Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 963: Bắt người phản loạn (Thượng)

Trên thực tế trước kia hắn thật sự động sát cơ, dù sao nếu không có Bạch Tiểu Thuần, hắn không gặp nhiều hung hiểm như thế, những năm qua hắn có tâm trí như sắt đá cũng bị xúc động vài lần, cũng đã lạc ấn trong lòng.

Bạch Tiểu Thuần xuất hiện chính là việc ngoài ý muốn, không nằm trong kế hoạch của hắn, nếu như mang Bạch Tiểu Thuần về thành Cự Quỷ, với thanh thế của hắn, có thể tưởng tượng ngày sau thân phận của Bạch Tiểu Thuần trong thành Cự Quỷ dưới một người trên vạn vạn người.

Chuyện như vậy, nếu nằm trong kế hoạch cũng thôi, nhưng đây là bất ngờ, là ngoài ý muốn, nội tâm Cự Quỷ Vương rất không thoải mái.

Cho nên hắn giao quyền lựa chọn cho Bạch Tiểu Thuần, nếu như Bạch Tiểu Thuần trả lời là ước định của hai người, như vậy Bạch Tiểu Thuần không lấy được Thiên Nhân Hồn, Cự Quỷ Vương còn phong ấn Bạch Tiểu Thuần, chờ sau khi giải cấm chế, Bạch Tiểu Thuần sẽ bị âm thầm đưa ra khỏi thành Cự Quỷ, từ nay về sau không liên quan tới hắn, sinh tử do trời.

Nếu như Bạch Tiểu Thuần nói tới những thảm thiết trên đường tới đây, như vậy Cự Quỷ Vương sẽ cho hắn Thiên Nhân Hồn, sau đó vẫn như cũ... Sinh tử do trời.

Hai lựa chọn này, cho dù thế nào Cự Quỷ Vương cũng sẽ không cho Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi theo mình về thành Cự Quỷ.

Nếu Bạch Tiểu Thuần không biết tốt xấu, dám vỗ đầu của mình, nói ra ân cứu mạng, hành vi này xem như mang ân, lấy tính cách của Cự Quỷ Vương, hắn sẽ ra tay.

Hắn cho Bạch Tiểu Thuần ba con đường, Bạch Tiểu Thuần lựa chọn con đường thứ tư, sắc mặt Cự Quỷ Vương quái dị nhưng không thể làm gì, cũng mắng thầm tiểu tử láu cá, trải qua Bạch Tiểu Thuần nháo trò và vô sỉ như thế, sát ý và suy nghĩ vừa rồi không còn, nhất là nhìn thấy thương thế trên người Bạch Tiểu Thuần, trong đầu nhớ tới hình ảnh đối phương không bỏ mình.

Đối phương vào thời khắc sống chết lại chân thành, Cự Quỷ Vương đa mưu túc trí, hắn nhìn rõ ràng, hắn hiểu đó là thật, nghĩ tới đây, tâm tính kiêu hùng của hắn cũng mềm hơn một chút.

Sau khi nhớ lại Bạch Tiểu Thuần lượn quanh một vòng lớn nói lời nịnh nọt, lúc hắn nói ra câu sau cùng làm Cự Quỷ Vương không biết nên khóc hay cười, ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt lạnh lùng của Cự Quỷ Vương giảm bớt, hắn vung tay, Thiên Nhân Hồn kim thuộc tính rơi vào trong tay Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy lo sợ, không ngừng quan sát Cự Quỷ Vương, mắt thấy Thiên Nhân Hồn bay tới, hắn sửng sốt sau đó bắt lấy, đã thấy Cự Quỷ Vương quay người bước đi lên, dường như muốn rời khỏi.

Bạch Tiểu Thuần vẫn không mò được suy nghĩ của đối phương, cầm Thiên Nhân Hồn, do dự có nên cáo biệt hay không? Chuyện lúc trước không so đo?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ lung tung, Cự Quỷ Vương lên tiếng.

- Đứng ở nơi đó làm gì, bản vương muốn về thành Cự Quỷ, chẳng lẽ ngươi không định quay về!

Đột nhiên thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động, trong mắt có thần thái, hắn biết mình đã vượt qua một cửa này, Cự Quỷ Vương nói rất rõ ràng, muốn mang mình quay về.

Vừa nghĩ tới sau khi trở về, bản thân mình xoay người hoa lệ, Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, hắn hưng phấn bước đi.

Cự Quỷ Vương khôi phục tu vi, ba Thiên Nhân, một hai hai bị bắt, việc này phát sinh quá nhanh, ba đại gia tộc không có cách nào, lại nói tới sáu Thiên Hầu trong thành Cự Quỷ..

Trước mắt thành Cự Quỷ lòng người bàng hoàng, thế lực trong nội thành khẩn trương và lo lắng, nếu ngày đó Cự Quỷ Vương chết thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác bị Bạch Hạo cứu đi, kể từ đó trong lòng những người làm phản treo một thanh đao, chỉ có thể chờ mong ba đại Thiên Nhân ra ngoài truy sát, cuối cùng có thể chém giết Cự Quỷ Vương.

Những người không làm phản cũng chột dạ, bởi vì Cự Quỷ Vương xây dựng ảnh hưởng quá nặng, bọn họ không có đi bình loạn, việc này nếu như miễn cưỡng nói đồng mưu, bọn họ cũng khó giải thích.

Trong tình thế khẩn trương như thế, toàn bộ thành Cự Quỷ bị kiềm chế, không thấy người đi đường, tất cả Hồn tu đều ở lại nơi ở của mình, yên lặng chờ đợi lần tạo phản kết thúc.

Chỉ có Hồn Quân quân đoàn của sáu đại Thiên Hầu đang lo lắng hãi hùng, bọn họ tuần tra trong trong thành Cự Quỷ, đồng thời cũng không từ bỏ tìm kiếm, dù sao không ai dám cam đoan Cự Quỷ Vương đào tẩu sẽ không lẻn vào trong thành, mặc dù khả năng này không lớn nhưng cũng không buông lỏng quá nhiều.

Về phần sáu Thiên Hầu làm phản kia, sắc mặt bọn họ âm trầm, tụ tập trong đại điện tại nội thành, bọn họ ít nói chuyện, khi thì nhìn sang bầu trời xa xa, mong ba đại Thiên Nhân quay về.

- Cự Quỷ Vương suy yếu, mặc dù Bạch Hạo giảo hoạt, thủ đonạ tàn nhẫn, dù sao tu vi không đủ, nhất định sẽ thành!

- Cho dù Cự Quỷ Vương có hồn huyết, dù sao cũng là hồn huyết, hắn có mấy giọt chứ?

Sáu người không ngừng tự an ủi mình, lại không thể ức chế trái tim đập loạn.

Cùng lúc đó bên ngoài thành Cự Quỷ, trên một đỉnh núi có hai người đang đứng, bọn họ nhìn chung quanh.

Hai người này chính là U Minh Công và Vô Thường Công, mỗi người bọn họ kiêng kỵ, bọn họ chờ mong, trong lòng càng hiểu rõ, mạng lẫn vận đã không phải bọn họ quyết định, sống hay chết đều nằm trong tay ba đại Thiên Nhân cùng Cự Quỷ Vương.

Thiên Nhân của ba đại gia tộc thành công, Vô Thường Công chỉ có thể bỏ chạy hoặc quy thuận bọn họ, trái lại... Đó là lúc U Minh Công đại nạn lâm đầu, cho nên hai người từ bỏ đấu pháp, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau, có thể làm cho đối phương giảm bớt chiến lực một Thiên Nhân, đây là ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ.

Trong lúc toàn bộ thành Cự Quỷ đang ngột ngạt, tất cả mọi người khẩn trương lo nghĩ, thời gian trôi qua, dần dần hoàng hôn đến, bầu trời đỏ rực như mây lửa, trong mắt Hồn Tu thành Cự Quỷ bó lại nặng nề, nội tâm mọi người đang lo lắng.

Vào lúc này bầu trời quay cuồng, thời gian trong nháy mắt, toàn bộ mây trên bầu trời biến hóa, từng tiếng thiên lôi ỏổ vang trên chín tầng trời, vang vọng tám phương.

Rầm rầm rầm!!

Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, rung chuyển tất cả thế lực trong thành Cự Quỷ, sắc mặt sáu đại Thiên Hầu biến hóa, bọn họ nhìn nhau, không nói một lời và nhìn lên bầu trời.

Vô Thường Công và U Minh Công cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người khẩn trương và mong đợi.

Trong nháy mắt nhìn sang, sắc mặt U Minh Công biến hóa, hắn không dám tin và kinh hãi, mà Vô Thường Công rung động, hắn vui mừng như điên và cười lên ha ha.

Thần thái của hai người khác biệt, một kẻ kinh, một kẻ vui, tiếng thiên lôi nổ vang trên bầu trời truyền vào thành Cự Quỷ.

---------------