Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 133

Đinh Tiếu bị một trận mùi thơm thức ăn đánh thức, mơ mơ hồ hồ mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Khôn, nếu không phải đã thành thói quen, thật là có điểm dọa người. Chống tay ngồi dậy, hít vào một hơi thật sâu: "Cái gì thơm như vậy?" Hẳn là mùi cháo, nhưng lại có mùi thịt đặc thù, cùng với hương vị lúc trước mình ăn có chút bất đồng.


Khôn lập tức đem khăn mặt vải bố giặt ướt đưa tới trước mặt Tiếu Tiếu: "Trước lau mặt đã, đây là cháo thịt gà ta nấu cho em, chính là nấu ở trong suối nước nóng hôm qua em nói, ta còn cho cả thịt khô vào, ăn rất ngon."


Tuy Khôn thương tiếc mình nên đêm qua cũng chỉ muốn cho một lần, nhưng toàn thân vẫn có mấy chỗ không thoải mái, khổ sở nhất chính là phía dưới, cho nên...ăn cháo chắc chắn sẽ tốt hơn một chút. Cánh tay có chút mỏi, có lẽ là do ngâm mình ở suối nước nóng, eo chân thì còn tạm, không khó chịu như lần đầu tiên.


"Mưa vẫn còn rơi sao?" Mới vừa tỉnh ngủ không nhận ra, hiện tại lau mặt thanh tỉnh trong chốc lát, tai cũng nghe rõ hơn nhiều, lại nhìn ánh sáng từ cây đuốc chiếu ra, còn không phải là bên ngoài vẫn mưa dầm như cũ sao.


Khôn đem quần áo phơi ở cành cây cắm bên đống lửa lại đây: "Khô rồi, mặc vào đừng để cảm lạnh, ta đi lấy nước súc miệng cho em."


Nhìn Khôn dáng vẻ ân cần, Đinh Tiếu cười trộm một cái, đại gia hỏa này thật là, việc này việc kia giữa bạn lữ với nhau hẳn là bình thường đi? Như thế nào cảm giác bản thân bị thua thiệt hơn nhỉ? Nhưng mà như vậy cũng tốt, miễn cho tự nhiên lại tác cầu vô độ. Như tính toán bây giờ của cậu, chắc chắn là tốt nhất. Nếu không lấy trình độ dũng mãnh của giống đực, tiểu thân thể này của mình....không chết thì cũng mất một tầng da đi? Run~


Canh thịt gà dùng nhiệt độ suối nước nóng hầm ra tươi ngon vô cùng, cả con gà như hoàn chỉnh, nhưng dùng đũa gắp nhẹ một cái liền thành sợi nhỏ.


Khôn gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng Tiếu Tiếu, nhìn bạn lữ nheo lại hai mắt hưởng thụ vô cùng, hắn liền cảm thấy so với ăn còn ngọt ngào hơn. Hắc hắc, suối nước nóng này thực không sai, Tiếu Tiếu hình như không có mệt mỏi giống như lần trước. Quả nhiên là có lợi cho thân thể. Chỉ là mùi vị có chút khó ngửi, nhưng mà thân thể từ trong nước đi ra cũng không nhiễm mùi lắm, Tiếu Tiếu nhà mình chính là thơm ngào ngạt~! ( ngươi tưởng thịt nướng a!)


Thịt gà đích xác béo ngậy dẻo dai, một chút cũng không có vị nồng như sau khi hầm. Hơn nữa hương vị phá lệ tươi ngọt, so với hương vị bột ngọt còn ngọt hơn. Nghĩ như vậy, Đinh Tiếu đột nhiên trước mắt sáng ngời. Nhớ rõ trên tivi nhìn qua, trước kia cổ đại không có hạt nêm bột ngọt gì đó, đều là dùng canh loãng tạo nên, mà nước canh nguyên bản còn tươi ngọt hơn so với dùng bột ngọt.


Mình lúc trước còn dùng nước hầm xương gà làm "nùng canh bảo" mà, tuy dùng củi lửa và bình gốm hầm ra hương vị cũng tươi ngon mười phần, nhưng lại không có tác dụng thể hiện ra hết hương vị tươi ngọt của gà khi làm như này. Về sau mình có phải cũng có thể dùng phương thức cách thủy để nấu canh? Hình như là có thể thì phải.


Tóm lại mấy ngày nay mình và Khôn là có lộc ăn. Buổi tối đem nguyên liệu nấu ăn cho vào bình gốm sau đặt vào suối nước nóng. Buổi sáng liền có đồ ăn nóng hầm hập để ăn, này có thể so với nồi cơm điện gì đó càng tiện lợi hơn~


Trận mưa này rốt cuộc ngừng rơi vào buổi trưa, tầng mây dày đặc trên bầu trời cũng thực mau liền tản ra, nhìn tình hình có vẻ sẽ không có mưa nữa.


Buồn nửa ngày, hai người rốt cuộc ra khỏi sơn động, Khôn còn tìm mấy khối đá lớn chặn lại cửa động. Đương nhiên ở phía ngoài cũng rải thật nhiều hùng hoàng. Không cần nghi ngờ, bọn họ tuy không mang nhiều như vậy, nhưng ở trong động suối nước nóng kia có hùng hoàng, hiển nhiên những loại như rắn, rết gì đó sẽ không hướng bên trong bò tới.


Cánh rừng trước động cũng không tới hai trăm mét, hơn nữa phần lớn đều là cát, vì vừa có mưa, đi lên cũng không thông thuận mấy. Có điều Đinh Tiếu từ chối ý định muốn cõng mình của Khôn, đi chơi ấy mà, là phải tự mình đi, nếu nhàn tản thì không bằng ở nhà nằm trên giường đất cắn hạt dưa còn hơn.


Đứng ở bìa rừng, cảnh sắc trước mắt khiến Đinh Tiếu hít sâu một hơi, cậu từng thấy biển, nhưng bãi biển trống trải như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tầm mắt bao quát toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên, cho dù là mỏm đá cao ngất ở bờ biển hay là mấy cái tiểu đảo cách bờ biển không xa. Nhìn cảnh mang theo hoang vắng lại thực sự tốt đẹp, nhìn kỹ dấu vết trên bờ cát, Đinh Tiếu có thể khẳng định, hiện tại đúng là lúc thủy triều xuống.


Thủy triều xuống và lên có hai loại ý nghĩa khác nhau, giờ phút này bãi biển nhìn như bình lặng, nhưng nếu dụng tâm đi nhìn, liền có thể phát hiện trên mặt cát từng con cua nhỏ đang lấy tốc độ cực nhanh chạy qua chạy lại.
"Khôn! Làm cho em một cái xẻng đá, em muốn đào thử, có lẽ có sò!"


Nhìn Tiếu Tiếu trực tiếp cởi giày chạy về phía bãi biển, Khôn hơi hơi mỉm cười, chạy nhanh đi tìm khối đá làm cho Tiếu Tiếu một cái xẻng đá bằng bàn tay. Tuy hắn hoàn toàn không biết con sò này là đào như nào, được rồi, hắn kỳ thực không biết con sò là cái gì.


Trải qua quan sát trên mặt cát, Đinh Tiếu có thể kết luận mình hôm nay nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ. Vì thế từ lúc còn chưa có cái xẻng, cậu tìm trên mặt cát một chỗ có cái lỗ nhỏ, vội vã không chờ nổi mà dùng tay moi cát ra. Lớp cát màu vàng nâu bị nhấc lên một khối, tuy không sâu, nhưng đủ để cho con sò "ẩn nấp" bên trong bị lộ ra.


Từ trong đống cát lôi ra hai còn sò to bằng trứng bồ câu, Đinh Tiếu lập tức cười to: "Khôn, nhanh lên chút, anh xem em đã đào được hai con rồi này!"


Khôn động tác nhanh hơn, sau đó nhanh chóng chạy tới, nhìn thoáng qua sò trong tay Tiếu Tiếu, rốt cuộc hiểu ra sò là cái ngoạn ý gì: "Cái này nho nhỏ, không lớn bằng trai sông."


Đinh Tiếu liếc Khôn một cái: "Anh đúng là không biết nhìn hàng! Hương vị trai sông sao có thểể so với sò biển a! Đó là hai loại hương vị khác nhau anh có hiểu không? Đúng rồi, tộc Thiên Ngư không có bán con sò này sao?"
Khôn lắc đầu: "Ta chưa từng ăn qua."


Đinh Tiếu ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, lấy điều kiện kỹ thuật của nơi này, loại sò này còn không phải là không có biện pháp chuyển tới chợ bán hay sao. Nhưng mà hình như cũng không thấy có tộc nhân Thiên Ngư tộc bán sò muối. Kỳ thực giống như con sò a, làm sò muối cũng thực tốt. Chẳng lẽ người tộc Thiên Ngư cũng không có ai đi đào sò sao?


"Không ăn qua thì lần này liền cho anh nếm thử thứ mới~!bảo đảo anh sẽ thích. Khôn anh mau nhìn, nhìn kỹ, nhìn thấy đầy con cua nhỏ bò trên cát không?"
Khôn gật đầu: " Thấy được, thực nhỏ, con vỏ cứng trong sông so với đám này lớn hơn." Chính là con vỏ cứng ở sông không phải dễ nghe hơn con cua này sao?


Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: "Vị cua đồng so với cua biển kém rất nhiều, nhưng mà những con cua nhỏ này cũng không đáng để ăn, dưới biển sâu nha, chắc chắn có con của biển siêu cấp lớn. Đó là phi thường phi thường tươi ngon! Nếu có một con cua hoàng đế, liền đủ cho hai ta ăn một bữa."


Tuy đời trước cậu cũng từng xem qua trên tivi hình dáng cua hoàng đế, nhưng Tiếu Tiếu cảm thấy, có lẽ tại Thú Thế, mình có thể từ người tộc Thiên Ngư đổi tới con cua lớn hơn cũng không nhất định!
Nếu là đủ cho mình và Tiếu Tiếu hai người ăn một bữa, vậy con vỏ cứng kia to cỡ nào a!


"Nghe người tộc Thiên Ngư nói, cá trong biển so với mãnh tượng còn lớn hơn nhiều." Cho nên con vỏ cứng to như vậy, ách, chính là con cua mà Tiếu Tiếu nói, cũng không có gì kỳ quái.


Đinh Tiếu một bên bận rộn đào sò, một bên cảm khái: "Cũng may nơi này không có người đi ăn vây cá gì đó, ai ai ai, anh nhẹ chút đi! Bàn tay anh lớn như vậy làm gì, con sò này cũng không phải bằng đá, bóp nát rồi! Phá hoại đồ vật! Anh đào là được rồi, em tới nhặt!"


Sò cát thực nhanh đã bị bọn họ đào một đống lớn, vì không mang theo bất cứ đồ vật gì để đựng gia hỏa này, Đinh Tiếu bảo Khôn dùng đá làm một cái thùng đá lớn. Đám sò này ở dưới cát, không phải tất cả sò hến gì đều không cần nhả bùn cát, ví dụ như sò trắng và sò đỏ phải ngâm vào nước biển phun bùn cát ra mới có thể ăn. Nhưng nơi này nhiều nhất là sò hoa, loại này có thể trực tiếp chế biến. Hơn nữa Đinh Tiếu cảm thấy sò ở nơi này kích thước tương đối lớn, một con lớn nhất cũng bằng bàn tay Khôn. Cũng không biết thịt có vừa già vừa dai hay không, nhưng mà không sao, cùng lắm thì cắt nhỏ nấu cháo sò uống. Hương vị nhất định tươi ngon vô cùng!~~


Trừ bỏ các loại sò hến, Đinh Tiếu còn đào được một ít trai. Con trai bọn họ tương đối khó đào, cho nên số lượng cũng không nhiều lắm, còn may sò số lượng tương đối khả quan.


Hai người một bên đào một bên di chuyển, chậm rãi liền đến gần một bãi đá ngầm. Đinh Tiếu liếc mắt liền nhìn thấy trên mặt bám đầy hào, lập tức nhịn không được nuốt nước miếng. Vì thế không nói hai lời, trực tiếp bảo Khôn vung ra lợi trảo, cạy ra vỏ cứng của hai con hào, thịt hào bên trong no đủ mang theo mùi thơm của biển, khiến Đinh Tiếu nhịn không được duỗi tay ra cầm lấy một con bỏ vào trong miệng: "Ừm!!!Thật tươi! Con hào này quá béo ngậy!"


Thấy Tiếu Tiếu sung sướng như vậy, Khôn cũng nhịn không được cầm lấy một con đưa vào miệng, vốn dĩ còn ngửi thấy mùi tanh, nhưng tới trong miệng cư nhiên chỉ còn hai chữ thơm ngon để hình dung: "Cái này ăn ngon!" Đây là đáp án thành khẩn nhất của hắn.


Đinh Tiếu hưng phấn: "Đám hào này đều thực to! Quá đỉnh! Em chưa từng trực tiếp ăn qua hào ở bờ biển như thế này. Đây mới chân chính là hào sống a! Khôn, anh lại mở mấy con nữa, em hôm nay muốn ăn no!"


Ăn hào đến no đương nhiên là không có khả năng, một hơi ăn quá nhiều thứ ngoạn ý này không tốt, trong đầu Đinh Tiếu lúc này đang suy nghĩ có biện pháp gì khác để ăn hào hay không, mặc dù hào sống tuyệt đối là nguyên nước nguyên vị. Cũng may bọn họ còn ở chỗ này vài ngày, mỗi ngày đều có thể ăn, chỉ cần nghĩ tới điểm này, cậu liền cảm thấy đặc biệt sảng khoái.


Vì thế sau khi ăn xong năm con hào sống, Đinh Tiếu liền dừng lại, sau đó năn nỉ Khôn cạy hết hào ở trên đá xuống, vô luận như thế nào cũng phải mang một ít về. Lát nữa trên đường về, bảo Khôn đào một ít rau hẹ, hai thứ này xào với nhau, chính là thứ tốt đại bổ...thận. Ách, bản thân...bồi bổ cũng được.


Còn có rất nhiều hào con bị sóng biển đẩy lên bờ biển, mấy con hào con này vừa nhìn liền biết không cùng chủng loại với mấy con bám trên đá. Hai người tò mò mở ra mấy con, hương không khác mấy, nhưng vị không quá giống nhau, những con lớn có thể nói vừa vào miệng liền tan. Nhưng mấy con nhỏ này hơi dai dai một chút, ăn lên có một phen phong vị khác. Đinh Tiếu đột nhiên nhớ tới, sao mình lại quên món hào tạc nhỉ!


Ở chung với đám hào con này còn có một ít nhím biển, đại đa số đều quá nhỏ, sau khi mở ra không có thịt mấy. Nhưng cũng có mấy con hơi lớn hơn một chút, như vậy liền đủ cho hai người nếm thử hương vị nhím biển. Đương nhiên cảm giác nếm thử lại không được ăn đến đã ghiền thực là bi thôi, phải biết rằng thịt nhím biển chính là một phen mỹ vị khác không thể miêu tả!


Ôm một đống lớn thu hoạch trở về sơn động, vì sò được đựng đầy hai cái thùng đá, có chút chiếm chỗ, cho nên Đinh Tiếu chỉ có thể bảo Khôn lại vất vả một chút, làm một cái chậu đá lớn. Sau đó đem đám sò này cùng nước biển đổ cả vào, lấy ra một ít sò lớn chuẩn bị ăn vào buổi tối. Dư lại thế nào cũng phải để lại ngâm một ngày mới được.


Khi Khôn đi hái rau hẹ về, Đinh Tiếu vừa vặn đem đá phiến đặt lên trên bếp, bên dưới đốt lửa to, bình gốm bên cạnh đang nấu cơm: "Còn cần ta làm gì nữa không?"


Nhìn thoáng qua rõ ràng là rau hẹ đã được rửa sạch sẽ rồi mới mang về, Đinh Tiếu vừa lòng gật gật đầu: "Anh mở hết mấy con hào đó ra, cho vào chén lớn, không có bột mì, đem quả gạo nghiền vụn ra một ít đi. Lát nữa em tạc hào cho anh, những con nhỏ thì xào rau hẹ, mấy con sò này trước nướng cho anh ăn, đây là một biện pháp ăn tươi tốt nhất. Không cần gia vị gì cả." Nhưng mà ăn nhiều hải sản cũng không tốt, nghĩ nghĩ cậu lấy ra gừng, lấy hai củ băm băm pha nước chấm.


Trên đá phiến đặt mười mấy con sò hoa, chỉ một lát, một đám sò đều mở ra vỏ, không khí lập tức tràn ngập hương vị hải sản, lại mang theo hương vị sò bị nướng cháy mỹ diệu.
Khôn uống một ngụm nước, xê dịch người lại gần Tiếu Tiếu: "Sò hoa này thực thơm, không giống với trai sông."


Đinh Tiếu cười cười gắp một con sò từ vỏ sò đưa tới miệng Khôn: "Thổi thổi ăn, bảo đảm anh thích."
Sò nướng nhai trong miệng dai dai tươi mặt vừa miệng, tuy không cho gia vị gì, nhưng một chút cũng không kém với đồ ăn có chế nước sốt: "Ăn vào thực ngon, đủ mặn."


Đinh Tiếu cũng gắp một con cho vào miệng mình, hừ hừ, quả nhiên vẫn là thành quả lao động của mình đào ra càng mỹ vị! Nhưng không thể nướng lâu: "Anh mau đem cái này ăn đi, càng nướng càng mặn, cơm còn phải một lúc nữa mới có thể ăn, em trước tạc con hào ha!"
*......*


Vì thế đêm nay, toàn bộ sơn động đều phiêu tán mùi hải sản, đương nhiên hai người lại một lần nữa không tiết chế mà ăn đến no căng, mà đây cũng là lần đầu tiên Khôn biết đến hải sản tươi mới có bao nhiêu mỹ vị.


Sơn động ban đêm như cũ vẫn mát mẻ khô ráo, hai người ngâm suối nước nóng một lát rồi trở về nằm trên chiếu, có thể nói là từ trong ra ngoài đều tràn ngập sảng khoái.


Đinh Tiếu vươn vươn mình: "Khôn, ngày mai em muốn làm một chút muối biển, còn có đám sò và hào kia em muốn lấy nhiều phơi khô một chút, vì tươi thì không mang về được."
Khôn thực tán đồng: "Ừ, ta giúp em làm, nhưng mà, muốn muối biển làm gì?"


Đinh Tiếu cười: "Vì muối biển có vị tanh, giống như muối xanh có mùi riêng vậy. Kỳ thực quen thì cũng không sao, dù sao đã tới thì làm một chút là được."


Khôn giữ chặt cổ tay Tiếu Tiếu, đem tay bạn lữ đưa tới bên môi mình hôn một cái, ngửi lên có mùi hải sản rất thơm: "Em thích là được, em nói, ta làm."


"Đều là em nói anh làm, em còn không phải là một phế vật? Nhưng mà cạy hào thật đúng là cũng chỉ có anh có thể làm, em luyến tiếc đao của em, a đúng rồi, nói đến cái này, anh ngàn vạn nhớ rõ trước khi đi đào hai khối quặng sắt mang về. Còn có em phát hiện trong động có một khối thủy tinh rất lớn, ngày mai anh thử xem có thể lấy lên hay không?"


Khôn lập tức liền đưa ra câu trả lời: "Em nói là những cục đá trong suốt sao? Có thể, ta đã làm qua cho Miêu Miêu một cái chén nhỏ, cục đá trong suốt kia ở khu an toàn chúng ta có rất nhiều chỗ có, em muốn lấy nó làm gì?"


"Lúc em tắm vừa rồi, nhớ tới trước qua ăn qua thức ăn dùng nồi thủy tinh nấu, chính là dùng thủy tinh điêu khắc thành nồi, sau đó lấy nó nấu thức ăn, bọn họ nói có bao nhiêu chỗ tốt em cũng không quá tin tưởng. Nếu gặp phải khối lớn như này, em muốn làm một cái nồi, về sau khi nấu ăn xong rửa sạch cũng dễ hơn một chút." Tuy Đinh Tiếu không biết thủy tinh và đá mật độ nhiều hay ít, nhưng cậu cảm thấy thủy tinh chắc chắn so với nham thạch bình thường cứng hơn nhiều, nếu làm một cái nồi, Khôn chắc chắn sẽ lao lực.


"Nhưng mà anh nói qua gần thôn mình cũng có, trở về làm là được, mang theo cũng phiền toái, hôm nay đào sò nửa ngày như vậy, anh cũng mệt mỏi rồi nhỉ?"
Xoay người ôm eo Tiếu Tiếu: "Ta không mệt, vất vả em, eo đau không?"


Đinh Tiếu chọn một tư thế thoải mái oa trong lòng ngực Khôn, đây chính là bảo địa an toàn của mình: "Suối nước nóng kia thực hữu dụng, eo cũng không quá đau, nhưng cánh tay và đầu gối rất mỏi, không có việc gì, ngủ một giấc là ổn, Ha a....buồn ngủ quá, em ngủ a."


Kế tiếp, ngửi mùi của biển còn chưa tan đi, nhìn bạn lữ trong ngực vẻ mặt thoải mái, Khôn ca thở dài trong lòng, cuối cùng cùng tiểu huynh đệ nhà mình thương lượng một hồi lâu, mới khiến đối phương thỏa hiệp, sau đó rốt cuộc có thể ngủ.