Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 179

Từ khi một nhà Liệt trở về thôn Thiên Hà, đúng là khiến người trong thôn kinh ngạc một phen. Phải biết là khi cưới giống cái bộ tộc khác, giống đực đều phải phát qua lời thề, cho nên ở vài chục năm liền mang theo bạn lữ cùng con cái trở lại bộ tộc của mình, chính là một việc phi thường hiếm thấy. Tuy nói vị giống cái Giản của tộc Kim Sư này hiện tại còn bệnh, nhưng mới hơn hai trăm tuổi thôi, còn hơn 100 năm có thể sinh dục nữa, có thể sẽ mang tới càng nhiều hậu đại cho bọn họ.


Cách nói của Bằng Giáp hoàn toàn chính xác, tuy cũng có người cảm thấy, Liệt lúc này trở về quá mức trùng hợp. Có lẽ là do Quỳnh gọi đại ca mình trở lại. Nhưng ở thời điểm lằng nhằng này, trong lòng bọn họ cũng không phải không có loại cảm giác ẩn ẩn tự hào. Dù sao đều là tộc nhân, thêm người thêm khẩu chính là một việc vui lớn nhất. 


Cho nên lúc trước Liệt và Giản lo lắng vừa qua mùa đông sang mùa xuân năm sau đã được phân ruộng cũng không có phát sinh. Ngược lại có không ít huynh đệ lớn lên cùng Liệt tới đây hỗ trợ chặt cây xây nhà. Thậm chí là khi xới ruộng, những người này cũng thực tích cực mà hỗ trợ. Điều này khiến cho Liệt chẳng những cảm động từ trong ra ngoài, mà còn thành tâm thực lòng cảm kích.


Việc bản thân lo lắng cư nhiên có kết quả như này, quả nhiên vẫn là sống ở bộ tộc của mình tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn trạng thái của mọi người, thật đúng là rất khác với khi mình rời đi mấy chục năm trước. Chưa tới nửa tháng đã dựng xong nhà, còn có chỉ cần gần một ngày đã thu thập xong ruộng, hắn thật không biết phải nói gì mới tốt. Vì thế không thể tránh khỏi mời khách. Cũng may một mùa đông này, bạn lữ và đại nhi tử ở cùng Tiếu Tiếu và nhị đệ cũng học xong cách làm không ít mỹ thực. Bằng không lấy phương thức nấu ăn trước kia của bọn họ, thật sự sợ là không dám lấy ra đãi khách!


Đối với việc xới ruộng, Giản và Kim đặc biệt chú ý. Hai mẹ con so với người khác còn học nghiêm túc hơn, bắt đầu cũng phi thường nhanh. Tính cách Giản vẫn luôn rất tự mình cố gắng, từ sau khi thân thể khá hơn nhiều liền nhất định phải kiên trì tự mình xuống ruộng làm việc. Điều này khiến cho những huynh đệ của Liệt trước kia đều thập phần kính nể.


Người ta có bệnh còn chưa khỏi hẳn, người trước nay đều chưa từng làm ruộng qua còn làm được, còn mình sao lại không làm được chứ? Vì thế một đám cũng trở nên bận rộn lên, hơn nữa trải qua đại hội thể thao đầy náo nhiệt năm ngoái, năm nay vào thời điểm cày bừa vụ xuân, thân ảnh làm động của nhóm bán thú nhân và giống cái rõ ràng nhiều lên. Đây cũng là việc mà lúc đầu hiến tế và thôn trưởng hoàn toàn không nghĩ tới. Quả nhiên thêm người thêm khẩu chính là đại hỉ sự!


Không thể không nói, Đinh Tiếu lúc trước trêu chọc đã trở thành sự thực.


Kim chẳng những  có vẻ ngoài đẹp, dáng người cao gầy, còn có một mái tóc màu vàng kim mà người tộc Dực Hổ bọn họ không có. Quan trọng nhất là Kim rất có năng lực, mặckệ là làm việc trong ruộng hay là đi rừng rậm thu hái đều là một phen hảo thủ. Làm người còn rất kiêm tốn hữu lễ. Bán thú nhân như vậy rất khó không khiến cho những giống đực  độc thân chỉ thích bán thú nhân không động tâm. Hai năm Đinh Tiếu xuất hiện, mọi người còn chưa kịp phát hiện trân bảo đã bị Khôn nhanh chóng chiếm làm của riêng. Hiện tại lại có một bán thú nhân xinh đẹp có năng lực, nhóm người này đều thỏa mãn mà hưng phấn không thôi.


Chính là vì chưa có người định trước, cho nên giống đực chạy tới xếp hàng càng lúc càng nhiều. Mỗi lần khi Kim đi theo Đinh Tiếu bọn họ tới khu an toàn thu thập cái gì đó, nhóm giống đực "ngẫu nhiên gặp được" luôn sẽ mang theo đủ loại trái cây rau dại gì đó. Đây đều là chiêu số mới giống đực thôn Thiên Hà theo đuổi bản lữ. Bọn họ đối với việc giơ một bó hoa cỏ gì đó cho giống cái và bán thú nhân mà mình yêu thích rất là tự hào! ( = L =)


Sau khi Đinh Tiếu dò hỏi Khôn xong, rốt cuộc yên tâm. Chỉ cần đại biểu đệ nhà mình chưa đồng ý ai, hoặc là đặc biệt tốt với ai, nhóm người này liền không ngăn lại được. Mà khi chưa đồng ý, ai cũng không có động tác nào quá giới hạn. Càng không nói tới hành động. Nhưng vì dò hỏi những việc này, Đinh Tiếu rốt cuộc biết được hành vi ôm ôm ấp mình của gia hỏa Khôn này ngay từ ngày đầu CMN là vượt quá mức! Loại hành vi vi phạm quy định này sao lúc trước mình lại không mãnh liệt kháng nghị thế nhỉ! Được rồi, gia hỏa Khôn này trước nay đều là khi ở một mình với mình mới như vậy, mình cũng thích Khôn, nhưng mà....hàng này chính là biết rõ còn cố phạm vào!


Ngày tháng thoi đưa, một khi yên ổn mà sinh sống, hết thảy những thứ bên người đều tùy tâm sở dục, thời gian cũng giống như thoi đưa qua đi thực nhanh.
Vào năm Đinh Tiếu 30 tuổi, hai người cử hành một hồi hôn lễ đơn giản mà lại long trọng.


Nói đơn giản là vì nghi thức thành thân nơi này không phức tạp. Mà long trọng là vì ngoại trừ có toàn bộ người dân trong thôn tham gia ra, còn có mấy vị thôn trưởng và hiến tế, thậm chí ngay cả tộc trưởng và mấy vị trưởng lão cũng tới đây góp náo nhiệt.


Dù sao Đinh Tiếu và Khôn là đôi bạn lữ trí giả duy nhất trong hai nghìn năm qua của tộc Dực Hổ, cũng bởi vì giường đất phổ biến, khiến cho người toàn tộc Dực Hổ đều được lợi không ít. Đặc biệt là mấy năm nay chợ lớn chợ bé trong tộc càng ngày càng có xu hướng ổn định cùng chuyên nghiệp hóa, đây hết thảy đều khiến cho những người xung quanh được hưởng chỗ tốt không thể không nhớ kỹ hai con người trẻ tuổi này. Tự nhiên tới cổ vũ là việc tất nhiên.


Vì nhân số tham dự tiệc cưới của Khôn và Đinh Tiếu quá nhiều, hơn nữa lại có danh hiệu trí giả, cho nên cần phải có thân nhân và bằng hữu tới hỗ trợ kiếm nguyên liệu nấu ăn. Cũng vẫn là hình thức tiệc đứng nhưng thông qua trồng trọt mấy năm nay thay đổi, giống đực thôn Thiên Hà cũng có thể ăn nhiều rau củ hơn một chút. Đương nhiên sau khi thôn Thiên Hà thúc đẩy gieo trồng, trải qua Bạch trưởng lão và Bạch Nguyện câu thông, bắt đầu từ thành Hổ Thần, đến năm nay đã có bốn năm thôn khác mở rộng kế hoạch gieo trồng cày cấy. Chỉ là trước mắt không có hiệu quả như thôn Thiên Hà mà thôi, nhưng từ tộc trưởng cho tới các tộc nhân bắt đầu trồng trọt, trong lòng mỗi người đều tràn ngập khát khao tốt đẹp. Mà hết thảy những điều này, bọn họ như cũ phải cảm kích đại gia đình của Đinh Tiếu và Khôn này.


Đêm động phòng buông xuống, trang phục hôn lễ được Đinh Tiếu chỉnh tề mà gấp lại. Nghĩ tới mình hôm nay thật sự danh chính ngôn thuận mà thành bạn lữ của Khôn, trong lòng có chút buồn cười, lại vì ba mươi năm trải qua ly kỳ của bản thân mà cảm thán.


Khôn đứng vươn tay ôm eo bạn lữ. Mấy năm nay rèn luyện cùng sức ăn tăng lên nên chiều cao cũng tăng lên, khiến dáng người vốn dĩ nhỏ gầy của Đinh Tiếu thay đổi không ít. Tuy so với những bán thú nhân khác cậu vẫn thấp và gầy hơn, nhưng ít nhân thân thể rắn chắc, sức lực lớn hơn rất nhiều, quan trọng là không còn có dáng người lộ xương sườn như trước nữa. Cơ bụng cân xứng tuy không tách múi, nhưng cũng rất là co dãn. Đương nhiên đối với Đinh Tiếu mà nói, cậu vẫn thực hâm mộ tám khối cơ bụng kia của Khôn.


"Về sau không nên mặc quần áo đẹp như vậy, mới không cho bọn họ xem." Khẩu khí nói chuyện chua loét của Khôn mang theo tự hào cùng kích động khó có thể kiềm chế. Bạn lữ của mình sao có thể ưu tú như vậy chứ! Thật là nghĩ một chút liền thấy mỹ đến không chịu được!


Bộ quần "áo cưới" này của Đinh Tiếu là cậu tỉ mỉ chế tác một tháng. Trải qua mấy năm nay tìm kiếm ở khu an toàn và phụ cận lãnh địa, còn có khi đi vào sâu trong Thanh Sâm khu vực tường vây ngẫu nhiên gặp được. Đinh Tiếu chẳng những tìm được một ít nguyên liệu nấu ăn có thể ăn, mà còn kiếm được một ít thực vật làm thuốc nhuộm vải. Bộ quần áo này của cậu kiểu dáng cũng không phức tạp. Chính là dùng lông của liệt cáo làm cổ áo cùng cổ tay áo gấu quần dài. Nhưng điểm hấp dẫn nhất chính là cậu dùng thuốc nhuộm vẽ một hoa văn hình rồng đỏ rực trên thân áo khoác. Phối hợp với màu đỏ của lông liệt cáo, cứ gọi là khí phách không thể khí phách hơn. Đương nhiên từ "khí phách" này chỉ có mỗi Đinh Tiếu thấy vậy thôi~ ( --)


Thần là người Thiên triều, đối loại màu sắc đỏ vui mừng cùng đồ đắng thuộc về dân tộc này, Đinh Tiếu là yêu sâu sắc. Đương nhiên lúc ban đầu vẽ cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là vì một loại tâm thái hoài niệm cùng yêu thích mà thôi. Chính là khi cậu đem quần áo vẽ xong khoe với hiến tế và thôn trưởng bá bá, trực tiếp khiến bọn họ bị trấn trụ. Thôn trưởng là vì chưa thấy qua quần áo đẹp như vậy, cũng không nghĩ vẽ tranh trên quần áo cư nhiên có thể không giống người thường như vậy. Còn hiến tế chấn động là vì đồ án trên thân quần áo này. Hình thú của Long tộc đã biến mất này sao Tiếu Tiếu lại biết được? Chẳng lẽ Tiếu Tiếu là hậu đại của Long tộc sao? Đương nhiên đây cũng chỉ là nàng suy đoán. Dù sao loại chuyện này trừ bỏ hiến tế và tộc trưởng đại đại tương truyền ra, tộc nhân bình thường đều không hiểu.


Nhưng mà hiến tế cũng không có dò hỏi qua ký ức của Đinh Tiếu với Long tộc. Suy nghĩ của nàng là, tộc trưởng và Bạch trưởng lão bọn họ không phải muốn tới tham dự nghi thức thành thân sao, để cho bọn họ có suy nghĩ giống như mình cũng không tồi. Như vậy về sau có chuyện gì, bọn họ cũng có thể lý giải Tiếu Tiếu vì sao lại biết nhiều thứ như vậy. Dù sao Long tộc là chủng tộc được tất cả các bộ tộc tôn kính và sùng bái, là tồn tại chỉ sau mỗi Thần Thú. 


Lúc này không biết bản thân bị coi thành hậu duệ của Long tộc, Đinh Tiếu đang ở trong lòng ngực của bạn lữ nhà mình nhắc đi nhắc lại: "Anh muốn em mặc em còn không mặc đâu. Mặc như này chả làm được gì. Nhưng mà anh xem, chỗ vải dùng thuốc nhuộm vẽ vào cũng không cứng không phai màu, tính thông khí vẫn tốt như cũ. Sang năm để cho mợ và Kim nhuộm vải bán đi! Em cảm thấy nhất định có thể đạt giải!"


Từ sau khi tộc Kim Sư học xong kỹ thuật dệt vải, Giản lúc trước nghe được tin tức liền chạy tới quan sát. Tuy người ta không dạy cho nàng, nhưng nàng lại là loại người làm cái gì cũng phải làm cho tốt. Lúc trước ở thôn Đại Thụ liền có tự mình trộm nghiên cứu, chỉ là sau lại sinh bệnh liền không có tâm tư kia nữa. Sau đó lại rời tới thôn Thiên Hà, tâm tình tốt, thân thể tốt, hơn nữa lại cảm kích với người tộc Dực Hổ, nàng liền quyết định tiếp tục nghiên cứu dệt vải, hơn nữa có Đinh Tiếu ủng hộ lớn lao cùng với Hạ và Khôn hai vị cao nhân thủ công trợ giúp, rốt cuộc vào năm ngoái đã nghiên cứu ra một cỗ máy dệt vải đơn giản. Hơn nữa được người của mấy thôn phụ cận kính nể. Cứ như vậy, vào mùa hè cần dùng vải bố sẽ không cần nhất định phải đến tường vây mua sắm nữa!


Khôn không vui: "Hôm nay chũng ta thành thân, em sao còn tâm trạng nghĩ tới kiếm tiền cùng với mợ bọn họ!"
Đinh Tiếu bĩu môi, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý: "Xí, đồ keo kiệt! Em muốn tắm rửa, anh đi nấu nước!"
Khôn ca đầy mặt bình tĩnh: "Xong việc cùng nhau tắm đi, không nên lãng phí thời gian."


Ta khinh! Ngươi cần gì dùng cái bản mặt cứng ngắc nói ra cái đề tài như vậy. Đinh Tiếu nhịn khong được giơ tay bóp quai hàm của Khôn, tự giúp mình sáng tạo ra một "gương mặt tươi cười" cho hắn.
"Anh nghiêm túc như vậy là muốn bị em ăn sao?! Về sau muốn thì phải cười cho đại gia một cái trước biết không!"


Đối với Tiếu Tiếu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ngôn ngữ của thế giới cũ, Khôn ca đã học được thất thất bát bát.
"Được, đại gia cười cho em một cái!" Sau đó nhếch môi, lộ ra một nụ cười dị thường sán lạn, sau đó chính là --hôn, gặm, nuốt!


Tân hôn xong việc quan trọng nhất là gì? Điều này đối với mấy người Kinh và Lục Hi bọn họ mà nói, tất nhiên là hưởng tuần trăng mật. Nhưng Đinh Tiếu lựa chọn thành thân vào mùa thu, tự nhiên không có thời gian để đi ra ngoài được.


Nhưng dựa theo lời Đinh Tiếu nói: "Sang năm trồng ruộng xong đi cũng được, chờ trước khi thời tiết  nóng nhất ta trở về còn có thể trốn được cái nóng. Ta đều không vội các ngươi gấp cái gì?"


Kinh đầy mặt trêu đùa: "Ta đương nhiên không vội, chính là mấy người bọn họ gấp, chỉ vì chờ ngươi và Khôn thành thân trước, bọn họ đều hoãn tới sang năm!"


Đinh Tiếu giật giật khóe miệng, cũng không biết đây là muốn tham khảo cái gì hay là nghĩ cái gì, một hai phải hoãn cưới. Cậu đều hoài nghi đây là nhóm giống đực rút thăm quyết định thứ tự thành thân.


"Kỳ thực mùa đông cử hành hôn lễ cũng tốt mà, các ngươi nghĩ lại lúc hiến tế và Cát Trung bá bá thành thân đi, vừa lúc có tuyết rơi, thật là đẹp!"
Lục Hi xua tay: "Ta thích mùa xuân hơn."


Đám người Bảy, Tư và Đông Y cũng liên tục gật đầu, nhưng mọi người vẫn rất là cảm thán: "Đáng tiếc Độ đã gả ra thôn khác, về sau cũng không thể mỗi ngày đều gặp mặt."


Tư thở dài: "Còn may hiện tại đi tới thôn xung quanh đều có xe để ngồi, nếu là trước kia, bán thú nhân và giống cái chúng ta nếu muốn đi tới thôn khác cũng không mất nhiều sức."


"Tuyến xe của thôn" này là tộc trưởng đại nhân đưa ra, sau vài lần tới "rình coi" tuyến xe đi chợ của thôn Thiên Hà, hắn liền gọi Bằng Giáp và Khôn tới chủ thành, sau đó tiến hành thương thảo trong mười ngày. Cuối cùng vào đầu năm ngoái, từ thôn Thiên Hà xuất lực kiến tạo thành hai xe gỗ cỡ lớn. Sau đó từ Tộc Bộ phân chia mỗi thôn một cái. Làm thành phương tiện giao thông chuyên chở khi đi tới chợ chủ thành và các thôn khác. Đương nhiên thôn Thiên Hà gánh vác công trình lần này cũng được không ít chỗ tốt từ chủ thành. Tuy bọn họ cũng chả thiếu cái gì, nhưng không có nghĩa là không thể trữ hàng nha! Hiện tại kho lương thực của Thôn Bộ thôn Thiên Hà là CMN hoành tráng!


Mà thông qua chuyện xe gỗ này, thôn Thiên Hà nghiễm nhiên đã trở thành thôn siêu việt nhiều lương thực, mặc dù đại tái dũng sĩ của bộ tộc còn chưa có bắt đầu. Trong lòng mọi người, thôn Thiên Hà đã trở thành đại thôn số một chỉ sau thành Hổ Thần.


Không đề cập người dân có bao nhiêu lương thực, có bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét cùng làm thế nào tự mình tức giận cố gắng phấn đấu cùng có bao nhiêu phát triển. Chúng ta tiếp tục nói tới đám bán thú nhân sang năm đều phải chuẩn bị gả chồng. Đối với Đinh Tiếu mà nói, tiêu chí 30 tuổi thành niên đặc biệt rõ ràng, nhưng đối với những người khác mà nói, trừ bỏ phải thành thân ra, tâm lý và trạng thái cũng không khác gì lúc trước. Mặc dù đều đã sống chung với bạn lữ tương lai, mỗi năm cũng tự mình trồng trọt thu hoạch, chương trình học săn thú cũng đã kết thúc, đám người bọn họ cũng đã có thể tự nhiên vận dung cung tên thuần thục. Nhưng tổng thể mà nói, trong lòng nghĩ tới nhiều nhất là chơi tốt ăn ngon.


Lâu ngày ở chung với nhóm người này dần dần mưa dầm thấm đất, nhân sinh quan của Kim cũng dần dần thay đổi. Ví dụ như...."Tiếu Tiếu ca, anh và ca phu muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?"
Đinh Tiếu đỡ trán, cách gọi ca phu này đã nghe hơn hai năm, cậu vẫn có chút mất tự nhiên.


"Còn chưa nghĩ ra, nhưng rất có khả năng là đi tới bờ biển, anh muốn đi tới biển nơi tộc Thiên Ngư sinh sống xem sao. Nói không chừng có thể đổi được với bọn họ rất nhiều thứ ăn ngon nữa."
Nghe được đồ ăn ngon, nhóm người này liền trở nên hứng thú.


"Ý tưởng này không tồi! Đến lúc đó chúng ta lại có lộc ăn nữa rồi!" Đây là kinh.
Lục Hi bĩu môi: "Ngươi chỉ biết ăn! Ta cảm thấy, nếu có thể tự mình vớt được trân chấu thì tốt rồi."


Đông y lập tức nói tiếp: "Đúng vậy! Trân châu xinh đẹp như vậy. Trong sông ở gần thôn chúng ta nhiều trai sông như vậy thế mà một viên trân châu cũng không có là sao?"


Bảy đưa ra ý kiến của mình: "Ai nha, những con trai sông trong sống của thôn chúng ta đều là để ăn mà, ta rất thích sủi cảo nhân trai sông, vừa giòn giòn lại vừa tươi ngon."
Tư gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng. Nhưng mà xào ớt cay cũng ngon, có đôi khi hấp sủi cảo thời gian lâu liền bị dai."


Kinh lập tức hùa theo: "Còn không phải sao, nhưng mà so với trai sông, ta thích ăn nhất là cá dạ đỏ, đặc biệt thích ăn cá hầm ớt Tiếu Tiếu làm."
Trong đầu Kim còn dư lại mỹ vị, thông qua mấy năm nay rèn luyện, y đã phi thường có thể tiếp thu mỹ thực cay tê: "Đúng vậy, đã lâu còn chưa được ăn rồi."


Đinh Tiếu khoát tay: "Cái này thì có vấn đề gì! Lát nữa chúng ta liền đi tới áo cá bắt mấy con lên, buổi tối chúng ta ăn một bữa cá hầm ớt no nê là được rồi! Vừa lúc đậu nành của tôi đã nảy mầm."


Vì thế Màu trộm lau lau mồ hôi không tồn tại, miễn cưỡng tìm được cơ hội mở miệng: "Ta nói, các ngươi còn nhớ lúc đầu đang thảo luận cái gì không?"
Vì thế mọi người cùng nhau quay đầu lại: "Là cái gì?"
Nhìn đi...nói chuyện xuyên biên giới là việc mà thế giới nào cũng có!