Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 65

editor: coki

Trên đường về vì có sát thần Hoàng Mô gia nhập nên tốc độ nhanh hơn không ít. Con đường này lệch tuyến so với thành phố Thanh Hải nên tang thi và thú biến dị ở đây không bị được ảnh hưởng, vì vậy thực lực chỉ ở mức bình thường làm cho mọi người có chỗ cơn giận, ngoại trừ Chu Nhã hôn mê chưa tỉnh thì mọi người trong xe đều đã đổi phiên tiêu diệt tang thi vài lần.

"Vẫn không thể liên hệ với người bên căn cứ người sao?" Đường Yên nhíu mày, bây giờ đã là cuối tháng năm gần bước qua tháng sáu nên trong lòng Đường Yên không khỏi nôn nóng, vốn là tháng chin mới xuất hiện cá biến dị nhưng bây giờ lại xảy ra trước nên cô không biết bên căn cứ còn an toàn hay không. Tang thi có tấn công căn cứ trước thời gian hay không.

"Không được." Hạ Nhất lắc đầu, nghiêm túc sữa chửa đống máy móc điện tử trên tay nhưng vẫn không cách nào bắt được liên lạc với bên căn cứ như trước, sau khi tận thế bùng nổ thì rất nhiều thiết bị thu phát trên mặt đất đã bị phá hỏng nên rất khó nhận được tín hiệu của vệ tinh.

"Không có biện pháp khác sao?" Đường Yên liếc nhìn Hạ Nhất đang mân mê đống thiết bị điện tử trên tay, cô không am hiểu về phương diện này nên chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông mà thôi.

"Thiết bị quá ít, không cách nào biến tần được, trừ khi có thể tìm được thiết bị thay thế nếu không thì..." Hạ Nhất nhìn đống thiết bị điện tử trước mặt, mày kiếm nhíu chặt. Máy truyền tin mà căn cứ trang bị đã bị Hình Liệt Phong phá hỏng ở cầu Thanh Ninh nên bọn họ đã mất liên lạc với căn cứ gần nửa tháng, không biết căn cứ có gặp chuyện gì không may hay không?

"Ý của anh chỉ cần có thể tìm được thiết bị thông tin thế thì có thể liên lạc được với căn cứ bên kia sao?" Ánh mắt Đường Yên lóe sáng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Nhất. Lúc ở công ty điện tử cô đã vơ vét được không ít thứ, gần đây lại vội vã nâng cao thực lực nên thiếu chút đã quên mất những thứ đó!

"Chỉ cần có thể tìm được thiết bị thông tin thế có thì tôi nắm chắc 80% có thể liên lạc được với căn cứ bên kia." Hạ Nhất gật đầu, anh ta vốn là lính kĩ thuật thông tin, vì tận thế tới đột ngột nên mới chuyển sang làm lính cảnh vệ nhưng tất nhiên là vẫn thuần thục công việc cũ, hai tay nhanh thoăn thoắt lắp ráp các thiết bị điện tử lộn xộn trên mặt đất.

Ầm…rầm

Đường Yên vung tay lên, lập tức một đống thông tin thiết bị và công cụ hàn nối đều bị cô chất đống trước mặt Hạ Nhất. Hạ Nhất sững sờ ngẩng đầu sau đó hàng loạt vạch đen xuất hiện nên không nhịn được muốn hỏi Đường Yên có phải là cô đã đánh cướp công ty điện tử nào hay không? Nếu không thì sao lại có nhiều như vậy.

Đường Yên không hề để ý đến biểu tình kinh ngạc của Hạ Nhất, chờ mong hỏi: "Chừng này... Đủ chưa?"

Nghe thấy Đường Yên hỏi, Hạ Nhất đột nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu thật mạnh rồi nói: “Đủ rồi, đủ rồi..." Sau đó anh ta cao hứng chạm vào các loại thiết bị điện tử kia rồi ngồi ở một góc bắt đầu mân mê máy truyền tin.

Đường Yên ngẩng đầu, sau khi thấy vẻ mặt tò mò của mọi người bên trong xe đang nhìn mình thì cả người cứng đờ rồi thản nhiên nói: "Lấy ở công ty điện tử đó, thế nào... Mấy người có ý kiến gì không?" Sau đó ánh mắt sắc bén của cô đảo qua một vòng, thấy mọi người đều im lặng, mắt mũi nhìn mũi, mũi nhìn miệng coi như chưa thấy chuyện gì xảy ra thì rất hài lòng

"Tút… tút..." Thỉnh thoảng trong xe vang lên vài tiếng ồn nhỏ phát ra từ chiếc máy truyền tin trong tay Hạ Nhất. Những người khác thì nhắm mắt nghỉ ngơi, Mạnh Lộ không có chuyện gì làm nênliền ngồi xổm bên cạnh Chu Nhã, thỉnh thoảng đưa tay chọc chọc gò má đỏ bừng của cô ta. Trong khoảng thời gian hôn mê này, nhiệt độ cơ thể của Chu Nhã lúc cao lúc thấp, thay đổi chóng mặt nên không ai có thể chắn chắn được sau khi tỉnh dậy thì Chu Nhã sẽ là người hay là tang thi.

Đường Yên ngồi im lặng vận chuyển Khô mộc quyết để tu luyện tinh thần lực. Dị năng giả cấp càng cao thì việc thăng cấp càng khó khăn, vì không muốn thua người khác nên Đường Yên chỉ có thể tranh thủ từng phút từng giây để nâng cao thực lực của mình. Không có hào quang của nữ chính nên cô không thể không kiên trì từng bước một được. Cô biết rất nhanh Lưu Thấm Nhã sẽ đột phá trở thành dị năng giả cấp cao. Khi Đường Yên nghĩ tới thèm khát vào ngày hôm đó thì có chút buồn bực, Lưu Thấm Nhã cũng không phải miếng mồi ngon, vì sao cô lại muốn cắn cô ta như vậy? Đường Yên vuốt vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, cả người rơi vào trầm tư.

Đột nhiên Hạ Nhất nhảy dựng lên, kinh động đến mọi người trong xe.

"Được rồi!" Hạ Nhất rất nhẹ nhàng chuyển kênh rồi đưa bộ đàm cho Hạ Dĩnh: “Đội trưởng, ta có liên lạc với thượng tướng Hạ bên căn cứ rồi."

Sắc mặt Hạ Dĩnh thay đổi, thở phào tiếp nhận bộ đàm trên tay Hạ Nhất, nói: "Ba, là con! Tình huống ở căn cứ như thế nào?" Hạ Dĩnh dạ vài tiếng sau đó nói tất cả những chuyện phát sinh trên đường đi cho Hạ Chu Tuất nghe. Đột nhiên cô nghe thấy bên kia nói gì đó sau đó không nhịn được giận dữ mà hét lên: "Ba, ba nói cái gì? Con còn sống sờ sờ đây này, chết lúc nào? Có phải Hình Liệt Phong nói với ba là con đã chết hay không?"

Mọi người trong xe hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh lắng nghe. Cuối cùng, Hạ Dĩnh đưa bộ đàm cho Đường Yên: “Đường Yên, ba tôi muốn nói với cô vài câu."

Đường Yên hơi ngẩng đầu, nhìn Hạ Dĩnh liếc, cô cũng không chối từ tiếp nhận bộ đàm Hạ Dĩnh đưa tới, lạnh nhạt nói: "Xin chào Thượng tướng Hạ, tôi là Đường Yên."

Hai người một hỏi một đáp hơn nũa câu trả lời của Đường Yên càng lúc càng ngắn gọn. Cô kể một cách đơn giản những chuyện xảy ra đồng thời không quên nhắc đến chuyện nhà họ Lưu và nói với Thượng tướng Hạ trước khi bọn họ trở căn cứ thì không nên đánh rắn động, phải chú ý đến nhất cử nhất động của Trương Tùng và thay cô đi trung tâm nghiên cứu sinh hóa một chuyến để nói chuyện của cô cho bác sĩ Đường nghe, tránh cho bọn họ lo lắng. Sau khi rời đi căn cứ không lâu thì bọn họ đã mất liên lạc với căn cứ, ở căn cứ việc này cũng không phải là chuyện bí mật gì tuy nhiên Đường Yên cũng không quên bảo Thượng tướng Hạ giấu chuyện bọn họ còn sống, diễn kịch thì phải diễn nguyên cả bộ nên bọn họ phải tiếp tục làm cho đám người Hình Liệt Phong tưởng rằng đoàn người Đường Yên vẫn đang mất liên lạc với căn cứ để thuận tiện cho đến lúc đó đóng cửa đánh chó.

Nhà họ Hạ nắm giữ quyền khống chế căn cứ Thanh Long lâu như vậy nên không có khả năng bị nhà họ Hình dễ dàng lật đổ được tuy nhiên rất trăm chân chết rồi vẫn còn ngo ngoe vì vậy rất có thể căn cứ sẽ khó giữ được sự an ổn, bọn họ không thể để nhà họ Hình vì tư lợi cá nhân và phá vỡ sự cân bằng này.

Sau khi bắt liên lạc được với căn cứ, bọn họ nghe được căn cứ biết đám người Hình Liệt Phong đã vận chuyển  nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 chuẩn bị trở về căn cứ thì nghiệp đoàn dị năng giả đã thông báo nhiệm vụ hoàn thành đồng thời cử một phân đội nhận nhiệm vụ rời căn cứ đi đón bọn họ. Điều này làm cho mấy người Đường Yên nhẹ nhàng thở ra, có nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kéo lại, chắc hẳn đám người Hình Liệt Phong sẽ không đi nhanh được.

Sau năm ngày, ngày đêm không nghỉ, mọi người thay phiên điều khiển xe thì cuối cùng đoàn người Đường Yên cũng đã đến được địa phận thành phố Thanh Ninh.

"Còn ba giờ nữa là chúng ta sẽ về đến căn cứ." Trịnh Nhiên thoải mái nói.

Đường Yên cau mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Dĩnh, mở miệng nói: "Hạ Dĩnh, có lối đi bí mật tiến vào căn cứ hay không?"

Cả người Hạ Dĩnh cứng đờ, nghi ngờ nhìn Đường Yên, không rõ vì sao Đường Yên lại hỏi như vậy, cô cúi đầu đáp: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Vậy chính là có, chúng ta theo lối đi bí mật tiến vào căn cứ. Ở căn cứ có người của nhà họ Hình, nếu chúng ta trở về căn cứ một cách công khai thì nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó sẽ chỉ kinh động đến bọn họ mà thôi. Chuyện này cực kì bất lợi đối với chúng ta!" Đường Yên phân tích.

Hạ Dĩnh là người thông minh nên sau khi nghe được lời này thì đã nhanh chóng hiểu được ý của Đường Yên, cô gật đầu sau đó nháy mắt với Hạ Nhất bảo Hạ Nhất và đổi vị trí Giang Ly điều khiển.

Có Hạ Dĩnh chỉ đường nên đoàn người tiến vào căn cứ từ một cánh cửa bí mật. Hạ Dĩnh không ngừng lại mà dẫn Đường Yên đi đến một tòa nhà trong căn cứ. Hai người ngụy trang thành một quân nhân bình thường rồi đi theo bảo vệ thẳng lên lầu sáu. Hạ Dĩnh dẫn Đường Yên vào phòng, môi mấp máy, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Hạ Dĩnh không nói gì cả mà đóng cửa lại rồi rời đi.

Đường Yên đi vào phòng, liếc nhìn Hạ Chu Tuất sau bàn làm việc. Hạ Chu Tuất khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc mai hai bên có chút, mặt chữ quốc (国) vui buồn đều không lộ ra bên ngoài, trông rất nghiêm túc. Đường Yên không đợi ông chào hỏi đã đi đến trước sofa rồi ngồi xuống.

Hạ Chu Tuất cũng không để ý, ông đã lăn lộn vài chục năm ở quan trường nên đã sớm luyện thành hoả nhãn kim tinh (mắt Tôn Ngộ Không sau khi ra khỏi lò luyện đơn của Thái Thượng Lão Quân á, tuổi thơ dữ dội của tui). Người dám tự tại thản nhiên ở trước mặt ông như vậy cũng không nhiều lắm hơn nữa Đường Yên không giống loại người ngoài mạnh trong yếu. Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, cử chỉ thong dong, hiển nhiên là không để uy nghiêm của ông ở trong mắt. Dị năng giả song hệ cấp năm... Đúng là Trường Giang song sau xô song trước, quả nhiên thế hệ bọn ông đã già rồi!

Đường Yên cầm lăng tinh long lánh ở trong tay: “Tôi nghĩ hẳn là chúng ta nên thảo luận về chuyện hợp tác chứ?"

Nhìn Đường Yên tùy ý thưởng thức lăng tinh, trên mặt Hạ Chu Tuất xẹt qua nụ cười khổ, đã có bao giờ ông bị người ta uy hiếp trực tiếp như vậy đâu. Dị năng giả cấp cao rất mẫn cảm, ông tin nếu hai người bọn họ thật sự ra tay thì người thua nhất định là ông, tuy rằng ông không phục lắm nhưng cũng đành chịu mà thôi!

Hạ Chu Tuất mở miệng nói: “Căn cứ thù trong giặc ngoài, tôi tin rằng cô cũng thấy rồi, nhà họ Hạ đã nắm quyền nhiều năm nên tôi cũng không nghĩ tới chuyện mình bị nhà họ Hình nhìn chằm chằm nhiều năm như vậy nhưng nhà họ Hạ không thể ra tay vì chỉ cần động đậy là sẽ bị nhà họ Hình phát hiện. Cô đại diện cho bác sĩ Đường hay là cá nhân cô để hợp tác với nhà họ Hạ? Cô muốn vật tư, nhân lực, tài nguyên, hay là thứ gì khác? Nhà họ Hạ cũng không có nhiều thứ lắm, cô muốn cái gì?"

Đường Yên cúi đầu nên không nhìn thấy được ánh sáng thoáng qua trong mắt Hạ Chu Tuất. Vật tư thì cô không cần, những thứ đồ trong không gian cũng đủ cho cô tiêu xài rất nhiều năm. Nhân lực, thứ này cầm phỏng tay, không đáng để suy xét. Tài nguyên thì có vẻ được hơn. Tuy rằng trong tay trong ông có trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nhưng phần lớn tin tức vẫn đều bị quân đội ở tầng cao của căn cứ nắm giữ: “Tôi muốn ngài giúp đỡ đồng thời giải quyết những phiền toái mà trung tâm nghiên cứu sinh hóa gặp phải. Ngoài ra những tin tức mới nhất, bí mật hay những thành quả nghiên cứu bên quân khu trung tâm đều phải chia cho chúng tôi một phần."

"..."

Khóe mắt Hạ Chu Tuất giựt giựt, yêu cầu của Đường Yên nhìn như đơn giản nhưng quả thật đúng là công phu sư tử ngoạm. Giúp đỡ giải quyết phiền toái cho trung tâm sinh hóa thì dễ thôi nhưng cái phía sau, mặc kể là chuyện nào, chỉ cần tiết lộ một trong những thứ đó nếu để cho quân khu trung tâm biết thì đã đủ để phái người đến giết ông rồi. Người ngoài thì không biết gì về việc thành lập bốn căn cứ lớn nhưng nhà họ Hạ nắm trong tay căn cứ Thanh Long sao có thể không rõ đây. Quân khu trung tâm giống như một cái điều kiển TV từ xa nắm giữ tất cả các căn cứ.

"Chuyện trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì tôi đáp ứng nhưng chuyện bên quân khu trung tâm thì tôi bất lực! Nhưng mà tôi có thể bồi thường cho cô những thứ khác, đất đai, phòng ốc, đồ ăn... Thậm chí là điểm tích lũy của nghiệp đoàn dị năng giả cũng được." Giọng nói của Hạ Chu Tuất rất trầm thấp, thật dễ dàng làm cho người tin phục.

Đường Yên nắm chặt lăng tinh trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy định đi ra cửa. Hạ Chu Tuất thấy Đường Yên định đi thì quýnh lên, cuống quít đứng dậy ngăn cô lại: “Người trẻ tuổi đúng là không có kiên nhẫn, chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng thật kĩ mà, mua bán... Có mua mới bán không phải sao?" Nhà họ Hạ cần sự giúp đỡ của Đường Yên là chuyện không thể nghi ngờ được, nếu như là trước đây thì ông không vội, cùng lắm thì liên thủ với nhà họ Từ để chống lại nhà họ Hình. Nhưng mà bây giờ tình huống đã thay đổi, mọi cử động của nhà họ Hạ đều bị nhà họ Hình theo dõi, thậm chí ông còn không dám tới gần lính cảnh vệ bên cạnh mình nữa là.

"Thượng tướng Hạ, tôi hi vọng ông có thể hiểu rõ bây giờ không phải là tôi cầu xin ông mà là nhà họ Hạ của ông đang cầu xin tôi." Đường Yên cười lạnh, trên đường đến Thanh Hải nếu không có cô thì Hạ Dĩnh có chín cái mạng cũng không đủ chết nhưng sau khi cô rời khỏi căn cứ thì sau lưng bọn họ lại ra tay với trung tâm sinh hóa, nếu không phải là ông và mấy anh đã theo dõi Triệu Thiên Lâm từ lâu thì cô có thể gặp lại ông và mấy anh hay không là một chuyện khác, vậy mà bây giờ Hạ Chu Tuất còn dám giở giọng này với cô, da mặt thật là dày!"Chuyện dị biến ở Thanh Hải, ngài đã lừa gạt trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Ngài thật cho rằng tôi không biết mấy người có ý định gì ư? Hẳn là muốn đổ chuyện dị biến Thanh Hải lần này lên trên đầu trung tâm nghiên cứu sinh hóa rồi trục xuất ông nội tôi ra trung tâm nghiên cứu sau đó lấp người của ngài vào..."

Đường Yên như cười như không cười, lạnh lùng đảo qua Hạ Chu Tuất. Những người tính toán thật là tỉ mỉ! Nếu không trên đoạn đường này, cô âm thầm phá hủy âm mưu của nhà họ Hình thì mọi chuyện thật sự sẽ theo đúng quỹ đạo của kiếp trước.

"Khụ khụ..." Hạ Chu Tuất ho nhẹ hai tiếng, ông hiểu được việc này là do căn cứ không đúng. Tuy nhiên chuyện này không phải do ông đề nghị mà là trinh sát nằm vùng của nhà họ Hình đề nghị. Bác sĩ Đường dầu muối không vào, hiển nhiên là làm cho các thế lực trong căn cứ bất mãn, chính là lúc ấy ông lại không nghĩ tới nhà họ Hình định dùng một hòn đá để ném hai con chim: “Tình báo của quân khu trung tâm thì tôi không thể tiết lộ, tuy nhiên tôi nghe Tiểu Dĩnh nói cô có quen biết với Việt Kỳ?"

"Thì sao?" Đường Yên nhíu mày, cô không rõ việc này có quan hệ gì đến Việt Kỳ cả. Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt giống như kẻ trộm của Hạ Chu Tuất thì lập tức cảm thấy khó tả. Cũng may là trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Chu Tuất thì không biết là sẽ bị dọa sợ bao nhiêu người nữa.  Ai mà không biết Hạ Chu Tuất nổi danh nghiêm túc, không nể tình thương nên làm sao có thể liên tưởng đến dáng vẻ “ngây thơ” hiện giờ được.

"Địa vị  của nhà họ Việt ở quân khu trung tâm rất cao, giống như quốc sư của một quốc gia cổ đại vậy. Tôi không thể tiết lộ chuyện của quân khu trung tâm nhưng cô có thể đi hỏi Việt Kỳ, nếu cậu ta đồng ý thì mọi chuyện đều dễ thương lượng rồi!" Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Hạ Chu Tuất thản nhiên nói. Vì ông nắm căn cứ Thanh Long trong tay nên càng không thể để lộ ra chuyện quân khu trung tâm được. Lúc trước ông còn nghi ngờ không biết Đường Yên biết được chuyện quân khu trung tâm từ đâu nhưng sau khi nghe Hạ Dĩnh nhắc đến tên Việt Kỳ thì lập tức hiểu rõ. Hóa ra phía sau nhà họ Đường...

Nghe trong lời nói của Hạ Chu Tuất mang theo một chút nịnh nọt khiến đầu Đường Yên đầy vạch đen.

Đường Yên quay đầu không nhìn Hạ Chu Tuất nữa vì cô lo lắng nếu nhìn sẽ không nhịn được mà rút kiếm ra chém ông ta một cái: “Ngày mai đám người Hình Liệt Phong sẽ trở về căn cứ, đêm nay ngài hãy cho người gọi Trương Tùng đến, sau đó cứ tiến hành theo kế hoạch." Đường Yên nói xong thì định đứng dậy rời đi.

"Đợi chút!" Hạ Chu Tuất gọi Đường Yên lại, buồn bực nói: "Tôi còn chưa nói xong mà cô đã định đi rồi. Nếu đột nhiên gọi Trương Tùng đến thì chỉ sợ sẽ kinh động đến nhà họ Hình."

"Chuyện này ngài không cần lo lắng, tôi có kế hoạch sẵn rồi." Đường Yên nhớ đến bản lĩnh của Hoàng Mô hơn nữa nếu dùng ảo thuật lừa gạt Hình Liệt Phong thì cô vẫn có thể làm được.

"Tốt lắm." Hạ Chu Tuất gật đầu, đột nhiên ông nhớ tới cái gì nên nói: "Đúng rồi, còn có một việc quên nói cho cô biết, gián điệp bên trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa là Triệu Thiên Lâm, học trò của ông cô, cô nhớ bảo người trung tâm nghiên cứu sinh hóa canh chừng hắn cho kĩ, đừng để hắn gây ra chuyện phiền toái gì."

"Ông đã biết từ lâu rồi!" Đường Yên thản nhiên nói sau đó không để ý đến khuôn mặt vặn vẹo của Hạ Chu Tuất mà rời khỏi tòa nhà quân đôi đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Cô còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị trước khi ra tay, đầu tiên là phải khống chế được quyền ra vào ở cửa nam. Căn cứ Thanh Long có hơn mười vạn người, tình hình rất rắc rối phức tạp nên k hông thể nóng vội được, trước tiên phải tìm hiểu nguồn gốc, thăm dò hành động của Hình Liệt Phong rồi mới ra tay được.

Hạ Dĩnh đang đứng ở ngoài cửa Đường Yên liếc mắt ra hiệu cho Hạ Dĩnh đi theo mình, sau khi hai người ra khỏi tòa nhà thì rẻ vào một cái hẻm tối. Những người khác còn đang ở bên trong trụ sở bí mật của nhà họ Hạ, dù sao càng ít người đi ra ngoài thì xác suất để lộ ra ngoài sẽ càng nhỏ. Đường Yên nhận lấy di động trong tay Hạ Dĩnh, cái di động này là sản phẩm mới nhất do quân khu trung tâm nghiên cứu chế tạo nên vẫn chưa có thông dụng. Đường Yên bấm số điện thoại của bác sĩ Đường bên trung tâm nghiên cứu sinh hóa rồi nói rõ mọi chuyện sau khi trở về căn cứ cho bác sĩ Đường nghe. Sau khi làm xong tất cả những điều này thì Đường Yên đi theo Hạ Dĩnh đến con đường bí mật mà bọn họ đã vào căn cứ lúc trước rồi lẳng lặng chờ đời trong đó đến tối để gặp ông và mấy anh nhân tiện giải quyết chuyện Triệu Thiên Lâm, giữ lại bên cạnh một kẻ luôn luôn tìm cách đối phó với mình thì không bằng giải quyết sớm thì hơn. Nói thật ra thì Triệu Thiên Lâm cũng có chút bản lĩnh nhưng mà lòng dạ hẹp hòi, tính tình hay so đo, hơn nữa nếu không sớm giải quyết chuyện Lưu Thấm Nhã thì không biết phía sau sẽ còn gây ra chuyện gì nữa?