Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 442: Đỗ Lăng Phỉ hiện thân

Dịch giả: Tiểu Hắc

"Ta còn nghe nói, một trăm người đứng đầu Tinh Không Đạo Cực Bảng nguyên bản có thể bước vào Nguyên Anh từ nhiều năm trước. Nhưng họ đều áp chế cảnh giới, mục đích chính là vì liệp hồn thí luyện." Hứa Bảo Tài mặt mày hớn hở, đem hết những gì mình tìm hiểu được nói ra.

Bạch Tiểu Thuần càng nghe thì sắc mặt càng trầm xuống. Đến cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên mâu thuẫn mãnh liệt đối với lần thí luyện này.

"Không thể đi! Ta không đi!" Bạch Tiểu Thuần lập tức hạ quyết tâm.

"Đúng rồi, còn có một chuyện đại sự, thiếu tổ nhất định không thể tưởng tượng được. Trời ạ! Lúc trước ta còn chẳng nghe được chút tiếng gió, sau khi thí luyện được mở ra ta mới nghe được tin tức." Hứa Bảo Tài như nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng, thần sắc cực kỳ rung động.

"Thiếu tổ, người biết không? Tinh Không Đạo Cực Tông không phải chỉ có quy mô như chúng ta thường thấy đâu. Nơi đây... thực ra chỉ là một bộ phận, còn một bộ phận khác không ở chỗ này! Mà nó ở vòng trong Trường Thành!" Hứa Bảo Tài một lần nữa hấp một ngụm khí, tựa như đến giờ vẫn còn cảm thấy rung động đối với tin tức này.

"Trường Thành?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

"Đúng vậy, là Trường Thành!" Hứa Bảo Tài kích động đến mức khoa chân múa tay một cái.

"Chúng ta là Đông mạch Thông Thiên Hà, vì cách Bắc mạch Thông Thiên Hà quá xa nên tồn tại một khoảng lớn mà linh khí của Thông Thiên Hà không thể lan tràn tới. Càng sâu trong nội địa, linh khí ngày càng mỏng manh, nên coi nó như một bộ phận của Man Hoang. Nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông đã tốn một cái giá rất lớn chiếm cứ khoảng thổ địa đó."

"Ở đó, Tinh Không Đạo Cực Tông xây dựng ba tòa thành trì!"

"Tòa thứ nhất gần ngay sát Thông Thiên Hải nên có linh khí nồng đậm. Tòa thành thứ hai ở sâu trong đại lục, linh khí mỏng manh. Còn tòa thành thứ ba thì ở chỗ rất sâu, nơi ấy gần như không có linh khí."

"Ở thành trì thứ ba cũng không phải là một tòa thành trì đơn giản. Mà ở đó có xây một tòa Trường Thành khổng lồ, vô cùng to lớn. Nơi ấy là nơi đồn trú của đại quân tinh nhuệ nhất Tinh Không Đạo Cực Tông, nghe nói tên là Thiết Huyết Đường! Ta còn nghe nói, không chỉ Tinh Không Đạo Cực Tông có tòa thành như vậy mà ba đại tông thượng du khác cũng có loại công trình tương tự!"

"Hơn nữa, bốn tòa Trường Thành này lại liên kết với nhau, hợp thành một vòng tròn lớn, bao bóc toàn bộ tông môn trong phạm vi Thông Thiên Hải!"

"Mà ở ngoài Trường Thành mới là vùng đất Man Hoang thật sự! Nghe nói lần liệp hồn thí luyện này, tất cả những ai tham gia đều phải ra ngoài Trường Thành mấy lần." Hứa Bảo Tài nói đến đây, tựa hồ cũng hiểu được có chỗ không phù hợp. Tổng kết những tin tức mà hắn tìm được thì hắn có cảm giác rằng trong và ngoài Trường Thành đang ở thế đối lập.

Vì thế nên thanh âm của hắn cũng dần nhỏ lại, vẻ mặt bắt đầu biến đổi.

"Ngươi cũng đã nhìn ra?" Bạch Tiểu Thuần ủ rũ nói, liếc nhìn Hứa Bảo Tài một cái.

"Điều này... không có khả năng a? Ngoài Trường Thành rất nguy hiểm? Cần xây một tòa Trường Thành để chống cự hay là ngăn cản hồn ảnh bên ngoài bước vào?" Hứa Bảo Tài hít vào một ngụm khí, suy đoán được chuyện đáng sợ trong đó khiến cả người hắn run lên bần bật.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng không đợi hắn nghĩ ra biện pháp trốn tránh thì pháp lệnh của chưởng môn đã thông qua bốn vị chưởng tọa truyền khắp tông môn.

"Trong lần liệp hồn thí luyện này, một nghìn người đứng đầu Tinh Không Đạo Cực Bảng đều phải đi. Vả lại trong thời gian mười năm phải có ít nhất ba lần ra ngoài làm nhiệm vụ, sau mười năm mới có thể quay lại tông môn."

Mệnh lệnh vừa truyền ra, Bạch Tiểu Thuần đã xác định được bản thân lần này không thoát được rồi.

"Đã xong, đã xong." Bạch Tiểu Thuần than thở. Dù sao nơi đây không phải là Nghịch Hà Tông, nhất là hắn mới bước vào Tử Sắc cầu vồng, danh tiếng đang nổi, nên không có biện pháp trốn tránh.

"Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm. Ở Trường Thành đó ngoại trừ phải đề phòng hồn ảnh còn phải đề phòng mộ số tên phản tặc nữa..." Bạch Tiểu Thuần ủ rũ. Sau khi suy nghĩ một lúc liền đến chỗ ở của Trần Mạn Dao.

Đối với việc Bạch Tiểu Thuần đến, Trần Mạn Dao cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Nàng mỉm cười, mời Bạch Tiểu Thuần vào động phủ, ngồi đối diện và nhìn hắn một cách đầy thâm thúy.

"Chuyện đó... Mạn Dao này, sau khi đến Tinh Không Đạo Cực Tông, ngươi nói xem ta đối đãi với ngươi thế nào? Chuyện ngươi đáp ứng ta lúc trước ngươi còn chưa làm đó." Bạch Tiểu Thuần thấp giọng nói.

Trần Mạn Dao che miệng cười, nàng vốn xinh đẹp, lúc này cười rộ lên trông càng thêm động lòng người.

"Thiếu tổ không cần phải lo lắng. Dù có đến Man Hoang, chỉ cần cận thận một chút khi ra ngoài Trường Thành thì cũng không có vấn đề gì. Huống hồ lần này cũng là một hồi tạo hóa, không chừng ngươi có thể đoạt được Thiên Nhân hồn. Nếu như ngươi lo lắng thì gia nhập theo chúng ta là ổn rồi." Trần Mạn Dao cười nói.

"Thiên Nhân hồn nào có nhiều như vậy. Cứ cho là có đi nữa, nhưng đã qua nhiều năm như vậy thì cũng sớm bị người khác bắt đi rồi." Bạch Tiểu Thuần thở dài, tránh né chủ đề của Trần Mạn Dao. Mục đích hắn tới đây chính là tìm hiểu tin tức.

"Thiếu tổ có chỗ không biết. Man Hoang đặc thù, tồn tại Minh Hà cho nên có vô số hồn ảnh. Những hồn đó đều được tích lũy từ khi Thông Thiên thế giới tồn tại đến nay. Qua vô số năm tháng, số Thiên Nhân hồn gộp lại tuy ít nhưng nhất định vẫn có!"

"Tích lũy từ lâu?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

"Cụ thể thế nào thì ta không biết, cũng không biết nguyên do vì đâu lại như vậy. Nhưng một điều có thể xác định chắc chắn, hồn ở Man Hoang đều được tích lũy từ lâu." Trần Mạn Dao nghiêm giọng nói.

"Trong Man Hoang không có linh khí, người ở đó tu luyện như thế nào?" Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hỏi.

"Mặc dù không có linh khí nhưng lại có rất nhiều hồn. Ở đó người ta hấp thu hồn lực để tu hành!" Trần Mạn Dao nhẹ giọng nói.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, sau nửa ngày Trần Mạn Dao lại đề cập mời Bạch Tiểu Thuần gia nhập vào thế lực của nàng. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần không cự tuyệt ngay lập tức, mà hơi suy tư một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần không khỏi than ngắn thở dài. Trực giác nói cho hắn biết, lần liệp hồn thí luyện này cực kỳ nguy hiểm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tránh né, cuối cùng chỉ biết cam chịu số phận.

Trên đường có không ít tu sĩ thấy hắn đều lộ ra thần sắc cung kính, nhưng Bạch Tiểu Thuần lúc này chẳng có chút tâm tình để ý đến điều đó. Sắc trời lúc này đã tối, Thông Thiên Hải màu vàng phía xa ánh lên cảnh hoàng hôn thật rực rỡ. Bạch Tiểu Thuần ngắm qua khung cảnh ấy, thở dài một hơi, nghĩ lại mình có một phần Thiên Nhân hồn, nếu thấy không ổn thì có thể tìm một chỗ thật an toàn trong Trường Thành sống qua mười năm. Sau khi trở về thì có thể đổi lấy Thiên Thú hồn để kết Anh.

Chỉ là hắn lại cảm thấy có chút đáng tiếc, trong lúc xoắn xuýt, hắn đã bất tri bất giác đi đến ngoài cửa động phủ. Nhưng vừa định bước vào thì bỗng hắn chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, hai mắt ánh lên tinh mang.

Hắn phát giác được trong động phủ của mình có người.

Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, tay phải chỉ vào cửa lớn một cái.

Ầm ầm ầm...

Cửa lớn mở ra, hắn thấy được sau đại một có một thân ảnh nữ tử đang đưa lưng về phía mình.

Vừa nhìn thấy thân ảnh này, cả người Bạch Tiểu Thuần chấn động một cái, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Ngươi..."

Hắn vừa lên tiếng, thân hình nữ tử kia đã xoay lại, lộ ra một gương mặt hết sức quen thuộc trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần.

"Tiểu Thuần..." Nữ tử kia nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt tỏa ra hào quang đầy nhu hòa.

"Đỗ Lăng Phỉ!" Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn từng nghĩ sau khi mình thấy Đỗ Lăng Phỉ thì sẽ có bộ dạng gì. Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện bản thân không rung động như trong tưởng tượng. Mà tựa như, trong nội tâm hắn đã có chuẩn bị sẵn cho một khắc gặp mặt này.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ phức tạp. Sau một lát, hắn mới nhớ tới thái độ của Không Vực chưởng tọa, nhớ tới sự chiếu cố của Phùng Hữu Đức, nhớ tới một loạt sự việc của bản thân sau khi vào Tinh Không Đạo Cực Tông tựa hồ như có quý nhân tương trợ. Hắn từng có rất nhiều suy đoán cho đến khi gặp mặt Đỗ Lăng Phỉ tại đây thì hắn mới hoàn toàn hiểu ra.

"Tiểu Thuần, thực xin lỗi..." Đỗ Lăng Phỉ nhẹ giọng mở miệng, thần sắc có chút phức tạp xen lẫn phiền muộn.

"Ở Huyết Khê Tông, có phải là ngươi không?" Bạch Tiểu Thuần cắt lời của Đỗ Lăng Phỉ. Nhìn vẻ mặt của Đỗ Lăng Phỉ rồi nói từng chữ một.

"Phải!" Đỗ Lăng Phỉ không do dự đáp.

"Vì sao phải làm ám tử? Vì sao xuất hiện ở Huyết Khê Tông, Linh Khê Tông, còn cả nơi đây nữa?" Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào Đỗ Lăng Phỉ, hỏi một lần nữa.