Đối với chuột, yêu gạo là bản năng, Bạch Kỳ Thư cậu cũng vậy, cho nên cậu bị một hạt gạo phát sáng mê hoặc, mơ mơ màng màng gặm lấy gặm để, và rồi phơi bụng trên mặt đất lạnh băng một ngày một đêm.
Bạch Kỳ Thư cứ nghĩ bản thân chết rồi chứ, nhưng sau đó cậu tỉnh lại, giống như chưa từng có gì, ký ức đối với hạt gạo kia cũng theo thời gian mà quên đi mất, cậu lại tiếp tục kiếp chuột của mình.
Từ lúc nào cậu phát hiện mình thành tinh rồi, nói nôm na là khai mở linh trí, trong ký ức chẳng ai nhắc nhở cậu việc này, cho đến khi cậu được người ta nhận nuôi rất nhiều lần, bị vứt đi rất nhiều lần, thời gian cứ thấm thoát trôi qua, nhưng cậu vẫn sống.
10 năm, 20 năm, 50 năm, 100 năm, Bạch Kỳ Thư vẫn là Bạch Kỳ Thư năm nào, thân thể cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu, nhưng chính là cậu vẫn sống như vậy, ở trong quảng đường dài này cậu đã gặp rất nhiều đồng loại, cũng đã sống với họ rất lâu, nhưng tuổi đời của chuột thật sự ngắn ngủi, nhìn đồng loại chết đi mà cậu vẫn cứ sống đó là nổi khổ thế nào, theo thời gian lâu dần, cậu cũng không còn sống cùng chuột nào quá lâu nữa, cũng không sinh ra bất cứ hậu đại nào, cậu quyết tâm chỉ sống như vậy cho đến một ngày ông trời mang cậu đi.
Lúc ý thức được rằng bản thân đã thành tinh thì cứ cách một đoạn thời gian cậu sẽ chuyển chổ ở, khi bị người nuôi nấng cậu sẽ tranh thủ mà chuyển đi, từ nơi này đến nơi khác, từ thành phố này đến thành phố khác, từ tiệm thú cưng này sang tiệm thú cưng khác, không ngừng nghỉ đã được 100 năm.
" Chít, cậu thật sự đã sống lâu như vậy?"
Một trong số hai con chuột nằm trong góc lồng kinh ngạc kêu lên.
Bạch Kỳ Thư rung rung cái tai, gật gật cái đầu nhỏ.
Cậu lại vào sống trong tiệm thú cưng, tiếp tục được người hầu hạ qua ngày, đợi chủ nhân tiếp theo.
" Chít, tôi thấy cậu rất bình thường a."
Chuột ta quan sát Bạch Kỳ Thư một lúc lâu rồi cảm thán.
Bạch Kỳ Thư cũng không chít tiếng nào, an phận nằm ở đó, cậu đã sống đủ lâu, đủ đến mức mất đi hứng thú nói chuyện với đồng loại chuột của mình, dù sao tuổi đời của chuột thật sự là ngắn, thương hải tang điền chỉ còn mình cậu mà thôi, Bạch Kỳ Thư không muốn phải vì cái chết của bất kỳ đồng loại nào mà thương tâm, tâm linh cậu nhỏ bé, chịu không nổi dằn vặt của ông trời.
Một ngày lại sắp qua, màn đêm dần buông xuống tiệm thú cưng, bóng tối đã muốn bao trùm khắp nơi, trong tiệm thú cưng chỉ có vài ngọn đèn màu cam ấm áp, đa số chuột đều đã đi ngủ, chỉ có Bạch Kỳ Thư im lặng nhắm mắt nằm đó.
Từ lúc thành tinh, cậu không biết làm sao để tu luyện, nhưng mỗi khi đêm xuống cậu sẽ cảm thấy quanh thân có những đóm sáng nhỏ bao quanh lấy mình, cậu rất thích chúng, nên đêm đến cậu đều lẵng lặng mà nằm đó cảm nhận chúng vỗ về, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng lại có một điều khác thường xảy ra.
Tiệm thú cưng có trộm.
Kẻ trộm bịt mặt, cạy cửa tiệm thú cưng, chủ tiệm thường ngủ ở phía sau tiệm, kẻ trộm giống như rất quen thuộc, lần mò vào két đụng tiền của tiệm, nhẹ nhàng mở ra.
Bạch Kỳ Thư thật sự khó hiểu, cậu sống bằng ấy năm, chưa từng thấy trộm nào lại đi trộm tiệm thú cưng, dù tiệm thú cưng mỗi ngày đều có khách nhân ra vào, nhưng số người mua cũng rất ích, thật sự là không có nhiều người sẽ nuôi thú cưng, mỗi ngày sau khi đóng cửa chủ tiệm còn kết toán tiền trong ngày rồi thu về, cũng không có để nguyên tại đó.
Ấy vậy mà Bạch Kỳ Thư đang nằm yên lại nghe thấy tiếng giấy lạo xạo vang lên, hôm nay chủ tiệm quên kết toán?
Cậu chỉ nghĩ được như vậy, thật sự kinh ngạc vận may của kẻ trộm.
Nghĩ như vậy rồi Bạch Kỳ Thư cũng không để ý nữa, cậu an tĩnh nằm đó đợi kẻ trộm rời đi.
Đùng.
Bên ngoài không hiểu đổ mưa to, sấm sét giật đùng đùng chiếu rọi vào tiệm thú cưng qua cánh cửa bị kẻ trộm mở ra, cũng chiếu vào trên người kẻ trộm.
Bạch Kỳ Thư giật nãy mình mở choàng mắt ra, khuôn mặt kẻ trộm hiện ra trước mắt cậu, chuột kinh hoàng chít lên một tiếng, tâm linh trăm năm lại tiếp tục run rẩy.
Thật sự, dù có thành tinh, bản tính nhát gan của chuột vẫn là không đổi, chỉ có càng sợ, chứ không có ít đi.
Kẻ trộm nghe cậu chít một tiếng thì khựng lại, rồi đưa tay xách cái lồng đang đựng cậu lên.
Nói cũng lạ, sáng nay có một vị khách nhân vào tiệm mua cậu, nhưng không lấy liền, chỉ kêu chủ tiệm nhốt riêng cậu vào một cái lồng, ngày mai sẽ tới lấy, nên lúc này đây, khi kẻ trộm xách lồng lên thật sự là quá đổi nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng như chốn không người rời đi tiệm thú cưng, hoàn toàn không kinh động ai, chỉ kinh động một chú chuột Hamster trắng tinh.
Bạch Kỳ Thư ở trong lồng ngẫm lại nhân sinh, bên ngoài mưa rơi không ngừng, trên bầu trời sét đánh đùng đùng, cậu giật nãy mình chui rút vào một góc, không hiểu được khóc thầm.
" Alo, ông đây vừa mới được một con Hamstes, có rảnh chúng ta chơi chút trò chơi."
Kẻ trộm vừa đi vừa móc điện thoại gọi cho ai đó, lời nói khiến chuột đương trường ngã ngửa.
Tai bay vạ gió a tai bay vạ gió, chuột không muốn sống nữa.
Giống như nghe rồi lời ai oán của chuột, sét trên bầu trời đùng đùng mà đánh xuống, ngay lúc kẻ trộm xách lồng đụng chuột đi ngang qua cây cột điện bên đường.
Xẹt.
Chít.
Trước khi bị sét đánh chuột bi thương hét lớn: ông trời thật thương chuột, a hu hu!
Một cột sét lớn đánh thẳng xuống trụ điện, cũng đánh thẳng lên người kẻ trộm xấu số cùng Bạch Thư Kỳ xui xẻo.
Trong đau đớn Bạch Thư Kỳ ngẫm nghĩ kiếp chuột thế là hết.
Nhưng đau đớn liên tục kéo dài, cảm giác trên từng cây lông trắng tinh đều mang điện quang loé sáng, Bạch Kỳ Thư cảm nhận chính là bản thân bị quăng đi, trải qua một quảng đường thật dài thật dài không có cuối điểm.
Tủm.
Âm thanh vật rơi vào nước thanh thúy dễ nghe lại thật đắng lòng.
Bạch Kỳ Thư lại bị quăng vào trong nước, dù đã thành tinh được 100 năm nhưng ký ức ngày đó vẫn còn mới mẻ, dù không sợ hãi lắm nhưng vẫn là không thích vô duyên vô cớ bị quẳng vào rồi nước lạnh.
Cậu ngụp lặn trong nước cố gắng ngoi lên, bốn cái chân nhỏ vẫy vẫy liên tục trong nước, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Xanh.
Thật xanh.
Xanh quá đi.
Trên đỉnh đầu của chuột là một mảng xanh um tươi tốt, màu xanh nhuộm cái hồ nước dưới thân cậu xanh ngắt một màu, như ngọc bích, ánh trăng trên bầu trời rọi xuống mặt hồ, Bạch Kỳ Thư ở trong hồ còn có thể nhìn thấy bóng trăng phản chiếu trong nước, thật tròn, thật lớn.
Bạch Kỳ Thư nằm ngửa trên mặt nước, bốn chân trỏng vó lên trời, đôi mắt tròn vo ngắm nhìn thiên không đẹp đến mê hoặc lòng người, mộng ảo, huyễn hoặc.1
Hôm nay là mười lăm sao?
Không đúng đâu, chưa nói hôm nay không phải, chỉ riêng gió giật sấm rền, sét đánh đùng đùng, còn đánh cậu đến cháy xém.
Bạch Kỳ Thư quơ quơ cái chân nhỏ, không có cháy đen, vẫn trắng muốt, tinh xảo.
Cậu đang ở đâu vậy, nếu không phải cảm giác đau đớn khi bị sét đánh kia quá dữ, có khi cậu còn nghĩ mình nằm mơ, nhưng cảm giác quá chân thực, nhìn lại ánh trắng trên đầu cũng thực to lớn, thật gần, không có xa xôi như nơi cậu sinh sống trăm năm nay.
Một cơn gió đêm lạnh thổi qua hồ nước, Bạch Kỳ Thư đánh cái rùng mình, mặc kệ, miễn không có chết, kiếp chuột vẫn phải sống, cậu lật ngược thân mình, quơ quào bốn chân bơi vào bờ.
...................................