cái này.” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, sau đó mở túi trữ vật.

Trong túi có rất nhiều vật phẩm.

Mạnh Kỳ run run miệng, vì đa phần đồ trong này toàn là quần áo đồ lót của nữ nhân, còn dính vết bẩn......

Đồ biến thái! Mạnh Kỳ thầm mắng, gạt đống đồ kia qua một bên, lôi ra một hạt châu hai màu đỏ trắng.

Hạt châu vừa chạm vào da, trong đầu Mạnh Kỳ liền hiện ra ảo giác, những cô gái xinh đẹp như hoa, trần truồng không mảnh vải, da trắng nõn nà, sắc mặt say mê, vô cùng dâm mĩ.

Tuyết Lãnh Chiêu thấy Mạnh Kỳ lôi hạt châu đó ra thì đỏ mặt, vội nói: “Đó là Hồng Bạch Ma Ni châu, là vật dùng để tu luyện của Hoan Hỉ miếu!”

Hồng Bạch Ma Ni châu? Như Ý Bảo Châu hấp thu tinh nguyên và hoan dục chi khí trong quá trình thải bổ...... Hèn gì có khả năng làm cho nữ nhân trầm mê vào ảo giác nhục dục, các nữ nhân trong này hẳn là những người đã từng bị Thập Tâm thượng nhân thải bổ qua...... Mạnh Kỳ ném Hồng Bạch Ma Ni châu lại vào trong túi, cái này quăng cho Vân Hạc chân nhân!

Vật phẩm còn lại có một cái bảo binh kim luân, trên khắc Hoan Hỉ phật đà tượng, mấy món thiên tài địa bảo, không giàu bằng Tắc La Cư, nhưng có một viên đá là một món đồ khan hiếm mà Mạnh Kỳ đang rất cần, Uyên Hải huyền thạch!

Nó chỉ là một viên đá màu đen nho nhỏ, nhưng Mạnh Kỳ thiếu chút nữa không thể cầm lên được, hư không xung quanh nó ẩn ẩn có xu hướng sụp đổ, vật này ngưng luyện Hỗn Động hư tướng cần.

Mạnh Kỳ tính tính giá trị, cất “Cửu Nhãn Luân Hồi châu” Và “Uyên Hải huyền thạch”, định đem Hồng Bạch Ma Ni châu, kim luân bảo binh và tất cả những vật khác trong túi cho Vân Hạc chân nhân.


Đột nhiên, hắn phát hiện bên dưới mấy món thiên tài địa bảo có một tấm da dê, mở ra, bên trong là một hạt châu màu đen nhìn rất tang thương xa xưa, giống hệt hạt châu của Chu Thu Sơn và Tiền Giai, nhưng không phải không còn sức mạnh giống viên của Tiền Giai, mà là làm cho người ta cảm thấy mơ hồ đần độn.

Trên tấm da dê có vẽ bản đồ Ngư Hải tới Tham Hãn, vẽ rất chi tiết rõ ràng, trong đó có bảy chỗ được đánh dấu đỏ, một chỗ vẽ vòng tròn đỏ.

Giang Chỉ Vi bay xuống dưới xem, ‘thuận tiện’ chắn luôn cảm ứng và tầm mắt của Tuyết Lãnh Chiêu.

“Bảy chỗ này là bảy chỗ từng có phật quang bốc lên.” Mạnh Kỳ truyền âm cho Giang Chỉ Vi.

Giang Chỉ Vi nhìn nhìn cái vòng tròn đỏ, rồi nhìn ra xa: “Chỗ vòng tròn đỏ vẽ chính là chỗ phật quang bốc lên vừa rồi!”

Mạnh Kỳ giật mình, trước khi phật quang bốc lên, Thập Tâm thượng nhân đã đoán ra được chỗ đó sẽ có dị trạng, nên mới vẽ đánh dấu?

Hèn gì gã không tới đó giúp vui!

Gã đoán ra bằng cách nào?

Hoan Hỉ miếu kiểu gì cũng là Phật môn nghịch tông, lý giải về Phật Đạo hơn hẳn cái tên hòa thượng nửa vời Mạnh Kỳ này, có lẽ họ có thể đoán ra chỗ tổng cương xuất thế thật.

Tuyết Lãnh Chiêu nhìn những luồng sáng đang từ phương xa bay trở về, khẽ nhắc: “Lần này cảm ơn hai người, nhưng hai người mau rời khỏi Ngư Hải, nếu chậm e sinh biến.”

Nói xong, cô bay vọt đi, để đón bổn môn trưởng bối.

Chậm e sinh biến? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, trong lòng khó hiểu, Tuyết Lãnh Chiêu nói thế có ý gì? Tuyết Sơn phái và Kim Cương tự, Tu La tự sắp làm cái gì đó sao?

“Ta sẽ báo lời nhắc của Tuyết Lãnh Chiêu cho hai vị trưởng bối, sau đó chờ lệnh của sư môn, cùng tiến lùi với đồng môn.” Giang Chỉ Vi nói.

Mạnh Kỳ gật đầu, quay đầu nhìn về phía tiệm rượu của lão Tào, nghĩ chắc Tạ tửu quỷ đã xảy ra chuyện, bây giờ làm sao mình liên lạc Tiên Tích......

Tạ tửu quỷ cả ngày say không còn biết gì, hoàn toàn không có dấu hiệu tranh đoạt thần chưởng, theo lý, cường giả Ngư Hải sẽ không ai nhằm vào y.

Hiện tại chỉ có hai khả năng, một là thân phận Tiên Tích bị lộ, bị người tập sát, hai là bị kẻ thù phát hiện.

Mạnh Kỳ cẩn thận, xem như là trường hợp đầu tiên, điểm liên lạc của Tiên Tích đã lộ, nên quyết định không để lại ám kí ở Ngư Hải nữa.

Nơi này cách lối vào Lưu Sa tập, Bích Du thiên Hãn Hải không xa, chịu khó đi một chuyến vậy!

Hắn truyền âm cho Giang Chỉ Vi: “Chỉ Vi, nếu vậy có lẽ trong vòng vài ngày tới ngươi sẽ chưa rời đi, ngươi giữ Sâm La Vạn Tượng môn theo, tìm cơ hội để Vân Hạc chân nhân đi ra ngoài tản bộ một chút, ta có việc phải chạy tới Lưu Sa tập một chuyến.”

Giang Chỉ Vi gật đầu, trả Luân Hồi phù cho Mạnh Kỳ, không có Sâm La Vạn Tượng môn, thì phải có cách khác để giữ mạng!

Ném túi trữ vật màu vàng cho Giang Chỉ Vi, bảo cô chuyển lại cho Vân Hạc chân nhân xong, Mạnh Kỳ hóa trang thành “Đại Nhật tán nhân” Thân Báo, mang theo “Cửu Nhãn Luân Hồi châu”, “Uyên Hải huyền thạch”, bản đồ da dê và niệm châu kỳ quái lẻn ra khỏi Ngư Hải.

............

Đến Lưu Sa tập, trời vừa tờ mờ sáng.

Mạnh Kỳ còn chưa hạ xuống, đã nhận thấy không khí ở đây rất lạnh lẽo, cả Lưu Sa tập im ắng, chỉ có tiếng bão cát, không có khí tức sự sống!

Tinh thần lan ra cảm ứng, cửa khách sạn “Hãn Hải đệ nhất gia” rộng mở, bên trong không có một bóng người, tĩnh mịch âm trầm.

Cửu nương cũng xảy ra chuyện?