Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 196

Ngày mùa xuân về hoa nở.
Ngày hôm qua đã đem quả trân châu giống bỏ vào ngâm, hôm nay là thời gian tốt để tưới nước.


Đinh Tiếu xách theo thùng nước, trong tay cầm gáo đi trên luống đi trong ruộng, hai bước tưới một gáo nước, nhìn thấy cỏ dại mới mọc cũng kịp thời nhổ đi. Công việc tuy vất vả, nhưng với cậu mà nói cũng rất có lạc thú. Nhiều năm như vậy trôi qua, những việc này chẳng những đã thành thói quen, mà cũng trở thành quá trình cần thiết trong cuộc sống. Tới thời tiết này nếu không làm những việc này, cứ giống như thiếu thiếu cái gì đó vậy.


Khôn hôm nay liền bắt đầu nỗ lực đi săn. Trước khi đi, bọn họ vẫn là chuẩn bị không ít thịt khô. Lúc này không cần mang theo quá nhiều đặc thổ sản, nói cách khác có thể mang nhiều đồ ăn một chút. Hắn còn nghĩ lần này ngoại trừ mang nhiều gạo và bột mì một chút ra, còn phải mang nhiều bột cà ri một chút. Mấy năm nay vào dịp giao dịch ở tường vây, hắn phát hiện thổ ốc là đặc sản của Thanh Sâm, ở địa phương khác không sinh trưởng, hơn nữa nghe nói có người trộm mang về muốn trồng, nhưng kết quả là tốn công vô ích. Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người có thể dùng bột thổ ốc làm ra tương cà ri ăn ngon, vì thế tương cà ri của thôn Thiên Hà đệ nhất Thú Thế chính là danh tiếng lan xa.


Đinh Tiếu đang tính toán trong lòng muốn mang theo cái gì không mang theo cái gì, Kim từ xa chạy tới, cách từ rất xa đã bắt đầu nghe thấy tiếng gọi: "Tiếu Tiếu ca, mau, mau đi tới nhà hiến tế, hiến tế sắp sinh!"


Hiến tế sắp sinh? Đây chính là việc lớn, Đinh Tiếu lập tức đặt nồi niêu xoong chảo xuống mặt đất, đi theo chạy tới nhà hiến tế.
"Hiện tại ai đang ở đấy? Cung a bà tới chưa?" Đinh Tiếu vừa chạy vừa hỏi.


Kim cũng vừa chạy vừa trả lời: "Cửu đi gọi Cung a bà rồi, em tới tìm anh. Hiện tại Hi ca và Liễu Đại bá mẫu cũng ở đó, rất nhiều người xung quanh đều biết tin, vây quanh một đám đông." Tưởng tượng một chút, Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, những người này thật sự là thích xem náo nhiệt, người ta sinh con các ngươi tới tham dự làm gì!


Nhưng mà cũng phải, không phải mình cũng đang tới xem sao? Kỳ thực có vội cũng không thể giúp được gì.


Tuy hiến tế là lần đầu mang thai, tuổi tác cũng không coi là trẻ, nhưng ở Thú Thế, tuổi này cũng được coi như là độ tuổi sinh con nối dõi phù hợp. Thân thể hiến tế vẫn luôn được điều dưỡng cẩn thận, cho dù thai nhi đầy đủ chất, lớn một chút, nhưng cũng không gây nên khó khăn gì lớn. Thực thuận lợi sinh ra một tiểu ấu tể giống cái, chú định là một đại hỉ sự của người toàn thôn.


Đinh Tiếu nhìn đứa nhỏ vừa mới được sinh ra, cậu không thể không thành thật nói, ấu tể mới sinh nhà hiến tế bộ dáng đẹp một chút. Đương nhiên đây hoàn toàn là do thịt nhiều, nhưng đứa trẻ còn quá nhỏ, cũng không nhìn ra ngũ quan gì rõ nét, chỉ là so với những đứa nhỏ mới sinh khác ở Thú Thế bụ bẫm hơn nhiều, khiến người thực sự vui sướng.


Khi Giản nhìn thấy đứa nhỏ, cũng thích đến không chịu nổi, luôn miệng khen ấu tể nhà hiến tế xinh đẹp. Đương nhiên trong lòng người mẹ, con nhà mình vẫn là đẹp nhất. Nhưng việc khiến nàng vui vẻ nhất là về sau con gái nhà mình xem ra có một người bạn cùng lứa tuổi.


Cùng ngày hiến tế sinh con, trong thôn cử hành một buổi tiệc lửa trại, kỳ thực mỗi một đứa trẻ được sinh ra người toàn thôn đều sẽ tụ lại cùng nhau chung vui, huống chi đây còn là đứa nhỏ của mình.


Ấu tể ra đời tượng trưng cho sinh mệnh kéo dài của bộ tộc, loại thời điểm này, nhóm giống đực vẫn là phấn khởi nhất. Bởi vậy "vũ đạo" kéo dài trăm ngàn năm hôm nay phá lệ sôi động, tuy xem nhiều năm như vậy, Đinh Tiếu vẫn nhịn không được nhịn cười tới đau bụng.


Nhìn Khôn rời đi lấy thịt, Kinh chạy nhanh sáp  tới gần Đinh Tiếu, ghé vào tai Tiếu Tiếu nói nhỏ: "Tiếu Tiếu, ta nhìn thấy Ảnh ở bên kia trò chuyện với một giống cái."


Không cần quay đầu, Đinh Tiếu có thể đoán được sắc mặt của Kinh khi y nói những lời này. Nhưng chuyện này cậu cũng tương đối quan tâm: "Hả? Biết là giống cái nào không?" Ảnh hiện tại chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất, lại chủ quản việc đồng áng, tương lai lại là người thừa kế của Bạch trưởng lão. Vinh quang như vậy, chính là bạn lữ mà rất nhiều giống cái thiết tha mơ ước. Rốt cuộc giống cái nào có phần năng lực có thể trói buộc được trái tim Ảnh trưởng lão đây? Đinh Tiếu tự nhiên tò mò.


Kinh tiếp tục thần thần bí bí, nhưng lúc này lại dẫn tới càng nhiều người ham mê bát quái, ví dụ như Kim liền vứt bỏ Dương nhà bọn họ, tiến tới bên cạnh mọi người: "Hình như là Thah, nhưng ta còn không chắc chắn cho lắm."


Đinh Tiếu sửng sốt một chút. Thanh là chị họ của Thư Đồng, tuy mỗi người đều biết Thanh và Thư đồng không phải cùng một loại người, làm người chẳng những hiểu chuyện còn cần mẫn, quan trọng nhất là không thích nói nhiều. Nhưng dù sao cũng là thân thích, cậu vẫn hơi có chút kinh ngạc. Hai người này là như thế nào chắp vá tới cùng nhau? Sao một chút dấu hiệu cũng không có thế nhỉ?


Lúc này em gái Liên Chi muội tử sáp lại đây. "Em đi xem, các anh chờ!"
......


Kết quả một đêm kia, mọi người tin tưởng Ảnh và Thanh có quan hệ, theo Ảnh nói, hắn là khi hỗ trợ nhà Thanh làm ruộng thích Thanh, hơn nữa bọn họ tuổi tác cũng tương đương, Thanh tuy đã 41 tuổi, thành niên đã nhiều năm, lại vẫn nhỏ hơn ảnh mười mấy tuổi, hai người thoạt nhìn cũng thực xứng đôi.


Thú Thế không có lễ đầy tháng gì đó, tố chất thân thể của thú nhân giống cái phi thường tốt, sau một tháng sinh đẻ liền có thể tùy ý hành động khôi phục được bảy tám phần. Nhưng Đinh Tiếu và Khôn vẫn dây dưa một tháng mới rời thôn. Không có biện pháp, việc của Thanh và Ảnh tuy còn chưa tới mức bàn chuyện cưới hỏi, nhưng cũng là một chuyện lớn.


Trước khi đi, ngoại trừ mang theo đồ ăn và nguyên liệu tất yếu ra, Đinh Tiếu còn bảo Khôn giúp mình chế tác một cái đĩa quay khác. Trên đĩa quay chỉ có ba ô, bên trong phân biệt là ba chữ trước, trái, phải. Cậu nói với Khôn, dù sao những đại lục khác Khôn cũng không biết đi thế nào, còn không bằng phó mặc cho số phận. 


Khôn tự nhiên là vui vẻ "nghe lời". Hiện tại việc tộc Dực Hổ có hai vị trí giả bạn lữ đã là việc gần toàn bộ Thú Thế đều biết tới, lại rời xa nhà cũng không có quá nhiều nguy hiểm, trừ khi có bộ tộc nào đó có tâm tư sai lầm, muốn đem bọn họ giữ lại vĩnh viễn, như vậy, tất yếu cũng sẽ khiến tộc Dực Hổ đại động can qua. Cho nên nói, lúc này bọn họ chỉ cần tránh né tốt mãnh thú dã thú là được rồi!


Ngày rời khỏi thôn ngoại trừ Quỳnh ba và Hạ cha ra không có ai biết tin tức chính xác. Cho nên hai người rời khỏi thôn khi trời vừa sáng, không đi qua cửa thôn, mà là trực tiếp đi vào cánh rừng. Ngay cả mấy thủ vệ coi cổng thôn cũng không phát hiện.


Đối với mỗi một lần đều phải "trộm đi ra ngoài", Đinh Tiếu cảm thấy tương đối có ý tứ. Nhưng tưởng tượng đến lúc trở về đám bằng hữu của mình đến gõ cửa khiếu nại cậu cũng có chút run rẩy: "Khôn, lúc này anh cảm thấy chúng ta phải đi bao lâu?"


Bước chân hổ, Khôn suy nghĩ một chút mới trả lời: "Thế nào cũng phải hai ba tháng, nếu gặp được thứ tốt, có lẽ sẽ lâu hơn một chút, toàn là nơi không quen thuộc."


Lấy một tư thế tương đối thoải mái nằm trên lưng hổ, Đinh Tiếu tiến lên phía trước cọ cọ cổ Khôn, sau đó từ trong túi lấy ra một viên kẹo đường quả đưa tới miệng Khôn tuy rằng có chút khó khăn.


"Anh còn nhớ Điểm Điểm bọn họ ở thôn nào không? Đã qua cả 10 năm, Điểm Điểm hẳn là giống như mấy nhóc Du đều lớn lên rồi."


Tuy ɭϊếʍƈ tới kẹo đường quả Tiếu Tiếu đưa qua, nhưng Khôn ca vẫn cảm thấy "chua lòm": "Em rất thích sói con nhỏ sao?" Còn năm lần bảy lượt nói với mình muốn nuôi chó. Hơn nữa Tiếu Tiếu nói cẩu cũng không phải sài cẩu hay linh cẩu gì đó, căn bản là sói đi!


Như thế nào lại thích sói chứ? Lão hổ không tốt sao? Vì cài gì muốn nuôi sói? ( ngươi đủ rồi)
Đinh Tiếu vỗ đầu lão hổ: "Em chỉ cảm thấy có người quen thì dễ làm việc! Anh lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Em không có bất kỳ hứng thú với bất luận người nào khác!"


Khôn gật gật cái đầu: "Ta biết Tiếu Tiếu chỉ thích một mình ta! Nhưng là em thật giống như rất thích sói con nhỏ."


"Em đã nói qua, em thích chính là chó! Ở quê em có rất nhiều nhà đều nuôi chó làm thú cưng, giống như Bạch Nguyệt bá bá nuôi Đậu Đậu ấy, nhưng nơi này không có chó mà em thích, sói thì thôi, em còn sợ bị cắn ấy." Nhưng không biết bắt đầu thuần dưỡng từ lúc còn là ấu tể, sau này có thể từ sói biến thành chó không nhỉ?


Điểm giao giới giữa Thanh Sâm và Bạc Sa thật rõ ràng, là một tảng lớn đầm lầy.


Từ chỗ Đinh Tiếu bọn họ nhìn qua, phiến đầm lầy này dạng sệt, cụ thể thì từ xa nói không rõ lắm, nhưng ở trên đầm lầy hoàn toàn không có bất luận thực vật nào sinh trưởng. Chỉ có nơi thổ địa kiên cố xen lẫn đầm lầy mới có cây cỏ sinh trưởng. Đây cũng là chỗ để mọi người phân biệt chỗ nào có thể đi chỗ nào không thể đi.


Chiều dài đầm lầy tuy không nhìn thấy bao xa, nhưng chiều rộng vẫn là có hạn, có thể nhìn ra, cũng chỉ tầm hai trăm mét. Khôn căn cứ vào hơi thở của tộc Ngân Lang lưu lại, lựa chọn con đường chạy tới tường vây của bọn họ, bởi vậy trên đầm lầy có một con đường "nhân tạo" rất rõ ràng. Kỳ thực chính là lấy tảng đá và cây cối đắp thành một cái cầu đơn giản, điều này khiến cho hai người bọn họ đi qua tiết kiệm được rất nhiều sức lực.


Qua đầm lầy, cũng đã tới địa giới Bạc Sa. Đinh Tiếu còn tưởng rằng chỉ cách có hai trăm mét, thảm thực vật sẽ không có biến hóa quá lớn. Nhưng đi tới bên này, nhìn kỹ, cậu mới phát hiện chênh lệch này cũng không phải nhỏ bình thường.


Chỗ giao giới cây cối vẫn duy trì độ cao không tồi như cũ, có thể so sánh với Thanh Sâm. Đại khái là khí hậu không khác biệt mấy, cũng có rất nhiều giống loài tương tự. Nhưng hai nơi lại có bùn đất khác biệt không phải nhỏ. Ngay từ đầu Đinh Tiếu còn tưởng rằng Bạc Sa nằm ở phương  Bắc đại lục, sẽ rất lạnh, tới mùa đông đều là tuyết trắng, còn có không ít tuyết sơn quanh năm tuyết đọng. Kết quả hiện tại mới biết, người ta nói có lẽ chính là những nơi thổ địa bình thường.


Đầm lầy vẫn cứ lấy màu vàng đen là chính, nhưng ở trong đó có thể dễ dàng phát hiện ra thành phần màu trắng, có chút là màu ngân bạch, dưới ánh mặt trời còn hơi hơi phản quang.


Đinh Tiếu cho rằng cát đất màu bạc này là vật chất kim loại, kết quả nhặt lên một cái hơi lớn một chút để nhìn, nhận định này thật sự chỉ là hòn đất mà thôi, lại còn có thể vân vê liền thành bột phấn. Mà thổ địa như vậy tự nhiên có chỗ độc đáo của nó, thiên nhãn của Đinh Tiếu rốt cuộc ở chỗ này lại phát hiện đồ vật mới. Phải biết rằng tuy cậu cũng chưa đi hết toàn bộ Thanh Sâm, nhưng ở chỗ thường xuyên đi qua, đã ba bốn năm rồi cậu vẫn chưa phát hiện giống loài gì mới.


Một loại thực vật giống như cỏ khô phơi loạn ở bên dưới mọc ra rễ cây hình cầu. Thiên nhãn biểu hiện thứ này có thể khai vị giải sầu, tình bình không độc. Đẩy ra lớp vỏ ngoài của rễ cây, bên trong lộ ra màu sắc vàng nhạt cảm giác khiến người nhìn qua đã muốn ăn. Đinh Tiếu không chút do dự đào lên bốn gốc.


Thân cây chỉ cao tới đầu người, trên cây kết quả giống như trăng khuyết, nhưng hình dạng trăng khuyết chỉ là bên ngoài, mở ra lớp vỏ ngoài chỉ có một cái hạt tròn xoe, ăn vào giòn giòn, rất thơm, không giống hương vị quả hạch, nhưng cũng khác biệt rất lớn với những loại cây hạt đậu. Đinh Tiếu dùng tay vê một chút, phát hiện loại trái cây này có rất nhiều dầu, hơn nữa thuộc tính nhiệt, cũng không có hiệu quả gì khác, cũng không nhất định một hai phải ăn. Chỉ là nếu lấy tới ép dầu, hẳn là cũng không tồi, này thật sự tốt hơn bánh rán quả dầu nhiều.


Khôn phát hiện một loại thực vật sinh trưởng trên tảng đá, thoạt nhìn rất giống nấm tuyết. Lấy lại đưa cho bạn lữ nhà mình xem, Tiếu Tiếu cũng cảm thấy thứ này thoạt nhìn thực không tồi. Tuy thiên nhãn như cũ không biểu hiện tên, chứng tỏ người tộc Ngân Lang nhất định không ăn ngoạn ý này, nhưng thiên nhãn lại nói cho cậu đây là thảo dược giảm nhiệt ngăn đau không tồi. Chỉ là nếm thử một chút, hương vị quá đắng, chỉ ɭϊếʍƈ một chút đầu lưỡi đã thấy tê dại, vừa thấy chính là chỉ có thể thoa ngoài da không thể uống. Nhưng được giảm đau chính là thứ tốt, Đinh Tiếu hưng phấn mà bảo Khôn mang theo cậu đi tới địa phương phát hiện ngoạn ý này. Này có thể nói là có bao nhiêu thu bấy nhiêu trước, phương pháp đơn giản nhất chính là phơi khô nghiền thành bột. Lần a này đi ra ngoài lâu, nói không chừng có lúc nào đó sẽ dùng tới.


Vào một ngày, Đinh Tiếu hưng phấn phấn vì phát hiện ở dưới một gốc cây có hai cái viên tròn nhìn cực kỳ quen thuộc.


Nấm màu nâu đỏ nhìn qua đã thấy có giá trị, Đinh Tiếu rất tò mò, tại sao thiên nhãn không biểu hiện ra tên linh chi nhỉ? Rõ ràng nhìn hình dáng linh chi trên tivi và sách đều giống như vậy mà. Nhưng mà không quan trọng, tốt xấu cũng là thứ tốt có tác dụng ổn ngũ tạng dưỡng tâm huyết. Nói gì cũng không thể buông tha.


Chỉ là khi cậu thật cẩn thận mà hái xuống hai cây "linh chi" này, cậu mới phát hiện, mình thật ngốc. Linh chi nhà ai, à không, gốc nấm nhà ai mà chả có một cái rễ hình thoi gần 30cm chứ! Mịa nó, bộ dáng linh chi này cư nhiên là hình hành lá, hoàn toàn không phải dạng như nấm!!!!