Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 333: Lũ xiết miếu Long Vương

Dịch giả: Tiểu Băng

Liễu Sấu Ngọc hỏi, giọng tò mò:

- Thế huynh có từng nghe thấy tên Lung Tử?

- Không có.

Mạnh Kỳ lắc đầu, quả thật chưa từng nghe qua.

Liễu Sấu Ngọc thất vọng:

- Nếu huynh biết cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất vui, đáng tiếc...

- Mỗ còn có chuyện quan trọng, cáo từ.

Bây giờ Mạnh Kỳ cứ nghe thấy tên nữ mà có chữ “Tử” hay chữ “Tang” là cả người hắn không được tự nhiên, thêm Tô Tử Duyệt lại đang tận lực tác hợp mình với Liễu Sấu Ngọc, nên không nói nhiều, vội vàng bỏ chạy.

- Không dám quấy rầy thế huynh, xin cứ tự nhiên.

Liễu Sấu Ngọc đoan trang hành lễ, vẫn rất dịu dàng.

Hai người một hỏi một đáp, những người còn lại vẫn còn đang chìm trong trận chiến vừa rồi, là nửa bước Ngoại cảnh lại còn có bảo binh mà Kha Trường Cát nhanh chóng bại trận, quả là khiếp sợ.

Họ vẫn biết Cuồng Đao rất mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn lại mạnh tới như thế!

Hèn gì giết Lang Vương chưa tới nửa bước lại dễ như giết gà thịt chó!

Hèn gì thiên nhân hợp nhất viên mãn được gọi là “đước đầu” trong ngoài giao hội!

Mạnh Kỳ rời khỏi diễn võ trường, thấy Tô Việt đi tới, vẫn mặc đồng phục thần bộ màu vàng sẫm, nghiêm trang hỏi:

- Là đang muốn đi liên lạc Cố Trường Thanh?

- Phải.

Mạnh Kỳ đáp. Chuyện này có liên quan tới La Giáo và Diệt Thiên Môn, một mình mình không sao làm được, để Lục Phiến Môn xử lý vậy.

Con hàng này á, cho bao nhiêu tất sẽ há miệng ăn bấy nhiêu.

Tô Việt gật đầu:

- Tổng bộ đầu rất coi trọng hai vụ tập sát gần đây, đã xin hoàng thượng hạ lệnh, trước và sau Quỳnh Hoa yến sẽ cho kích hoạt đại trận của Thần Đô đại trận, tuy không phải mở ra toàn bộ, nhưng nếu là động tĩnh tương đối lớn là sẽ biết ngay. Nếu lại bị Ngoại cảnh tập sát, trừ phi ngươi không đỡ nổi, nếu không sẽ không đến nỗi mất mạng, kẻ nào muốn ra tay cũng phải xem ra tay xong một chiêu rồi có thoát được hay không.

Muốn mở hết đại trận phải tốn kém rất nhiều, triều đình không gánh nổi.

- Vậy thì tốt.

Hắn vốn định mời một Ngoại cảnh của Lục Phiến Môn hoặc cha của Vương Tái thầm bảo vệ cho mình.

Rời khỏi Thần Uy hầu phủ, Mạnh Kỳ đi thẳng đến Trung Châu tiêu cục ở ngoại thành, đến gần mới thấy tiêu cục đều mặc đồ tang trắng.

"Tổng tiêu đầu của Trung Châu tiêu cục hình như là sơ nhập Ngoại cảnh. Không có ông ta, cấp bậc của tiêu cục sẽ bị hạ xuống, thành hạng bình thường. Ông ta chết, con cháu đệ tử trong tiêu cục đương nhiên bi thương..." Mạnh Kỳ cẩn thận quan sát tiêu cục.

Chợt nhìn thấy một nam tử đội đấu lạp đi vào tiêu cục.

Mạnh Kỳ lập tức nấp người, ngầm lẻn vào sân, trốn trên cây.

- Xin hỏi huynh đài đến để làm gì?

Một nam tử trung niên mặc đồ tang tới hỏi.


Người đội đấu lạp trầm giọng đáp:

- Ta tới lấy vật áp tiêu.

- Vật áp tiêu gì?

- Vật nhờ các ngươi đưa từ Nam Châu về Thần Đô.

Nam tử đội đấu lạp đáp, vẻ vội vàng hồi hộp.

Quả nhiên là chuyện này... Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra quan sát khắp xung quanh.

Nam tử trung niên đã hiểu. Y muốn nổi giận nhưng không nổi giận được, y vừa hận đối phương phó thác vật nguy hiểm như thế cho tiêu cục, khiến Tổng tiêu đầu và bao nhiêu tiêu sư chết thảm, vừa xấu hổ vì làm mất vật áp tiêu.

Cuối cùng, y cố nén giận dữ, nói:

- Vị khách nhân này, thật là ngượng quá. Vật áp tiêu đã mất rồi, tổng tiêu đầu cũng bị người của tà ma cửu đạo giết chết, xin cho chúng ta thời gian, để chúng ta đi tìm vật áp tiêu về. Nếu muốn bồi thường, chúng ta cũng xin đáp ứng.

Nam tử đội đấu lạp cố gắng kềm chế:

- Mất? Mất như thế nào?

Nam tử trung niên kể lại đầu đuôi, vô cùng chi tiết, cuối cùng nói:

- Chúng ta chia binh làm hai đường, nhưng toàn quân bị diệt, vật áp tiêu hẳn là đã bị La Giáo và Diệt Thiên Môn lấy mất.

Đương nhiên y không biết Cố Trường Thanh được Mạnh Kỳ cứu, xem ra Cố Trường Thanh trốn thực rất kĩ, không hề liên lạc với Trung Châu tiêu cục.

Nam tử đội đấu lạp đi thong thả mấy bước, ngữ khí vừa vội vàng vừa ngưng trọng:

- Nếu có tin tức về vật áp tiêu, lập tức để lại ám kí ngoài cửa cho ta...

Y nói nội dung của ám kí, xong quay đầu rời đi, hoàn toàn không nói gì tới việc đòi bồi thường.

Mạnh Kỳ lặng lẽ lặn theo ra, đuổi theo nam tử đội đấu lạp.

Nam tử đội đấu lạo rất cẩn thận, rẽ quẹo lung tung.

Đi một hồi, nam tử đội đấu lạp lại vòng về trước cửa Trung Châu tiêu cục, đầu ngõ có một cỗ xe ngựa, ngựa đang đứng yên gặm cỏ.

Y nhìn trước nhìn sau, sau đó vọt nhanh vào trong xe ngựa.

"Y vừa rồi rẽ tới rẽ lui, đi qua xe ngựa hai lần mà không vào, là để người ở trong xe quan sát xem có ai theo dõi y hay không!" Mạnh Kỳ cả kinh, đối phương thực là lão luyện!

Quả nhiên, từ trong xe ngựa, có hai luồng ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ!

Ngựa hí vang, nhảy dựng lên, sau đó chạy nhanh ra đường.

Mạnh Kỳ bất chấp, lập tức đuổi theo.

Hắn sải bước, súc địa thành thốn, khoảng cách mấy chục trượng nhanh chóng bị thu ngắn.

Đúng lúc này, đôi mắt trong xe lại ngẩng lên, đấu mắt với Mạnh Kỳ.

Xoẹt!

Khí cơ va chạm, tia điện lấp lóe, xe ngựa đột ngột vọt ra khỏi sự tập trung của Mạnh Kỳ!

Nếu nhắm mắt lại, bịt lỗ tai, chỉ dùng cảm ứng, sẽ không còn ‘nhìn’ thấy được xe ngựa, cứ như vốn dĩ là không có!

Mạnh Kỳ đuổi tới nơi, xe ngựa qua lại nhốn nháo, không tìm thấy nữa.


"Cao thủ thiên nhân hợp nhất...” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Nếu không phải mình thương thế chưa lành, tên kia không thể nào thoát khỏi dễ như vậy.

“Từ khí cơ va chạm, xem ra không phải Nghiêm Xung, là ai vậy...” Mạnh Kỳ đau khổ suy nghĩ.

Tuy trên Nhân Bảng người có thiên nhân hợp nhất viên mãn không nhiều, ngoài hắn chỉ có Nghiêm Xung, Lưu Tô, Tu La Miếu La Hầu, Thuần Dương Tông Thiên Sách và Tử Cực Kiếm Thôi Triệt, nhưng ở ngoài Nhân Bảng thì chẳng ai biết rõ. Thế giới này không bao giờ thiếu những người tài giỏi, ví dụ như Tiền quán chủ từng mời Mạnh Kỳ chỉ giáo trước đây.

Nghĩ mãi không ra, Mạnh Kỳ không nghĩ nữa, đi tới chỗ nhà hoang trước kia hắn với Cố Trường Thanh ước định, để lại ám kí.

Làm xong, Mạnh Kỳ nấp vào gần đó, kiên nhẫn đợi Cố Trường Thanh.

Sự tình quan trọng, hắn không thể rời đi, phải chắc chắn Cố Trường Thanh nhìn thấy ám kí rồi tới tìm mình, để ngừa giữa đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Giờ ngọ, thời điểm người ta lười biếng nhất, chỉ có tiếng chó sủa ở đâu đó vọng tới, không gian rất là u tĩnh.

Một bóng người lặng lẽ tới gần, nhìn ám kí, sau đó tăng tốc.

Bỗng vai y nặng hẳn xuống, cơ thể mất đi cân bằng, bị người kéo vào trong góc.

- Là ta.

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, khiến Cố Trường Thanh đang định đâm kiếm dừng lại.

- Ngươi không sao chứ?

- Tiểu Mạnh, vật áp tiêu bị cướp rồi!

Hai người gần như lên tiếng cùng lúc.

- Cái gì?

Mạnh Kỳ bật thốt.

Hắn đột nhiên cảm nhận được có một sự dao động khí tức rất nhỏ, lóe lên rồi biến mất rất nhanh!

"Có người theo dõi ta... Thực lực mạnh hơn ta...” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nếu không phải tin tức của Cố Trường Thanh quá mức kinh người, làm đối phương giật mình thì đã không phát hiện ra được!

Hắn bất động thần sắc hỏi:

- Ngươi không bị thương chứ? Bị cướp như thế nào?

- Hôm qua ta đến tiêu cục để xem tổng tiêu đầu về chưa, mới biết tổng tiêu đầu chết thảm...

Cố Trường Thanh suy sụp:

- Ta đang do dự có nên tiếp tục trốn hay không, có lẽ là không khống chế được cảm xúc, để lộ ra, nên bị người ta phát hiện, xông tới, chỉ một chiêu đã bắt được, cướp lấy vật áp tiêu, tới khi huyệt đạo giải khai, ta sợ làm liên lụy tiêu cục, nên rời đi.

- Không lấy mạng ngươi, e là người này không phải tà ma tả đạo, ngươi có nhìn thấy bộ dáng của hắn, hay điểm đặc thù nào của hắn hay không?

Mạnh Kỳ hỏi.

Cố Trường Thanh lắc đầu:

- Hắn đeo mặt nạ, mặc trường bào màu đen.

- Mặt nạ gì?

Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi.

Cố Trường Thanh nhíu mày cố nhớ:

- Giống… hình như là mặt nạ Quảng Thành Thiên Tôn trong hí kịch, đúng, là Quảng Thành Thiên Tôn!

Quảng Thành Thiên Tôn? Bà nó, lũ trôi miếu Long Vương, người một nhà không nhận được ra nhau... Mạnh Kỳ thở phào:

- Trường Thanh, ta tìm cho ngươi một chỗ ở trước, tạm thời đừng lộ mặt ra ngoài.

- Được.

Cố Trường Thanh không từ chối.

Hai người rời khỏi ngõ nhỏ, từ một chỗ tối, có một nam tử đi ra.

Hông y đeo một cái ấn vàng, nhíu mày thầm nghĩ:

“Trên người hắn quả không còn vật áp tiêu...”

Nam tử này biến mất chưa lâu, hư không lại gợn sóng, có một người nào đó lầm bầm:

- Sao ‘hắn’ lại bắt lão phu phải tự tới đây, có Lục Phiến Môn là đủ rồi mà...