Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 33: Phong ba nổi

Dịch giả: Tiểu Băng

Hai món... Mạnh Kỳ cảm thấy cách dùng từ của đối phương là lạ, giống như khôi lỗi mới học nói chưa lâu, cách dùng từ rất ngô nghê, cứng ngắc.

Hắn ra vẻ trầm ngâm:

- Thần sư, cơ quan mật khí tuy rằng cường đại, nhưng phạm vi sử dụng hữu hạn, cách thức sử dụng lại cứng ngắc, chỗ thiếu hụt quá rõ ràng, với hai người chúng ta chẳng có bao nhiêu ý nghĩa...

Nữ thần sư vẫn không hề cảm xúc:

- Ba mươi sáu cơ quan mật khí chia làm nhiều dạng, có am hiểu tiến công như Chu Long, có chuyên câu động thiên địa chi lực như Vũ Bá, có thần bí quỷ dị như Vô Đương, có chuyên về suy tính như Long Mã, rất là phong phú, tin là có thể thỏa mãn nhu cầu của các ngươi.

Thần bí quỷ dị, giỏi suy tính, có phải là am hiểu nguyền rủa? Mạnh Kỳ cố gắng đè nén sự sục sôi trong lòng.

Ở phương diện này, mình vừa mới chỉ bước mấy bước đầu, so với cường địch như Cố Tiểu Tang thì thua kém rất xa. Dù trong Nguyên Thủy Kim Chương có Ngọc Hư Thần Toán huyền diệu vô cùng, nhưng mình trụ cột quá yếu, nếu có cơ quan mật khí tương quan phụ trợ, mắc cớ gì không dùng?

Dù sau này không phải sử dụng tới cũng có thể bán cho người khác hoặc bán thẳng cho Lục Đạo, đổi thành thiện công!

Giang Chỉ Vi khẽ nhíu mi:

- Nếu nhớ không nhầm, ‘Thanh Hoa linh mộc’ vạn năm hình như cũng chỉ là một món bảo binh trung phẩm, nhưng từ sau khi Ma Phật loạn thế, nó cực kì hiếm khi hiện thế, bổn môn có trưởng bối vì luyện chế ‘Vạn Mộc Thông Thiên Kiếm’, từng ở Đông Hải khổ tìm mười năm mới tìm được một đoạn.

- Hiếm có như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Nữ thần sư nói:

- Nếu để đổi ‘Thanh Hoa linh mộc’ mà tiêu tốn hơn giá trị hai món cơ quan mật khí, chúng ta sẽ bù thêm vào, đương nhiên sẽ có thù lao riêng thêm.

Nhìn không ra Chỉ Vi cũng biết mặc cả... Mạnh Kỳ nhìn cô, chớp mắt.

Đối với người khác, Thanh Hoa linh mộc quả thực rất khó kiếm, nhưng hai người hắn có Lục Đạo làm hậu thuẫn, nếu thật sự không có biện pháp thì tới chỗ đó đổi, dù sao thần sư cũng đã hứa hẹn không để chúng ta chịu thiệt!

Định xong việc hợp tác, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi rời khỏi Doanh Mặc, chạy tới Vạn Tượng môn.

***

Quanh núi mây trắng lượn lờ, tiên hạc tung bay, thụy thú đầy đất, kì hoa nở khắp nơi, ngập tràn tiên ý, dù chỉ là ở ngoài Bích Du cung, cũng đã thấy chẳng khác gì nơi tiên gia ở.

Vào đại điện, hai người thấy Vân Hạc chân nhân đang ngồi, hai bên là hai đạo sĩ trẻ tuổi đứng hầu. Một nam một nữ, nam dáng cao gầy, đạo bào dài giản dị, ngũ quan rõ ràng, lông mày dày đậm, nữ trắng muốt khả ái.

- Hai vị tiểu hữu, lão đạo đợi đã lâu.

Vân Hạc chân nhân cười mị mị, so với lần trước, bình dị, giống người thường hơn rất nhiều.

Lần trước là cố ý biểu lộ khí tức để chấn nhiếp? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi hành lễ.

Vân Hạc chân nhân chỉ hai tiểu đạo sĩ:

- Trong bổn môn, họ là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ của chúng. Hơn hai mươi tuổi đã câu nhiếp thiên địa, ngưng kết chân phù, ừ, đường đi của chúng ta không giống nhau, khó mà mang ra so sánh, tóm lại là chưa bằng được ngoại cảnh. Thằng bé này đạo hào ‘Minh Hư’, cô bé này đạo hào ‘Minh Quang’, lần này đi theo hai vị tiểu hữu ra ngoài một chuyến vừa để trải đời, vừa để tới Giang Đông truyền tin.

Minh Hư và Minh Quang chắp tay, trong mắt đầy tò mò.

Vân Hạc chân nhân lấy ra một đống vật phẩm, cầm trong tay một tờ danh sách:

- Mặt trên là những vật bổn môn cung cấp, có cả phù triện, đan dược do bổn môn luyện chế, mặt dưới là những thứ bổn môn cần, rất mong hai vị tiểu hữu giúp đỡ.

Danh sách viết không nhiều, vì đây là lần đầu tiên hợp tác, nên mới chỉ mang ý nghĩa dò đường, sau này nếu hợp tác thuận lợi, thành lập được quan hệ vững chắc đương nhiên sẽ khác.


Vật phẩm lần này chủ yếu là phù triện và đan dược, có cả những vật giúp tăng tuổi thọ cho ngoại cảnh. Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi cẩn thận kiểm tra, sau đó chia nhau, cất vào trong nhẫn trữ vật.

Làm xong, Vân Hạc chân nhân lại cầm ra hai hộp ngọc:

- Hai vị tiểu hữu, đây là chút quà cảm ơn của bổn môn.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhận lấy, mở ra, bên trong là hai lá phù đầy hoa văn màu vàng sẫm, không hề lộ ra một chút khí tức nào, rất là quỷ dị.

- Nhiếp Huyền Đại Thân Phù, có thể đỡ thay một lần tai ách, đại khái tương đương với ngoại cảnh ngũ lục trọng thiên của các ngươi.

Vân Hạc chân nhân cười:

- Nếu hợp tác thuận lợi, sau này lão đạo sẽ tặng phù do chính mình làm ra.

Đúng là dụ dỗ trần trụi... Nhưng mà ta không từ chối được! Mạnh Kỳ nghiêm mặt:

- Xin chân nhân yên tâm, vãn bối dù vượt lửa qua sông cũng không tiếc!

Vân Hạc chân nhân đưa Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và hai đệ tử đến Hỏa Vụ sơn, nhìn Mạnh Kỳ dùng lệnh bài mở Sâm La Vạn Tượng môn.

Cánh cửa quen thuộc, nhưng khí tức thì không, Vân Hạc chân nhân thổn thức nhìn vào cửa.

Quả nhiên, không phải là bầu trời bên ngoài nguy hiểm, mà là bên kia cánh cửa nguy hiểm!

***

Minh Hư và Minh Quang đi qua cửa, nhìn quanh đầy tò mò.

Mạnh Kỳ đóng cửa lại, cất nó vào trong nhẫn. Bốn người lặng lẽ rời khỏi trạch viện.

Ngoài đường người qua lại tấp nập, bán đủ loại đặc sản của Hãn Hải, bảo thạch đủ màu chỗ nào cũng có, Minh Hư và Minh Quang không kịp mà nhìn.

Nhưng Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau, ngửi thấy có mùi không đúng.

Không khí của Ngư Hải không đúng!

Cả Ngư Hải tĩnh lặng như mặt biển trước bão táp, trên trời thỉnh thoảng lại có cường giả ngoại cảnh bay qua, đeo theo vũ khí, có người trên tay có ấn kí hoa tuyết, có người lại mặc tăng bào trung nguyên...

- Thiên sư ở đây nhiều thật...

Minh Hư và Minh Quang ngẩng đầu nhìn lên cao, nghẹn họng trân trối.

Đã xảy ra chuyện gì?

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi cẩn thận đi tìm Tạ tửu quỷ.

Tạ tửu quỷ vẫn đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, men say khắp người, nhưng Mạnh Kỳ biết y là thành viên chính thức của Tiên Tích, ném ra bảo thạch, hỏi thẳng:

- Năm nay là năm nào? Ngư Hải xảy ra chuyện gì?

Tạ tửu quỷ lảo đảo:

- Tháng ba, mùa xuân năm đầu tiên của vua mới Đại Tấn.

Ồ, thời gian trong và ngoài động thiên không lệch nhau nhiều lắm.


Tạ tửu quỷ nhìn quanh, uống một ngụm rượu:

- Còn chuyện Ngư Hải, các ngươi túm đại ai đó ngoài đường hỏi đều biết.

- Hai tháng trước, ‘Lạc Thư’ của Giang Đông Vương thị đột nhiên tỏa ánh sáng rực rỡ, ngoài trăm dặm cũng nhìn thấy, từ Ngư Hải tới Tham Hãn cũng không ngừng có phật quang xuất hiện.

- Qua nửa tháng suy tính, gia chủ Vương gia và ‘Tính Tẫn Thương Sinh’ Vương Tư Viễn cũng tìm ra kết quả.

- Trong nửa năm tới, khu vực Ngư Hải và Tham Hãn sẽ có tổng cương Như Lai Thần Chưởng xuất thế!

Tổng cương Như Lai Thần Chưởng?! Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau, không thể nào tin được.

- Nhưng tại sao lại trở thành mọi người đều biết?

Tạ tửu quỷ ợ hơi:

- Ai biết Vương thị nghĩ gì, cứ thế tuyên bố ra ngoài. Các cường giả ngoại cảnh thi nhau chạy tới đây, nên tin tức lan truyền đi càng lẹ.

Trong lòng Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi cùng toát ra bốn chữ: “Pháp thân chi chiến!”

Như đoán ra suy nghĩ của hai người, Tạ tửu quỷ nghiêng người:

- Tiên thượng hiện giờ không thể giá lâm đến đây, nhưng cũng không thể Vương thị nói cái gì thì các ngươi cũng tin cái đó chứ?

- Trước mắt chỉ có các thế lực lớn ngoại cảnh đến đây tìm hiểu, như Tuyết Sơn phái, Kim Cương tự, Hoan Hỉ miếu và Tu La tự, nhưng đến khi thần chưởng xuất thế thời điểm. Hắc hắc...

Minh Quang và Minh Hư ngơ ngác không hiểu gì, chỉ thấy hai người Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đều trở nên nghiêm trọng.

- Ta sẽ không đi tranh ‘tổng cương’.

Mạnh Kỳ nói.

Việc này nếu mọi người đều biết, cuối cùng tất nhiên sẽ trở thành cuộc tranh đoạt giữa các pháp thân, mình dựa vào cái gì dám đi tranh giành với họ?

Làm người phải tự biết mình.

- Ta cũng vậy.

Giang Chỉ Vi gật đầu.

Mạnh Kỳ tiếp tục nói:

- Ta định đưa hai vị đạo trưởng qua Ngọc Môn quan, sau đó thay hình đổi dạng quay trở lại, vì Thần Thoại chắc chắn có dính líu tới chuyện này, tới lúc đó cũng có thể kết thúc ân oán với Cửu Thiên Lôi Thần.

Tiên Tích chắc chắn sẽ tới, nếu giúp họ lấy được tổng cương, chẳng phải mình cũng sẽ được cảm ngộ hay sao!?

- Ở đây có rất nhiều ngoại cảnh, làm sao rời đi?

Giang Chỉ Vi sau khi tấn chức ngoại cảnh, vẫn chưa từng giao thủ với ai, cho nên đang rất háo hức.

Bốn người vừa đi vừa nói, tới một ngã tư, đối diện có một cái kiệu nhỏ bốn người khiêng đi theo hướng ngược chiều.

Khi lướt qua cỗ kiệu, Mạnh Kỳ bỗng rùng mình, xung quanh hắn trở nên trống trơn, một sợi dây nhân quả từ đâu nối hắn với người ở bên trong kiệu!

Nhân quả?

Trốn mau!

Nhưng một luồng khí tức cường đại đã ép xuống, làm hắn ngay cả biến thân cũng không được!

Cỗ kiệu dừng lại, mành che xốc lên, một chiếc giày trắng tinh xảo đi ra, một cô gái áo trắng nhẹ bay, thanh nhã thuần khiết.

"Đẹp quá..." Minh Hư và Minh Quang bị nhan sắc trước mặt làm ngơ ngác, quả thực chẳng khác gì tiên nữ hàng lâm nhân thế.

Tiên nữ này vô cùng thanh nhã, khí chất nhẹ nhàng trong veo, quanh thân không dính một hạt bụi.

- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến toàn không uổng công phu, hai chúng ta ở Ngư Hải mà cũng gặp được nhau, quả thực là duyên phận sâu dày, nhân duyên rõ ràng đó.

Nữ tử thản nhiên nói, thanh tịnh xuất trần.

Mạnh Kỳ nắm lấy đao, nheo mắt, hắn biết người này là ai.

Huyền Nữ hiện thời!

Nhưng không biết là bản tôn hay là ứng thân!