Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1350: Nhiều chuyện (Thượng)

Trong tiếng Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ. Trong chớp mắt khi Vân Lôi Tử bị ràng buộc, tay phải hắn thi triển ra Toái Hầu Tỏa, trực tiếp biến thành nắm đấm. Một vòng xoáy màu đen xuất hiện. Phía sau lưng hắn xuất hiện huyễn hóa Đế Ảnh, khí thế toàn thân trong chớp mắt đã ngập trời, một quyền đánh xuống!

Trực tiếp chính là Đế Vương Quyền gấp năm lần!

Quyền này vừa ra, cát bay đá nhảy. Những con trùng cát ở bốn phía xung quanh này đều run rẩy, cũng không ít phát ra âm thanh chói tai. Cuối cùng, chúng đồng thời lui về phía sau. Vân Lôi Tử trợn trừng mắt, như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, chỉ là một lần phán đoán sai lầm, lại có thể dẫn mình vào trong tình cảnh như thế. Thậm chí hắn cũng cảm nhận được một nguy cơ tử vong!

- Đây là thần thông gì vậy?

Trong tiếng Vân Lôi Tử thét lên chói tai. Thân thể tráng kiện ở bên phải của hắn lại chợt càng tăng lên. Toàn thân tản ra hào quang màu đen. Lúc này hắn không chú ý tới chuyện thu lại tu vi linh lực, toàn diện bạo phát ra. Hào quang màu đen bên ngoài thân thể hắn trực tiếp lại hình thành một vị Ma thần cực lớn!

Ma thần này vừa ra, khí thế lại cũng không tầm thường, giống như có thể trấn áp trời cao. Chỉ là ma thần này chỉ có thân thể phía bên phải, còn không tính là hoàn chỉnh. Nhưng hắn vẫn trực tiếp xông về phía Bạch Tiểu Thuần.

Trong chớp mắt, hắn lại cùng Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần, va nhau!

Vụ nổ lớn rung trời, trực tiếp bạo phát!

Ầm!!

Một tiếng nổ lớn truyền ra khắp gần phân nửa khu vực sa mạc. Nhất thời giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Tử lại trực tiếp chấn động vang trời. Vân Lôi Tử phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Nửa vị Ma thần của hắn trực tiếp lại tan vỡ, sụp đổ xuống. Tất cả hào quang màu đen ở bên ngoài thân thể hắn đều hoàn toàn vỡ nát.

Thân thể hắn giống như chiếc diều bị đứt dây, bỗng nhiên quay cuồng. Máu tươi còn điên cuồng phun ra. Hắn lại không tiếc vỗ trán một cái. Từ trong miệng hắn có một luồng ánh sáng màu đen bay ra.

Luồng ánh sáng màu đen này không ngờ là một tấm lá chắn nhỏ gần như trong suốt. Lúc này tấm lá chắn vừa bay ra, Vân Lôi Tử lại hét lớn một tiếng.

- Bạo!

Ầm.

Một tiếng vang lên. Tấm lá chắn nhỏ này lại trực tiếp nổ tung, hình thành trùng kích, ngăn cản một quyền giống như có thể hủy thiên diệt địa này của Bạch Tiểu Thuần. Mượn điều này liên tục đối đầu, Vân Lôi Tử cuối cùng có cơ hội, lại triển khai tốc độ cực hạn của hắn, hoảng sợ rút lui. Máu tươi lại vẫn không ngừng điên cuồng phun ra.

Vào giờ phút này, kinh mạch trong cơ thể hắn đều đứt đoạn không ít, đầu váng mắt hoa. Trong lòng hắn cũng không kìm chế được dâng lên sự chấn động sợ hãi.

- Hắn làm sao có thể mạnh được như vậy? Ta là Thiên Nhân trung kỳ. Hắn chỉ là Thiên Nhân sơ kỳ!

Trong lòng Vân Lôi Tử dâng lên sóng to gió lớn. Thân thể hắn run rẩy, máu tươi dù làm thế nào cũng không ngừng phun ra. Hắn nhanh chóng rút lui.

Trong lòng hắn càng hối hận lúc trước vì mình khinh thường, không nên vì một pháp bảo kích động như vậy, đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần người có chiến lực kinh người này.

Thật ra, lúc trước sau khi hắn thu được tấm lá chắn nhỏ này, phát hiện tấm lá chắn này lại có thể khiến mình có hiệu quả tương tự với ẩn thân, khiến cho hắn lập tức ý thức được, cái gọi là địa điểm thí luyện này... Đích xác ẩn chứa bảo tàng!

Bởi vây, khi hắn nhìn thấy con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia, hắn mới nổi lòng tham lên.

Cùng lúc đó, một đòn giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần trước đó, hình thành lực trùng kích, vào thời khắc này ầm ầm ầm bạo phát về bốn phía xung quanh. Nó đi qua nơi nào, tất cả trùng cát nơi đó chợt hiện tránh không kịp, đều giống như bị xóa sạch, giống cành khô mục nát, trở thành tro bụi.

Mà con trùng cát trên đỉnh đầu có vòng sáng màu đỏ kia, trước đó vốn bị Bạch Tiểu Thuần liên tục ra tay, bị thương nặng. Sau đó lại bị một đòn của Vân Lôi Tử rơi ở trên người. Nó đã lộ ra bộ dạng thảm không chịu nổi cận kề với cái chết. Hiện tại ở trong trùng kích này, nó căn bản là không có cách nào chống lại được. Thân thể hắn lập tức đã bị trùng kích này trực tiếp đánh nát.

Mà sau khi nó bị đánh nát, thình lình có một đạo hồng quang trực tiếp từ trong thân thể tiêu tan của nó bay ra. Đó là một thanh phi toa, bốn phía xung quanh trôi nổi vô số phù văn phức tạp, dường như hoàn toàn không giống với thế giới Thông Thiên.

Những phù văn này giống như nòng nọc, trông rất sống động, không ngừng giãy dụa. Phù văn giống như đang tự mình biến hóa, vô cùng quỷ dị. Đồng thời, thoáng một cái, phi toa này đang muốn tự mình lao ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã sớm nhìn chằm chằm vào con trùng cát kia. Giờ khắc này ở thời điểm phi toa này muốn xông ra ngoài, tay phải hắn chợt giơ lên, cách không chộp lấy.

Phi toa này chấn động, giống như muốn giãy dụa, nhưng lại hoàn toàn vô ích. Nó đã bị Bạch Tiểu Thuần trực tiếp chộp vào trong tay. Trong nháy mắt hắn đánh thần thức vào bên trong phi toa, chạy một vòng. Hắn nhận thấy được kết cấu bên trong của chiếc phi toa này không giống với những pháp bảo hắn đã gặp qua. Nhưng lại có điểm giống nhau, đó chính là lưu lại lạc ấn, có thể điều khiển được nó.

Lúc này, theo lạc ấn lưu lại, phi toa này lập tức trở lại yên ổn. Theo đó lại là một sự sắc bén!

- Pháp bảo tấn công!

Đồng tử của Vân Lôi Tử co lại, trong lòng đang rỉ máu. Hắn lấy được chỉ có thể xem như là pháp bảo trợ giúp. Nhưng rõ ràng phi toa này là pháp bảo tấn công. So sánh giá trị giữa chúng, hiển nhiên là cái sau lớn hơn nữa.

Nhưng hắn cũng không kịp đi ghen tỵ. Lúc này thương thế của hắn không nhẹ. Theo hắn thấy Bạch Tiểu Thuần là người quá khủng khiếp. Hắn chỉ có thể triển khai bí pháp tiêu hao thọ nguyên, đổi lấy độn thuật bảo toàn tính mạng.

Thiên lôi vang vọng. Dưới bí pháp này, toàn thân Vân Lôi Tử giống như hóa thành tia chớp lôi đình. Trong tiếng nổ lớn, hắn lao thẳng về phía xa. Hơn nữa ở dưới tốc độ này, xung quanh hắn còn tản ra hàn khí, khiến cho hư vô phía sau lưng hắn, thật giống như bị gió băng đông lạnh.

Tiếp tục như vậy, liền có thể khiến người truy kích càng lúc càng chậm. Như vậy hắn sẽ càng lúc càng nhanh, do đó chạy thoát.

Đồng thời, bí pháp này một khi triển khai, tiêu hao quá lớn. Nếu như trong thời gian ngắn còn có thể làm được. Một khi lâu dài, cho dù Vân Lôi Tử trốn, cũng sẽ tổn hao kinh người.

Vì để tránh cho tiêu hao quá nhiều thọ nguyên, ở trong quá trình bay nhanh, Vân Lôi Tử nhanh chóng mở miệng.