Dịch giả: tu tại chợ - Nhóm dịch: Nhất Niệm phái
Hứa Tiểu Sơn hét lớn một tiếng, phóng thẳng lên, nhào tới ôm chặt lấy Huyết tử Phong Nhai. Thừa dịp này, Bạch Tiểu Thuần tranh thủ bỏ chạy, lúc bay lên, có chút tức giận.
"Phong Nhai, trước khi ta luyện dược đã nói với ngươi, có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề, chính miệng người cũng đã nói là cứ yên tâm hết thảy, bây giờ ngươi muốn lại làm gì? Ngươi tuy là Huyết tử nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, Dạ Táng ta sợ ngươi!" Bạch Tiểu Thuần sau khi bay lên thì hướng về Thi phong Huyết tử gầm nhẹ.
Trong lòng hắn đang căng thẳng, giờ phút này là đang gắng gượng bày ra bộ dạng tức giận cành hông, sát khí trên thân cũng vì thế mà tản ra. Hắn nhấc tay phải giơ lên, trong tay xuất hiện một bình thuốc.
"Đây là tứ giai Nghịch Huyết Dưỡng Thi đan mà ngươi cần!" Bạch Tiểu Thuần nói. Thi phong Huyết tử Phong Nhai cũng đã chế trụ được Hứa Tiểu Sơn, lúc nhìn về Bạch Tiểu Thuần lúc, ánh mắt quét qua bình thuốc trong tay hắn, miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng.
Đúng là lúc trước hắn đã nói vậy, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như bây giờ, nhưng hắn thân là Huyết tử, tính cách cũng có phần lãnh khốc, giờ phút này hai mắt nheo lại, cơn giận nháy mắt đã tiêu tan, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
"Là Phong mỗ có chút lỗ mãng, Dạ Táng sư đệ, việc này không quan hệ gì với ngươi, chỉ cần Linh dược không có vấn đề, tất cả những gì đã hứa hẹn khi trước, Phong mỗ nhất định làm được."
Bạch Tiểu Thuần cũng không sợ đối phương nuốt lời, tay phải ném bình thuốc bay về phía Thi phong Huyết tử. Phong Nhai đón bắt lấy, sau khi mở bình ra xem, lập tức động dung, nội tâm cuồng hỉ. Còn chuyện nhiễu loạn ở Thi Phong, hắn dù rằng cũng đau đầu nhưng giờ đây thấy đan dược đã luyện thành, đã có được cái này thì hết thảy mọi thứ đều là chuyện nhỏ.
"Đa tạ!" Thi phong Huyết tử mở miệng cười, trong mắt ẩn chứa hàn mang, thân hình nhoáng lên thẳng đến Tổ Phong, muốn đi nhờ Thái thượng trưởng lão ở Tổ Phong giúp hóa giải tình hình hỗn loạn của Thi Phong.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương đi xa, trong lòng cười lạnh, cảm thấy Thi phong Huyết tử thật là không phân tốt xấu, chính mình rõ ràng đã giúp hắn luyện chế đan dược, thế nhưng vẫn rành rành một ánh mắt ẩn chứa hàn mang.
"Hừ, cũng may Bạch Tiểu Thuần ta tuy là người chân thật, nhưng còn được cái thông minh. Nghịch Huyết Dưỡng Thi đan kia ngươi không dùng thì thôi, một khi dùng, Luyện thi của ngươi phải tuân theo lệnh của ta!" Bạch Tiểu Thuần liên tưởng đến cảnh mình có thể khiến cho Thi phong Huyết tử tan thành mây khói, thì lòng đắc ý hất càm lên, ánh mắt quét qua những người xung quanh. Tu sĩ của ba ngọn núi khác bị ánh ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần quét tới, nội tâm liền chấn động, vội vã lùi lại, lộ ra thiện ý, hướng Bạch Tiểu Thuần ôm quyền.
Đối với Dạ Táng này, bọn hắn đã hãi hùng triệt để, khi bọn hắn nhìn lại, loại phương pháp luyện dược này đã siêu việt hơn cả thần thông, giết người vô hình...
"Ai da, ta thật là ưu tú, đi tới chỗ nào cũng đều bị người khác nhìn mình như thế, thật là đau đầu a." Bạch Tiểu Thuần càng đắc ý, đương lúc cảm khái chợt ánh mắt hắn trực diện cùng ánh mắt Tống Quân Uyển. Thấy Tống Quân Uyển nhếch môi cười lạnh, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lành lạnh sau lưng.
"Cái kia... Tống tỷ tỷ..."
"Hiện tại đã biết gọi tỷ tỷ?" Tống Quân Uyển cười lạnh, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi hừ một tiếng, quay người hướng về Trung Phong. Những người ở bốn phía xung quanh nhìn nhau rồi cũng đều ly khai.
Trong phút chốc, giữa không trung chỉ còn lại Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Trong ánh mắt Tống Quân Uyển khi đó, rõ ràng để lộ hàm ý "hãy đợi đấy", nghĩ đến chuyện Tống Quân Uyển sau này sẽ lại có nhiều trò hành hạ mình, Bạch Tiểu Thuần không khỏi than thở.
Nhưng, hắn cũng không thể không quay về. Lúc này mặt mày ủ rũ, len lén quay về động phủ ở Trung Phong, ngồi trong động mà không ngớt buồn phiền.
"Làm sao bây giờ... Tống Quân Uyển này vì sao lại thù ta như thế, chẳng phải ta đã trở về đó sao!" Bạch Tiểu Thuần vuốt vuốt chân mày, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để hòa hoãn quan hệ với Tống Quân Uyển.
Mấy ngày đã trôi qua, khi Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang vắt óc nghĩ suy thì sự huyễn loạn ở Thi Phong đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Những tu sĩ kia lần lượt khôi phục lại, mờ mịt nhìn xem bốn phía, rồi từ từ hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, lập tức không ít người phát ra thanh âm thê lương.
"Dạ Táng, ta với ngươi thề không đội trời chung! !"
"A a a... Dạ Táng, ta phải giết ngươi! !"
Nhất là mấy tay Huyết sắc trưởng lão, càng là bi phẫn uất ức, toàn bộ liền bế quan. Thi Phong Đại trưởng lão, sau khi tỉnh táo thì bi thương ngửa mặt nhìn trời, từ nay về sau quyết không muốn thấy có người đứng trước mặt hắn nhắc đến hai chữ "diều hâu"... Lựa chọn bế quan.
Thế nhưng chuyện này vẫn còn chưa tính là gì. Có một đệ tử trong cơn huyễn hoặc đã tự cho mình là một cái thi thể, thiếu chút nữa đã đem mình đi luyện. Sau khi thức tỉnh, thanh âm thê thảm của hắn cứ quanh quẩn khắp bốn phương.
Dù là rất muốn đi diệt Dạ Táng, thế nhưng bọn người này không thể bước vào Trung Phong, khiến cho từng tên một đều muốn phát điên nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Chỉ sau vài ngày, danh xưng Ôn Ma Dạ Táng đã lần nữa chấn nhiếp toàn tông.
Ôn ma tên hiệu, vang danh thiên hạ.
Những chuyện này, Bạch Tiểu Thuần, sau khi nghe được cũng không khỏi cảm xúc, một mặt thì thấy đám đệ tử Huyết Khê Tông thật quá bạo ngược, mặt khác lại cảm thấy cao tầng Huyết Khê Tông đối với chính mình thật tốt, mình đã làm ra chuyện lớn như vậy thế mà vẫn không có việc gì.
Về chuyện Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ đến một biện pháp.
"Chỉ có thể tặng quà..." Bạch Tiểu Thuần sau khi suy nghĩ thật lâu thì thở dài. Vì vậy, nơi động phủ, hắn bắt đầu luyện dược, qua mấy ngày đã luyện chế thành công một viên Linh dược màu xanh đem bỏ vào một bình thuốc màu hồng nhạt. Lúc này hắn mới rời động phủ, trong lòng thấp thỏm thẳng tiến một đường đến thượng khu của ngón tay.
Trên đường đi, Trung Phong tu sĩ hễ gặp Bạch Tiểu Thuần đều thần sắc biến hóa, vội vàng cung kính bái kiến, Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình để ý tới, vẫn mặt lạnh bay nhanh về phía trước.
Hắn càng có thái độ như thế, đám người kia càng cảm thấy là bình thường, còn nếu Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười với bọn hắn, những người này sẽ lập tức toàn thân sợ hãi, đứng ngồi không yên.
Phút chốc, Bạch Tiểu Thuần đã tới huyết hồ ở bên ngoài chỗ ở của Tống Quân Uyển, thuận theo đường nhỏ tiến vào bên ngoài thác nước, hướng về bên trong ôm quyền cúi đầu.
"Dạ Táng cầu kiến Tống tỷ tỷ."
Bên trong thác nước, ở ngoài cửa lớn của động phủ có hai đồng tử đang thủ hộ. Giờ phút này, hai người ánh mắt ngưng tụ, liếc nhìn nhau rồi một người đi bẩm báo, người khác vội vàng ra ngoài, khách khí đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Về mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần và Tống Quân Uyển, toàn bộ tông môn đều đang ầm ĩ đồn đại, riêng bọn chúng lại càng có nhiều suy đoán, vì thế không dám đắc tội với Bạch Tiểu Thuần, sợ hắn ghi hận.
Chờ hồi lâu đã quá một canh giờ, Bạch Tiểu Thuần trong lòng oán hận, nhìn trời thấy đã sắp hoàng hôn, khi đó Tống Quân Uyển mới đồng ý, cửa lớn động phủ mới mở ra. Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra vẻ lạnh lùng sắt đá, cất bước đi vào động phủ.
Vừa vào liền thấy ao nước to lớn kia nhưng tiếc là lúc này đây Tống Quân Uyển không ở bên trong ao máu nữa mà là ngồi trên ghế ở chính sảnh bên trên, vẻ mặt bình lặng ngó nhìn Bạch Tiểu Thuần, dáng vẻ vẫn còn chưa tan cơn giận.
"Ngươi chẳng phải không muốn trở về đó sao, thế nào mà chẳng những đã trở về lại còn đến chỗ ta?" Tống Quân Uyển nhàn nhạt mở miệng, nàng mặc một bộ váy dài màu tím, trâm phượng cài búi tóc, quần áo thêu một ít hoa văn ảm đạm, khiến khí chất toàn thân thoạt nhìn tràn đầy đoan trang, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn trên cần cổ trắng như tuyết kia rõ ràng còn đọng một giọt nước cứ như mới vừa tắm xong khiến người nàng toát lên một thứ xúc cảm làm người khác nhịn không được muốn chinh phục.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, ưỡn ngực hất tay áo, bảo trì thần sắc lạnh lùng, đứng đó nhíu mày mở miệng.
"Đã đủ rồi!" Hắn vừa nói xong, Tống Quân Uyển sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương lại dám nói như vậy với mình. Nàng vỗ mạnh xuống ghế, toàn thân rung động, khiến cho giờ khắc này thoạt nhìn nàng, càng thấy mị lực vô cùng.
Khí thế trên thân ầm ầm bộc phát, trong mắt hiển hiện hàn mang, đang lúc muốn quát tháo thì Bạch Tiểu Thuần khẽ hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, một cái bình thuốc bay ra thẳng đến chỗ Tống Quân Uyển.
Tống Quân Uyển đang cơn nộ khí, liền cười lạnh, phất tay phải, lập tức bình thuốc tan vỡ, đan dược bên trong bay ra, rớt ở một bên.
Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh nhìn Tống Quân Uyển, khi thấy bình thuốc vỡ vụn, đan dược rơi rớt, thì ánh mắt của hắn ảm đạm, trên mặt lộ vẻ tự giễu.
"Dạ Táng ta lần này trở về, chỉ có một chuyện tình, chính là đem viên thuốc này tặng cho ngươi, ta trong người không có tài sản gì, những dược thảo mà lão tổ cho đều đã luyện thành đan dược cho tông môn, vì vậy chỉ có thể đi Thi Phong để luyện dược cho Phong Nhai. Dùng việc này mới có thể tích lũy dược thảo, luyện chế nên một viên đan này, một viên linh dược mà ta rất muốn luyện chế để tặng nó cho... người ta rất muốn tặng!" Bạch Tiểu Thuần thanh âm trầm thấp, quanh quẩn bốn phía nơi đây.
"Linh dược cũng đã đưa rồi, ta cũng sẽ rời đi. Từ nay về sau, ngươi là Đại trưởng lão, ta là Dạ Táng." Lời nói của Bạch Tiểu Thuần mang theo nỗi đắng chát, tựa hồ cùng với bình thuốc bị nghiền nát kia, toàn bộ tâm thần hắn đã vỡ vụn, cùng với viên đan dược đã rơi rớt, hết thảy tâm ý hắn đều hóa thành tro bụi.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu thật sâu rồi quay người, bóng lưng đầy vẻ cô mịch, từng bước một đi về phía cửa lớn động phủ.
Tống Quân Uyển ngây ngốc, nàng vốn cho rằng lần này Bạch Tiểu Thuần đến đây chắc chắn là để tí tửng nịnh nọt vì thế mới khiến hắn chờ ở bên ngoài thật lâu, trước là để nàng thay đổi quần áo bên ngoài, sau còn là muốn mài dũa tính cách Bạch Tiểu Thuần một phen, cốt cho hắn biết, cho dù có được lão tổ coi trọng thì ở Trung Phong này, nàng vẫn là Đại trưởng lão của hắn, không phải là người mà hắn có thể đùa giỡn trắng trợn được.
Nhưng lại không ngờ rằng Bạch Tiểu Thuần vừa đến đã liền quát tháo mình, nàng tâm cao khí ngạo địa vị tôn cao, làm sao mà không bốc hỏa, đang cơn tức giận tự nhiên sẽ đánh vỡ bình thuốc ném cho mình. Tuy nhìn thấy đan dược bên trong rơi rớt nhưng không thể nào dự liệu được đối phương sau đó lại nói ra những lời như vậy.
Giờ phút này Tống Quân Uyển nhìn đan dược trên mặt đất, lại nhìn bóng lưng hiu quạnh của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng không hiểu sao lại có chút trống vắng, loại cảm giác này nàng cả đời cũng chưa trải qua, liền theo bản năng mở miệng.
"Đứng lại!"
Bạch Tiểu Thuần đang quay lưng về Tống Quân Uyển, bước chân dừng lại, xoay người, thần sắc bình tĩnh cúi đầu.
"Không biết Đại trưởng lão còn có việc gì phân phó." Giọng điệu bằng phẳng, giống như không còn chút tình cảm nào ẩn chứa, thần tình lạnh lùng dường như đã đem tất cả ký ức chặt đứt tại đáy lòng, hơn nữa còn thay đổi xưng hô lên, từ Tống tỷ tỷ chuyển thành Đại trưởng lão.
"Ngươi..." Tống Quân Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giờ phút này trong lòng hỗn loạn.
"Nếu đã không có việc gì, Dạ Táng xin cáo từ." Bạch Tiểu Thuần thần sắc như cũ, liền quay người đi ra khỏi động phủ. Rời đi xa xa, cho tới khi xuống đến khu vực bên dưới thượng khu của ngón tay, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới thở dài xả khí, trái tim đập mạnh phanh phanh.
"Chiêu này chắc sẽ có tác dụng đây... Nếu như còn không hiệu quả, ta thật không còn biện pháp nào nữa." Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, tranh thủ thời gian trở về động phủ, trong lòng than thở, hắn cảm thấy nữ nhân thật sự quá phiền toái, nhất là loại quyền cao chức trọng, lại càng bá đạo.