Tối đó lẩu cay tê nhiều thêm một món chính tươi ngon vô cùng dai ngon mười phần cá viên.
Lúc trước ngạnh dưa mang về cũng cắt ra bỏ vào trong nồi, nhưng nói nó là đồ ăn quả thực có chút không quá thích hợp. Thứ này sau khi gọt lớp vỏ xanh bên ngoài, bên trong màu trắng hoàn toàn không giống bất cứ với loại hoa quả rau củ nào từng thấy. Cắt ra vẫn rất lao lực, lại lấy hạt ra khỏi phần thịt quả, Đinh Tiếu quyết định dùng nước ngâm thử xem, dù sao để sống cắn ngay cả răng của Khôn cũng thấy có chút khó khăn, càng đừng nói là mình. Vì thế sau khi ngâm nước ngạnh dưa vô luận là hương vị hay là cảm giác đều giống với củ mì (sắn), bên trong thịt quả có mắt tổ ong, này có tác dụng lớn trong việc hấp thu nước canh. Tuy bản thân ngạnh dưa không ngọt không chua cũng không có hương vị gì, nhưng tính dẻo thì vô địch! Quan trọng là sau khi ngâm nước, ngạnh dưa lại trương lên gấp ba lần, thật là một loại đồ ăn để lấp bụng cũng không tồi. Đám hạt dưa còn lại cũng được thu lại.
Lẩu mì, lẩu sủi cảo khiến cho bốn người ăn hết sức thoải mái, kỳ thực ngay cả Hạ cũng phát hiện, nếu ăn nhiều mì này, lại ăn ít thịt, cho dù ăn căng cả bụng cũng không khó chịu lắm. Quan trọng là bảo bối ấu tể nhà mình có để làm mì ăn còn ngon hơn cả thịt, đây chính là điều nhà người khác muốn cũng không ăn được đâu!
Bữa cơm chúc mừng đương nhiên phải có rượu, Đinh Tiếu lấy ra một vò rượu lê, mở nắp ra cậu liền cảm thấy hẳn là có thể uống, mùi rượu còn đậm hơn so với mùi rượu nho.
Hương vị rượu lê ngọt hơn rượu nho một chút, nhưng vì ủ rượu dùng một loại lê nước đặc sản của bản địa, mùi vị chua ngọt đều không đậm quá, cho nên mùi rượu càng thêm rõ ràng một chút.
Có lẽ do lê nước không quá ngọt nên lượng đường cũng thấp, hoặc là loại lê này có một thành phần khác nào đó mà Đinh Tiếu cũng không hiểu biết. Dù sao rượu lê này cư nhiên có chút đặc sệt, cảm giác như bám dính vào vách cốc gốm, này thực sự khiến Đinh Tiếu kinh ngạc một hồi, quả nhiên đồ vật ở dị thế không thể dùng lý lẽ bình thường mà suy đoán.
Ở phương diện uống rượu này, bán thú nhân và giống đực chia làm hai trận doanh. Đinh Tiếu và Quỳnh cảm thấy vẫn là rượu nho uống ngon hơn một chút, bởi vì mùi vị chua ngọt đậm hơn, có thể giải ngấy khi ăn thịt. Nhưng Hạ và Khôn rõ ràng càng thích loại rượu lê này hơn, nói hương vị của nó càng giống râu quả hơn, kỳ thực cũng chính là độ cồn cao hơn một chút.
Bởi vì không có người "đoạt" cho nên bốn người là một cái miệng nhỏ ăn một cái miệng nhỏ uống, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy uống rượu quá chiếm diện tích dạ dày, còn không bằng ăn nhiều một chút cá viên, vì thế đem nửa chén rượu thừa của mình cho Khôn: "Anh uống đi, em không uống nữa."
Khôn gật đầu: "Ừ, không uống cũng tốt, chiếm bụng, ăn nhiều thịt." Vì thế gắp năm sáu miếng thịt bò bỏ vào bát của Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, ta ta ta ta muốn ăn cá viên mà!!!
Cơm no rượu say rồi uống trà, cuộc sống như này quả thực quá mỹ mãn.
Bởi vì Quỳnh ba tửu lượng không tốt lắm, cho nên Hạ cha tâm tình tràn đầy vui sướng mà ôm bạn lữ vào phòng ngủ. Còn làm gì thì đó không phải việc ấu tể nên hỏi đâu, cho dù ấu tể nhà bọn họ cái gì cũng biết....
Đinh Tiếu vì chỉ uống nửa chén nên ngoại trừ hơi choáng váng đầu một chút thì không có vấn đề gì. Thu thập xong mọi thứ hai người vào phòng ngủ của Tiếu Tiếu, Khôn lấy cái đèn pin năng lượng mặt trời dưới giường Tiếu Tiếu ra, sau đó treo trên nóc nhà, đương nhiên đây là ý tứ của ấu tể Tiếu Tiếu.
Hiện tại mỗi ngày Quỳnh và Tiếu Tiếu đều sẽ kín đáo đem hai cái đèn pin năng lượng mặt trời ra bên ngoài nạp điện, cho nên buổi tối trong phòng vẫn sáng, ít nhất so với việc chỉ thắp một cây nến thì sáng hơn nhiều, tuy rằng chỉ trong phạm vi của giường.
Đinh Tiếu nhoài người vào giường lớn của mình, một bộ lười nhác cực điểm: "Uống rượu xong quả nhiên mệt mỏi, Khôn, anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Khôn ngồi trên giường, lắc đầu: "Không có, ta cảm thấy khá tốt."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Không công bằng, anh cũng chưa uống qua rượu thế mà không bị say!" Ngáp "Trời cũng không còn sớm anh...."
Không đợi Tiếu Tiếu nói xong, Khôn lập tức biểu đạt thái độ của mình: "Ta muốn ngủ ở đây." Lúc trước mình đã không được như nguyện, hôm nay tuyệt đối không thể lại bỏ lỡ!
Đinh Tiếu lập tức khẩn trương, mau chóng thu lại tay chân đang dang rộng, sau đó ngồi dậy: "Cái này không tốt lắm."
Không nghiêm túc biểu đạt ý nguyện của mình: "Em đã đồng ý làm bạn lữ của ta, yên tâm, ta sẽ không làm gì, chỉ hôn hôn thôi."
Hôn hôn mà còn không tính là làm cái gì à!? Ách...thôi, dù sao hắn cũng chỉ dán cái môi vào thôi, có điều vừa thấy Khôn lập tức muốn cởi quần áo, Đinh Tiếu lập tức sau lưng phát lạnh:" Anh anh anh lại cởi quần áo để ngủ?"
Khôn khó hiểu mà ngẩng đầu: "Không cởi quần áo sao ngủ được? Em cũng nên cởi, ở nhà khác với ở ngoài, mặc quần áo không thoải mái."
Đinh Tiếu hắc tuyến, tôi đương nhiên biết ngủ mặc quần áo không thoải mái, anh không ở đây tôi cũng chỉ mặc quần cộc để ngủ, nhưng anh lại ở đây tôi tôi tôi tôi không muốn như vậy! Từ trừ, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: "Anh mặc quần tứ giác em làm cho anh chứ?"
Khôn lắc đầu: "Tiếu Tiếu tặng cho ta, ta phải trân quý giữ gìn."
Đinh Tiếu đấm giường: "Một cái quần đùi thì anh trân quý nó làm gì! Anh không mặc thì em làm nó còn ý nghĩa gì nữa! Mau đi về mặc, không mặc không cho anh ngủ ở đây!" Lộ mông cùng mặc quần đùi tuy chỉ cách nhau một lớp vải mỏng nhưng là bản chất rất khác biệt!!!
Khôn ca rốt cuộc như nguyện mà đứng trước mặt Tiếu Tiếu triển lãm quần đùi cậu làm cho mình: "Tiếu Tiếu, em xem có chỗ nào không thích hợp không?" Căn cứ lương tâm của nhà thiết kế cùng người gia công, Đinh Tiếu cảm thấy cần phải xem thành phẩm của mình. Nhưng mà Khôn...cái gì gì đó, khó tránh được hai mắt mình không nhìn vào trọng điểm!! Thật là, rõ ràng làm rộng như vậy, thế mà cũng không rộng lắm. Thần mã!! Hai ngày này lại làm một cái dài rộng hơn, như thế nào... vừa đi một cái đã lộ.... hàng!! Vẫn là nhanh chân thì hơn, có điều giống đực đã quen bị gió lùa khẳng định không thích bị trói buộc, nhìn cha thì biết, ba nói cha căn bản là không mặc. (ಥ ̯ ಥ)... "Rất...rất tốt, anh cảm thấy thoải mái chứ?"
Khôn chống nạnh nâng hai chân lên, lại ngồi xổm xuống: "Khá tốt, ta còn tưởng sẽ chật căng không thoải mái, vẫn là Tiếu Tiếu khéo tay", tuy không mặc thì càng thoải mái hơn.
Khéo khéo cái con khỉ ấy...anh nâng chân ngồi xổm cái gì a! Không biết tôi làm ngắn sao! Quá thương tâm, cùng là nam nhân, tiểu huynh đệ chênh lệch lớn như vậy quả thực chính là mưu sát! Không đúng! Ở chỗ này mình là bán thú nhân, tuy cũng là nam nhân, nhưng là người phải gả. Khoan đã! Mình và Khôn là quan hệ bạn lữ tương lai, như vậy mà nói...đừng mà!!Sẽ chết người đấy biết không!!
Hít sâu hít sâu, cũng may ta còn là ấu tể ta còn là ấu tể ta còn là ấu tể! Đinh Tiếu tự mình an ủi một hồi lâu, mới từ từ hòa hoãn tinh thần, sau đó ngay lập tức đỏ mặt, ta đây là đang nghĩ cái gì vậy! ╥﹏╥
Đinh Tiếu biểu tình phong phú, Khôn tuy không quá minh bạch Tiếu Tiếu cụ thể đang nghĩ gì trong lòng, nhưng lực lĩnh ngộ của hắn đối với chuyện quan trọng vẫn không tồi. Vì thế thu hồi đèn pin tắt đi, sau đó cất cẩn thận, trực tiếp nằm ở trên giường. Duỗi tay ôm chầm lấy Đinh Tiếu bên cạnh, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng bạn lữ. Trơn bóng, sờ quá thích, còn có chút ren rét, mình đến có thể ủ ấm.
"Không phải sợ, hiến tế nói sẽ không đau, chỗ nàng có thuốc mỡ, bôi vào liền sẽ không đau cũng không bị thương. Hơn nữa em còn nhỏ, ta sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương đến em."
"Anh anh anh cư nhiên còn hỏi hiến tế loại chuyện này?!!!" Không mặt mũi gặp người nữa rồi!!! Đinh Tiếu hoàn toàn bị Khôn đánh bại.
Khôn nhẹ giọng cười nói: "Thật sự không cần sợ, không sao đâu, ngoan, ngủ đi." Nói xong căng chặt lồng ngực, đem thân thể đang cứng đờ của Tiếu Tiếu ôm hết vào trong ngực. Đây là lần đầu tiên mình và Tiếu Tiếu gần sát nhau như vậy, da chạm da, hắc hắc. Đúng rồi, còn chưa hôn môi đâu! Hôm nay vô luận là thế nào cũng phải thử một chút hôn môi đích thực.
Hậu quả chân chính hôn môi thực nghiêm trọng. Khôn không nghĩ tới tiểu huynh đệ vô dụng của mình lại đứng đậy chào cờ, mà Tiếu Tiếu cũng không thở nổi nhanh hơn so với chỉ dán môi. Nhưng chân chính hôn hôn cảm giác thực thoải mái: "Tiếu Tiếu, thoải mái không?"
Đinh Tiếu đã hoàn toàn vô lực cùng hắn so đo, vấn đề này...quá biến thái, cậu từ chối trả lời! Hơn nữa, hàng này sao tự nhiên biết hôn - lưỡi như thế nào? Chẳng lẽ là lại đi hỏi hiến tế? Ông...a không, Thần Thú ơi ngài cứu con với!!!
Tuy không có được câu trả lời, nhưng Khôn vẫn như cũ không chút nhụt chí: "Lần đầu tiên học, ta có lẽ không làm tốt lắm, nhưng không sao, về sau mỗi ngày chúng ta đều luyện, ta sẽ làm em thoải mái."
"Đủ....đủ rồi! Lão đại ngươi làm như vậy đã quá tốt!" Mỗi ngày luyện...ngươi là muốn cho ta bị tức ngực khó thở sao! Lượng hô hấp của ta sao có thể so sánh với giống đực như ngươi!
Khôn nhíu mày: "Ta không phải lão đại, ta là bạn lữ của em."
Đinh Tiếu hít sâu một hơi: "So đo cái này làm gì! Em cũng chưa nói anh không phải bạn lữ của em, nhưng về sau không thể cứ thích là hôn, trước khi hôn phải hỏi em."
Khôn cười: "Được, nhưng nếu không thoải mái em phải nói cho ta, không thể nói chuyện cũng có thể đá ta."
Đinh Tiếu cũng cười: "Biết rồi, em khờ sao, không thoải mái còn không đá anh, nhưng mà anh...cái kia làm sao bây giờ?" Gia hỏa đang đặt trên đầu gối mình còn đang phấn chấn tinh thần, mình thật không muốn chủ động hỗ trợ, nếu không đây chính là dẫn lửa thiêu thân, chỉ sợ lấy bản tính của Khôn, sau này nếu hắn lại cứng lên liền bắt mình hỗ trợ, mình vẫn là ấu tể, có được cũng là tay ấu tể (Ngươi nghĩ đến thật tinh tế sâu xa...)
Khôn tuy luyến tiếc ổ chăn và Tiếu Tiếu đã nóng hầm hập, nhưng cứ cứng như vậy cũng không được, tuy rất muốn Tiếu Tiếu vuốt vuốt giúp mình, nhất định rất thoải mái. Nhưng như vậy không tốt cho Tiếu Tiếu, thân thể Tiếu Tiếu vốn dĩ đã hơi nhỏ gầy, hiến tế nói quá hao phí tinh nguyên sẽ có hại với thân thể.
"Ta ra ngoài hạ nhiệt một lát là được, em ngủ trước đi." (Hiến tế: nỗi khổ bức của ta ai có thể hiểu đây! Lão nương muốn đi đánh chết tên Bằng Giáp ngu xuẩn kia! Không tự dạy lấy con trai mình!)
Đinh Tiếu cảm ơn trời đất: "Đừng để lạnh nhé!" Nói xong lập tức xoay người, hơn nữa thập phần may mắn tiểu huynh đệ của mình không có vĩ ngạn như Khôn, nếu không bị phát hiện thì có chạy cũng không thoát...
Không cần nghĩ cũng biết lấy không khí vừa rồi Đinh Tiếu chắc chắn không ngủ được, cho nên sau khi Khôn hạ nhiệt trở về, mành da thú bị nâng lên, gió rét bên ngoài tràn vào, đánh vào mặt Đinh Tiếu, cậu lập tức rùng mình một cái: "Khôn, ngày mai chúng ta làm cửa đi." Suy nghĩ này cậu lúc trước cũng tính toán rất lâu, nhưng từ hôm trở về vẫn luôn bận việc, cuối cùng cũng vì thói quen dùng mành liền đem suy nghĩ này vứt sau đầu, hiện tại xem ra, mành da thú này có dày cũng không ổn, chẳng may tuyết lớn hoặc gió quá mạnh cũng không trụ được.
Khôn thắc mắc: "Cửa? Không phải có cửa sao? Còn làm thêm cửa để làm gì?"
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, vì thế đem hiểu biết của mình về cửa nói với Khôn một hồi.
Khôn ca nghe được tương đối nghiêm túc, lập tức gật đầu: "Ừm, rất giống phiến đá dùng để chắn động băng, trước kia cũng có người dùng phiến đá cùng tấm ván gỗ chắn cửa, đích xác rất hữu dụng, nhưng thực phiền toái, cho nên mọi người lại dùng da thú thật dày làm mành. Như vậy gió thổi dùng cục đá chặn lại, tuyết rơi cũng không sợ bị thổi vào, nhưng cánh cửa em nói càng tốt, lúc trước cũng không nghĩ đến bản lề gì đó. Em nói ta đều hiểu, ngày mai liền làm thử xem."
Đinh Tiếu cảm thấy mình cần phải sùng bái Khôn, này đã hiểu rồi? Ngay cả bản lề cũng hiểu? Mình cũng chỉ nói chắp chắp vá vá, nhìn xem ngày mai kết quả thế nào đã, nói không chừng thần đồng đúng là không giống người thường thì sao!
"Ngày mai anh và cha cùng nhau làm đi, nếu làm thành, đem cánh cửa nhà anh cũng làm luôn, sau đó lại bảo Bằng Giáp bá bá đi dạy thôn dân, liền nói là anh nghĩ ra."
Khôn hôn trán Đinh Tiếu một cái: "Được, liền nói là ta nghĩ ra, nhưng em nói then cửa thì ngày mai vẽ ra cho ta xem chút." Hắn cho rằng cửa là thứ tốt, nhưng then cửa lại càng tốt hơn, như vậy khi mình và Tiếu Tiếu ở trong phòng, liền không cần sợ có người đột nhiên xông vào! Đây tuyệt đối là một việc vĩ đại đối với thú nhân có bạn lữ.
Đinh Tiếu đương nhiên không thể lĩnh ngộ được suy nghĩ sâu xa của bạn lữ tương lai nhà mình, cũng không thể hiểu được tư duy chính xác của giống đực thành niên, cho nên cậu suy nghĩ cực kỳ thuần khiết đơn giản: "Được, nhưng then cửa cần phải dùng một cây gậy gỗ phi thường rắn chắc." Kỳ thực cậu vẫn muốn có khóa bên ngoài, chỉ tiếc cậu hoàn toàn không biết gì về làm khóa, đối với loại vật phẩm cao cấp như khóa này, chỉ có thể đợi sau này có người tay nghề khéo léo tự lĩnh ngộ làm ra thôi.
"Tiếu Tiếu, chờ cánh cửa làm xong, suy nghĩ cẩn thận nhà chúng ta dựng như thế nào, mùa đông không săn thú, nhưng có thể đi chuẩn bị vật liệu." Nghe được Tiếu Tiếu đối với một cái cửa cũng có ý tưởng tốt như vậy, kiến tạo phòng ở khẳng định càng nhiều chủ ý tốt hơn. Hắn quyết tâm nhất định phải dùng vật liệu tốt nhất mới được, tóm lại phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của Tiếu Tiếu!
Đinh Tiếu "bị bắt" kề sát gần người Khôn, chỉ có thể muộn thanh nói chuyện: "Chúng ta có thể có chỗ lớn như thế nào?"
Khôn lập tức trả lời: "Bao lớn cũng được"
Đinh Tiếu kinh ngạc: "Cái gì?! Bao lớn đều được?"
Khôn "Ừ" một tiếng: "Chỉ cần không lãng phí liền có thể."
Đinh Tiếu lập tức vui vẻ ra mặt: "Không lãng phí, không lãng phí!!! Em sẽ trồng hết hạt giống ở trong đại viện!" Như vậy trong vườn nhà mình liền hoàn toàn là của mình! "Còn có, em muốn chuồng heo, chuồng bò, chuồng dê, ổ gà, lồng nuôi thỏ, tóm lại cần rất nhiều chỗ." Đương nhiên này cũng chỉ là hiện tại nói thôi, thật sự đều nuôi cậu cảm thấy mình có thể nuôi tốt hay không là cả một vấn đề, có tinh lực lẫn thể lực cũng là một vấn đề....
Tuy rằng đối với mấy thứ kia rốt cuộc là gì Khôn cũng không biết, nhưng nghe ý tứ hẳn là nuôi dưỡng động vật, hắn tin tưởng nếu Tiếu Tiếu nuôi động vật càng nhiều thì trong thôn cũng nhất định có người làm theo. Nhà mình thật đúng là phải chiếm diện tích lớn một chút mới được. Nhưng Phong và Mộc Ngõa nói muốn làm hàng xóm của mình và Tiếu Tiếu, dứt khoát liền dùng cây ăn quả ngăn cách đi, như vậy cũng sẽ không quá gần, lại không quá xa, bên cạnh còn đều là bạn bè, Tiếu Tiếu nhất định sẽ thực vui vẻ!