Chuột nhỏ ngủ cả một giấc "ngon lành", chim to nhìn cả một buổi không chớp mắt, nên khi Bạch Kỳ Thư thức dậy đối diện với cặp mắt sắc bén của anh mém chút đột tử chết.
" Chít?"
Cậu kêu thử một tiếng với chim to, nhưng chim to giống như chỉ là nhìn cậu chứ tâm hồn đã biến đi đâu mất, cậu ngồi nhìn cả hồi lâu cũng không thấy anh nháy mắt cái nào, cảm thấy rất mới lạ nên lò dò bò lên người anh nhìn cho rõ.
Đến lúc cậu bò được đến vai anh, đang chới với muốn bò lên mặt anh nhìn cho rõ hơn thì chim to cũng hoàn hồn.
Eagle bốc con chuột nhỏ bỏ vào lòng bàn tay đưa lên trước mặt xem xét.
Bạch Kỳ Thư cũng khó hiểu nghẹo đầu nhìn anh, dụ gì vậy, trong lúc mình ngủ có ai đã bứt sợi dây thần kinh nào của anh hay gì, cơ mà ánh mắt quái lạ xăm soi nhìn cậu thật khiến cho lông tơ toàn thân chuột nô tung, có xúc động muốn bỏ chạy.
Mà cậu cũng chạy thiệt.
Có điều chạy không thoát ngũ chỉ sơn.
" Chít chít?"
Cậu lại kêu hai tiếng thăm dò, đôi mắt lúng liếng nhìn anh, không phải lại muốn ăn cậu đấy chứ...!
Eagle bị đôi mắt ướt sũng kia nhìn cũng thấy đáy lòng run động khác thường, anh hít sâu một hơi.
" Biến lại thành người."
Anh nhìn chuột nhỏ mở miệng nói.
Bạch Kỳ Thư ngốc.
Anh biết?
Mà cũng đúng, ở nơi này động vật có thể biến thân, cậu cũng không ngoại lệ đi.
Bạch Kỳ Thư đối với thế giới này còn quá lạ lẩm, cậu còn không biết cũng có những động vật không được ban cho hình người, bởi vì không biết, nên khi nghe chim to nói thì cậu chỉ nghi hoặc một chút rồi bụp một cái biến trở về hình người không mấy quen thuộc của mình.1
Eagle vội vàng đỡ lấy thân hình mềm mại trơn nhẳn nhỏ xinh của chuột thiếu niên, cậu ở trên tay anh trực tiếp biến thân, thành thử lúc này cũng trần trụi ngồi trong lòng anh, đôi mắt đen to tròn xoe nhìn anh.
Bạch Kỳ Thư luôn dùng hình thú để nhìn anh, lần đầu tiên dùng hình người ở khoảng cách gần như vậy quan sát chim to, tự nhiên không cảm thấy bản thân quá yếu nữa, áp bức về mặt hình thể cũng nhỏ đi, thú vị mà dùng đôi tay sờ sờ mặt anh.
Chim to bị sờ cũng không để ý, lúc này anh còn đang quan sát cái chuột mỹ thiếu niên này, thật sự là rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, một bàn tay anh dư sức ôm gọn, miệng nhỏ môi hồng, mũi nhỏ thon gọn, mắt to đen láy, lông mi dài cong vút, lông mày mảnh đều đặn, đặc biệt là nốt đỏ giữa trán, phá lệ kiều diễm, quan trọng hơn là, từ tóc cho đến lông mi lông mày đều là trắng, trắng giống như màu lông của cậu.
So với thú nhân khi biến thân chỉ có tóc là cùng màu với da lông thì chuột nhỏ lại chỗ nào cũng giống vậy, mỹ cảm thế này thật sự là kích thích quá lớn.
" Eagle?"
Bạch Kỳ Thư sờ soạn nữa ngày cũng không thấy chim to động đậy hay nói gì, đôi môi nhỏ hồng mở ra, thử gọi một cái tên mà cậu chỉ từng gọi trong lòng chứ chưa một lần gọi ra tiếng.
Ầm.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Chim to bị tiếng gọi mềm nhũn của cậu đốt cho cháy xém.
Trong lòng chim to tự nhiên có chút hụt hẩn, vẫn là đứa nhỏ a...!
Thật sự, giọng của cậu giống như tiếng nói của ấu thú nhân mới sinh, mềm nhũn như bông, ngọt dính, dù làm anh rung động rất lớn nhưng dục vọng gì đó mới nhú lên cũng bay đi mất, ở trong lòng còn mắng bản thân thật cầm thú, đối với ấu thú nhân sinh ra ý nghĩ không nên có.
Dù sao trong thế giới thú nhân không thiếu việc hai thú nhân sống chung với nhau.
Thôi vậy, Eagle thở dài, dưỡng dưỡng lại ăn thịt sau cũng được, anh cũng không thiếu chút thời gian này, dù sao thú nhân cũng sống được lâu, anh mới hai mươi lăm tuổi, có thể sống được vài chục năm nữa, mà ấu thú nhân lại lớn rất nhanh.1
" Ngươi bao lớn rồi, một mùa mưa không?"
Eagle hỏi cậu, đồng thời bắt lấy cái tay đang tò mò muốn luồn vào váy anh, nhóc con lưu manh.
" Một mùa mưa?"
Bạch Kỳ Thư bị một tay to của anh nắm lấy hai tay nhỏ có chút ủy khuất, bị anh hỏi thì không hiểu hỏi lại.
Eagle nhìn cậu có vẻ không hiểu thì giải thích.
Thì ra người ở đây không có khái niệm năm, chỉ dựa vào mùa để nói, một năm ở đây có bốn mùa, mỗi mùa tầm ba tháng, chia ra thành mùa xuân, mùa nóng, mùa mưa và mùa lạnh, anh hỏi cậu đã lớn một mùa mưa chưa, bởi vì ấu thú nhân thường sinh ra vào mùa mưa, cái này cậu cũng không hiểu lắm, nhưng cậu hiểu một chuyện, chuyện này khiến cậu cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tức giận.
" Ta đã một trăm mùa mưa rồi."
Bạch Kỳ Thư chóng nạnh ưỡn ngực hếch cằm nói.
Eagle đơ, nhìn bộ dạng trần trụi còn không biết của nhóc con và cái ngữ khí ngạo kiều này cũng thật quá kích thích ánh mắt.
Nhưng mà...!
Một trăm mùa mưa?
Nói giỡn.
" Được, được, một trăm thì một trăm, Kỳ Kỳ ngốc."
Eagle bao dung sờ sờ mái tóc trắng mềm mại của cậu, cảm xúc rất thích, giống như lúc anh sờ lông cậu.
" Ngươi không tin ta!"
Là câu khẳng định.
Eagle thấy chuột nhỏ ủy khuất nhìn mình, đôi mắt to tròn có bao đáng thương lệnh anh phải bối rối.
" Ta...!Không..."
" Ngươi có!!!"
Bạch Kỳ Thư nhào lên nắm tóc anh kéo, hành động của cậu khiến thân thể nhỏ nhắn dán sát vào người anh, đôi tay vừa nắm lấy cái eo nhỏ đến đáng thương của thiếu niên không nhịn được mà sờ soạn vài cái.
Mềm...!
" Ngươi thất thần..."
Bạch Kỳ Thư ỉu xìu, chút nhiệt huyết muốn nói rõ nhằm lấy lại tôn nghiêm của chuột cũng mất tăm.
Bùm.
Eagle đỡ lấy con chuột nhỏ như quả bóng héo đang rơi xuống, có chút không biết làm sao mới phải.
Nhưng bảo anh tin cậu đã sống lâu như vậy...!
" Kỳ Kỳ, nhà ngươi ở đâu? Tại sao lại một mình xuất hiện ở đây, ta chưa từng thấy thú nhân nào nhỏ như ngươi vậy?"
Eagle lái sang chuyện khác, muốn dụ dỗ con chuột nhỏ nói chuyện.
Bạch Kỳ Thư buồn bã nằm gục mặt trên tay anh, rất không có ý tứ muốn biến trở về mà trả lời anh, có nói anh cũng đâu có tin, con chim đáng ghét.
" Ngươi biến trở về, ta làm đồ cho ngươi mặc, được không, ta không phải không tin ngươi, nếu ngươi sợ ta không tin thì nói nhiều nói, nói cho ta tin là được mà, Kỳ Kỳ, xin lỗi ngươi!"1
Eagle hai tay bê con chuột nhỏ lên nhỏ giọng dỗ dành, trong lòng thì nói người thì nhỏ mà khí cũng lớn quá.
Bạch Kỳ Thư liếc mắt nhìn anh, có chút biệt nữu nghĩ, nói cũng đúng, họ mới quen nhau, có biết gì đâu mà bảo anh tin một con chuột nhỏ như cậu đã sống trăm năm, chưa nói thế giới này khác nơi cậu từng sống, có nhiều khái niệm cũng là mới lạ, nếu đã định sau này sống cùng anh thì giữa hai người phải nhiều nói nói, không phải trong phim đều như vậy sao, hai người sống chung nên chia sẽ với nhau suy nghĩ của đối phương, hiểu rõ nhau mới không cãi nhau bỏ nhà ra đi.
Cậu sống với loài người một trăm năm có rất nhiều chuyện đều đã thấy, nhưng chưa có chủ nhân nào cho cậu cảm giác thân cận như với chim to, có khi là vì cả hai cũng không phải người, tâm động vật cũng không có rắc rối phức tạp như con người, chưa nói Eagle cũng không có sai, nếu có thì cũng là vì hiểu biết của anh với cậu không nhiều đi.
Bùm.
Lần thứ hai đỡ lấy chuột thiếu niên, Eagle cảm thấy thoả mãn vô cùng, chuột đáng yêu dễ dỗ như vậy, thật tốt.
" Trở về đi, về rồi nói."
Bùm.
Nói xong câu đó cậu lại biến trở về.
Eagle bất đắc dĩ nâng con chuột lên xoa nắn một hồi cho đỡ thèm, đâu đó cuốn lại cái lá to có đựng hạt cứng cùng trái cây của cậu, cũng bùm một cái biến trở lại thành chim to, nằm rạp xuống đất cho cậu leo lên đầu, thầm nói về nhà làm cho cậu bộ đồ, để sau này cậu lấy hình người ngồi trên lưng anh, vậy mới không sợ cậu rơi mất, hình thú của cậu thật sự là quá nhỏ, gió thổi cũng bay đi mất..