Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 129

Nhìn bạn lữ nhà mình đột nhiên nở nụ cười, Khôn nhíu nhíu lông mày: "Vì sao ăn vào đau bụng tiêu chảy?" Hắn cũng không hoài nghi lời Tiếu Tiếu nói, đối với năng lực Thần Thú ban cho bạn lữ hắn cũng tin tưởng, điều này càng khiến hắn khó tránh khỏi càng thêm kỳ quái vì cái gì người ăn quả hồng dính đều có bị trúng độc.


Đinh Tiếu trả lời: "Bên trong quả này là dầu mỡ, ăn và đương nhiên đau bụng, chắc chắn sẽ tiêu chảy. Anh xem trái cây này lớn như vậy, một hơi ăn nhiều dầu như vậy, sao không muốn nôn cho được? Đó không phải có độc, mà là phương pháp ăn không đúng." Chính xác hơn là phương thức sinh trưởng của trái cây này quá mức huyền diệu.


Khôn gật gật đầu, chỉ ăn mỗi mỡ đích xác sẽ rất buồn nôn, điểm này ngay cả giống đực bọn họ cũng không tránh khỏi. Kỳ thực từ khi Tiếu Tiếu dạy mọi người sử dụng mỡ động vật rán lấy dầu mỡ, lại dùng dầu mỡ để chiên và xào đồ ăn, lấy khẩu vị của giống đực bọn họ mà nói, những khối mỡ trắng vàng đó rất là thơm, nhưng ăn nhiều không bao lâu liền thấy ghê tởm muốn nôn.


"Lúc trước có tiểu giống đực ăn vụng mỡ động vật, cũng ghê tởm muốn nôn, không bị tiêu chảy."


Đinh Tiếu bĩu môi: "Đó là giống đực! Dạ dày giống đực các anh thực cường hãn a, hơn nữa lại là mỡ động vật, các anh mỗi ngày ăn thịt ăn vào mỡ cũng không đến một chén nước mỡ, sao có thể tiêu chảy. Cái này thì khác, cái này là dầu thực vật, ở quê em đại đa số mỗi nhà đều ăn dầu thực vật. Nhưng mà chưa từng thấy qua trái cây bao lấy dầu trực tiếp như này, thực thần kỳ. Đừng nhìn em! Mau lấy cái ống trúc đem nước quả đổ vào giữa trưa lấy cái này xào rau thử xem."


Khôn chạy nhanh lấy ra ống trúc tùy thân mang theo, một quả dầu này cư nhiên vừa lúc chứa đầy một ống trúc bằng cánh tay. Vặn chặt cái nắp, Đinh Tiếu ngẩng đầu nhìn cây ăn quả: "Khôn, cây hồng dính này ở Thanh sâm nhiều không?"
Khôn gật đầu: "Có không ít, hơn nữa không ai đi ăn."


"Vậy hái hai quả là được, không cần mang quá nhiều, giữa trưa liền đánh cá trong sông đi, em tạc cá cho anh ăn." Nghĩ đến nếu cái quả hồng dính này phần thịt quả có hàm lượng dầu lớn thì về sau liền có thể trực tiếp lấy tới dùng. Không cần phải nghĩ cách đi nghiên cứu dầu đậu nành dầu hạt cải gì đó nữa, hôm nay nếu quả dầu thực sự thành công thì quá cường hãn!


Thời tiết chính hạ, sâu trong rừng rậm cũng không tốt cho lắm, không khí oi bức hỗn loạn hương vị héo úa của cây cối hư thối, sẽ khiến cho người có một loại cảm giác nghẹn muốn chết.


Nhưng điều này đối với các thú nhân mà nói không có ảnh hưởng gì cả, từ xưa đến nay thói quen với khí hậu khiến cho công năng tim phổi của bọn họ đều trở nên cường đại vô cùng. Nhưng Đinh Tiếu là một người sau này mới được cải tạo cũng không cảm thấy quá khó chịu. Nếu không cậu mới không thèm đi ra ngoài vào mùa hè để tự ngược. Chẳng qua ngửi thấy mùi vị này, cậu liền nhịn không được bắt đầu tìm kiếm tung tích của nấm.


Rừng rậm các loại nấm đa dạng phồn hoa, Đinh Tiếu thực hưng phấn mà hái non nửa sọt nấm. Có nấm trà, nấm bình, nấm cỏ và nấm hương nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, còn hái 30 cái nấm lớn rất giống nấm hạnh bào, thiên nhãn không cấp tên, tính vị cũng không khác ấy với các loại nấm bình thường, ngửi mùi nấm thực nồng đậm, chính là chưa từng ăn qua. Bẻ một chút thử cảm giác, cảm giác ăn vào nhất định sẽ giòn giòn giống nấm hạnh bào~!


Nhiệm vụ bắt cá ở bờ sông thuộc về Đinh Tiếu, đương nhiên đây cũng là do cậu năn nỉ ỉ ôi mới được. Kỳ thực lâu lắm rồi cậu đều chưa được đứng trong nước một cách thống khoái, buổi trưa mùa hè này, có cơ hội không nắm lấy thì không phải ngốc sao. Vết thương trên đùi trong miệng Khôn gì đó vừa vặn không trong phạm vi cậu suy xét: "Khôn, anh mau tiếp lấy, cá này đủ lớn đi! ha ha ha ha!"


Dùng săn xoa xiên qua cá sẽ không lập tức bị chết, cá bị ném lên bờ còn giãy giụa một thời gian. Thủ pháp của Khôn cực nhanh, cơ hồ là Đinh Tiếu vừa ném tới, trong giây lát hắn sẽ thu thập sạch sẽ: "Đã sáu con, đủ rồi."


Lên bờ, gió thổi qua chân cảm giác thực quá sảng khoái, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp, cảm giác này cũng không phải lúc nào cũng có thể tốt đẹp như vậy: "Em một lát nữa liền tạc cá bột cho anh, sau đó rưới lên mứt quả mâm xôi anh chắc chắn thích. A, anh xử lý cũng nhanh ghê, em sẽ tạc ba con, chiên ba con là được. Anh đem ba con kia ướp muối và hạt tiêu đen đi. Em liền cho anh kiến thức đao công của em."


Cái gọi là kỹ thuật xắt rau của Đinh Tiếu so với "trảo công" của Khôn quả thực là kém xa. Nhưng nói đến thịt cá thái ra sau đó cắt thành hình bông hoa, này liền không ở trong phạm vi lý giải của Khôn ca. Vì vậy khi nhìn thấy Tiếu Tiếu đem thịt cá thái thành kỳ quái như vậy, Khôn nhịn không được hỏi: "Tiếu Tiếu, em thái như vậy làm gì?"


Đinh Tiếu trả lời: "Đẹp a, hơn nữa cắt như này bột càng dễ bám, may là em mang theo một túi nhỏ bột, lát nữa tạc dầu anh liền sẽ biết."


Nhìn từng khối thịt bị thái đến tan tác cho vào trong chảo dầu lập tức thay đổi bộ dáng giống như nở hoa. Đôi mắt Khôn không di chuyển nhìn chằm chằm trong nồi: "Tiếu Tiếu nhà ta đúng là lợi hại, cái gì cũng biết làm."
Đinh Tiếu khoe khoang: "Đó là tất nhiên, anh cũng không nhìn xem em là ai!"


Khôn mỉm cười gật đầu: "Bạn lữ của ta."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Em nghe ra như là anh đang tự khen mình thì phải, đứng sang một bên đi, đừng làm vướng chỗ, em đi làm nước sốt."


Đồ ăn trưa rất ngon, vị cay chua ngọt kết hợp với mứt quả mâm xôi sau khi điều chế rưới lên cá hoa đã tạc sẵn, cắn vào trong miệng ngoài giòn trong mềm, hơn nữa bản thân cá dạ đỏ thịt chất đã mềm mại ít xương, hai người một hơi ăn hết sạch cá bột tạc đều còn cảm thấy hơi ít.


Vừa ăn cá chiên Khôn ca vừa hỏi: "Tiếu Tiếu, thịt có thể cắt thành như này tạc ăn không?"


Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ tới trước kia trong thành phố có một chuỗi nhà hàng bán gà tạc, mỗi một chi nhánh mỗi ngày đều buôn bán hỏa bạo, hơn nữa giá cả còn rất đắt. Hiện tại mình có gia vị, có thịt có dầu, những thứ này hết thảy đều không cần tiền mua, nếu không lợi dụng quả thực quá xin lỗi với thân phận xuyên qua của mình a~!


"Có thể a, vậy buổi tối nếu anh săn được heo, em sẽ làm cho anh một nồi canh thịt viên, thịt băm, sườn heo rán, thịt ba chỉ cuốn nấm, còn xào rau cho anh ăn!" Nói xong còn nhướng lông mày lên với Khôn.
Khôn tuy không thay đổi sắc mặt, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện ra một tia rối rắm: "Rau xào ăn được mấy ngày rồi."


Đinh Tiếu híp mắt nhìn hắn: "Không muốn ăn?"
Khôn lắc đầu: "Tiếu Tiếu làm ta đều muốn ăn." Bộ dạng đầy kiên định.


"Phốc!" Ấu tể Tiếu Tiếu bị lấy lòng thành công quyết định cho hắc lão hổ nhà mình một phần thưởng: "Xét thấy anh mấy ngày nay có thái độ tốt, buổi tối đổi một món ăn chay, cải bắp xào, bảo đảm anh thích, vừa thơm vừa cay!"


Bọn họ đây là chưa ăn xong bữa này đã thương nhớ bữa tiếp theo, nhưng ở trong rừng rậm, vốn dĩ mục đích chủ yếu của Đinh Tiếu chính là tìm kiếm các loại đồ ăn, sau đó ghi vào của cậu, điều này tuyệt đối là việc đứng đắn.


Chỉ là đối với Khôn ca mà nói, việc đứng đắn nhất không gì hơn tìm được một chỗ ở an toàn, sau đó đ bắt một con bạo nha heo thành niên. Vì như vậy hắn liền có thể có ít nhất hai ba ngày không cần đi săn, giảm bớt thời gian để Tiếu Tiếu ở trong rừng rậm một mình, an toàn sẽ tăng thêm một chút. Qua một lần bị rắn đốm đầu cắn thật sự khiến cho hắn sợ hãi trong lòng, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không tin tưởng cái gì mà "bách độc bất xâm". Giống như Đinh Tiếu nói đùa như này, nếu thực không sợ độc, căn bản là sẽ không nửa người tê liệt.


Thu thập dầu mỡ còn lại trong nồi đào cái hố đổ vào chôn đi, như vậy không sợ dầu mỡ gây ra nguy hại với cả cá tạc dầu mang theo mùi tanh, không thể giữ lại để làm món khác được. Huống chi quả hồng dính này trừ bỏ lúc đầu "lách tách" bốc đi hơi nước, còn dư lại tất cả đều là dầu thực vật, theo Đinh Tiếu nhìn ra, độ thuần của dầu tuyệt đối trên 95%. Hiện tại dưới loại tình huống này cũng không có cái gì cần phải tiết kiệm.


Trước khi chạng vạng, hai người tìm được một cái sơn động, nhưng cái sơn động này tương đối nhỏ, tầm khoảng 30 mét vuông, độ cao chưa tới ba mét, Khôn đứng bên trong có vẻ có chút áp lực. Nhưng cái động này chỗ tốt chính là ngoài động có một vòng dây gai cơ hồ đem cửa động che phủ toàn bộ. Kỳ thực nếu không phải Đinh Tiếu nhìn thấy dây gai kết thật nhiều quả mâm xôi vừa nhiều lại vừa đẹp, bọn họ còn không phát hiện ra cái sơn động này đâu.


Quả mâm xôi hương vị rất giống dâu tây, nhưng vị chua nhiều hơn một chút, loại quả này chỉ lớn bằng hạt đậu phộng, chỗ tốt nhất chính là hạt giống với hạt cà chua, trước khi khô quắt ăn vào vừa giòn giòn vừa chua chua.


Nếu muốn qua đêm ở chỗ này, Đinh Tiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ vị ở cửa, khi bọn tới không mang theo quả mâm xôi, chỉ mang theo quả mâm xôi tương thịt nướng. Nếu phải nấu canh thịt viên, nước sốt trái cây mới rất là quan trọng. Phụ cận lại không có quả mâm xôi, cái quả mâm xôi leo này vừa lúc có thể dùng một chút. Hương vị hẳn là sẽ không kém, hơn nữa cậu còn phát hiện lá của cây mâm xôi leo có hương thơm của trà xanh, nếm thử một chút cũng không có vị đắng, tính vị cũng là hơi lạnh, có thể thanh nhiệt trừ hỏa. Trở về cho chung với quả trà, hẳn là có thể coi như trà xanh để uống.


Khôn ở phụ cận tìm được lá cây đuổi trùng đốt một hồi, sau đó lại rải một vòng hùng hoàng ở ngoài cửa động, lúc này mới yên tâm để Tiếu Tiếu một mình trong động chờ mình, hắn đi săn thú.


Thừa dịp này đem nấm lúc trưa hái rải ra da thú phơi nắng một hồi. Đinh Tiếu bắt đầu một bên ăn quả mâm xôi leo một bên dựa vào cửa động ghi lại của cậu, hôm nay thu hoạch không nhỏ. Nấm chưa thấy qua được cậu đặt tên là nấm thịt vàng, hồng dính quả tự nhiên cũng trong danh sách được ghi lại, còn có quả mâm xôi leo trước mặt này nữa. Năm ngoái, cả một mùa thu mình cũng chưa thấy qua ngoạn ý này, Khôn và cha cùng ba cũng không hái mang về cho mình ăn, này đủ để nói lên loại quả này trước mùa thu sẽ biến mất.


Nghĩ đến đây cậu nhéo một chút vỏ ngoài quả mâm xôi, cảm giác loại quả mọng này hẳn có thể muối thành mứt quả. Đương nhiên lúc này cậu biết muối mứt quan trọng nhất chính là dùng muối loại đi hơi nước dư thừa của trái cây, sau đó lại phơi nắng hoặc là hong khô. Chính là loại quả mọng này chỉ có công hiệu nhuận hầu tựa hồ cũng không có tất yếu phải lưu giữ. Nhưng thật ra cậu rất muốn thử làm với quả mâm xôi, ít nhất đời trước cậu gặp qua không ít người bán cà chua muối.


Khi Khôn trở về Đinh Tiếu đang dùng muỗng nghiền quả mâm xôi leo làm mứt trái cây, đương nhiên trừ bỏ vỏ trái cây ra, đồ vật trong chén lớn hẳn phải gọi là nước trái cây mới đúng: "Tiếu Tiếu, ta săn được một con heo lông dài thành niên, em muốn phân thế nào?"


Đinh Tiếu múc một muỗng nước trái cây đưa tới miệng Khôn: "Anh giữ lại chỗ muốn nướng, cho em thịt ba chỉ và thịt thăn là được rồi, chúng ta đi tới bờ sông nấu cơm hay là làm trong động?"


Khôn nhìn nhìn xung quanh: "Ở chỗ này đi, còn có thể đốt lửa một chút, đi nhiều em sẽ không thoải mái, ta hiện tại đắp cho em cái bếp, rồi đi ra bờ sông thu thập heo. Tiếu Tiếu, ta muốn ăn tai heo."


Kỳ thực thú nhân bọn họ trước kia không ăn đầu động vật, nhưng từ khi Tiếu Tiếu tới liền không cho bọn họ vứt đi, nói là quá lãng phí. Kết quả có một lần đem tai heo thái ra rồi trộn cho mình ăn, cái loại hương vị chua chua ngọt ngọt cay cay giòn giòn này liền mê hoặc hắn. Từ lúc đó về sau trên cơ bản mỗi lần săn được heo đều sẽ trộn tai heo với rau, nhưng nhị thúc mỗi lần đều cướp đi rất nhiều, thực đáng ghét. ಠ~ಠ


Đinh Tiếu sao còn không hiểu trong đầu Khôn nghĩ gì, nhưng nấu đầu heo bọn họ cũng không có nồi lớn như vậy để làm, đây cũng không phải ở nhà, ai ra ngoài còn mang theo bình gốm lớn như vậy làm gì.


"Vậy anh liền cắt tai heo ra đi, thịt thủ heo anh cũng lọc ra, buổi tối hầm thịt heo, ngày mai ăn vừa lúc. Anh không phải nói tai heo càng ngon sao, a đúng rồi, bờ sông hẳn là có cỏ ngọt, anh đào một củ thạch về, miễn cho canh không đông."


Canh thịt quả mâm xôi leo rõ ràng chua hơn so với dự tính của Đinh Tiếu, đương nhiên đây cũng là cậu khi cậu nấu nước trái cây lên mới phát hiện, loại quả này trải qua đun nóng mùi vị chua sẽ bốc lên. Đương nhiên này vừa lúc có thể cho thịt thăn thái lát chiên qua dầu càng thêm ngon miệng. Lại ăn kèm với thịt nướng quả mâm xôi, hơn nữa chờ sau khi bọn họ trở về, muốn đem đám cây mâm xôi leo này trồng trong sân nhà mình.


Quyết định này Đinh Tiếu trăm phần trăm tán đồng, đặc biệt sau khi nghe nói quả mâm xôi leo cuối tháng 8 sẽ rụng, nhưng cây mâm xôi leo phải đến tháng 11 mới có thể hoàn toàn khô vàng rụng lá, cậu càng kiên định quyết tâm muốn gieo trồng. Có lá cây mùi trà xanh lại không có vị đắng, nói không chừng có thể khiến mình cân nhắc ra đồ ăn càng mới đâu!


Nấm thịt vàng Đinh Tiếu cắt thành miếng nhỏ, sau đó cho lên đá phiến nướng, nhưng xét thấy buổi trưa ăn cá tạc, buổi tối lại ăn nấm nướng canh thịt, một ngày ăn nhiều đồ vật chiên dầu như vậy thật sự ngấy đến hoảng, vì thế thịt băm, sườn lợn rán, thịt ba chỉ cuốn nấm ba loại này liền không làm nữa. Nhưng thật ra còn hầm một nồi canh thịt nạc với nấm, còn có bắp cải xào lúc trước nói.


Mà món bắp cải xào này, từ ngày bắt đầu liền trở thành món rau mà Khôn ca yêu thích nhất. Vị cay cay giòn giòn kết hợp với nhau, thật sự khiến hắn ăn một miếng liền muốn ăn miếng tiếp theo. Hơn nữa hắn càng ăn càng nhớ tới ăn cơm. Đáng tiếc tối hôm nay vẫn là ăn bánh, tuy rằng mang theo quả gạo, nhưng bạn lữ bảo bối nhà mình không làm cũng không còn cách nào. Ừm, kỳ thực dùng món canh thịt nấm này ăn với bánh cũng thực không tồi, nhưng mà vẫn là bánh nướng lớn cuốn thịt nướng mới càng chất lượng.


Vợ chồng son ăn uống no đủ, nấu một nồi nước ấm đơn giản rửa mặt một chút, Đinh Tiếu lập tức nằm lên da thú duỗi eo một cái: "Đi cả một ngày, vẫn là có chút mệt mỏi, nhưng mùa hè nằm trên da thú thật thống khổ, nếu có chiếu trúc thì tốt rồi. Aiz, đúng rồi, Khôn, ngày mai chúng ta tìm dây cỏ đan thành một cái chiếu đi! Em nói cho anh biết, vào mùa hè nằm trên chiếu thực thoải mái, vừa mát lại không bị mồ hôi dính nhớp."


"Chiếu? Chiếu trúc? Làm thế nào? Là đồ vật có bộ dáng như nào?" Nghe được mùa hè lại nằm lên vừa mát mẻ lại không dinh nhớp, này đối với giống đực bọn họ mà nói chính là một cái bảo bối. Phải biết rằng vào mùa hè vô luận là bán thú nhân hay là giống cái đều không thích được bạn lữ giống đực ôm ngủ, hơn nữa bản thân giống đực thân nhiệt đã rất cao, mùa hè ngủ quả thực là một việc quá khổ sở. Có đôi khi nửa đêm nóng đến nỗi phải tắm nước lạnh một hồi, như vậy vừa làm mình thoải mái lại khiến cho bạn lữ mát mẻ. Bạn lữ tốt giống Tiếu Tiếu nhà mình tuy rằng không chịu được nóng, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng đẩy mình ra rất ít! (Thôi đi! đừng khi dễ Tiếu Tiếu không có hiểu biết về thú thế!)


Đinh Tiếu rất tin tưởng tay nghề hắc lão hổ nhà mình, nghĩ đến nói không chừng ngày mai mình có một cái chiếu để nằm, cậu bất chấp dạ dày ăn no, làm một cái "cá chép lộn mình" không thể tốt hơn, đương nhiên cuối cùng vẫn là xoay người ngồi dậy.


"Em vẽ ra cho anh xem!" Lấy qua giấy bút, dựa vào ánh sáng hoàng hôn nhu hòa một bên vẽ một bên giải thích: "Anh nhìn đi, phương pháp làm chiếu có rất nhiều loại, có thể dùng dây thừng chỉnh tề xếp lại với nhau như này, đương nhiên cũng phải xen kẽ mới được. Còn có chính là chiếu cỏ, trực tiếp dùng dây cỏ như này như này qua lại một hồi. Dù sao dây cỏ thực mềm, cạo đi lớp vỏ cứng bên ngoài liền có thể dùng, chúng ta vẫn là làm chiếu trước đi! Chiếu trúc gì đó còn phải chế tác miếng trúc thực phiền toái."


Khôn hoàn toàn lĩnh ngộ nguyên lý trong đó: "Thoạt nhìn rất giống với đan sọt tre, chính là làm một tấm lớn hơn, ngày mai ta liền làm xem, hẳn là có thể."


Đinh Tiếu nghe xong lập tức ôm lấy cổ Khôn, nhiệt tình mà hôn lên mặt đại lão hổ nhà mình một cái: "Em biết anh có thể làm mà! A a a! em rốt cuộc có thể ngủ ngon!"
Khôn nâng mặt Tiếu Tiếu lên, cúi đầu xuống hôn một cái: "Muốn thưởng"


"Ách..." Đinh Tiếu lập tức há hốc mồm, cư nhiên học được cùng mình muốn thưởng!! gia hỏa này học hư (hắn vỗn dĩ chưa từng ngoan bao giờ!)!!!
"Hừ! Anh làm ra rồi hãy nói!"
Khôn cười: "Làm ra em phải nghe lời anh."


Đinh Tiếu lập tức ảo não mà đấm đấm mặt đất, sớm biết vậy mình nên nói làm ra rồi thưởng cho anh một bữa ăn ngon là xong!!!