Sắc mặt Triệu Trinh dịu đi một chút, thản nhiên nói:
- Ngươi làm việc này là có nguyên nhân, không giống với những người khác.
Nghe câu nói này của Triệu Trinh, trong lòng đám người Triệu Tông Thực đều vang lên một tiếng, dường như quên mất câu nói “chín quá hóa nẫu”. Những lời buộc tội Trần Khác quá nhiều, khiến Triệu Trinh ngay cả câu nói thật lòng cũng không tin nữa!
Trần Khác chỉ biết cúi đầu rơi lệ, làm cho đám quan viên cảm thấy đồng cảm. Hai mắt Triệu Thự cũng vì thế mà đỏ lên, môi mấp máy nhưng lại không mở miệng. Y thầm nghĩ, nếu như Quan gia đã bảo vệ Trần Khác, bản thân mình dù có nói thêm cho hắn chỉ là vẽ thêm chân cho rắn.
- Thôi được.
Triệu Trinh thở dài nói:
- Mấy ngày nữa, đoàn sứ giả nước Liêu sẽ tới chúc thọ quả nhân, ngươi đi nghênh đón họ.
- Thần tuân chỉ...
Lần này Trần Khác không hề từ chối. Hắn biết, bất luận là từ thanh danh của mình hay là suy nghĩ cho đại cục, đây đã là kết quả tốt nhất. Cho dù hắn có thông minh đến mức nào thì cũng không thể hiểu rõ được tên tiểu tử Triệu Tông Thực, y hà cớ gì lại điên cuồng công kích bản thân mình như vậy! Lẽ nào thật sự là để cho hả giận?
Trần Khác chấp nhận rồi nhưng Triệu Thự ngược lại không chấp nhận. Sau khi bãi triều, y đi theo Triệu Trinh về điện Phúc Ninh, buồn bực nói:
- Phụ hoàng, người bảo con không chấp nhặt với bọn chúng, nhưng quả thực bọn chúng khinh người quá đáng rồi!
- Trước tiên điều tra cho rõ rồi hãy nói tiếp.
Triệu Trinh khẽ cau mày nói:
- Đại Lý Tự đã xem xét sân đá cầu, nói dưới khán đài đặt mấy trăm cân thuốc nổ, các ngươi làm kiểu gì vậy, có phải là quá sơ suất rồi không?
- Bởi vì sân đá cầu cũng là vệ thành, là dựa vào cấm quân đóng giữ.
Triệu Thự hạ giọng nói:
- Bọn họ vận chuyển thứ gì đó vào bên trong, tổ ủy hội cũng không có quyền kiểm tra.
- Con là nói cấm quân sao?
Chân mày Triệu Trinh nhíu lại chặt hơn.
- Nhi thần cũng chỉ là suy đoán.
Triệu Thự biết, Quan gia việc gì cũng dựa vào chứng cứ, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Dù như thế nào, đây cũng không thể cùng ngoài ý muốn, kẻ khởi xướng thực là quá điên cuồng, hoàn toàn không để ý gì tới sống chết của bách tính muôn dân. Loại người này còn không đáng được gọi một tiếng người!
- Quả là tán tận lương tâm...
Triệu Trinh thở dài nói:
- Nhưng mong là không liên quan tới mấy huynh đệ các con.
- Nhi thần cũng nghĩ như vậy.
Triệu Thự biết, Triệu Trinh không muốn gây ra bê bối chư tử đoạt vị, lão Hoàng đế vẫn hy vọng có thể nối tiếp một cách thuận lợi, không muốn để người đời sau nhìn vào chê cười.
- Sau này, con nên nhường nhịn bọn chúng một chút.
Triệu Trinh hạ giọng nói:
- Làm vua cần có lòng bao dung bốn biển, trong đó cũng có cả kẻ thù trước đây. Nếu con không làm được điều này thì không thể thành người tài.
- Nhi thần xin nghe lời chỉ bảo.
Triệu Thự gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhi thần có khẩn cầu quá đáng, xin phụ hoàng ân chuẩn.
- Có phải con muốn cho Trần Khác ở lại kinh thành?
Triệu Trinh cười hỏi.
- Phụ hoàng sáng suốt anh minh.
Triệu Thự gật đầu nói:
- Mấy năm nay bọn chúng thật sự đối với Trọng Phương rất quá đáng. Nếu nói trước đây Trọng Phương có làm gì thì cũng đều vì nhi thần, có chút bất đắc dĩ. Hiện nay, lại lật lại mấy chuyện vặt vãnh này cộng thêm vụ án sân đá cầu gây rối loạn, nhi thần thật sự lo lắng bọn chúng có âm mưu gì đó...
- Con thật sự cần phải học tâm thuật đế vương.
Triệu Trinh ngược lại cười lắc đầu rồi trầm giọng nói:
- Quả nhân sao lại không biết bọn chúng mưu hại Trần Khác, cho nên quả nhân mới bảo vệ hắn. Nhưng cho hắn rời khỏi kinh thành một thời gian là vì...
Nói câu này, Triệu Trinh liền rút ra một phần danh sách trong túi nói:
- Đây chính là thuộc quan của Tề Vương phủ mà ta định ra cho con, con xem thế nào.
Triệu Thự nhận lấy mở ra xem, bên trên có Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Phùng Kinh thậm chí còn có Tô Triệt... nhưng lại không thấy Trần Khác. Y ngỡ ngàng ngẩng đầu nói:
- Phụ hoàng sót một người.
- Là quả nhân cố ý đó.
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Ta hỏi con, chức Thái tử của con từ đâu mà tới?
- Tất nhiên là phụ hoàng yêu quý.
Triệu Thự trong lòng run lên, đây chính là lần đầu tiên Triệu Trinh xác minh cho y biết.
- Sai rồi.
Triệu Trịnh ngược lại lắc đầu nói:
- Ban đầu quả nhân không hề xem trọng con, là do mấy năm nay con tự mình tiến lên.
Dừng lại một chút, Hoàng đế nói thẳng:
- Hơn nữa còn có một Trần Khác vì con mà chạy vạy vạch kế hoạch. Có thể nói, con có thể có ngày hôm nay, hắn là người có công đầu không nghi ngờ gì nữa.
- Vâng...
Triệu Thự gật đầu có chút khó khăn, trong lòng không khỏi thầm thất kinh. Trọng Phương quả nhiên nói không sai, Quan gia đúng là hiểu hết nhưng giả bộ hồ đồ, thật ra không có gì có thể qua mắt được người.
- Nhưng con có bao giờ nghĩ qua, con hiện nay quá ỷ lại vào hắn, sau này làm Hoàng đế rồi thì nên qua lại như thế nào?
Triệu Trinh trầm giọng hỏi.
- Nhi thần không dám có ý đại nghịch bất đạo.
Triệu Thự vội vàng nói.
- Hiện nay con nhất định phải nghĩ rồi, quả nhân sức khỏe yếu tự biết thời gian không còn bao lâu nữa. Nếu không sắp xếp hậu sự cho tốt, bảo vệ Đại Tống thiên thu muôn đời, thì còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?
Triệu Trinh ánh mắt thâm trầm nói.
- Phụ hoàng người có thể đã hiểu lầm rồi.
Triệu Thự hạ giọng nói:
- Trọng Phương là người biết tiến biết lui, hắn thường nói với con, bản thân chí không ở đường triều, hy vọng sau này có thể đảm nhiệm một chức quan nhàn hạ, chuyên tâm làm học vấn của hắn.
- Chí không ở triều đình? Mấy năm nay hắn phải khổ sở lặn lội mưa gió làm gì?
Triệu Trinh thản nhiên giễu cợt nói:
- Huống hồ, không có người chí hướng lớn nào lại nói rõ ràng ra, chính là quan niệm nhằm khoe khoang bản thân. Nhưng nếu muốn thực hành vào nhân dân đất nước thì cũng cần phải có được sự ủng hộ cùa quyền lực tối cao! Toan tính của hắn rất lớn, chỉ e rằng ngay cả con – người bạn tốt nhất cũng không hề biết rõ!
- Đây không phải là...
Triệu Thự trở nên kinh hãi, thì ra câu nói “Hoàng đế thánh minh” không phải một câu nói đùa, liền vội vàng giải thích giúp Trần Khác:
- Suốt bao nhiêu năm nay chúng con không có gì không nói với nhau, đều là thật lòng muốn cho Đại Tống giàu mạnh....
- Nếu không biết lòng hắn chân thành, quả nhân sao có thể để mặc hắn làm?
Triệu Trinh cười nói:
- Nhưng con đã bao giờ nghĩ qua chưa, nếu hắn đã không có tư lợi thì tại sao lại cùng con chơi trò chơi “dừng lại khi đang ở đỉnh cao” kia?
- Hắn quá nhạy cảm rồi.
Triệu Thự chán nản nói.
- Không phải hắn nhạy cảm, là do con dùng hắn quá tàn ác!
Triệu Trinh nghiêm mặt nói:
- Thứ nhất, tinh hoa tài năng của hắn, toàn bộ đều được dùng cho người tư, việc tư, nên sớm đã lao lực quá nhiều, khó có thể tiếp tục được, vì thế nên luôn có ý nghĩ lui về. Thứ hai, từ trước tới nay, đều là hắn độc lập ra sức chống đỡ đại cục cho con, thậm chí ngay cả con cũng cho rằng chức Thái tử này là do hắn giành được cho con. Tuy nhiên con có nghĩ qua, rốt cuộc còn muốn dựa dẫm vào hắn tới khi nào nữa? Lẽ nào ngay cả khi làm Hoàng đế rồi, con vẫn nghe theo lời hắn nói gì sao?
- Điều này...
Hiện nay, Triệu Thự chỉ nghĩ đến chức vị Thái tử, có lòng nào nghĩ đến chuyện đăng cơ sau này.
- Con không đành lòng hạ quyết tâm, quả nhân đành làm kẻ ác vậy.
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Huống hồ quả nhân cũng không phải bắt con phụ hắn, cha con Triệu Tông Thực trời sinh lương bạc, quả nhân không thích họ. Nhưng nếu con vẫn nghĩ sau này sẽ không phụ hắn thì hiện nay phải phòng ngừa chu đáo, đừng để bất cứ ai trở thành ân công của con!
- ...
Triệu Thự yên lặng lắng nghe, trong lòng thấy không thoải mái, nhưng ngược lại một chữ cũng không dám thêm vào.
- Người mà con cần là năng thần, nhưng không phải một người mà là một nhóm người!
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Trần Trọng Phương là một thanh thần kiếm của triều Đại Tống ta, quả nhân để lại cho con, sau này cần phải thay đổi lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa) hoặc là thúc đẩy nền chính trị mới, và hắn chính là thứ vũ khí lợi hại nhất. Nhưng đạo lý chỉ huy cấp dưới không đơn giản chỉ là hai chữ “cân bằng”. Nếu quá tin vào một người, thì quyền bính khó tránh khỏi bị người kia chiếm đoạt. Huống hồ quốc sự nặng nề, há lại cho một người lộng quyền? Còn cần hiền thần cùng bàn bạc, quả nhân chọn Tư Mã Quang, Vương An Thạch giúp con, họ đều là tuổi trẻ, tài năng của xã tắc hàng trăm năm mới gặp.
Triệu Trinh nói xong ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Thự:
- Có thể thấy trời không tuyệt hoàng Tống ta, trong thời điểm nhiều việc bị gác lại đang cần chấn hưng, rơi xuống rất nhiều anh tài. Nhưng trên đời này, khó sống chung với nhau nhất chính là anh tài. Nếu con không biết điều hòa tốt để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, ngược lại còn gây hại cho Đại Tống, vì thế đạo lý chỉ huy người dưới con nhất định phải học cho tốt!
- Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo của phụ hoàng!
- Điểm quan trọng nhất là không thể để cho một nhà độc tài.
Triệu Trinh rõ ràng là đã suy nghĩ rất nhiều:
- Tạo nên thế chân vạc là tốt nhất, như thế này thì việc tranh giành được giảm xuống ít nhất, cho nên con cần phải cố gắng hết sức làm cho ba cái chân vạc này dài như nhau.
Dừng lại một chút, hoàng đế buồn bã nói:
- Tuy nhiên hiện nay, rõ ràng là một chân dài và hai chân ngắn, làm thế nào đây?