Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 - Chương 60: Hung thần

Khói bếp lượn lờ, chính là chân ý của hồng trần, nhưng đối với người có lòng tham không đáy thì còn xa mới đủ. Có một người vợ bình thường thì quá nhạt nhẽo rồi, thêm một cô nương thanh thuần nữa, lại thêm một người mang vẻ đẹp yêu dị đi, một lãnh diễm nữa cũng được; Gia sản bạc triệu không đủ, phải phú khả địch quốc; Phải làm uy bá một huyện, một lời định sinh tử kẻ khác; Phải làm cao thủ hoành hành một phương, trên đời không có địch thủ...

Lão giả tóc xám nhìn thấy ánh đao đầy khí tức hồng trần, dương như là thấy Tắc La Cư đang quỳ trước mặt lão, như một con chó đang vẫy đuôi nịnh hót, lấy lão làm chủ nhân.

Lão vốn là thủ lĩnh của một đám mã phỉ trên Hãn Hải, vì có một chút kỳ ngộ nên cũng coi là có danh khí, đáng tiếc bị Tắc La Cư nhìn trúng, bị cưỡng ép phải thuần phục y. Thế nên lão luôn tràn ngập khát vọng có thể đánh bại Tắc La Cư, trở thành chủ nhân của Tà Lĩnh, trở thành một trong những kẻ cường đại nhất Hãn Hải.

Lồng ngực cảm thấy đau đớn, lão giả hồi phục tinh thần, chỉ thấy một thanh đao đỏ sậm đã chém toác da ngực, lưỡi đao đang tiến sâu vào cơ thịt của lão.

Là một kẻ có không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến, lão giả biết rằng đã không còn cơ hội né tránh nữa, chỉ có thể dùng chiêu đối chiêu, dùng công đối công, mới tìm được một đường sinh cơ.

Lão thu ngực bụng lại, trảm mã đao bổ nghiêng ra, bộ dáng muốn đồng quy vu tận.

Một đao kia mang theo khí lạnh thấu xương kéo tới, cho dù Mạnh Kỳ có Kim Chung Tráo nhưng cũng nhịn không được mà rùng mình một cái. Huyết dịch và cơ bắp toàn thân hắn như bị đông cứng lại, động tác lập tức chậm dần.

Đao pháp của lão này cũng có chân ý truyền thừa nào sao?

Đao chưa đến, ý đã phát, đông lạnh thân thể đối phương.

Đang...!

Trảm mã đao chém vào ngực phải Mạnh Kỳ, phá vỡ Kim Chung Tráo, kéo theo một cái lỗ hổng trên ngực hắn. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thịt bên trong ngực Mạnh Kỳ đang nhúc nhích, kẹp lấy thân trảm mã đao, máu tươi theo lưỡi đao mà trôi xuống.

Nếu không có Kim Chung Tráo đỡ phần lớn lực đạo và thương tổn, một đao này đã đoạt mạng Mạnh Kỳ rồi.

Lão giả tóc xám cũng không tấn công nữa, tuy vì Mạnh Kỳ ngừng một chút nên lão tránh được tổn thương chết người, nhưng cả ngực và bụng lão cũng bị xé ra, có thể thấy cả ruột gan nội tạng sắp rơi ra ngoài cơ thể. So với Mạnh Kỳ thì thương thế của lão nghiêm trọng hơn rất nhiều, dù sao cũng không có Kim Chung Tráo phòng thân, mà lão cũng xuất đao sau đối phương.

Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Kỳ đối mặt với đối thủ có chân ý truyền thừa, Vô Sinh Chỉ của Cố Tiểu Tang càng đáng sợ hơn. Nhưng mà tên mã phỉ này đột ngột phát ra Đao Ý lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, chân ý đâu phải là vật mà ai cũng có được đâu?

Ngoài ý muốn nhưng cũng phải chịu, lúc này đã không còn đường lui cho hắn nữa rồi, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng mà thôi. Cho nên sau khi bị thương, hắn vẫn không chút do dự, mi tâm mở ra, tinh thần như một mũi trâm hung hăng đâm về phía lão giả.

Sau đó tay trái hắn rút Bằng Khuyết Kiếm, trường kiếm giơ cao, bày ra tư thế đưa thiếp.

Lão giả thu trảm đao về, giơ lên phòng ngự, cố gắng cầm cự mà đợi viện trợ. Nhưng đột nhiên lão cảm thấy bên tai như có tiếng chuông cổ cùng vang. Lão vì mất máu quá nhiều, đầu óc bị choáng váng, nên chịu ảnh hưởng mạnh từ huyễn thuật. Trong ánh mắt mơ hồ, chỉ thấy một đạo kiếm quang sáng lên, mang theo sát ý thuần túy và khí tức tử vong, dường như là lời triệu hoán của diêm la địa ngục.

Trảm mã đao giơ lên, nhưng đã chậm một bước. Mạnh Kỳ thu kiếm, cũng không nhìn đối phương nữa, trực tiếp phóng tới hướng Khang Chi

Ánh mắt lão giả mờ dần, mi tâm có máu tươi chảy ra, thân hình ngã xuống chậm rãi, đến chết vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Mấy gã mã phỉ Khai Khiếu Kỳ thấy Mạnh Kỳ như một chiến xa dũng mãnh, đao kiếm mau lẹ, trong chớp mắt đã Thất Khiếu cao thủ La đương gia ngã xuống, không còn sinh cơ.

Sao có thể như vậy?

La Huy - La đương gia từng gặp kỳ ngộ, lấy được chân ý truyền thừa của một chiêu đao Ngoại Cảnh, ngộ ra thức Băng Tuyết Thứ Cốt. Dù là Bát Khiếu đối mặt với lão cũng không nắm chắc có thể chiến thắng, nhưng hôm nay lại chết dưới tay gã thiếu niên dã man kia, chỉ chống đỡ được mấy hơi thở đã tuyệt khí bỏ mình rồi.

Thằng dã man này thật đáng sợ!

Trong vô thức, cả đám bọn chúng liền bước chậm lại, tựa như đang đợi người khác xông lên trước.

Khang Chi không thể nghĩ tới La Huy lại chết trong vòng vài chiêu, nên gã căn bản là chưa kịp chuẩn bị, nội tâm đầy sợ hãi.


Gã không dám trực tiếp chống đỡ với tên hung thần này, liền quay đầu muốn chạy ra khỏi viện.

Hai chân Mạnh Kỳ phát lực, vận dụng toàn phần Bộ Phong Tróc Ảnh, trong một hơi kéo gần khoảng cách.

Khang Chi sợ tới mức hồn bất phụ thể, liều mạng mà chạy, cố thoát khỏi gã hung thần.

Đúng lúc này, Cố Trường Thanh đột ngột nhảy ra, ngăn trước mặt tên đầu lĩnh mã phỉ. Từ trước đến nay, Khang Chi rất tự phụ với mưu trí của mình, ít phải động thủ nên không hề có tâm tư liều mạng. Gã thấy hai mắt tên thiếu niên trước mặt tràn đầy lửa giận và liều mạng, làm sao dám ham chiến, liền biến hóa thân pháp, muốn lách sang cạnh mà chạy.

Trước có sói, sau có hổ, trong lòng gã lo lắng như lửa đốt.

Đột nhiên, một bóng hình từ ngoài viện bay vào trong, tựa như Đại Bàng giương cánh, hai trảo cong cong, bao phủ toàn thân Mạnh Kỳ, dường như muốn xuyên thủng xương đầu của hắn.

Hoằng lão đại đã về! Kẻ tới đúng là tên mã phỉ Thất Khiếu đi cứu hỏa, nửa đường y phát hiện có điều không đúng nên quay lại. Đám mã phỉ trong sân lập tức lấy lại tinh thần, nhao nhao lao lên cướp một chén canh.

Khang Chi cũng thở ra một hơi, cuối cùng cũng có viện trợ rồi!

Tinh thần gã phấn chấn, nhe răng ra cười, thiết phiến trong tay lay động, đánh về phía Cố Trường Thanh.

Tiểu tử này nhìn thật quen mặt, lại có hận ý ngút trời, hung thần đằng sau thì dùng Kim Chung Tráo, toàn thân bất hoại, mình còn không đoán ra thân phận hai đứa nó sao?

Qua một tháng không có tin tức gì, tưởng bọn nó về Trung Nguyên rồi, ai mà ngờ hai thằng nhãi này vẫn ở Hãn Hải, còn dám tập kích Tà Lĩnh?

Hừ, tiểu tử này mới xuống núi du lịch, cùng lắm là đạt trên dưới Nhĩ Khiếu, mình là Tứ Khiếu cơ mà? Coi như không giết được nó thì cũng không thua được, đợi chút nữa càng có nhiều viện quân kéo đến, hai đứa nó phải chết không thể nghi ngờ!

Thấy Khang Chi tấn công, Cố Trường Thanh không có sợ hãi, ngược lại là hiện ra chút biểu cảm thỏa mãn, chân trái cậu bước tới, mũi kiếm run run, đâm liên tiếp vào năm chỗ hiểm yếu trên cơ thể Khang Chi.

Đây là một kiếm chiêu rất lợi hại của Cố Gia Kiếm Pháp, có tên là Kiếm Chỉ Ngũ Phong, là một chiêu số liều mạng!

Đối mặt với cao thủ Thất Khiếu đang lăng không đánh xuống, Mạnh Kỳ không hề hoảng loạn, nội tâm trầm tĩnh, tinh thần ngưng kết một lần nữa, đâm về phía đối phương.

Sau đó hắn chỉ xéo trường kiếm, Diêm La Thiếp phát ra. Hắn không quan tâm đến Ưng Trảo Công của đối phương, hoàn toàn không có tâm tư đón đỡ. Trường kiếm đâm ra, chỉ có công mà không có thủ, chỉ có tiến mà không có lui.

Kiếm quang sâm nghiêm đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện trong mắt đám mã phỉ. Nó hiện ra một khí tức liều mạng khó nói, kiếm ra không về, cũng không cần phải về.

Mà tên Thất Khiếu tu luyện Ưng Trảo Công đột nhiên lay động thân hình. Nếu là trên mặt đất y đã có thể tránh né, nhưng hiện tại y đang lăng không.

Kiếm quang trong vắt, cướp đi mọi ánh mắt.

Quang tán, người rơi. Tên Thất Khiếu ngã xuống, tay trái hắn đã thu về để ngang trên trán, muốn ngăn lại một kiếm này, nhưng vẫn không kịp. Trường kiếm nhanh hơn tay y một chút, xuyên từ mi tâm tới tận má, máu tươi phun ra tung tóe.

Chỉ thiếu một chút thôi là y đã chặn được một kiếm này.

Nếu Diêm La Thiếp bị ngăn cản, Mạnh Kỳ sẽ hứng chịu ưng trảo của y, dù có Kim Chung Tráo thì cũng phải chịu trọng thương.

Mạnh Kỳ rút Băng Khuyết Kiếm ra, nhìn mũi kiếm vẫn dính máu tươi và hàn khí, hắn liền thở ra một hơi, bước qua thi thể tên mã phỉ mà đi thẳng tới Khang Chi.

Lại một gã Thất Khiếu nữa bị giết!


Trong doanh trại đã không còn cao thủ Thất Khiếu nữa!

Đám mã phỉ đằng sắp phát điên rồi, hung thần phía trước giết cao thủ Thất Khiếu dễ như làm thịt gà chó, đám mình lên thì có tác dụng gì? Ai lên trước chết trước.

Tuy mã phỉ đều hung hãn không sợ chết, nhưng vẫn có những suy nghĩ bình thường của nhân loại, hai gã cao thủ Thất Khiếu chết trong thời gian ngắn đã triệt để đánh sụp tâm lý của chúng. Vì vậy đám mã phỉ lập tức giải tán, chen nhau chạy ra khỏi viện, chúng muốn quay về chỗ ở của mình thu thập tư trang và tài vật, lập tức rời khỏi chỗ này.

Khang Chi bị dọa đến mềm nhũn cả chân, lại dưới sự công kích điên cuồng của Cố Trường Thanh nên hắn đã không cách nào trốn thoát, chân tay luống cuống. Mạnh Kỳ nhảy vào vòng chiến, một đao đánh ra đem gã lật nhào trên mặt đất.

Cố Trường Thanh nhanh chóng lao tới, không trực tiếp trảm sát mà điểm huyệt chế trụ Khang Chi.

Có thể mang hắn rời đi? Cố Trường Thanh ngẩng đầu nhìn Mạnh Kỳ. Cậu muốn tìm một chỗ để từ từ tra tấn Khang Chi, đương nhiên phải ưu tiên việc trốn thoát đã.

Mạnh Kỳ mặt không biến sắc mà nói: Không nên trốn.

Trạng thái hiện tại của Mạnh Kỳ không quá tốt, hắn dùng liên tiếp hai chiêu Diêm La Thiếp và Lạc Hồng Trần, thể lực tiêu hao rất lớn. Vì vậy nếu hai người bọn họ chỉ có trốn tránh thì lập tức đám mã phỉ sẽ biết trạng thái không tốt của hắn, lúc đó nguy hiểm sẽ tăng cao.

Lúc này bên ngoài sân viện đã có một đám gần trăm tên mã phỉ tới cứu viện, trong đó có không ít hảo thủ Khai Khiếu.

Giết vào, cứu quân sư! Có người hô to.

Bọn chúng tuy kinh ngạc và do dự nhưng dũng khí là vẫn còn, hiện tại đang phân công lẫn nhau, ý muốn từ mọi phía mà xông vào cứu quân sư Khang Chi.

Phịch! Một cỗ thi thể từ trong viện ném ra, rơi trước mắt đám mã phỉ.

Là La đương gia!

La đương gia chết? Sao có thể?

Nhưng tiếng kinh hô không ngừng vang lên, bước chân của cả đám mã phỉ liền ngừng lại, tiểu viện trước mặt dường như hóa thành hang hổ.

Phịch!! Lại một thi thể nữa bị ném ra ngoài.

Hoằng lão đại!

Hoằng lão đại cũng chết...

Đám mã phỉ sợ đến thất thần, đứng im tại chỗ như tượng. Trong doanh địa chỉ còn hai người Thất Khiếu, giờ đây cả hai đều bị giết, rút cuộc thì địch nhân đáng sợ đến mức nào?

Đây không phải hang hổ, đây là đầm rồng rồi!

Mạnh Kỳ liên tục ném thi thể của hai tên Thất Khiếu ra ngoài, tay hắn huy động xé bỏ vạt áo, lộ ra hai cánh tay và bộ ngực, trên làn da màu ám kim vẫn còn những vết thương đang rỉ máu đỏ tươi.

Hắn nhấc Khang Chi lên, đi ra cửa viện, đối mặt với gần trăm tên mã phỉ, rồi vung tay ném Khanh Chi xuống đất.

Thấy trong nội viện có người đi ra, đám mã phỉ nhịn không được mà lùi lại vài bước, tiếp theo đó chúng thấy một người trẻ tuổi để trần ngực trái và cánh tay bước ra. Trên ngực người trẻ tuổi vẫn còn một miệng vết thương dữ tợn, máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay, nhưng phối hợp với khuôn mặt tuấn tú không chút sợ hãi của hắn lại tạo ra một uy thế khó nói, có cảm giác như đến từ Tu La địa ngục.

Mạnh Kỳ giơ giới đao lên, giọng nói lạnh lùng mà sâm nghiêm:

Hôm nay ta thề phải san bằng Tà Lĩnh, ba kẻ này là tấm gương đi đầu của các ngươi!

Nói song, hắn lao thẳng tới một gã mã phỉ Súc Khí Kỳ ở gần đó, vung đao chém xuống, máu tươi bắn ra ngút trời!

Là hắn, Lôi Đao Ác Tăng!

Mã phỉ đứng hàng đầu vốn sừng sờ, sau đó lập tức quay người bỏ chạy thục mạng.

Hai gã thủ lĩnh Thất Khiếu còn không có lực chống cự, nhóm mình thêm vào thì có tác dụng gì? Hơn nữa quân sư Khang Chi hình như cũng chết rồi, còn chưa kể đối phương có năng lực của Ngoại Cảnh!

Mã phỉ đứng sau thấy phía trước tán loạn, tự nhiên là cũng không muốn đi nộp mạng, vì thế cả lũ nhao nhao chạy trốn.

Trong chốc lán, gần trăm tên mã phỉ cướp đường mà chạy tứ tán, trong sân viện không còn một ai.

Mạnh Kỳ vung giới đao, khống chế tốc độ, làm bộ như đang đuổi theo chúng.

Cố Trường Thanh đứng ở bên cạnh cửa, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cảnh tượng này, Tiểu Mạnh thế mà đuổi gần trăm tên mã phỉ chạy thục mạng!