Eagle đợi nữa ngày cũng không thấy vật nhỏ bò lên thì quay lại nhìn, chuột trắng nằm úp sấp trên mặt đất, hai mắt lim dim mất tinh thần, cái đuổi cũng chẳng thèm diêu.
" Làm sao vậy? Đói đi."
Anh nâng con vật nhỏ lên nhìn nhìn.
Không biết là thật vậy hay không mà cái bụng nhỏ phối hợp kêu rột rột.
" Ha ha.
"
Bạch Kỳ Thư đang thương xuân bi thu thiếu điều muốn chui xuống đất, mà cậu cũng làm vậy thật, tuy không chui được xuống đất nhưng lại rút vào lòng bàn tay anh không ngừng, cái đuôi cũng nhét vào luôn.
Eagle biết cậu sợ lửa lại sợ cậu lại ngã xuống nên để cậu lên đầu anh luôn, ít nhất trên đầu có lông...!À không có tóc cho cậu nắm, đảm bảo sẽ không lại rơi.1
Bạch Kỳ Thư bị nam nhân để lên đầu mém tí là lại rơi, vội vàng kéo tóc anh bám chặt, cuối cùng cả người vắt vẻo nằm trên đầu anh, cái đầu nhỏ đặt ở chóp trán, đôi mắt đen thui nhìn thịt trên giá nướng, tự nhiên lại có chút thèm thịt.
Eagle đội chuột trên đầu có chút khôi hài ngồi nướng thịt, rất nhanh thì thịt chín.
Thịt rắn mềm mại dễ ăn, đối với giống loài bay lượn trên trời như anh thì thịt rắn là món khoái khẩu.
Bạch Kỳ Thư chưa ăn thịt rắn bao giờ, nhưng không ngại bụng đói, sáng nay bị rắn rượt chạy chẳng ăn được bao nhiêu, bây giờ nghe mùi thịt lại thấy thèm ăn lạ thường.
Con rắn rất lớn, mỗi khối thịt chừng một trăm cân của nó cũng đủ cho anh ăn một buổi, nhìn lại vật nhỏ chắc chẳng ăn được bao nhiêu, anh quyết định nướng một khối, anh lại phân cho chuột nhỏ một ít, vậy là đủ ăn.
Bạch Kỳ Thư nhìn miếng thịt to bằng cả người cậu thì ngẩn ngơ, vầy thì ăn kiểu gì, cậu nên động thủ từ chỗ nào đây?
Eagle mãi vẫn không thấy chuột nhỏ động đậy thì khó hiểu nhìn qua, sau đó chuột nhỏ động, nhưng chỉ xoay quanh miếng thịt, cuối cùng khi anh sắp hết kiên nhẫn thì một cái đệm thịt nhỏ xíu xíu vươn ra chạm vào miếng thịt.
" Chít ngao!"
Bạch Kỳ Thư rụt cái chân nhỏ khóc chút chít bên cạnh cục thịt lớn.
" Phụt, ha ha."
Eagle thề, anh thật sự nghe được vật nhỏ này gào một tiếng thê lương.
Bạch Kỳ Thư vươn đôi mắt hạt đậu lên ai oán nhìn anh, Eagle bị manh hoá đưa tay xách chuột nhỏ lên, dùng móng tay khuẩy khuẩy cái chân nhỏ của cậu lên xem, đệm thịt màu hồng lại có điểm đỏ, xem là bị bỏng không nhẹ, anh không biết làm sao, vậy mà lại há miệng l.iếm nhẹ cái đệm thịt của cậu.
Bạch Kỳ Thư ngốc.
Cái tiết tấu quỷ quái gì đây, hành động này có phải quá thân mật rồi không a?
Mặt chuột đỏ bừng lên, cơ mà có lông che hết, nếu không Bạch Kỳ Thư không biết giấu mặt vào đâu cho hết.
" Được rồi, để ta xé thịt cho ngươi."
Eagle thả cậu lại đất, cầm cục thịt mà anh chỉ cần một miếng là nuốt sạch lên xé ra, còn rất ân cần mà xé ra từng miếng nhỏ mỏng như sợi chỉ, sau đó đặt thịt vào một mảnh đá sạch anh dùng để đựng thịt cho cậu.
Bạch Kỳ Thư lúc này mới cầm cọng thịt lên nhai nhai gặm gặm, vậy mà gặm đến ngon lành.
Một chim một chuột giải quyết xong bữa trưa đã là mười lăm phút trôi qua, đa số là Bạch Kỳ Thư nhai, Eagle nhìn, tốc độ ăn của thú nhân phải hơn một con chuột nhỏ như Bạch Kỳ Thư, dù vậy anh vẫn kiên nhẫn xem cậu ăn.
Sau khi cậu ăn xong thì anh tiếp tục nướng những miếng thịt còn lại, thời tiết ở thế giới thú nhân nếu nóng thì đặt biệt nóng, lạnh thì đặc biệt lạnh, thịt tươi nếu không ăn kịp sẽ bị thiu, mà anh lại không ăn thịt thiu, anh còn không ăn thịt sống trừ khi là vào mùa đông thiếu thốn thứ ăn.
Có lẽ đống thịt rắn này anh sẽ ăn không kịp, anh cũng không nghĩ hôm nay ra ngoài lại thu hoạch lớn như vậy, nên giờ chỉ đành ăn được tới đâu hay lớn đó.
Bạch Kỳ Thư thấy nam nhân lại nướng thịt thì tưởng anh còn đói, cậu không ngờ nam nhân thật có thể ăn, cơ mà đám thịt này là của con chim kia, nam nhân thật sự muốn ăn hết sao?
Mà nói cũng lạ, con chim kia đâu nhỉ?
Đến lúc này Bạch Kỳ Thư mới nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, chim kia đi đâu, bao giờ mới trở về đây.
Bạch Kỳ Thư nghĩ vậy thì duỗi chân bò loanh quanh xem thử hoàn cảnh nơi này, ít nhất cậu phải nghĩ ra biện pháp chạy trốn trước khi chim kia về.
Eagle thấy cậu chạy đi thì liếc mắt nhìn theo, cũng không ngăn cản, anh muốn xem cậu làm gì, dù sao cậu cũng chạy không được.
Bạch Kỳ Thư đúng là chạy không được.
Cậu đứng ở mép núi nhìn ra xa, trước mắt là mênh mông một mảnh núi rừng không thấy biên giới, phía dưới lại xa ngút ngàn, như này cậu chỉ có nước chấp thêm đôi cánh mới bay đi được, còn không chỉ có thể lăn xuống.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, dù vậy Bạch Kỳ Thư vẫn vươn người ra nhìn xuống dưới xem thử.
Trên núi cao chẳng thiếu nhất là gió to, Bạch Kỳ Thư cứ đung đưa ở mép núi chẳng bất ngờ bị một làn gió núi thổi bay xuống.
" Chít!!.."
Cậu hét toáng lên, khóc không ra nước mắt.
Eagle không ngờ cái thân chuột lại nhẹ như vậy, gió thổi cũng bay được, anh đặt thịt nướng qua một bên, vươn mình đuổi theo, thả người nhảy xuống.
Ó ó ó ó....!
Một con đại bàng to lớn dị thường theo cú nhảy của anh hiện ra, lông vũ màu xanh đen bóng mượt phản chiếu dưới ánh mặt trời đặc biệt xinh đẹp, mắt chim toả định chuột nhỏ, lao xuống.
Vút.
Bụp.
Bạch Kỳ Thư rớt mạnh lên lưng anh, theo bản năng nắm lấy cái gì có thể nắm được, tứ chi bấu chặt từng cái lông vũ của anh nhưng lông vũ quá trơn, cậu vẫn bị tuột dần xuống, nếu không phải tấm lưng của anh quá lớn, có khi cậu đã rớt ra.
Eagle quay đầu nhìn lại thấy vậy thì thả chậm tốc độ, lượn một vòng nhẹ nhàng trên đỉnh núi.
Bạch Kỳ Thư lúc này cũng chẳng muốn biết tại sao con chim này lại xuất hiện ở đây, nhưng nó cứu cậu là chuyện chắc chắn, nếu không cậu đã thành bánh thịt, nát đến không thể nát hơn, nhưng mà, nếu không phải nó mang cậu lên đỉnh núi thì sao cậu ngã xuống được, cuối cùng vẫn là chim sai, cậu ủy khuất chít chít vào tiếng trên lưng anh.
Anh tai thính nghe được tiếng kêu thảm thương của cậu thì nghĩ cậu sợ, bay càng thêm chậm rồi hạ xuống đỉnh núi nơi anh ở.
Theo anh dừng lại trên đỉnh núi thì Bạch Kỳ Thư cũng thả lại tâm chuột vào lòng ngực, thả thân mình trượt dần xuống đất, đưa mắt nhìn một thân lông vũ đẹp đẽ cứng cáp của chim to.
Sau đó một màn thần kì hiện lên trước mặt khiến mắt chuột trợn tròn cả lên.
Chim to dưới cái nhìn của cậu biến trở về thành một người nam nhân anh tuấn cao lớn, tóc xanh, dưới thân mặc váy lông chim, thân thể rắn chắc hữu lực.
Eagle biến trở lại hình người cầm thịt nướng lên tiếp tục nướng, còn không quên đẩy thêm củi cho lửa mạnh hơn, khoé mắt liếc nhìn chuột nhỏ ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, đôi mắt đậu đen trợn tròn nhìn anh, ở trong lòng chim cười thầm.1
Anh cũng không biết sao, nhưng từ khi rời khỏi bầy đàn, đây là lần đầu tiên anh muốn gìn giữ một thứ ở bên mình, chẳng cần biết chuột nhỏ có nguyện ý không, nhưng anh sẽ không cho cậu chạy, vẫn nên khiến cậu cam tâm tình nguyện ở lại đây thì hơn.
Anh có thể nhìn ra, chuột nhỏ rất thông minh, cũng không bài xích hình người của anh, chỉ là có chút sợ hình thú của anh, nhưng cả hai đều là anh, ban đầu anh còn có tâm chơi đùa, nhưng khi thấy chuột rớt khỏi đỉnh núi anh đã quyết định không chơi nữa, anh muốn dưỡng thú cưng.1
............