Về phần đầu của Nghịch Phàm chúa tể, lúc này cũng cắm hai cái răng cửa... Ở bốn phía xung quanh cái răng có không ít vết nứt, lúc này vẫn không nhúc nhích, nhưng thoạt nhìn, lại tràn ngập quỷ dị...
Bạch Tiểu Thuần cũng dở khóc dở cười. Hắn phát hiện chuyện không có cách nào nghiêm túc được. Hình như chỉ cần mình vừa ra tay, chung quy chẳng biết tại sao, lại trở nên tràn ngập cảm giác vui vẻ...
Nhất là nhìn thấy được Thông Thiên Đạo Nhân chạy, Bạch Tiểu Thuần mặc dù có chút buồn bực, nhưng nhìn thấy bộ dạng đối phương khiếp sợ tới ngây người này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng có đắc ý.
- Lần này coi như ngươi chạy nhanh!
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên bấm quyết vung lên. Nhất thời trận pháp thời gian bản nguyên ở bốn phía xung quanh, lại ngưng tụ ra. Những tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng kia, mỗi một đều mang theo cảm giác cổ quái cùng chấn động, theo tinh không trong cơ thể dâng lên, lại gia cố trận pháp.
Lần này, Thông Thiên Đạo Nhân không xuất hiện...
Rất nhanh, theo tất cả tinh quang chúng sinh sáng chói, một tòa đại trận xung quanh ở Nghịch Phàm chúa tể trở nên dồi dào, thình lình thành hình. Sau khi thành hình, sau khi hoàn chỉnh, nhất thời thời gian bản nguyên ở bên trong chậm rãi xoay tròn, dần dần hình thành một vòng xoáy cực lớn.
Bên trong vòng xoáy này giống như ẩn chứa vô số ngôi sao. Mỗi một ngôi sao đều là một phần của trận pháp. Lực bản nguyên bên trong, đã ở trên trình độ nào đó cuồn cuộn không dứt, trở nên càng thêm lắng đọng, khiến cho thời gian nơi đây trôi qua, cũng từ từ thong thả.
Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Bạch Tiểu Thuần bố trí trận pháp này. Cùng lúc thời gian trôi qua thong thả, khiến cho phong ấn giải ra cũng chậm lại. Về phương diện khác cũng mượn lực trấn áp của nó, lại kéo dài thời gian.
Lúc này theo trận pháp hình thành cùng vận chuyển, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại liếc mắt nhìn mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể, cùng với... cái răng cắm ở đỉnh đầu, thần sắc Bạch Tiểu Thuần cũng không khỏi trở nên cổ quái. Hắn suy nghĩ thú bản mạng cũng biến mất, vì sao cái răng này vẫn còn... Mang theo suy nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thuần lùi về phía sau, quay trở về.
Sau khi hắn trở lại Khôi Hoàng Thành, rất nhanh lại có người đưa tới mấy cái răng thú bản mạng rơi xuống, cho Bạch Tiểu Thuần. Không đi để ý tới thần sắc cổ quái của những người này, Bạch Tiểu Thuần cũng tò mò nhìn những cái răng này hồi lâu. Cuối cùng hắn suy nghĩ vẫn thu lại. Nói cách khác, nếu như tiếp theo thú bản mạng Thủy Trạch Quốc Độ xuất hiện, mở miệng rộng lại không hàm răng... Vậy quá khó coi.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần thở dài. Hắn luôn cảm thấy chuyện này tại sao mình ra mặt, lại thay đổi mùi vị.
- Rõ ràng rất nghiêm túc mà!
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ trán, không tiếp tục đi suy nghĩ tìm hiểu chuyện này nữa. Mà sau khi trở lại hoàng cung, hắn tìm đến chỗ mấy nàng Tống Quân Uyển.
Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, chuyện tai họa lớn cho dù là Thủy Trạch Quốc Độ xuất hiện, trở nên không nghiêm túc như vậy, nhưng sự hủy diệt của nó, cuối cùng là không cách nào tránh khỏi.
Mà cho dù Thánh Hoàng ở nơi đó đạt được nửa bước chúa tể, chung quy cũng không có cách nào ứng phó được. Tất cả những điều này, đều phải xem lựa chọn của mình, có thật sự có thể thành công hay không.
Điều này cần một lần bế quan, một lần bế quan lâu dài!
Mà sau bế quan lần này, có thể chính là thời điểm sinh tử. Sau này như thế nào, ai cũng không có cách nào phán đoán. Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới, chính là đưa tất cả đám người Tống Quân Uyển, cùng với tất cả người thân bằng hữu của mình, đến trên bảo quạt.
Chỉ là đối mặt với đề nghị của Bạch Tiểu Thuần, bất luận là Tống Quân Uyển hay Chu Tử Mạch, hoặc lại là Hầu Tiểu Muội, thậm chí Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu, còn có Cự Quỷ Vương cùng với Lý Thanh Hậu v.v tất cả mọi người, bọn họ đều không có đồng ý.
- Điều này không có ý nghĩa. Nếu như Tiên Vực Vĩnh Hằng biến mất, ngươi cho rằng chúng ta ở trên cây quạt, có thể sống được sao? Ngươi cũng nói, Nghịch Phàm chúa tể muốn hủy diệt là cả tinh không, toàn bộ tộc quần. Chúng ta cho dù là trốn thoát được lần này, chung quy cũng chỉ có sống lâu thêm mấy nén hương mà thôi.
Tống Quân Uyển nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo sự ôn hòa, khẽ mở miệng nói.
Lời Tống Quân Uyển nói, khiến cho Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Trên thực tế hắn cũng hiểu rõ, Tống Quân Uyển nói đều là đúng. Nếu như Tiên Vực Vĩnh Hằng bị hủy diệt, như vậy dựa vào thần uy của Nghịch Phàm chúa tể, muốn ở trong mảnh tinh không này tìm được bảo quạt, dễ dàng như trở bàn tay.
Hơn nữa hắn cũng nhất định sẽ đi tìm bảo quạt. Đây là hắn nói, hủy diệt tất cả tinh không, hoàn toàn không để lại. Cho nên mọi người trên bảo quạt, chung quy cũng khó có thể chạy thoát chết.
Thậm chí nếu không phải là Nghịch Phàm chúa tể bị phong ấn ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, bảo quạt căn bản cũng là không có cách nào lưu lại đến nay. Cho dù là thế giới cát chảy này, cũng sẽ trở thành là hư vô.
- Chúng ta có thể làm, chính là ở trước hi vọng cuối cùng này, làm bạn với nhau nhiều hơn là tốt rồi... Chúng ta muốn dẫn ngươi đi tới một chỗ...
Chu Tử Mạch khẽ mở miệng nói. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tươi cười. Hầu Tiểu Muội cũng như vậy.
Nhìn mấy đạo lữ của mình, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng càng thêm ấm áp. Hắn rất quý trọng khoảng thời gian tiếp theo này. Bởi vì hắn biết, thời gian của mình thật sự không nhiều lắm. Hắn tối đa, cũng chỉ có thể làm bạn với người nhà mấy ngày. Hắn nhất định phải đi bế quan, đi tiến hành nỗ lực đột phá bạo phát trận này!
- Chỗ nào?
Bạch Tiểu Thuần cũng cười.
Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội cùng với Công Tôn Uyển Nhi, dẫn theo Bạch Tiểu Thuần đi tới một địa phương bọn họ đặc biệt chuẩn bị cho thế giới Thông Thiên.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhịn xuống hiếu kỳ, không tản ra thần thức. Hắn nhìn thấy được ngoại trừ mấy nàng ra, đám người Cự Quỷ Vương, Đại Thiên Sư, Lý Thanh Hậu cùng với Linh Khê lão tổ, thậm chí Tiểu Bàn Tử, Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử, đều ở bên trong đoàn người. Đương nhiên cũng có Thiết Đản.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, Bạch Tiểu Thuần càng hiếu kỳ hơn. Cho đến khi hắn đi theo mọi người, rời khỏi Khôi Hoàng Thành, đi một chỗ sát biên giới của Khôi Hoàng Triều, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng không có nhịn được nữa, tản ra thần thức.