Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 198

Thú nhân tộc Ngân Lang ngoài kia cũng không giống những người dị tộc mà lúc trước họ quen biết là tiến vào hoặc là "lừa" hoặc là "cọ" hoặc là đổi đồ ăn. Nhưng lại vẫn bồi hồi ở phụ cận không rời đi. Chỉ là ở khoảng cách tâm năm sáu mươi mét, cũng đã có thể khiến Khôn cảm giác được mình tồn tại, cũng không phải một khoảng cách tuyệt đối an toàn đối với mỗi một thú nhân.


Đinh Tiếu cảm thấy loại cảm giác này rất không thoải mái, trong đầu tự động não bổ ra một hình ảnh. Chúng ta ở chỗ này ăn đặc biệt nhiều, con chó ngoài kia...không, là con sói ngoài kia chỉ có thể cách thật xa ngửi mùi thơm, như thế nào lại thấy...thật khổ sở nhỉ?


"Khôn, anh đi hỏi hắn có bị sao không, cứ như vậy sao ăn cơm được nữa?"
Khôn cũng cảm thấy như này đúng là rất ảnh hưởng tới ăn uống, vì thế hắn đứng dậy rời khỏi sơn động, trực tiếp chạy tới chỗ tộc nhân Ngân Lang kia. Ở khoảng cách 10 mét, dừng chân lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"


Vị thú nhân tộc Ngân Lang kia thấy Khôn là cố ý lại đây tìm mình nói chuyện, ngượng ngùng biến trở về hình người: "Ngại quá, ta là muốn chờ các vị ăn xong đồ ăn, mới qua đó nói chuyện với các vị."


Khôn nhướng mày: "Chuyện gì?" Thấy đối phương là một giống đực dáng người không phải đặc biệt cao lớn, hơi thở trên người giao thoa giữa thành niên và vị thành niên. Lại tham khảo một chút vị trí nơi này, hẳn là giống đực đang trong giai đoạn thí luyện thành niên.


Vị tộc nhân tộc Ngân Lang này lập tức trả lời: "Ta lúc trước ở tường vây cùng các vị đổi qua rất nhiều tương thịt nướng, cho nên nhớ rõ hơi thở của các vị. Kỳ thực là ta nghĩ, có thể đổi một ít tương thị nướng cùng ta không, bởi vì đang trong thời gian thí luyện, cho nên không đi được chợ Xuân."


Cư nhiên là ngửi được hơi thở của bọn họ tới chỗ này đổi chút thịt vụn. Khôn biết ngay là có liên quan tới ăn mà. Nhưng cũng phải, Tiếu Tiếu nhà mình lợi hại nhất chính là làm các loại đồ ăn. Tương thịt nướng của bọn họ, mỗi lần đều cung không đủ cầu. Cho dù hai người bọn họ không có thời gian đi chợ, cũng sẽ có người trong thôn hỗ trợ mang bán hộ. Làm cho những người khác cũng suy nghĩ làm ra tương thịt nướng mùi vị khác nhau, nhưng mọi người vẫn luôn cho rằng, vẫn là bạn lữ nhà mình làm là ăn ngon nhất!


"Vậy ngươi tiến vào nói chuyện với bạn lữ của ta đi!"


"Thật sao?!  Vậy ngại quá, các vị còn chưa ăn xong mà." Kỳ thực hắn thật sự rất muốn nếm thử những món ăn mỹ vị đó, cách xa như vậy, hương thơm còn bay tới tận lỗ mũi của mình, thật là thơm không chịu được. Quả nhiên hai vị trí giả tộc Dực Hổ này lợi hại nhất, làm thịt nướng so với Mạt còn thơm hơn!


Khôn hơi khó chịu, đừng tưởng rằng hắn không thấy được động tác nuốt nước miếng của giống đực này nhé. Nhưng thôi, nhìn dưới chân hắn còn có một con lộc màu trắng, mình trước kia chỉ thấy qua da của loại lộc này thôi còn thịt thì chưa ăn thử bao giờ. Tiếu Tiếu hẳn là sẽ thích. (Quả nhiên ngươi không bao giờ chịu thiệt đúng không?)


Thú nhân giống đực tộc Ngân Lang này tên là Chu, vừa lúc cũng là người thôn Thanh Phong.


Kỳ thực Đinh Tiếu hoàn toàn không nhớ ra thôn của Điểm Điểm lúc trước gọi là gì, nhưng Khôn lại nhớ rõ. Chẳng qua dọc theo đường đi Đinh Tiếu ngẫu nhiên hỏi chuyện, hắn cũng làm bộ không biết thôi. Không có biện pháp, ai bảo Tiếu Tiếu lại thích sói con...chó con. Nhưng tuy hắn không muốn nói cho Tiếu Tiếu, cái giống đực tên Chu này lại chủ động tán gẫu với bọn họ về Điểm Điểm. Cũng là bạn lữ trí giả ở Thú Thế mà giống đực thiếu niên này tương đối sùng bái cùng kính trọng, vừa nói một hồi, liền có chút kích động trong lòng, trên cơ bản đều là "vấn đề chủ động công đạo".


Kỳ thật nhiều năm trôi qua như vậy, ở tường vây Đinh Tiếu còn chưa gặp Điểm Điểm lần nào, tuy tiếc nuối, nhưng cậu rất rõ ràng, lấy tuổi tác của Điểm Điểm đi tường vây căn bản không phải là lựa chọn chính xác. Lần đó đã thiếu chút nữa xảy ra chuyện, về sau cẩn thận cũng không phải là quá mức. Chỉ là cha và đại ca Điểm Điểm cũng rất ít giao dịch với bọn họ, mà cậu thì số lần đi cũng có hạn, chỉ gặp qua hai lần, cũng là bên cạnh một đống người tụm lại đổi đồ vật. Đinh Tiếu chỉ có thể đơn giản thăm hỏi một hai câu, cũng không có thời gian hỏi bọn họ từ thôn gì tới, hơn nữa, nói ra lại lộ ra mình trí nhớ kém như vậy, kỳ thực cũng là rất mất mặt.( --)


Nghe Chu nói lý do tới, Đinh Tiếu lập tức mời Chu ở lại ăn bữa cơm chiều này. Các thú nhân đều là người thật thà, được người mời rất ít sẽ giả bộ khách sáo, đây cũng là điều khiến Đinh Tiếu yên tâm nhất khi cùng thú nhân câu thông. Nhưng lúc trước mình và Khôn đã ăn được bảy tám phần, hiện tại muốn mời khách, tự nhiên phải một lần nữa làm đồ ăn.


Chu nghe Đinh Tiếu muốn đích thân làm đồ ăn, lập tức hưng phấn, phải biết là, tiểu Điểm Điểm tuy nhỏ, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nhóc còn chưa quên thỉnh thoảng tuyên truyền một chút về tay nghề nấu nướng của Đinh Tiếu. Tuy bản thân Điểm Điểm cũng không nhớ rõ lúc ấy thịt thịt ăn ngon là mùi vị như nào, nhưng cái loại cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn này vẫn thực rõ ràng. Hơn nữa về sau cơ hồ tất cả các  bộ tộc thú nhân đều biết thôn Thiên Hà tộc Dực Hổ có hai vị trí giả, bọn họ chẳng những có thể làm đồ ăn ngon, còn nguyện ý cùng người khác trao đổi phương pháp gieo trồng, này liền càng khiến cho mọi người đối với Đinh Tiếu và Khôn nhìn bằng con mắt khác, thậm chí còn truyền bá thật sự tà hồ.


Vội vã đi tới bên hồ đem bạch lộc thu thập sạch sẽ, Chu nhìn thấy trong sơn động có hoa trong hồ đang phơi nắng, hắn nghĩ bán thú nhân trí giả này thích, cho nên sau khi thu thập xong thịt lộc, vớt lên một phen cúc sông mang theo trở về.


Nhìn thấy Chu mang theo cúc sông trở về, khóe miệng Đinh Tiếu khó tránh khỏi run rẩy. Dực theo lệ thường lúc trước, thiên nhãn không có biểu hiện tên, hơn phân nửa đều là các thú nhân cũng không biết thứ này có thể ăn, cho nên cũng không đặt tên cho chúng nó. Như vậy xem ra, Chu hẳn là nhìn thấy mình phơi hoa cúc sông, sau đó cho rằng mình thích hoa này? Cho nên mới hái tới đưa cho mình? Làm ơn! Loại cảm giác này phi thường quỷ dị có được không! Đại lão hổ nhà mình sẽ không ăn dấm chứ?


Trộm nhìn Khôn, thấy hai mắt Khôn đều chăm chú tới những thứ tiêu tốn, lại thực rõ ràng chưa có cảm giác đã thèm. Đinh Tiếu tự mình tỉnh lại, ta sao có thể cho rằng Khôn sẽ bởi vì thú nhân khác đưa hoa cho ta mà ghen chứ? Đậu má, hàng này trong mắt người ta, đây không phải hoa dại, mà là đồ ăn mỹ vị! Loại cảm giác mất mát không hài hòa này là chuyện gì xảy ra!!


Lần đầu tiên Chu biết loại hoa lá cành trong sông này cư nhiên có thể ăn. Hơn nữa ăn chung với thịt khô lại ngon như vậy. Hắn cũng không có nhiều từ ngữ để hình dung như thế nào, tóm lại chính là ngon là được.


"Trước kia chúng ta cũng không biết hoa này còn có thể ăn, không hổ là trí giả, thật là có đại trí tuệ!"
Đinh Tiếu khóe miệng hơi hơi run rẩy. Đúng vậy, ta có thể có đại trí tuệ, nhưng lại cho dù có bao nhiêu trí tuệ, thì những loại sản vật này đều vào trong miệng đồ tham ăn các ngươi!


"Loại hoa này, nơi này của các vị có nhiều sao?"
Chu gật đầu: "Rất nhiều. Nhưng không đẹp bằng trên mặt đất, nhóm giống cái và ấu tể đều không thích."


Đinh Tiếu hắc tuyến. Ý của ngươi là phẩm vị của ta kém hơn giống cái? Được rồi, ta không nên lòng dạ hẹp hòi so đo với người nguyên thủy. ╭(╯^╰)╮


"Kỳ thực loại hoa này không tồi, lấy pha nước uống cũng tốt, nhai nhai cũng được, ăn xong trong miệng đều có mùi hoa, đem cái này nói cho giống cái ngươi thích, nàng nhất định sẽ thực vui vẻ."


Mặt Chu lập tức đỏ lên, nghĩ tới Mạt, lại liên tưởng tới một chút hoa hoa cỏ cỏ mà Mạt thích ngày thường, thứ này vừa ăn ngon hương lại thương, còn là đồ vật trí giả đề cử, nhất định sẽ có tác dụng lớn! Vì thế càng trở nên sùng bái Đinh Tiếu: "Cảm ơn trí giả!"


Đinh Tiếu lập tức xua tay: "Ngươi vẫn là gọi tên của ta đi, trí giả trí giả, cảm giác giống như rất già, đúng rồi, thôn Thanh Phong của các vị cách nơi này có xa không?"


Khi nướng thịt lộc xoát thêm hoa cúc sông và mật ong, quả nhiên nướng ra mùi hương không bình thường. Xem ra ngoạn ý này đúng là hương liệu phi thường tốt, nhất định phải mang về một ít cho ba mẹ bọn họ!


Chu trả lời: "Không phải đặc biệt xa, thôn Thanh Phong chúng ta cách Thanh Sâm khá gần, lấy tộc độ của ta 10 ngày là có thể trở về, nhưng lấy tốc độ của tộc Dực Hổ, đại khái sáu bảy ngày là được. Các vị muốn tới thôn chúng ta sao?" Khi nói chuyện, hai mắt phát sáng.


Khôn lập tức nói tiếp: "Không nhất định. Chúng ta chỉ nghĩ tới những nơi tự do một chút, thuận tiện tìm một chút xem có thứ gì có thể cho các thú nhân làm đồ ăn."


"Khó trách mọi người đều nói các vị là sứ giả Thần Thú phái xuống để tạo phúc cho Thú Thế." Giống như người bộ tộc khác đều nói, người tộc Dực Hổ tuy hiện tại phi thường cường đại, nhưng từ trước tới giờ đều không bủn xỉn với người bộ tộc khác, quả nhiên là như vậy, trí giả nói chính là các thú nhân, chứ không phải tộc Dực Hổ nhé! ( hài tử, ngươi suy nghĩ nhiều rồi --)


Những lời này khiến Đinh Tiếu cảm thấy rất 囧. Không nghĩ tới đã đồn đãi thành như vậy rồi? Vậy về sau mấy trăm năm thời gian, mình và Khôn không phải sẽ "Bị thần hóa"? 


"Ha ha...kỳ thực chúng ta chỉ là vì thích ăn, cho nên mới khắp nơi tìm đồ ăn, nhìn thấy thứ không có độc đều sẽ thử xem có thể ăn được hay không, mọi người lúc trước không có chú ý tới mà thôi."


Kết quả Đinh Tiếu vừa nói xong câu này, Chu liền càng thêm tràn đầy kính ý: "Thật là vĩ đại! Vì mọi người, có thể làm ra hy sinh lớn như vậy!" Có những thực vật hương vị rất là quỷ dị, rất là khó chịu nổi. Cũng không phải là không có độc là có thể ăn. Nghe các trưởng bối nói, trước kia khi gặp phải thiên tai, bọn họ cũng đào thử các loại thực vật không có độc để chống đói, nhưng tuyệt đại đa số đều phi thường khiến người khó tiếp thu. 


Đối với tình cảm nồng đậm "sùng kính" này của Chu, Đinh Tiếu phi thường vô lực. Đơn giản cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu câu được câu không đem lực chú ý đặt lên thịt nướng.


Khôn lúc này lại nói nhiều một chút, đương nhiên chủ đề tư tưởng của hắn ngoại trừ muốn hiểu biết một chút tình huống địa lý phụ cận, còn có chính là ý đồ hỏi thăm một chút Bạc Sa có truyền thuyết gì về Long tộc lui tới hay không.


Chu không nghĩ tới mình mạo muội muốn đổi tương thịt nướng cư nhiên có thể khiến trí giả nhiệt tình chiêu đãi như vậy (ngươi nghĩ nhiều rồi __). Hơn nữa mùi thịt nướng thơm lừng bên cạnh bốc lên thúc giục, hắn thật sự là hỏi gì cũng nói.


Thô sơ giản lược hỏi tình hình địa lý ở phụ cận xong, Khôn ca chuyển đề tài: "Nghe nói địa vực của Bạc Sa còn lớn hơn rất nhiều so với Thanh Sâm?"


Chu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tuyết sơn bên kia là không qua được, hơn nữa một nửa đều là quanh năm tuyết đọng, cho nên lãnh địa sinh sống của chúng ta và tộc Bạch Hổ cũng không lớn bằng Thanh Sâm."
"Nghe nói tuyết sơn là địa phương các thú nhân không đi được, ở đó có cái gì sao?" Khôn hỏi.


Chu trả lời: "Nghe lão thú nhân trong tộc nói, thật lâu thật lâu trước kia, các thú nhân có thể đi lên tuyết sơn, nơi đó còn có Tuyết Long tộc, là tộc đàn chi nhánh của Long tộc. Nhưng sau này Long tộc biến mất, Tuyết Long tộc cũng không thấy đâu. Từ đó tuyết sơn liền có rất nhiều tuyết thú hung mãnh, chúng nó có thể ẩn nấp trong tuyết, là mãnh thú phi thường khổng lồ. Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tập kích bộ tộc ta và bộ tộc Bạch Hổ, lấy năng lực của giống đực tộc Ngân Lang chúng ta mà nói, phải hơn 20 người mới có thể đối phó một con tuyết thú. Tộc Bạch Hổ cũng phải mười mấy người. Cho nên mọi người đều rất sợ hãi tuyết sơn, cho dù là truyền thuyết mặt sau tuyết sơn có một mảnh rừng rậm bốn mùa hoa nở, cũng không có ai dám đi qua xem là thật hay giả."


Rừng rậm đó có phải là nơi cư trú của Tuyết Long tộc hay không?
"Ngươi gặp qua loại tuyết thú này chưa?"


Chu lắc đầu: "Ta chỉ thấy qua dấu chân thật lớn của nó, nhưng nghe nói hơn hai ngàn năm qua tuyết thú đều không hạ tuyết sơn để tập kích thôn dân, nhưng nghe nói da tuyết thú phi thường dày, lợi trảo của thú nhân chắc chắn không xé rách ngay được. Nếu không phải tốc độ đủ nhanh, chính là Bạc Sa chúng ta gặp nạn lớn nhất."


Nếu nói về tốc độ, lấy tốc độ của mình nếu đụng phải tuyết thú mang theo Tiếu Tiếu rời đi hẳn là không có vấn đề gì nhỉ? Nhưng vẫn không nỡ để Tiếu Tiếu mạo hiểm với mình, thôi, trước mắt vẽ là quan trọng nhất, chuyện này vẫn để nói sau.