Triệu Tông Huy trả lời. Trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra gã đúng là đang lo lắng, tổn thất hơn mấy trăm ngàn xâu, cũng vô cùng đau lòng, chẳng qua là không nói mà thôi”.
Y không khỏi thầm tán thưởng: “Thập Tam đệ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng dày dạn kinh nghiệm đến khó tin, có thể giấu được chuyện này trong lòng, xem ra thực sự là đã được dự đoán làm Hoàng đế!”
Vừa nghĩ tới việc gã sẽ lên làm Hoàng đế, còn mình là Thân vương, Triệu Tông Huy trong lòng chợt tức giận, trầm giọng nói:
- Thập Tam đệ, đệ muốn làm như thế nào với hắn thì cứ nói một tiếng, còn lại cứ giao cho ca ca, bảo đảm sẽ không để đệ thất vọng.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu nói:
- Huynh làm việc thì đệ yên tâm rồi.
Liền chắp tay sau lưng chậm rãi bước hai bước, buồn bã nói:
- Đệ không muốn gặp lại người này trong kinh thành.
- Trong Cử tử lần này, danh vọng của người này rất cao đấy…
Triệu Tông Huy nói:
- Đó có thể chủ yếu là vì hắn ra tay hào phóng, vừa nãy còn tùy tiện cho tiểu đồng giữ cửa một miếng vàng lá.
- Điều này rất đơn giản, không để cho hắn thi đậu vậy là mọi việc dễ rồi.
Triệu Tông Thực thản nhiên nói:
- Đến lúc đó cho dù hắn có tiền đi nữa, đám người thi đỗ năm đó cũng sẽ không thèm coi hắn ra gì.
- Đây cũng là một ý kiến hay.
Triệu Tông Huy nói:
- Nhưng giải Nguyên Biệt Đầu như hắn đến khi thi hội vẫn là hình thức thi Tỏa thính, lúc đó chỉ sợ có muốn thi rớt cũng là điều khó khăn.
- Phải tìm cách làm cho hắn không có cơ hội để tham gia thi.
Ánh mắt Triệu Tông Thực lộ ra tia lạnh lẽo:
- Không thi thì sao có thể đậu ?
- Điều này…
Nghe nói phải can thiệp vào vấn đề thi cử, Triệu Tông Huy không thể không đau đầu, nhưng y đã mạnh miệng nói ra, đương nhiên chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đồng ý:
- Không thành vấn đề, bảo đảm làm cho hắn dù có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng sẽ không có đất dụng võ!
- Ừ.
Triệu Tông Thực có phần hào hứng gật đầu:
-Tùy ý đuổi hắn đi đi, không đáng để lãng phí thời gian.
Triệu Tông Huy phát thiệp mời cho hắn chẳng qua là vì muốn tận mắt nhìn thấy Trần Khác, bây giờ đã nhìn thấy rồi, cũng không có ý lôi kéo hắn, hiển nhiên phải để hắn trở về.
- Phòng đã được dọn sạch sẽ.
Triệu Tông Huy đứng lên nói:
- Vẫn là gian phòng lần trước đệ tới ở, sáng sớm mai chúng ta sẽ trở về phủ.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu, liền đi ra ngoài nói:
- Đệ mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.
Thân thể gã gầy yếu, sức khỏe lại không tốt, lúc nãy ở ngoài kia đứng lâu như vậy nên cảm thấy không thể chịu đựng được nữa rồi.
- Hãy để Nịnh Nương xoa bóp cho đệ một chút đi.
Triệu Tông Huy nói:
- Thủ pháp của nàng rất tuyệt diệu.
Triệu Tông Thực liếc nhìn Nịnh Nương, khuôn mặt tuyệt mỹ kia thẹn thùng làm tim gã không khỏi đập thình thịch. Nhưng sức mạnh ý chí vẫn vượt qua được sự kích động, gã chậm rãi lắc đầu nói:
- Không cần, ta chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.
Nói xong liền rời đi.
…
Triệu Tông Thực vừa đi, Nịnh Nương liền xụ mặt xuống, nghiêng người ngồi trên ghế không lên tiếng.
Nguyên nhân khiến nàng không vui, Triệu Tông Huy trong lòng hiểu rất rõ, nhẹ nàng đi tới ôm nàng nói:
- Ta đã sớm biết gã sẽ không đồng ý, chẳng qua là muốn gây thiện cảm mà thôi.
- Người làm sao chắc chắn như thế chứ?
Nịnh Nương mặc dù trong lòng vẫn không vui, nhưng không kiềm nén được hiếu kỳ hỏi:
- Hay là gã…. thích nam nhân?
Người con gái có thể được bầu làm hoa khôi ở Biện Kinh, đều là do ông trời dày công tạo ra mê hoặc chúng sinh. Nịnh Nương không hề nghi ngờ mị lực của mình, cho nên chỉ có thể hoài nghi về Triệu Tông Thực.
- Đừng nói bậy.
Triệu Tông Huy căng thẳng nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói:
- Về phương diện kia gã không có vấn đề, chỉ là gã giả vờ không gần nữ sắc đấy thôi.
- Giả vờ?
Nịnh Nương ngạc nhiên nói:
- Chuyện đó mà cũng có thể giả vờ sao, nhưng mà nhìn thật lắm.
- Ha ha.
Triệu Tông Huy cười rộ lên, từ từ nói:
- Giả vờ như đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thánh nhân, ngay cả bản thân gã cũng tin rằng mình là một thánh nhân.
Y nói xong vỗ nhẹ vào mông nàng một cái nói:
- Nàng đi đuổi hai tên tiểu tử đó đi đi, nói là ta đã đi ra ngoài…
- Như vậy không ổn đâu, dù sao cũng là lão gia mời người ta tới.
Nịnh Nương hạ giọng nói:
- Nếu ngay cả gặp cũng không gặp, lại đuổi bọn hắn đi, sẽ khó tránh khỏi bị người khác đàm tiếu.
- Đàm tiếu cái gì?
Triệu Tông Huy hừ lạnh một tiếng nói:
- Lúc trước ta mời hắn ba lần hắn cũng không thèm tới. Dùng lần này để trả thù cho ba lần đó, hắn còn lời chán.
Hổ phụ sinh hổ tử, con trai của Triệu Doãn Nhượng cũng có tâm trả thù mãnh liệt. Có cơ hội tốt như vậy, Triệu Tông Huy sao có thể bỏ qua?
Thấy Nịnh Nương còn đứng ở đó, Triệu Tông Huy không nhịn được nói:
- Hay là nàng đã thích hai tên cao to lực lưỡng ấy rồi phải không, sao lại quay sang bênh vực bọn hắn?
- Lão gia nói đùa, trong mắt thiếp chỉ có một mình người.
Nịnh Nương nũng nịu liếc y một cái:
- Thiếp đi đuổi khách.
Nàng liền sửa sang váy áo nghiêm chỉnh, đi tới tiền sảnh.
Trong phòng, Trần Khác và Tống Đoan Bình đã đợi được một canh giờ, mặc dù bên trong có tỳ nữ dâng trà và bánh ngọt, nhưng trong lòng hai người khó tránh khỏi khó chịu, bực bội không yên.
Nhìn Trần Khác có chút thông cảm, Nịnh Nương không khỏi cảm thấy ảm đạm… Bất kỳ người con gái nào trông thấy hắn tràn đầy khí khái của một nam nhân như thế, cũng khó tránh nảy sinh thiện cảm. Dù cho các cô gái có giống như Nịnh Nương quen nhìn việc đời như vậy, cũng không thể không thở dài cho vận mệnh của hắn. Nhưng biết phải làm thế nào đây? Thiên hạ này vốn chính là kẻ mạnh chi phối kẻ yếu, nàng ngay cả vận mệnh của mình, không phải cũng mặc cho người khác điều khiển sao?
- Thật có lỗi với hai vị.
Nịnh Nương khẽ chào, vẻ mặt hối lỗi nói:
- Chủ nhân nhà ta tạm thời có việc gấp đi ra ngoài, sợ là đêm nay không về được.
Sắc mặt Trần Khác vừa mới có chút dịu lại, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào, hắn đè nén cơn giận dữ nói:
- Đã như vậy, tại sao không sớm báo cho bọn ta biết?
- Rất xin lỗi, chủ nhân nhà ta vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng trở về kịp thời.
Từ Nịnh Nương cảm thông nhìn hai người bọn họ nói:
- Chỉ còn biết ngày khác sẽ lại cho gửi thiệp mời, xin mời hai vị đến phủ sau.
- Không cần…
Trần Khác cuối cùng nhịn không được, cơn giận bùng phát lên nói:
- Hôm nay cuối cùng có thể lãnh giáo đạo đãi khách của Bác Nghệ Hiên, ngưỡng cửa nhà các ngươi quá cao, học trò không dám trèo cao!
Nói xong quay sang nói với Tống Đoan Bình:
- Phương Chính huynh chúng ta đi, bây giờ đi chợ đêm còn có thể nhét đầy cái bao tử!
- Y cô nương bỏ qua cho, người này tính khí nóng nảy.
Tống Đoan Bình ôm quyền nói với Y Nịnh Nương, rồi vội vàng đuổi theo. Cũng không đề phòng Trần Khác đột nhiên dừng bước, thiếu chút nữa không dừng được mà tông vào người hắn.
- Trần công tử còn có chuyện gì?
Từ Nịnh Nương hạ giọng nói.
- Nghe nói nguồn gốc danh tiếng của “Bác Nghệ Hiên” các ngươi.
Trần Khác nói:
- Là vì từng vị khách được mời đến, đều phải lưu lại một tác phẩm. Đúng là có việc này chứ?
- Đúng vậy.
Y Nịnh Nương gật đầu nói.
- Tại hạ bất tài, cũng là vị khách do chủ nhân nhà cô mời tới!
Trần Khác đem hai chữ “vị khách” nói rất nặng:
- Cũng nên theo lệ lưu lại chút gì đó đúng không?
- Cái này…
Nịnh Nương khó xử:
- Chủ nhân nhà ta đi vắng, ta không dám tự tiện nhận ý tốt.
- Đây mà được coi là tự tiện nhận ý tốt? Ta viết ra, chủ nhân nhà cô trở về xem là được.
Trần Khác quả quyết nói.
- Ở đây không có bút mực giấy nghiên.
- Không sao, ta có mang theo bút.
Trần Khác phóng mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên tường ở vị trí treo bài Lậu Thất Minh (tác phẩm của thi nhân Lưu Vũ Tích thời Đường), cười lạnh nói:
- Còn về phần giấy thì dùng nó là được rồi!
Không giải thích, từ trong người lấy ra cây bút lông, tháo nắp bút, đi đến trước bức tường trắng như tuyết, thoải mái bắt đầu.
“Cánh không cần lớn, trong rộng là ổn, giả vờ sơ sài, đồ cổ đầy nhà.
Ngôi nhà này, kiêu căng ngạo mạn, nói không giữ lời, mắt chó nhìn người kém!
Đàm tiếu có trọng thần, đi lại toàn quyền quý. Có thể lập bang phái, kết tam công cửu khanh.
Ngự Sử không nghe thấy, Đại Tống không phái quân.
Bắc Ngụy phủ Trọng Đạt, Tây Hán Vương Mãn cư.
Mạnh Tử rằng: “Là có ý gì?”
Viết xong liền ném bút đi, hắn sải bước rời khỏi nơi quỷ quái này.
- Nếu nhìn không vừa mắt, lấy vôi sơn lại tường.
Tống Đoan Bình hướng về phía Y Nịnh Nương cười cười áy náy, nhanh chân đuổi theo.
- Cung tiễn hai vị.
Y Nịnh Nương hờ hững liếc mắt nhìn những chữ trên tường kia, dùng tư thái vô cùng duyên dáng thi lễ với hai người.
….
Trở lại trong xe, Trần Khác giận không kiềm được đấm vào vách xe liên tục bốn quyền, nếu không phải đây là xe cỡ lớn được đặc chế thì thế nào cũng sẽ bị đập nát. Dù vậy, thùng xe vẫn bắt đầu lung lay dữ dội, khiến Tống Đoan Bình mới vừa lên xe suýt nữa ngã xuống.
Lý Trung vội vén rèm xe lên xem xét, Tống Đoan Bình khoát tay nói:
- Không có chuyện gì, mau cho xe chạy đi.
Đợi xe ngựa đi khỏi con hẻm nhỏ ra tới đường lớn, Tống Đoan Bình thấy cơn giận của Trần Khác vẫn còn chưa tan hết, nói đùa:
- Ta đã nói ngươi không thích hợp để diễn kịch, thế nào, diễn được không?