Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 247

Theo Như lời Đinh Tiếu nói, Hắc Lân là một tên rất giảo hoạt.
Hàng này từ lần đầu tiên phát hiện đinh Đông là một người dễ mềm lòng, liền thường thường gia tăng một vài nội dung về thân thế đáng thương của bản thân khi tán gẫu với Đinh Đông.


Ví dụ như từ nhỏ đã sống trong rừng rậm, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy nhà ở đẹp như vậy, một nhà bọn họ vào mùa đông chỉ sinh sống trong sơn động. Hoặc là trước kia ngoài nướng thịt và nấu thịt ra hắn chưa từng ăn qua đa dạng đồ ăn như vậy, xem ra cuộc sống ở bộ tộc thực sự rất tốt. Hoặc là nói tới sau khi cha mẹ hắn qua đời, cha cả ngày thương tâm, toàn bộ tộc đàn chỉ còn dư lại hai cha con bọn họ, cảm thấy không có hi vọng sống sót. Còn có khi cha hắn bị bệnh nặng, hắn cư nhiên không tìm thấy thuốc chữa trị cho cha hắn, chỉ có thể nhìn cha hắn suy yếu từng ngày.


Tóm lại đủ loại lâm li bi đát, đều bị hắn dùng đúng chỗ đúng nơi. Nhìn thì có vẻ hắn rất kiên cường dũng cảm, lại vừa có thể khiến Đông Đông cảm thấy đau lòng. Dần dần, thái độ của Đông Đông hoàn toàn chuyển biến, biết đại ca và cha đều không thích Hắc Lân, vì thế sẽ trộm chạy đi giúp đỡ Hắc Lân làm đồ ăn.


Đinh Tiếu không phải không nhìn thấy "âm mưu" của Hắc Lân, nhưng cậu cũng hiểu, trái tim Đông Đông đã bắt đầu hướng về gia hỏa kia. Tuy không cam lòng và luyến tiếc, nhưng lập tức liền nhận ra tâm tình của cha và ba khi mình quyết định cùng Khôn dọn ra ngoài sống lúc trước. Nhưng so với Khôn và Khôn Luân, cậu lý trí hơn một chút, cậu biết Hắc Lân là lựa chọn tốt nhất.


Loại sinh vật Kỳ Lân này, đối với người dân thiên triều mà nói vốn dĩ có ý nghĩa tồn tại đặc thù. Hắn chẳng những chân chính là tẩu thú chi vương, cũng là tượng trưng cho sự nhân từ và điềm lành. Kỳ thực sau khi cậu biết nguyên hình của Hắc Lân, Đinh Tiếu liền đề điểm thêm ý kiến cho hắn, không có biện pháp, cái gọi là tình dân tộc, người ở dị thế luôn sẽ mãnh liệt hơn một chút. Huống chi Hắc Lân người ta chính là cả một bộ tộc, cũng sẽ không mang theo Đông Đông rời đi, tốt hơn so với tương lai bị người Long tộc nào đó coi trọng, mình phải mấy tháng mới gặp được một lần. Con rể cường đại như vậy, cậu cảm thấy bắt bẻ nữa thì có chút hơi kiêu.


Cho nên Đinh Tiếu cũng không vạch trần dụng tâm của Hắc Lân với con trai, vì cậu biết ít nhất những nội dung hắn nói đó là chân thật, chỉ là nói ra tô thêm chút đau thương. Cậu cũng không đi khuyên can bạn lữ và con trai lớn nhà mình ít đi gây khó dễ với Hắc Lân, muốn cười bảo bối nhà mình đi, đại giới nhất định là phải có.


Huống chi Khôn và Khôn Luân cũng đều là người thông minh, đã sớm nhìn ra Đông Đông "làm phản", hành vi hiện tại, cũng chỉ là ngẫu nhiên phát tiết một chút bất mãn vì bảo bối bị cướp đi mà thôi.
Trong nháy mắt, Hắc Lân ở thôn Thiên Hà đã được hai năm.


Hai năm, trong thôn đã xảy ra không nhỏ biến hóa. Ví dụ như bởi vì nghe Đông Đông lẩm bẩm qua muốn đào sông để phân dòng chảy, phòng ngừa lũ lụt, Hắc Lân liền chủ động đảm nhận công tác đào sông. Tuy kế hoạch của hắn cũng không giống như Đông Đông đào ra một con sông mới, mà tính toán đoạn đường gần nhất của hai con sông, sau đó đào một thủy đạo thông suốt ở giữa hai con sông, điều này chẳng những có thể phân lưu nước sông, cũng không cần lo sẽ phá hủy tảng lớn rừng rậm thực vật, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới thôn xóm và động vật sinh sống ở bên cạnh.


Việc mà con trai nhà mình tâm tâm niệm niệm phải làm, làm cha sao có thể để một tên "người ngoài"" đi làm, cho nên Khôn liền gia nhập trận doanh đào sông. Khôn đã đi làm chuyện này, luôn luôn coi cha là thần tượng Khôn Luân đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Ngay sau đó mấy người Phong, Nhất Toàn, Mộc Ngõa bọn họ cũng đều sôi nổi hỗ trợ. Cuối cùng, Bằng Giáp cố ý chạy tới thành Hổ Thần thương lượng với Kinh Ly một chút, hai người đều cảm thấy ý tưởng của Hắc Lân thiết thực hữu dụng hơn nhiều. Cuối cùng liền biến thành đại sự tổng động viên của toàn bộ tộc. Đương nhiên thôn Thiên Hà bọn họ là đơn vị thí điểm, trước làm xong có hiệu quả rồi lại làm ở thôn khác.


Lập tức, Hắc Lân trở thành người nổi tiếng của bộ tộc, người xem trọng lần hành động này khen ngợi Hắc Lân là một người lợi hại có trí tuệ, tương lai Đinh Đông có thể có người bạn lữ như vậy thật là một lựa chọn không tồi. Người cảm thấy lao sư động chúng hao tài tốn của, liền nói hắn vì muốn bạn lữ tương lai vui vẻ không gì không làm. Tóm lại mặc kệ là khen hay chê, đại sự cả đời của Đinh Đông đã bị mọi người cho rằng không phải Hắc Lân là không được.


Kỳ thật giây phút phát hiện Hắc Lân một mình một người bắt đầu khai quật thủy đạo, trái tim Đinh Đông đã hoàn toàn không thuộc về sở hữu của mình nữa. Tuy cậu biết, nếu bản thân hiện tại lại khẩn cầu cha hoặc đại ca, bọn họ cũng có thể giúp mình như vậy, nhưng tâm tình của mình sẽ không cảm động giống như khi Hắc Lân làm cho.


Tuy người này lúc đầu thật sự rất đáng ghét, nhưng mà cậu cũng sẽ không ngây ngốc không phân rõ đối phương có thật lòng đối đãi với mình hay không. Trong thôn cũng không phải chưa từng có giống cái và bán thú nhân xinh đẹp tỏ tình với Hắc Lân, nhưng bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có một câu trả lời "Ta chỉ thích một mình Đinh Đông". Đây là một câu tỏ tình hữu lực mà có tình, tuy không phải nói với mình, lại so với nói với mình càng có lực sát thương lớn hơn.


Đối mặt với một người chịu đem ý nghĩ của mình trở thành thực tiễn như vậy, vô luận là thảo dược hay thực vật trân quý, vẫn không khiến Đinh Đông cảm động bằng cách làm này của Hắc Lân.


Khi Đinh Đông lần đầu tiên chủ động hôn lên mặt mình, Hắc Lân lập tức cảm thấy cả thế giới đều tươi đẹp, bế người yêu lên xoay vài vòng, kích động đến nói chuyện đều lắp bắp. Hoàn toàn không có bộ dạng "hãm hại lừa gạt"" mồm mép tép nhảy như lúc trước.


So với em trai đã sớm có thể đơn độc đi săn ở khu an toàn, hiện tại Khôn Luân liền khổ hơn nhiều.


Tuy hắn cũng không tình nguyện để em trai ở cùng gia hỏa đáng ghét kia, nhưng nếu cha và ba đã đồng ý, hai người bọn họ cũng đã đính hôn, mình cũng chỉ có thể nhìn em trai bảo bối bị "lừa"" đi thôi. May mà ông nội đã có dự kiến trước, xây nhà cho Hắc Lân và nhà mình gần nhau, còn có thể mỗi ngày cùng nhau ăn cơm.


Nhìn bộ dáng Hắc Lân mỗi ngày đều cao hứng phấn chấn, vì em trai săn được nhiều da thú đẹp đẽ chuẩn bị cho mùa đông, hắn liền một bụng đắng cay. Mình còn 23 năm nữa mới tới tuổi thành niên!! 23 năm!!! Tiểu Hải năm nay mới 17, quả nhiên thanh mai trúc mã gì đó, đối với giống đực mà nói quá hung tàn có phải không!


"Tiểu Hải, sang năm ta liền dựng nhà cho chúng ta sau này được không?" Khôn Luân cõng tiểu Hải đi vòng vòng ở bờ sông, khi đào đường sông liên thông, bọn họ cố ý đào chỗ nuôi cá, lại chuyển sang rất nhiều hắc tôm thảo và hoa sen. Tuy hiện tại củ sen bên này còn chưa thể thu, nhưng hắc tôm thảo lại phát triển khá tốt, so với nơi sinh sản cũ còn rắn chắc hơn nhiều.


Trong miệng ngậm cá khô Đông Đông làm, tiểu Hải đầy mặt khó hiểu: "Vì sao? Tiếu Tiếu ba nói phải thành thân trước mới ở, đó gọi là tân phòng. Anh còn rất lâu rất lâu mới thành niên, hiện tại dựng, liền thành nhà cũ."


Khôn Luân bị chọc trúng vết thương trong lòng: "Rốt cuộc là ai quy định giống đực 50 tuổi mới thành niên a! Quá không thông cảm người!"
Tiểu Hải cười bò trên lưng hổ rắn chắc của Khôn Luân, duỗi tay vỗ vỗ đầu hổ lớn: "Em có thể chờ anh mà!"


Khôn Luân vị vỗ về chữa khỏi: "Nhưng mà gia hỏa Hắc Lân đáng ghét kia giành thành thân trước, thực khó chịu mà!"


Tiểu Hải nắm lỗ tai Khôn Luân: "Hắc đại ca đối xử với Đông Đông rất tốt, anh sao lại chán ghét hắn? Đông Đông nói, anh ấy muốn cái gì Hắc đại ca cũng làm cho anh ấy, đối với anh ấy rất tốt."


Khôn Luân lại bị thương: "Từ nhỏ đến lớn, nó muốn cái gì ta, cha và ba không làm cho nó chứ! Hiện tại cư nhiên liền nhớ gia hỏa đáng ghét kia có bao nhiêu tốt! Quả nhiên là em trai lớn khó giữ!"


"Sao giống nhau được! Cha và ba, cữu cữu và cữu phu, Tiếu Tiếu ba và  Khôn cha bọn họ đều làm rất nhiều thứ tốt cho em, nhưng anh làm cho em thì không giống như vậy. Quả nhiên Đông Đông nói rất có đạo lý, giống đực bọn anh rất ngốc, chỉ biết ghen tị, đều không thể hiểu được tâm tình bọn em!"


Cái gì? Cư nhiên bị tiểu bạn lữ nói không thể hiểu tâm tình của em ấy? Đây chính việc lớn! Lập tức vận dụng đuôi hổ đại pháp, sờ sờ đầu tiểu Hải, Khôn Luân biện giải cho bản thân: "Ta hiểu mà! Tiểu Hải nhà ta thích ta nên mới cảm thấy đồ vật ta đưa là tốt nhất."


Xoay người ôm lấy cái đuôi của Khôn Luân, đây là "món đồ chơi" tiểu Hải từ nhỏ đã thích nhất. Nhịn không được dùng mặt cọ cọ một chút, ừm, vẫn giống như lúc nhỏ, thoải mái nhất!


"Cho nên đối với Đông Đông mà nói cũng là như vậy! Anh xem, Khôn cha hiện tại đều không làm khó hắc đại ca! Anh còn như vậy, Đông Đông sẽ buồn."


Được rồi, vì bạn lữ yêu dấu có thể hiểu được mình hiểu em ấy, vì không để cho em trai bảo bối buồn rầu, gia hỏa đáng ghét kia...tạm thời vẫn là không ghét hắn là được.
Cho nên nói ấu tể à, thời gian 23 năm, ngươi phải nỗ lực trưởng thành mới được!!


Nhìn bọn nhỏ từng đứa đều có bạn lữ tương lai của mình, Đinh Tiếu cư nhiên có một loại cảm thán " Sao ta còn chưa già?" 
Cuộc đời mới đi qua chưa tới 1/5, chỉ sợ qua ba bốn mươi năm nữa mình còn có cả cháu rồi, loại cảm giác này thực là xỏ lá cũng thực khiến người hưng phấn mà!


Ăn xong bữa chiều, Hắc Lân mang theo Đông Đông về căn nhà nhỏ của bọn họ, Khôn Luân đưa tiểu Hải về nhà. Đinh Tiếu một bên đang xem xét chum tương lên men thế nào, một bên lải nhải với Khôn đang ướp muối chân heo: "Khôn, hai ta đã bao nhiêu năm không đi du lịch tử tế một phen nhỉ?"


Khôn lập tức trả lời: "Thật nhiều năm, mấy năm nay cũng chỉ đi dạo ở phụ cận Thanh Sâm, là muốn đi tới chỗ xa hơn sao?"


Đinh Tiếu nói: "Đương nhiên rồi! Còn có rất nhiều địa phương chưa đi qua đâu. Hiện tại Đông Đông và Khôn Luân đều có thể tự lập sinh sống, không bằng ngày mai chúng ta gieo trồng xong liền đi xa một chút? Đi Xích Loan xem thử nhé. Có lẽ có thể giúp Hắc Lân tìm được di chỉ của bộ tộc bọn họ cũng chừng."


Khôn bĩu môi: "Làm gì mà chúng ta phải đi tìm! Chính hắn đều không muốn đi tìm!"
Đinh Tiếu cười: "Anh thật đúng là ấu trĩ, em nói chính là có lẽ, chính là ý tứ trùng hợp, đừng làm bộ anh không hiểu nhé! Hơn nữa, hai đứa nó đều đã đính hôn, anh còn mặt lạnh mày nhẹ là gì?"


Khôn nhìn về phía bạn lữ bảo bối của mình: "Đông Đông còn chưa thành niên đã bị hắn đoạt đi rồi."
Đinh Tiếu lườm hắn một cái: "Em còn chưa thành niên cũng đã bị anh đoạt đi khỏi tay ba và cha đấy thây? Anh còn không biết xấu hổ mà nói!"


Nghe được bạn lữ nói như vậy, Khôn ca đột nhiên cười: "Hắc hắc, không biết xấu hổ, mới có Tiếu Tiếu."
Đinh Tiếu lườm nguýt: "Anh hiện tại da mặt còn dày hơn cả tường thành!"


"Tường thành? Chúng ta bên này cũng không có tường thành, nhưng mà dày một chút mới tốt, sách nói, da mặt dày ăn đủ, da mặt mỏng ăn không đủ, ta chỉ cần có thể ăn đủ là được, cho nên da mặt mỏng không phải chuyện tốt."


Đinh Tiếu bại trận, CMN đọc nhiều sách chính là có học vấn mà! Tri thức chính là sức mạnh có phải không!
"Anh rốt cuộc khi nào mới đem đám sách rác rưởi đó đốt đi cho em!!!"
Khôn đầy mặt đều là tươi cười: "Không cần đốt đi, ta định đưa nó cho Đế Ngao."


Đinh Tiếu đậy lại nắp chum, đi tới cạnh Khôn, vỗ vỗ bả vai bạn lữ nhà mình: "Tiểu đồng chí, làm tốt lắm! Có tiền đồ!"
Vì thế  không lâu sau, Đại Vu liền phát hiện, đường đường Long Vương càng ngày càng không biết xấu hổ!


Nhưng mà điều này thì có làm sao? Dù sao mọi người đều tốt mới thật sự tốt mà ~!
Hoàn!