Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 904: Ta muốn cao chạy xa bay

Sắc mặt nam tử áo xanh cực kỳ cung kính, sau kh bay tới trước mặt Vô Thường Công liền ôm quyền cúi đầu.

- Mạt tướng Lý Húc, bái kiến Vô Thường Công.

- Người này là Bạch Hạo, ta giao hắn cho ngươi, an bài hắn thân phận lính canh ngục đi.

Vô Thường Công lên tiếng, sau khi chỉ vào Bạch Hạo liền không nói hai lời quay người bay trở về pho tượng cự quỷ.

Vương gia giao nhiệm vụ cho hắn mang Bạch Hạo về, an bài thân phận, về phần thân phận gì, loại chuyện nhỏ nhặt này Cự Quỷ Vương không hỏi tới, Vô Thường Công cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát ném vào ma lao trong Thành Cự Quỷ.

Ba người Lý Húc vội vàng đồng ý, cung kính tiễn Vô Thường Công.

- Ma lao! Lính canh ngục?

Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền sững sốt, hắn cho rằng Cự Quỷ Vương sẽ gặp mình... Kém nhất cũng an bài cho mình thân phận cận vệ, hắn không ngờ lại trở thành lính canh ngục trong ma lao.

Lao, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy, lúc trước Bạch Tề định ném hắn vào ma lao, cũng bởi vậy Bạch Tiểu Thuần tò mò bảo Chu Nhất Tinh tìm hiểu một phen, biết rõ ma lao thành Cự Quỷ chính là khu vực hung danh hiển hách trong phạm vi thành Cự Quỷ, nơi này chuyên giam giữ kẻ phạm đại tội, bởi vì đủ các lý do nên không thể chém giết, đều là đám người cùng hung cực ác tu vi cao tuyệt, thậm chí người bị giam giữ tại nơi này không có kẻ nào được hưởng đãi ngộ...

Trong thành Cự Quỷ vẫn truyền lưu một câu nói, chết không đáng sợ, đáng sợ chính là bị giam giữ trong ma lao làm ngươi sống không bằng chết!

- Ta đường đường Vạn phu trưởng, làm sao lại biến thành lính canh ngục...

Bạch Tiểu Thuần không phục bất bình, hắn lại là đại trượng phu co được giãn được, vì vậy suy nghĩ bản thân cứ hư tình giả ý một phen, sau đó tìm cơ hội đi truyền tống trận quay về nhà.

Nhưng không đợi hắn nói cái gì, ba người Lý Húc nhìn thấy Vô Thường Công đi xa, chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhất là Lý Húc, hắn bày ra thần sắc không giận tự uy, lạnh lùng đánh giá Bạch Tiểu Thuần một phen.

- Ngươi chính là Bạch Hạo của Bạch gia?

Ngữ khí của hắn lãnh đạm giống như không thích Bạch Tiểu Thuần, trên thực tế không chỉ có hắn như thế, hai phụ tá sau lưng cũng như vậy, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần lạnh nhạt nhưng không mang theo chút cảm tình nào, dường như bị các tin đồn về Bạch Hạo ảnh hưởng.

Biết rõ hắn kẻ có lòng dạ độc ác, lục thân không nhận, dường như am hiểu ẩn nhẫn, cũng chém giết không ít tộc nhân, nhân vật ác như vậy, bọn họ không nguyện tiếp xúc nhiều, cũng không quan tâm tới.

- Thu hồi bộ dạng của ngươi tại Bạch gia đi, đã đến nơi này thì phải làm theo quy củ của Lý mỗ, trong ma lao, Lý mỗ chính là trời! Hôm nay ma lao không ra, ngày mai ngươi tới nơi này chờ.

Lý Húc nói chuyện mang theo băng hàn, căn bản không chờ Bạch Tiểu Thuần trả lời, hắn hất tay áo vào dòng sông, vòng xoáy xuất hiện lần nữa, trong chớp mắt ba người bay vào bên trong.

- Rời đi?

Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn ba người hạ mã uy với mình, muốn Bạch Tiểu Thuần biết rõ, ma lao không phải nơi dễ dàng đi vào và trở ra, cũng nên kẹp đuôi làm người.

- Người nào đó muốn hạ mã uy với ta, ta còn không muốn đi đấy!

Bạch Tiểu Thuần cũng tức giận, hắn cảm giác mình thân là Vạn phu trưởng, nội tâm tự an ủi bản thân nên nhận thân phận lính canh ngục, không ngờ đối phương còn hạ mã uy với mình.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh sau đó rời đi.

Hiện tại là buổi trưa, toàn bộ Thành Cự Quỷ vô cùng to lớn, chỉ khu vực bên ngoài đã rộng lớn không giới hạn, càng nhiều người qua lại, trong đó có Hồn Tu, Luyện Hồn Sư và không ít thổ dân.

Dù sao nơi này là một trong năm đại thành của Man Hoang, càng có Bán Thần tọa trấn nơi này và bao trùm thế lực các nơi, có thể nói nơi đây là trung tâm của các loại tài nguyên.

Hầu như tất cả vật phẩm đều có thể mua được đều mua được trong thành Cự Quỷ, nhất là một ít đường phố náo nhiệt người đến người đi vô cùng huyên náo, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy.

Trên bầu trời thường xuyên có thị vệ thành Cự Quỷ bay qua, trong thành Cự Quỷ chỉ có Thiên Nhân mới được phép bay tự do, cho dù thị vệ cũng chỉ được phép bay trong thời gian tuần tra.

Bạch Tiểu Thuần mang theo một bụng lửa giận và không cam lòng đi dạo thành Cự Quỷ, nơi truyền tống cũng không phải bí mật gì, hắn hơi tìm hiểu đã biết phương vị và đi sang đó ngay.

- Thiên Nhân Hồn, ta từ bỏ, chờ quay về Trường thành lại nghĩ biện pháp.

Nghĩ như vậy, vị trí hắn cách truyền tống trận càng gần.

Truyền tống trận thành Cự Quỷ nằm ở phương bắc, chỗ đó có một quảng trường, chính giữa có một bình đài là cổng ánh sáng, cánh cổng này là trận pháp tạo thành, nó tỏa hào quang sáng ngời, đôi khi vặn vẹo hư không, còn có Hồn Tu và Luyện hồn sư ra ra vào vào, thổ dân không nhiều.

Bạch Tiểu Thuần đã đến ngay, lúc này sắp hoàng hôn rồi, hắn nhìn sang truyền tống trận có không ít thị vệ thành Cự Quỷ đồn trú, hiển nhiên đang thủ hộ nơi này.

Bạch Tiểu Thuần không quan tâm chuyện nơi đây, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn tuyền tống trận, bởi vì hắn hiểu chỉ cần thuận lợi bước vào chỗ đó hắn có thể quay về Trường thành, cho dù tới khu vực bên ngoài Trường thành cũng được, chỉ cần tới khoảng cách gần, Bạch Tiểu Thuần dựa vào tu vi bản thân vẫn có biện pháp quay về.

Nghĩ tới đây trái tim hắn đập nhanh hơn, chẳng qua hắn vẫn chần chờ, đoạn thời gian ở lại Bạch gia, hắn nghe người ta nói truyền tống tâận có công năng loại bỏ thân phận vô cùng nghiêm khắc.

Vả lại Chu Nhất Tinh cũng không nói chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng do dự, hiện tại hắn suy nghĩ chứ không tới gần, hắn muốn quan sát trước.

Nhìn sắc mặt Bạh Tiểu Thuần không thay đổi, hắn phát hiện phàm là Hồn Tu đi vào truyền tống trận, trong nháy mắt truyền tống trận mở ra liền có chấn động kỳ dị nào đó xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần không nhận ra chấn động cỗ quái đó là gì.

Quan sát hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần xác định chấn động này là biện pháp dò xét thân phận.

- Mặt nạ của ta, có lẽ có thể...

Bạch Tiểu Thuần do dự một chút, nhìn sắc trời đã hoàng hôn, hắn cắn răng một cái.

- Cũng nên đi thử một chút!

Hắn hít thở bình thường và đi thẳng tới truyền tống trận, thị vệ chung quanh không chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, tại Bạch Tiểu Thuần nộp một ít hồn dược sau đó hắn tùy ý tiến vào trận pháp.

Vừa đi vài bước, tâm thần Bạch Tiểu Thuần khẩn trương và do dự, hắn áp chế hô hấp của mình, thời điểm đứng trước hào quang, ánh mắt của hắn mang theo chờ đợi.

- Nhất định phải thành, nếu thành công ta có thể cao chạy xa bay.

---------------