Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 135

Một nhà thôn trưởng đại nhân, Hạ cha và Quỳnh ba, lại tính thêm hiến tế và Cát Trung. Người ba nhà đều ngồi ở lều ăn, một bên hưởng thụ gió mát phất phơ khó có được lúc chạng vạng, một bên nói chuyện linh tinh. Nếu không phải Khôn kiên trì muốn hỗ trợ trong phòng bếp, đề tài của mọi người nhất định không thoát khỏi hành trình đi bờ biển này của bọn họ.


Hiến tế thu được túi da thú Tiếu Tiếu đưa cho mình, chỉ ngửi hương vị liền biết là cái gì, tuy Khôn nói mấy khối hùng hoàng này ngẫu nhiên nhìn thấy trên một ngọn núi, nhưng lấy hiểu biết của hiến tế với đôi vợ chồng son này, bọn họ tựa hồ có chuyện lén dấu diếm đi. Nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý, hai đứa nhỏ trước nay có cái gì mà dấu mình đâu, mình một hai muốn tìm tòi nghiên cứu rõ ràng làm gì. Thời điểm nên nói bọn họ tất nhiên sẽ nói, Khôn tâm tính cũng không phải giống với giống đực vừa mới thành niên, đầu kia cũng đủ dùng.


Còn những người khác không có "lễ vật" cũng không ghen tị, ngược lại đối với mấy thứ bọn họ mang về từ bờ biển rất là tò mò.


Thịt sò và hào ướp và phơi khô rất tanh, điều này đối với các thú nhân tộc Dực Hổ rất ít ăn hải sản mà nói cũng không phải cảm thụ cao cấp. Nhưng khẩu vị của bọn họ đã sớm theo Tiếu Tiếu mà trở nên "kỳ quái", đều đã ăn qua sò khô, cá khô còn có tảo tía. Còn có khi Tiếu Tiếu giới thiệu những thứ này Khôn kia biểu tình đầy tự hào, không một thứ nào tỏ vẻ không phải là mỹ vị.


Dùng nước rửa đi lớp muối bám trên thịt hào khô, lại dùng nước ngâm một hồi, Đinh Tiếu quyết định buổi tối phải làm hai món ăn từ hào, lại dùng rau hẹ xào một mâm sò khô. Trước khi trở về, dầu hào đã được Khôn đựng trong 5 cái bình làm bằng đá. Mà tối nay Tiếu Tiếu muốn dùng loại dầu hào nguyên thủy ngày chuẩn bị xào rau, trong đầu nghĩ tới đầu tiên là món nấm Khẩu Bắc dầu hào.


Một rổ nấm Khẩu Bắc này là hiến tế mang đến, nàng nói đây là vào buổi sáng lúc ra ngoài phát hiện, tại một mảnh cỏ thấp, nấm mọc dày đặc, chỉ một lúc liền hái đủ một rổ này. Vốn muốn phơi khô, hiện tại Tiếu Tiếu trở về, vừa lúc lấy ăn.


Cát Trung mang theo một cái chân heo lớn, Đinh Tiếu lập tức quyết định đem cái chân heo này hầm một nồi thịt kho tàu lớn, thịt còn thừa và xương cốt cùng nhau hầm một nồi canh, lại cho thêm mấy viên thịt hào, lại thêm mấy củ từ vào hầm cùng nhau, chắc chắn vừa no lại đỡ thèm.


Nói đến củ từ, là gần đây khi Quỳnh ba đi săn thú đào được, tuy khu an toàn hiện tại con mồi vẫn tương đối ít, nhưng đây đã là tốc độ khôi phục nhanh nhất trong mấy năm qua. Huống chi Quỳnh tùy thân đều mang theo lưới đánh cá, cho dù không thấy con mồi, thu hoạch cũng tuyệt đối không phải ít. Ở lâu với Tiếu Tiếu tạo nên thói quen, tìm kiếm thực vật, kỳ thực anh cũng tìm được một ít khoai lang, nhưng đào một cây lên cảm thấy kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều so với năm trước, mới quyết định qua hai tháng rồi mới tính tiếp.


Thời tiết hiện tại có thể nói mùa của Bạch Đậu, vì hầm chứa đồ ăn trong nhà trải qua thí nghiệm năm trước tương đối hữu dụng, hơn nữa, Bạch Đậu là đồ vật cực kỳ thích hợp để lâu không dễ bị hỏng, cho nên hiện tại hầm chứa đồ ăn trong nhà mới của Tiếu Tiếu bọn họ cũng có vài sọt. Chỉ là hiện tại Quỳnh ba còn chưa kịp nói, vốn dĩ khi bán thú nhân và bạn lữ tương lai đính hôn thì đồ ăn phải tự nghĩ cách. Nhưng ai bảo Đinh Tiếu mới vừa 25 chứ? Ai bảo Khôn sớm như vậy liền đem con trai bảo bối nhà mình cướp đi như vậy, người làm ba như Quỳnh thực là không nỡ. Tự nhiên anh cũng liền không thèm để ý Khôn có thái độ như thế nào.


Thịt trâu lúc trước dùng muối biển ướp rồi hong gió còn hai khối thịt ba chỉ ngon nhất. Vốn dĩ Đinh Tiếu tính toán một khối đưa cho ba và cha, một khối khác đưa cho đại bá và đại bá mẫu, kết quả ngày đầu về nhà liền phải chiêu đãi mọi người, cậu liền trực tiếp lấy ra sử dụng.


Đem thịt trâu khô cắt thành lát, Bạch Đậu gọt vỏ cắt lát, lại đem thịt trâu trộn với bạch đậu, sau đó đặt vào bát lớn, cuối cùng trực tiếp cho vào nồi hấp. Vì thịt trâu mỏng lại có lớp mỡ, cho nên Bạch Đậu chưng chín, thịt trâu chắc chắn cũng chín. Đến lúc đó mỡ bò chảy ra ngấm vào bạch đậu, muối biển tạo ra vị thơm cùng vị mặn, mùi tanh cùng Bạch đậu hòa hợp thành một thể. Sau khi ra nồi lại tưới thêm một lớp nước sốt cay mặn, muốn không ăn cũng khó.


Cơm nấu chín đến tám phần, Đinh Tiếu xé nát sò khô, hào khô và thịt bò cắt thành miếng nhỏ, lại cho thêm một vài lát gừng đặt lên trên mặt cơm, sau đó tiếp tục nấu. Nồi cơm hôm nay Đinh Tiếu tuyệt đối tin tưởng, chỉ là có thể bổ một chút. Nhìn thoáng qua ba và bá mẫu cùng hiến tế, ừm, không sao, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi! (Ngươi đủ rồi!)


Liễu Đại cùng hiến tế ở bàn bên cạnh nhặt rau hẹ, nhìn đến Khôn một bên thái thịt một bên tùy thời nhìn về phía Tiếu Tiếu, nhỏ giọng thì thầm với nhau: "Khôn nhà ngươi thật là có phúc khí, đứa nhỏ Tiếu Tiếu này mọi thứ đều tốt đến không còn gì để nói, cũng khó trách nó cứ như vậy liền chọn đúng người rồi."


Hiện tại Liễu Đại đã sớm không còn trạng thái lo lắng đến vấn đề con nối dõi của con trai như lúc đầu nữa rồi, ngoại trừ vì Khôn phi thường trịnh trọng mà tỏ vẻ với nàng bản thân đối với vị trí thôn trưởng không hề hứng thú ra, còn bởi vì Tiếu Tiếu làm người không thể không khiến người thích. Có điều không thể không nói, nếu Tiếu Tiếu và Khôn có thể sinh cái ấu tể thì càng tốt. Cũng không phải vì vấn đề có hay không có người thừa kế, mà là bạn lữ ân ái như vậy, ai không muốn có được đứa con của chính mình chứ. Kỳ thực nàng rất rõ ràng, có rất nhiều bán thú nhân đều có phần luyến tiếc này.


"Trước kia, ta còn tưởng rằng đứa nhỏ Khôn này chính là không thích nói chuyện, không thích cười cơ, kết quả khi ở chỗ Tiếu Tiếu, nó liền thay đổi bộ dáng, xem ra hai đứa bọn chúng đúng là Thần Thú sắp đặt."


Hiến tế hạ mí mắt: "Đúng vậy, một người là thần đồng, một người là sứ giả của thần, đây còn không phải là Thần Thú sắp đặt sao. Như bây giờ thật tốt. A đúng rồi, Thiển cùng Hành Phong cũng không oán giận gì với ngươi chứ?"


Liễu Đại thở dài: "Hai người bọn họ ấy, đều là nhàn đến hoảng. Từ lần Bằng Giáp bị thương đó, hai người bọn họ tìm ta lảm nhảm, bị ta trách cứ một hồi thì thành thật hơn nhiều. Cũng may Hạ lúc trước không chọn một trong hai người bọn họ, không phải tỷ tỷ ta chướng mắt bọn họ, nhưng đặt chung một chỗ cũng không tốt bằng Quỳnh."


Hiến tế cười cười: "Nếu là chọn một trong hai người bọn họ, ngươi liền khổ sở."
Liễu Đại cười khổ: "Còn không phải sao, ngươi sao lại nhắc đến hai người bọn họ?"
Hiến tế thì thầm một câu bên tai Liễu Đại: "Thiển có thai, lần này hẳn là giống cái ấu tể hoặc là bán thú nhân ấu tể."


Liễu Đại kinh hỉ đầy mặt: "Thật sao? Thật tốt quá! Từ khi Thiển gả ra ngoài thôn, nàng vẫn luôn muốn sinh một giống cái ấu tể, hy vọng lần này có thể như nguyện đi. Ngày mai ta liền đi xem nàng. Ngươi ấy, nói chuyện luôn thích quanh co lòng vòng, để cho ta mắng bọn họ một trận rồi mới nói tin tức tốt như vậy cho ta!"


Hiến tế cười to: "Ý của ta là, ngươi mang theo Tiếu Tiếu đi thăm nàng, mang thai là đại sự, Tiếu Tiếu hiện tại đã là bạn lữ tương lai của Khôn, không đi gặp không tốt, đều xem ngươi."
Liễu Đại gật đầu: "Ta đã biết, đứa nhỏ Tiếu Tiếu này ta yên tâm."


Đối với hành trình ngày mai của mình không biết chút nào, ấu tể Tiếu Tiếu còn ở trong phòng bếp rộng rãi nhà mình bận rộn.


"Ba, người nếm thử cái này xem, có phải rất thơm hay không?" Nấu một nồi trà đậu cùng lá mâm xôi nhỏ, hương vị trà xanh khiến cậu cảm thấy thực thân thiết, nhưng khi cho ba uống cậu cho thêm một chút đường.


Quỳnh tiếp nhận ly nước con trai đưa tới, đưa lên mũi ngửi thử, quả nhiên là mùi vị thanh hương mới mẻ, lại thổi thổi uống vào miệng một ngụm: "Ừm! So với pha trà đậu uống ngon hơn nhiều, rất thơm, cho cái gì?"


Đinh Tiếu đem túi đựng lá mâm xôi nhỏ mà bản thân tích cóp mang tới, đối với ba, cậu cũng không dấu diếm: "Cái này là lá mâm xôi, con ngẫu nhiên phát hiện, hương vị của cái này đặc biệt giống với một loại lá cây mà quê con gọi là trà xanh, dùng lá cây pha nước một chút đều không đắng, hương vị khá tốt đi, ba thích uống không?"


Quỳnh gật đầu: "Tiếu Tiếu nhà chúng ta chính là lợi hại, thứ gì cũng có thể lấy tới ăn uống, thơm như vậy đừng nói uống, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người thực thoải mái."


Đinh Tiếu đầy mặt tươi cười: "Vậy lá mâm xôi nhỏ này lát nữa ba đừng quên lấy về một chút, ba không thích trà đắng, vừa lúc pha cái này uống. Cái này rất tốt cho thanh quản, có thể giải ngấy khi ăn nhiều thịt, để cho cha cũng uống cùng. Qua mấy ngày nữa con lại đi khu an toàn hái, Khôn còn hứa với con đào mấy cây mâm xôi nhỏ về trồng trong sân nữa."


Đồ vật con trai đưa Quỳnh đương nhiên sẽ không từ chối, giả khách sáo gì đó liền không phải nguyên tắc hành sự của các thú nhân.
"Hiện tại khu an toàn còn rất thanh tịnh, con muốn hái ta đưa con đi, thuận tiện dạy con làm thế nào càng an toàn ở trong rừng hơn, thuận tiện cũng nhận biết thứ này."


Làm sao có thể không biết ba là vì "bảo hộ" mình sao, Đinh Tiếu lập tức nhe răng tươi cười: "Vậy thật tốt quá! Cùng ba đi ra ngoài vừa an toàn lại có thể học bản lĩnh, còn không cần giống như trước mặt Văn tiên sinh không dám nói không dám cười."


Quỳnh cười xoa nhẹ đầu con trai một cái: "Tiểu tử thối này, Văn tiên sinh chính là thợ săn bán thú nhân giỏi nhất của thôn Thiên Hà chúng ta, đừng không biết xấu hổ."


Đinh Tiếu hắc hắc bật cười: "Chỗ nào có thể chứ, con rất tôn kính Văn tiên sinh, đối với ông ấy quả thực có thể nói là sùng bái. Nhưng mà ba yên tâm, con nhất định sẽ đem bản lĩnh trên người Văn tiên sinh học được hết."


Nhìn hai ba con bên kia một bên nói một bên cười, một bên uống một bên làm đầy tốt đẹp, Khôn ca lập tức cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, rõ ràng lúc trước trong mắt trong lòng Tiếu Tiếu chỉ có mình. Aiz, quả nhiên vẫn là hai người ở một mình với nhau tốt nhất, nhưng mà nếu là Quỳnh thúc thúc thì thôi cũng được.


Quay đầu phát hiện ánh mắt Khôn ỉu xìu, Đinh Tiếu lập tức tiến tới: "Anh sao thế? Có phải mệt không?" Khôn không giống mình chỉ phải ngồi trên lưng di chuyển, còn phải cõng sọt tre đựng quần áo cùng một chút hàng khô. Nhiều đồ vật nặng khác cũng đặt trên người Khôn, huống chi mình còn cõng theo cái sọt đồ vật đều ngồi trên lưng Khôn. Tuy biết đại lão hổ nhà mình trời sinh thần lực, nhưng người là thân thể máu thịt, luôn sẽ có lúc mệt.


"Nếu không anh đi theo cha và đại bá bọn họ ngồi một lát, vừa lúc đem nước trà cho mọi người nếm thử hương vị."
Khôn lắc đầu: "Ta không mệt, chính là em đều không nói chuyện với ta."


"Phốc!" Đinh Tiếu lập tức liền phản ứng lại, đúng vậy, vào trong bếp lâu như vậy, mình liền cùng ba thì thầm to nhỏ về hiểu biết trên đường đi, khoe khoang bản thân thu thập được mấy thứ kia, đúng là không nói gì với Khôn. Ngoại trừ "phân phó" hắn làm cái này cái nọ, nghĩ như vậy, trong lòng có chút áy náy: "Được rồi, chờ buổi tối em hảo hảo nói chuyện với anh, nói bao lâu cũng được."


Ánh mắt Khôn sáng lên: "Không được đổi ý!"
Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh cho em là tiểu ấu tể sao?"
Khôn nghiêm túc: "Em mới không phải tiểu ấu tể!" Ấu tể là ấu tể, nhưng tuyệt đối không phải tiểu ấu tể!


Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh như vậy mới là tiểu ấu tể đấy! Thái thịt xong liền đem nước trà mang cho mọi người uống thử đi, đừng lải nhải ở chỗ em nữa!"
Nhìn con trai "đuổi" Khôn ra khỏi bếp, Quỳnh lập tức bật cười, nhưng sau lại thở dài: "Tiếu Tiếu, con đấy, thật sự là quá nghe lời Khôn."


Đinh Tiếu kinh ngạc: "Rõ ràng là anh ấy nghe lời con mà?"
Quỳnh cười lắc đầu: "Con bây giờ còn nhỏ, chờ thêm mấy năm liền hiểu, nhưng mà chuyện kia đừng làm thường xuyên, con còn quá nhỏ, đối thân thể không tốt."


Đinh Tiếu lập tức đỏ bừng cả mặt: "Ba, ba sao lại nói cái này! Con, con mới sẽ không để hắn tùy tiện...đâu." Nói xong cậu lập tức muốn cho mình một cái tát, trả lời kiểu gì vậy trời! Sao lại cảm giác giống như thừa nhận vậy!!!


Quỳnh đưa một chén nước sôi nguội cho con trai: "Được rồi, ba không nói là được chứ gì. Nhìn xem kế tiếp muốn làm cái gì? Hiện tại lấy thịt bò kia là xào sao?"


Đề tài rốt cuộc trở về, Đinh Tiếu một hơi đem chén nước uống sạch sẽ, dùng tay chỉ chén ớt xanh vừa hái ở ruộng thí nghiệm nói: "Thịt bò dùng để xào ớt xanh, cha chắc chắn sẽ thích."


Thăn bò xào ớt cay dầu hào, nấm Khẩu Bắc xào dầu hào, rau hẹ xào thịt, xương heo hầm củ từ, Bạch Đậu kẹp thịt hấp, trứng đúc hào, cá đỏ hấp cùng với thịt nướng vĩnh viễn không thể thiếu của giống đực, cùng với cơm hải sản.


Chủng loại không nhiều, nhưng số lượng đủ, hương vị mới mẻ lại tươi ngon mười phần. Ngay cả thiếu niên Thương biểu tình luôn luôn bình đạm hơn cả Khôn hôm nay đều ăn đến quên hình tượng, lộ ra nhiệt tình của nhi đồng 14 tuổi nên có.


Hôm nay hai bạn nhỏ Miêu Miêu và Thương đều có một chén cháo hào trứng, là Đinh Tiếu khi làm bạch đậu kẹp thịt đặc biệt chế tác. Lúc này Miêu Miêu đầy mặt khoe khoang khiêu khích đại ca nhà mình: "Tiếu Tiếu ca làm cho em, đại ca, không có, không cho anh ăn!"


Khôn đương nhiên sẽ không so so với tiểu muội muội nhà mình, nhưng khi hắn nhìn về phía Tiếu Tiếu, trong ánh mắt không phải bộ dạng đạm nhiên bình tĩnh như vậy.


Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, trộm véo một cái lên đùi Khôn, chẳng qua hàng này cơ bắp rắn như đá, cuối cùng cũng chỉ véo đến cái quần đùi thôi.
"Miêu Miêu mới vừa rụng một cái răng!" Ngụ ý chính là anh cùng một đứa nhỏ thay răng so cái gì? Ấu trĩ!


Nhưng Khôn không cảm thấy như vậy, Quỳnh thúc thúc nói trong nhà gà đẻ rất nhiều trứng, nhưng không có gà mái chịu ấp trứng, cho nên hiện tại đã tích cóp một rổ, làm nhiều một chút cũng không có gì: "Ngày mai ăn."


Đinh Tiếu đỡ trán: "Anh!....định đoạt." Tranh luận với một giống đực phát tác bệnh ấu trĩ loại vấn đề này, đầu mình chắc chắn không thanh tỉnh.


Chú ý đến đôi vợ chồng son thì thầm hiến tế không nhịn được bật cười: "Ta nói Khôn này, cũng may Tiếu Tiếu nhà các ngươi không sinh ấu tể, nếu không tương lai ngươi có con trai con gái, không phải mỗi ngày đều muốn trừng mắt sao?"


Đây là lần thứ n trong ngày Đinh Tiếu đỏ mặt, nhưng đầu sỏ gây tội hiện tại lại vẻ mặt bình thản nói: "Ta có Tiếu Tiếu là được, không cần ấu tể."


Hạ cha đối với thái độ của cháu trai rất là thưởng thức, nhưng hắn không thể phát biểu bất luận cảm tưởng gì được, hắn chính là rất rõ ràng tâm tình bạn lữ nhà mình, dù sao có rất nhiều bán thú nhân đều hy vọng có thể cho bạn lữ một hậu đại, chẳng quan trọng có một cũng đã tốt lắm rồi. Chỉ tiếc bán thú nhân bọn họ không phải giống cái. Trộm vỗ vỗ đầu gối Quỳnh dưới gầm bàn, nhìn bạn lữ trên mặt mang theo tươi cười an ủi, kỳ thực Hạ trước kia cũng nói qua như vậy, vì lo lắng cho tâm tình bạn lữ của mình không khống chế được.


Quỳnh ngầm hiểu, cũng cho Hạ một cái mỉm cười, anh hiện tại đã viên mãn hơn rất nhiều so với các bán thú nhân khác, Thần Thú cho mình con trai tốt như vậy, còn cần gì nữa chứ. Chỉ cần con trai vui vẻ hạnh phúc là được rồi, đứa nhỏ Khôn này, tất nhiên là đáng giá phó thác.


P/s: Giờ mới biết Lục thái là cải trắng, giờ Bí thay lục thái bằng cải trắng nhé!