Sau khi về nhà, Hứa Lôi không nói câu nào, trực tiếp đi vào phòng Giang
Hạ, cởi giày nằm xuống giường ngủ. Giang Hạ cũng không biết an ủi như
thế nào, chỉ có thể thay cô ấy đắp chăn. Tắm rửa xong, nhớ tới nên gọi
điện thoại cho Trình Dật Tu, lại phát hiện di động hết pin, vì vậy cầm
đi nạp pin. Đợi nạp đủ pin, cô đã sớm đi gặp Chu công.
Hôm sau, Giang Hạ dọn quần áo đi nông thôn, nhìn Hứa Lôi ngẩn người, lại không yên tâm để cô ấy ở một mình.
“Hay là chị đi theo em đến nông trại chơi hai ngày? Bây giờ đang là mùa vụ, xuân về hoa nở, phong cảnh đẹp lắm!”
Hứa Lôi vốn đang ngồi trên sô pha ngẩn người, nghe nói như thế, đáp:
“Được rồi, dù sao chỗ ở của em không an toàn, tiểu tử kia biết chị ở
đây, mỗi ngày sẽ lại đến. Đi nông thôn chơi hai ngày cũng tốt.”
Nói xong câu đó, cả người cô ấy giống như sống lại. Từ trên ghế sô pha
đứng dậy, mở ra hành lý khổng lồ, chọn quần áo. Chọn lấy vài bộ quần áo
lại nghĩ tới gọi điện xin nghỉ, lại phát hiện di động mình không còn
pin, vì vậy cầm điện thoại Giang Hạ.
Thu dọn xong hành lý, ở ngoài tiểu khu mua đồ ăn trên đường. Hai người ngồi Hứa Lôi điều khiển, thẳng đến thôn nhỏ.
Bây giờ chỗ ba Giang mẹ Giang ở, gọi là thôn Song Tuyền. Cách nội thành không đến một tiếng đi xe.
Thôn Song Tuyền kế núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, không khí trong
sạch. Ba Giang chọn rất lâu, mới chọn nơi này dưỡng lão. Mua một ngôi
nhà hai tầng thôn dân xây, trước sau đều có sân nhỏ, thõa mãn đồ ăn mẹ
Giang cần.
Hứa Lôi lái xe rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút xe tiến vào thôn. Nhà
họ Giang ở phía sau thôn sát chân núi. Xa xa có thể nhìn thấy đám tưởng
vi nở rộ từ bên trong tường bò ra ngoài, xuân ý dạt dào.
Smart nhỏ nhắn xinh xắn của Hứa Lôi lái vào sân nhỏ.
Sáng sớm tinh mơ ba Giang đã bận rộn, chuẩn bị nghênh đón con gái bảo
bối. Ở phòng bếp bên cạnh nấu cơm, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh. Vừa
nghe tiếng còi, ném dao xuống ra đón.
Giang Hạ nhảy xuống xe cho ông một cái ôm nhiệt tình, “Cha, có nhớ con không?”
Giang Văn Nhạc cố ý nghiêm mặt, nhưng không che dấu được vui vẻ trong
mắt. “Con xú nha đầu, nếu cha không gọi điện thoại cho con, con cũng
không biết đến nhìn chúng ta!”
Giang Hạ ôm cánh tay cha làm nũng, “Ai nha, không phải là công việc con bận rộn sao.”
Lúc này Hứa Lôi xuống xe, lại gần ngọt ngào kêu một tiếng chú Giang.
Giang Văn Nhạc biết Hứa Lôi, biết rõ cô ấy là bạn tốt của con gái, nhiệt tình chào hỏi bảo cô ấy vào nhà.
ở vườn hoa phía sau Dư Quỳnh Hoa nghe được động tĩnh, cũng chạy tới.
Giang Hạ thấy sắc mặt mẹ hồng hào, dáng người đẫy đà hơn so với lần
trước gặp. Cao hứng nói: “Xem ra thôn Song Tuyền phong thủy rất tốt, bây giờ nhìn mẹ còn trẻ hơn con vài tuổi!”
Dư Quỳnh Hoa búng chán cô, “Nói nhiều như vậy!”
Một nhà ba người cộng thêm Hứa Lôi, cùng nhau ăn cơm trưa. Trong bữa cơm Giang Hạ khen ngợi cha tay nghề tăng. Hứa Lôi làm khách hàng, lại làm
marketing, dễ dàng nịnh nọt, cùng Giang Hạ em hô chị hứng, thẳng đến khi khen tay nghề Giang Văn Nhạc lên trời xuống đất.
Cơm nước xong, hai người trốn trong phòng uống nước.
Hứa Lôi nói: “Ngày mai lúc chị đi phải đến quầy bán đồ ăn vặt ở thôn mua mấy túi muối.”
“Vì sao?”
“Chắc chắn là rẻ! Em xem ba em làm món, không tiếc tiền mua muối nên cho nhiều như vậy.”
“Ha ha ha!”
Hai người ầm ĩ một lúc, lại ngủ trưa. Buổi chiều đi theo Dư Quỳnh Hoa
dựng giá cho dây mướp, trồng các loại cây giống, chơi rất cao hứng.
Cho đến tối, trước khi Giang Hạ ngủ có thói quen lấy di động ra xem tin nhắn, lại phát hiện không tìm thấy di động.
Hai người suy nghĩ rất lâu, Hứa Lôi mới vỗ đùi, “Hỏng bét, buổi sáng chị dùng di động của em nói chuyện xong lại đi chọn quần áo, hình như thuận tay ném vào trong hành lý!”
Mà di động của Hứa Lôi tối hôm qua không còn pin, buổi sáng lúc xuất
phát trong đầu cô còn chuyện khác, mơ mơ màng màng thu dọn quần áo, máy
sạc pin, di động, tất cả đều để ở nhà Giang Hạ không có mang.
Hứa Lôi thoải mái nói: “Chao ôi, không có di động đáng ghét cũng tốt, hai ta chơi thật vui hai ngày!”
Giang Hạ cũng đồng ý, vì vậy hai người không phiền lòng chuyện này nữa. Đầu dựa vào đầu tán gẫu đến hơn nửa đêm.
Hai người bọn họ tán gẫu vui vẻ, bên kia Trình Dật Tu lại lăn qua lăn lại, không ngủ được.
Tối hôm qua anh gặp bạn tốt thời niên thiếu, bị kéo đi uống rượu. Lo
lắng Giang Hạ sẽ chờ anh ăn khuya, cho nên gọi điện thoại cho cô. Ai
biết điện thoại vừa mới nghe máy, liền nghe được giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói kia rất rõ ràng, chắc chắn đứng bên cạnh Giang Hạ. Từng chữ
anh đều nghe được rõ - - em nghĩ rằng anh quấn lấy em vì lên giường sao? Người phụ nữ này em có tim hay không, em không cảm giác được anh thích
em sao?
Anh cho là mình gọi nhầm số, cầm điện thoại đến trước mắt xác nhận số
một lần, đúng là số của Giang Hạ. Nhưng mà người đàn ông nói chuyện là
ai? Lúc anh chuẩn bị hỏi, đối phương lại tắt điện thoại.
Trong nháy mắt tim anh bỗng nhiên căng thẳng, giống như có người lấy dây thừng buộc tim lại, khiến anh không thể hô hấp.
Buổi tối sau khi anh trở về, đứng ở hành lang lầu sáu bồi hồi rất lâu,
cuối cùng vì quá muộn mà không đi gõ cửa. Sáng sớm hôm nay, anh chạy bốn vòng quanh công viên, đều không gặp được người muốn gặp kia.
Về nhà làm bữa sáng, gọi điện cho cô không nhận, dứt khoát bưng bữa sáng đi gõ cửa, nhưng căn bản không có người ở nhà.
Lúc làm việc, anh kiếm cớ đến nhà hàng mấy lần, vẫn không nhìn thấy cô.
Cho đến khi ăn ở nhà ăn nhân viên, từ miệng Trần Yến biết được cô nghỉ
phép đi gặp cha mẹ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nằm ở trên giường suy nghĩ một lát vài ngày chung đụng, cảm giác mình
quá kín đáo. Với đầu óc ngu ngốc của cô, chỉ sợ đến lúc tóc anh bạc,
cũng đợi không được cô biết. Mà trong điện thoại người đàn ông nói thẳng thích cô, nhỡ đâu cô đáp ứng thì sao?
Anh càng nghĩ càng bực bội, đứng dậy cầm áo khoác, muốn tìm điếu thuốc
hút, mới nhớ tới từ khi anh trở lại thành phố T liền cai thuốc.
Nằm lại trên giường, lại càng bực bội. Cuối cùng rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu mua bao thuốc.
Lúc ra cửa, lại phát hiện đèn cảm ứng lầu sáu sáng lên. Cô trở về rồi sao?
Anh không nghĩ nhiều bước lên lầu, lại phát hiện một người đàn ông trẻ
tuổi dựa vào ngoài cửa 601, trong tay còn cầm bó hoa màu hồng phấn.
Trực giác mách bảo anh, người đàn ông này chính là người mà anh nghe
được trong điện thoại. Đi đến gần mới phát hiện, trong tay người kia ôm
hoa, tất cả là một trăm tờ tiền gấp thành.
Trong lỗ mũi anh hừ một tiếng, tầm thường!
“Cậu là ai?” Hỏi anh ta.
Lục Ly dựa vào cửa sắp ngủ thiếp đi, bị Trình Dật Tu nói làm bừng tỉnh, giọng không tốt nói: “Anh là ai?”
Trình Dật Tu nghe được giọng nói chói tai quen thuộc, chắc chắn trăm phần trăm là người tối hôm qua trong điện thoại.
Hai tay anh cho vào trong túi quần, nâng cằm về phía cửa phòng 601. “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Lục Ly nghe chữ cô ấy, lý giải thành Hứa Lôi. Lập tức giữ vững tinh
thần, “Bạn trai? A, là tiền nhiệm đi. Tôi là đảm nhiệm bây giờ của cô
ấy!”
Trình Dật Tu mắng lời thô tục, anh còn chưa bắt đầu, sao lại thành tiền nhiệm!
“Này, văn minh một chút, cô ấy không thích người thô lỗ như anh.”
Trình Dật Tu nhìn hoa tiền trong tay anh ta, “A, cô ấy cũng không thích người tầm thường như cậu!”
Lục Ly đem hoa đưa đến trước mắt Trình Dật Tu, “Rõ ràng là anh không
hiểu cô ấy, cô ấy từng mở miệng nói với tôi, thích nhất chính là hoa
tiền!”
Trình Dật Tu đẩy hoa ra nói, “Tôi thấy cô ấy chỉ thuận miệng nói cho có lệ mà thôi.”
Bó hoa bị anh vung lên, có vài đóa hoa rơi xuống. Lục Ly vén tay áo muốn động thủ. Lúc này cửa đối diện bị mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn
mươi tuổi từ trong khe cửa nhô đầu ra.
“Hai người các cậu làm gì thế? Hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới đây
đánh nhau à? Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài sân ấy, ở đó rộng rãi!”
Hai người ai cũng không đáp lời, trừng mắt nhìn đối phương.
“Không đi tôi báo cảnh sát đấy!”
Mắt Lục Ly nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười một giờ. Xem ra đêm nay Hứa
Lôi không tới nơi này, liếc mắt nói với Trình Dật Tu: “Ra sân không?”
Trình Dật Tu dẫn đầu đi xuống lầu, hai người đi xuống sân, chiến một
lúc, đều có tổn thương. Cho đến khi một chú trực đêm đi ngang qua, muốn
gọi điện thoại báo cảnh sát, mới tan cuộc.
Ngày hôm sau lúc đi làm, Trình Dật Tu đeo thêm khẩu trang, đồng nghiệp
trông thấy hỏi bị làm sao. Anh trả lời là bị cảm mạo. Sau khi Hạ Bạch
Tuyết biết được, còn săn sóc đưa thuốc cảm mạo đến. Nhưng mà cô ta vừa
ra khỏi cửa, thuốc liền bị anh ném vào thùng rác.
******
Giang Hạ và Hứa Lôi ở trong thôn một đêm, hôm sau đi leo núi ngắm cảnh,
buổi chiều cùng ba Giang đi rừng trúc lấy ít măng. Ăn xong cơm tối, mới
mang theo túi rau lớn nhà mình trồng trở lại nội thành.
Chơi một ngày, hai người đều mệt mỏi, tắm xong còn chưa đến chín giờ, hai người nằm lên giường.
Hai ngày không dùng di động, chuyện thứ nhất Hứa Lôi làm chính là nạp
điện thoại di động. Giang Hạ cũng cầm di động nhìn xem có ai tìm cô
không. Lại phát hiện bên trong chỉ có cuộc gọi nhỡ của Trình Dật Tu,
nhìn thời gian là sáng sớm hôm nay, anh hẳn là gọi cô ăn sáng. Mới vừa
nghĩ như thế, điện thoại vang lên, người gọi điện thoại đến đúng là
Trình Dật Tu.
Cô nhận điện thoại, nói rõ alo, mãi không thấy đối phương có động tĩnh, vì vậy thăm dò kêu một tiếng: “Đầu bếp Trình?”
Hứa Lôi đang nhìn tin nhắn Lục Ly gửi cho cô, nhìn những tin nhắn đáng
thương của anh ta, nhịn không được mềm nhũn chuẩn bị nhắn lại cho anh
ta. Mới vừa nhắn được hai chữ, liền nghe Giang Hạ gọi đầu bếp Trình, ném di động đến bên cạnh cô nghe lén.
“Bát đũa nhà tôi đã chất đầy, khi nào thì cô đến rửa?” Trình Dật Tu nói ra từ bên kia điện thoại.
“Ách, ngại quá đầu bếp Trình, hai ngày nay tôi đi nông thôn gặp ba mẹ,
di động để ở nhà không mang theo. Cho nên không thể gọi điện thoại nói
cho anh một tiếng, không phải là anh… Thay tôi nấu cơm đấy chứ?”
“Tôi là người giữ chữ tín.”
Giang Hạ: …
Được rồi, thật sự là cô không có giữ chữ tín. “Vậy ngày mai tôi rửa cho anh, được không?”
“Bữa khuya đêm nay cũng làm xong rồi.” Dừng lại, lại nói: “Nhưng mà đã không còn bát sạch để đựng.”
Giang Hạ: Hình như cũng có chút đói.
“Vậy tôi đi ngay bây giờ!”