“Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.”
Giang Hạ nghi ngờ hỏi anh, “Chuyện gì thế?”
Anh đứng lên, tới gần cô vài bước. “Cô nói trước đi có đồng ý hay không.”
Giang Hạ cười ha ha hai tiếng, “Anh không nói chuyện gì, tôi cũng không biết mình có thể làm được hay không.”
“Cô có thể.” Anh khẳng định, dưới chân lại tới gần cô vài bước.
Hai người dựa vào nhau quá gần, Giang Hạ không được tự nhiên lui về phía sau. “Anh cứ nói trước chuyện gì đi đã, có thể giúp được nhất định tôi
sẽ giúp.” Dù sao tối hôm qua anh cũng giúp cô.
Anh không lên tiếng, nhìn chằm chằm mắt cô lại tiếp tục đến gần, Giang
Hạ tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi sau lưng là bức tường, lui cũng không được nữa.
Cô bối rối, “Đầu bếp Trình, anh…”
Còn chưa nói dứt lời, mặt anh liền phóng đại trước mắt cô, phóng đại,
lại phóng đại, cho đến khi môi hai người dán chặt vào nhau.
Giang Hạ trừng lớn mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch vang bên tai cô.
Trình Dật Tu bị cô nhìn không được tự nhiên, đưa tay che mắt cô, tay kia ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào trong ngực mình. Sau đó nghe theo tim mình, hôn sâu hơn.
Khi lưỡi anh đi vào, cô vô ý thức duỗi tay muốn đẩy anh ra. Lại bị ôm
chặt hơn, hai tay bị buộc áp vào ngực anh, cảm nhận trái tim anh cũng
đập mãnh liệt.
Trong đầu cô hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận da thịt nóng hổi trong lòng bàn tay, cùng hơi thở anh, dần dần mất phương hướng.
Lúc Giang Hạ sắp thở không được, Trình Dật Tu dừng cái hôn này lại. Mặt
chôn vào vai cô, hai tay ôm cô chặt hơn. Trong lòng cảm thấy may mắn,
còn tốt, phía dưới cuối cùng cũng có phản ứng.
Rốt cuộc Giang Hạ cũng hít thở được không khí, ý thức dần dần trở về.
Cảm giác được hai tay anh không an phận vuốt ve trên eo cô, tức giận
giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng mà càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
“Sao anh có thể như vậy…” Bởi vì hơi thở không yên ổn, vốn muốn nói lời chỉ trích, lại nói yếu đuối vô lực.
“Thực xin lỗi.” Anh nhẹ nói bên tai cô. “Đây chính là việc muốn em
giúp.” Nói xong, tay di chuyển xuống mông cô, ấn cô gần sát mình.
Rất nhanh Giang Hạ cảm giác được khác thường của anh, mặt đỏ sắp nhỏ ra
máu, càng thêm giãy giụa rời cái ôm của anh. Liền nghe anh tiếp tục nói: “Ngày hôm qua đi bệnh viện, bác sĩ nói bị thương không nhẹ, rất có thể
sau này không thể…”
Giọng nói của anh rất thấp, mang theo ủy khuất. “Em nên biết, là một người đàn ông, chuyện này đối với anh… Rất quan trọng.”
“Vậy anh cũng không thể đối với tôi như vậy.” Giang Hạ cũng rất ủy khuất, thì ra anh dùng cô làm vật thí nghiệm.
Trình Dật Tu ngẩng đầu lên, nhìn mắt cô. “Em tức giận à?”
Giang Hạ quay đầu không để ý tới anh, bị coi là vật thí nghiệm ai có thể vui vẻ được chứ?
“Nhưng mà, chuyện này đều do em gây ra mà, không phải sao? Cho nên anh nghĩ, em nên chịu trách nhiệm.”
Giang Hạ nghe vậy lập tức ngực cứng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
“Được rồi, bây giờ chứng minh anh không sao, thanh toán xong!”
“Không được!” Anh trả lời rất nhanh. “Nếu đã không có vấn đề, vậy đến lượt anh chịu trách nhiệm cho hành vi vừa rồi của mình.”
“Không cần!”
“Cần!”
“Không cần…”
Nói còn chưa xong, Trình Dật Tu lại cúi đầu hôn cô lần nữa.
Vài phút sau, cô vô lực ở trong lòng anh thở dốc, nghe anh nói bên tai
cô: “Từ hôm nay trở đi, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
Giang Hạ không có lên tiếng, nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, đẩy anh ra, chui vào phòng.
Khốn kiếp! Anh cho rằng anh là ai, chiếm tiện nghi của cô xong lại nói
sẽ theo đuổi cô, ai thích chứ! Trước kia vậy mà cô cảm thấy anh không
tệ, thật sự là mắt bị mù!
Giang Hạ nhanh chóng thay quần áo của mình, mang theo túi xách đi ra cửa, liền thấy anh ngăn ở cửa.
“Tránh ra!”
Anh không có động, thở dài, duỗi tay đem đầu tóc cô chưa kịp chải sửa sang lại.
Giang Hạ nghiêng đầu né tránh tay anh, từ bên cạnh anh chen qua, đi tới cửa đổi giày.
Anh ở sau lưng cô, thấp giọng. “Anh biết anh làm như vậy là không đúng,
đừng tức giận, anh đảm bảo sau này không được sự đồng ý của em anh sẽ
không làm như vậy.”
Nhưng mà Giang Hạ đang tức giận, không chỉ giận hành vi của anh, mà còn
giận chính mình. Sao lúc anh hôn cô, cô lại trầm mê trong đó.
Thay xong giày, Giang Hạ mở cửa rời đi. Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn cô xuống lầu, cũng không có đuổi theo.
Hôm nay chuyện anh làm hơi quá đáng, cho cô chút thời gian tỉnh táo lại.
Giang Hạ không có chỗ để đi, trực tiếp thuê xe đến khách sạn. Đến khách
sạn mới hơn bảy giờ, nhà hàng Trung Quốc đều tối tăm, trống rỗng. Cô
bước nhanh đi đến phòng làm việc, khóa trái mình ở bên trong.
Trên ghế có cái gối dựa, bình thường cô dùng nó làm gối đầu để nghỉ
trưa. Lúc cô tức giận không có chỗ phát tiết, sẽ đánh vào gối ôm này.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Mắng một tiếng, lại đấm một phát,
dường như trong tay không phải là gối ôm mà là Trình Dật Tu.
Không phải cô không thừa nhận, trước đó, cô có cảm tình với anh. Tối hôm qua ở quán nướng, lúc anh ôm cô an ủi, cô còn phỏng đoán, có phải anh
có tình cảm với cô hay không, nếu không vì sao lại vội vàng chạy tới, vì sao lại ôm cô, an ủi cô. Cho nên tối hôm qua lúc anh bảo cô ở lại,
trong tiềm thức cô không phản đối. Thậm chí lần đầu tiên lúc anh hôn cô, ngoại trừ khiếp sợ cô còn luống cuống, trong lòng vui vẻ tung tăng như
chim sẻ.
Nhưng mà, anh chỉ coi cô là vật thí nghiệm, kiểm tra chức năng đồ chơi của anh còn bình thường hay không!
Vào lúc đó cô thật sự là… Muốn bóp chết tim anh. Còn nói cái gì mà chịu trách nhiệm, anh theo đuổi gì đó.
Hừ! Anh cho rằng mình là vương gia, ai cũng muốn làm vương phi của anh chắc?
Thật sự là không biết xấu hổ!
********
Cho tới trưa Giang Hạ cũng không đi phòng bếp, có chuyện cần nói với
phòng bếp, tất cả đều dặn dò Trần Yến đi làm. Lúc ăn trưa, cũng cùng vài nhân viên chen lấn một cái bàn ăn.
Nhưng mà trong lòng vẫn luôn để ý, lúc ăn cơm nhịn không được nhìn xung quanh một lần, cũng không thấy thân ảnh anh.
Cắt, còn nói là sẽ theo đuổi. Cô chưa ăn thịt heo, nhưng mà cô đã từng
nhìn heo chạy. Lúc những tiền nhiệm theo đuổi Hứa Lôi, người nào mà
không ngừng nhắn tin, một ngày ba lượt báo cáo với Hứa Lôi.
Nhưng mà anh đâu, rõ ràng cùng một khách sạn, biết rõ buổi sáng cô tức
giận, đến bây giờ còn không lộ mặt, chỗ nào giống muốn theo đuổi cô!
Quả nhiên anh chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, vì che đậy hành vi vô liêm sỉ của mình mà thôi!
Tức giận thì muốn ăn, Giang Hạ ăn sạch thức ăn trong đĩa, trở lại phòng làm việc tiếp tục ôm gối.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Lôi gọi điện thoại đến văn phòng cô, hỏi cô vì sao di động không gọi được.
Giang Hạ nói chuyện với cô ấy, lại hỏi bây giờ cô ấy đang ở đâu. Hứa Lôi ấp úng nói đã về nhà, bảo cô đừng lo lắng.
Giang Hạ tất nhiên cho rằng Hứa Lôi quay về nhà họ Giang, cho nên không
hỏi nhiều, dặn dò cô ấy nhớ ăn cơm sau đó tắt máy. Nghĩ tới ngày mai
phải đi đánh chìa khóa mới.
Nhìn đồng hồ, mới hai giờ rưỡi, buổi chiều bốn giờ mới cần làm việc.
Nhàn rỗi không có chuyện gì, ngủ lại không ngủ được, Giang Hạ mở máy
tính. Mở đến phần tin tức, trong lúc vô tình thấy được khuôn mặt quen
thuộc.
Là cha Hạ Bạch Tuyết, nhìn tin tức trên báo, cha Hạ lại thăng chức.
Giang Hạ thật sự không hiểu nổi, dựa vào quyền thế của cha Hạ, hoàn toàn có thể tìm cho con gái một công việc lương cao lại nhàn, vì sao lại cho con gái đến khách sạn làm việc mệt mỏi lương lại không cao này.
Nhưng mà chuyện của người ta, cô là người ngoài chỉ hiếu kỳ mà thôi, xem qua tin tức liền quên. Xem tin tức như vậy, buổi chiều cứ như vậy trôi
qua. Mà người công bố muốn theo đuổi cô, vẫn không có xuất hiện.
Gần đây doanh thu của khách sạn rất ít, buổi sáng còn nghe người bộ phận phòng nói, số người ở chưa đến năm mươi phần trăm. Như vậy, nhà hàng
cũng rảnh rỗi. Tám giờ rưỡi, Giang Hạ đúng giờ tan sở. Lúc quẹt thẻ tan
tầm, lại trông thấy người mà cả ngày nay cô không gặp.
Trình Dật Tu mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần màu cà phê, đang đứng bên cạnh máy tính, cùng bảo vệ trực ban nói gì đó.
Mắt Giang Hạ nhìn thẳng đi tới, quét vân tay, trực tiếp rời đi.
Trình Dật Tu thấy thế, tạm biệt với bảo vệ, đi sau lưng cô.
Giang Hạ xem nhẹ tiếng bước chân sau lưng, đi đến trạm xe bus đợi xe,
anh cũng đi theo tới. Mặc dù không lên tiếng, ánh mắt vẫn liên tục nhìn
chăm chú vào mặt cô.
Giang Hạ bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, quay đầu giả bộ nhìn
bảng hướng dẫn ở trạm xe. Đợi xe đến, cô lên xe. Không nghĩ tới anh cũng đi theo lên. Nhưng mà hình như anh không có tiền lẻ, móc túi một lúc
lâu, quay đầu mang theo ít nịnh nọt nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ cầm lấy vòng treo, nhìn ngoài cửa sổ, làm như không biết anh.
Trình Dật Tu không có cách gì, chỉ có thể lấy mười đồng trong ví nhét vào.
Nhét tiền xong, anh im lặng đứng ở phía sau cô, thay cô ngăn đám người chen chúc.
Hai người cứ trầm mặc như vậy cả đoạn đường, cho đến khi xuống xe cũng
không nói câu nào. Mãi cho đến hành lang, anh mới mở miệng.
“Còn tức giận phải không?”
Giang Hạ không để ý tới, lại bị anh nắm lấy tay.
“Anh làm gì thế?” Cô tức giận nói.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi để lên tay cô, mới buông lỏng tay cô ra.
“Đây là di động của em, anh giúp em tìm trở về.”
Giang Hạ mở mắt nhìn, đúng là di động của cô. Ánh mắt lại liếc nhìn về
anh, không có phát hiện ra vết thương nào. Sẽ không đánh nhau với những
đám người kia.
“Cảm ơn.”
“Không cần nói cảm ơn với anh.”
Giang Hạ tiếp tục lên lầu, đến ngoài cửa nhà mình, đưa tay gõ cửa. Nhưng mà gõ một lúc lâu cũng không thấy Hứa Lôi mở cửa.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi, “Chị không ở nhà à, sao không mở cửa cho em?”
Bên kia giọng nói Hứa Lôi khàn khàn, “Hạ Hạ, bây giờ chị không ở nhà em, em tự mở cửa đi.”
“Buổi chiều không phải chị nói về nhà rồi sao? Không phải lại một mình chạy đi uống rượu đấy chứ?”
“Không có không có, bây giờ chị ở nhà Lục Ly…” Hứa Lôi xin lỗi nói.
Giang Hạ hít sâu một hơi, “Nhà Lục Ly ở đâu, em đến đó tìm chị.”
“Hả? Anh ấy, nhà anh ấy khá xa, chị ở quê anh ấy.”
“Vậy làm sao bây giờ, em làm mất chìa khóa.”
Hứa Lôi vừa nghe, vội hỏi: “Sao chìa khóa lại mất, vậy em đến nhà đầu bếp Trình đợi chị một lát, bây giờ chị trở về.”
“Thôi, không phải là nói rất xa sao, khuya rồi chị đừng về. Không được
thì em gọi người mở khóa. Ngày mai quay về thì điện thoại cho em.”
Tắt điện thoại, Giang Hạ ở hành lang tìm số. Cô còn nhớ bên trong hành
lang dán rất nhiều quảng cáo mở khóa. Quay người lại đột nhiên đụng vào
người sau lưng, dọa cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng.